[Dịch]Cực Phẩm Cha Con

Chương 21 : Giao ước quỷ thần (2)​




Nghe những lời đó, Bạch Tình đến ngẩn đầu nhìn ông ta cũng không muốn, miệng cười nhạt nhìn ra ngoài cửa "ừ" một câu.

Anh bỗng nhíu mày lại, cũng chỉ là thoáng qua, Bạch Lang cũng không thể thấy được.

"Giao ước như thế nào?"

"Thứ nhất: tiếp tục làm hoàng nhi của ta".

"Được".

Bạch Tình không nói một lời liền đồng ý, trong ký ức của Mộ Tinh, những điều nhận được từ Bạch Lang là bi thương hơn cả anh, nhưng chỉ cần vì Tú thì sao cũng được.

"Thứ hai" ông ta hơi ngập ngừng, cười đầy châm biến nhìn Bạch Tình rồi nói: "Ta thấy tội cho nữ nhi kia của ngươi, không phải chính năm xưa ngươi không hề suy nghĩ mà giết nó đi để cứu Phan Bân sao, vì hắn có lợi, còn con bé đó nếu không nhờ ta thì bây giờ có khi đã đầu thai từ lâu rồi, ngươi nên biết ơn..."

"Cuối cùng ông muốn nói gì". Bạch Tình không thể nghe tiếp tiếp lời của Bạch Lang, rõ ràng lời nói châm biến trong miệng ông ta đều trở thành thương hại.

"Tôi muốn nói là... sao ngươi không nói thật đi, còn giả bộ làm người tốt, người phụ thân như ta cảm thấy rất áp lực.

Nhìn ánh mắt Bạch Lang, Bạch Tình bây giờ biết rõ ông ta muốn làm cái gì, nhìn thấy bóng dáng nhỏ đó in trên cửa, anh cuối cùng đã ra quyết định cho cuộc đời mình.

Sinh ra thì bất diệt - bất diệt đã không sinh ra.

"Nữ nhi của tôi là do ông ban tặng, muốn bí ẩn có bí ẩn, muốn đáng yêu có đáng yêu, và hơn thế nó không máu lạnh như ông, lợi dụng nó để trả thù thì có gì sai đâu phải không?"

Đáp lại Bạch Tình là một tràn cười dài của Bạch Lang, ông ta như hóa điên, cười mãi không thôi. Sau một lúc ông ta mới ngừng lại, nói bằng giọng nói lạnh băng của ông ta.

"Vậy bây giờ chúng ta bàn tới giao ước thứ ba của chúng ta thôi".

Nói rồi ông vỗ tay hai tiếng có một nữ tì bê một bát thuốc lên bỏ trước mặt Bạch Tình, mùi hương nhạt tỏa khắp phòng. Nàng ta nhanh chóng rời khỏi đó, hoàn toàn là vẻ nhút nhát, muốn chạy nhanh càng tốt.

Ẩn ý của Bạch Lang, Bạch Tình anh hiểu vì vậy dức khoát uống hết bát thuốc, mùi hương nhẹ nhàng kèm theo vị ngọt thanh nhưng anh biết nó không đơn giản như thế. Ngay sau đó khi vị ngọt còn chưa hết đã thay bằng mùi vị tanh nồng của máu tươi, lồng ngực đau nhói như có hàng vạn mũi dao đâm vào, cả người hoàn toàn không có chút sức lực nào, anh cố gắng nuốt xuống ngụm máu kia, dùng hết sức lực còn lại hết sức thanh thản mà rời đi.

"Đừng quên điều ông mới hứa".

Phòng bên cạnh Tú đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, bước đến gần kiểm tra mạch thở của cô, thấy Tú chỉ đang ngủ Bạch Tình mới yên tâm. Muốn bế cô dậy nhưng đến sức nhấc một cánh tay của cô cũng không nổi.

"Vào đây".

Bạch Tình thật sự không còn chút sức lực nào, chỉ dành nhờ tới nàng, anh biết nàng vẫn luôn đi theo sau, hoàn toàn không nghe lời anh nói lúc đầu.

Ba người, là vô cùng chật vật bước ra khỏi thanh lâu im lặng này, cũng may bên ngoài Nam Cung Thiên đang đứng đó, cùng với một đám người thủ thế như lúc nào cũng có thể xông vào vậy.

"Bạch Đường Chủ".

"Không sao! Đỡ con bé giúp tôi".

Nam Cung Thiên lúc này đang lo lắng cho Bạch Tình mới thấy nàng kia đỡ lấy Tú phía sau. Nàng ta có dáng người nhỏ nhắn, đỡ được Tú ra đây cũng là tốt rồi.

Dù hơi ngạc nhiên Nam Cung Thiên cũng không để ý lâu, anh chỉ đỡ lấy Tú từ tay nàng rồi đưa mọi người rời đi, khuôn mặt không chút huyết sắc của Bạch Tình thật làm người khác sợ hãi.

***

Mạch tượng bình thường, khuôn mặt bình thản , Phan Bân chắc chắn Tú chỉ ngủ thôi mới đóng cửa lại rồi qua phòng Bạch Tình, dù có lệnh anh phải bảo vệ Tú nhưng trong lòng bây giờ rất lo cho Bạch Tình, phải xác nhận anh ấy không sao mới được.

Phan Bân vừa đi, bên góc phòng hiện ra một hắc y nhân đứng trước giường Tú.

"Ngươi hôm nay xem như gặp may, thúc ấy tinh thần không tốt mới không biết ngươi ở đây, còn không ngươi nghĩ kết quả sẽ như thế nào".

"Tiểu thư lại cười Tiểu Lam Tử rồi". Lời nói như kiểu trách móc nhẹ nhàng, khuôn mặt cô ngược lại lạnh như băng không hề giống một Tiểu Lam Tử của ngày thường, có chăng chỉ có khuôn mặt đó vẫn đáng yêu như vậy, còn lại từ khí chất đến thần thái hoàn toàn như một người khác.

Tú từ giường ngồi dậy, khuôn mặt đồng nhất với Tiểu Lam Từ, hoàn toàn không chút tình cảm nào, một chút cũng không có. Cô từ tốn ngước nhìn Tiểu Lam Tử rồi hỏi:

"Mọi việc thế nào? Toàn bộ bị phong tỏa? không ai chạy được sao?"

"Trừ một số đường chủ có khinh công cao chạy thoát, còn lại toàn bộ bị ông ta thao túng hoàn toàn".

Nghe Tiểu Lam Tử nói như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tú càng âm trầm hơn, xua tay bảo Tiểu Lam Tử rời đi.

Tiểu Lam Tử đi ra tới của, bước chân chậm lại, suy nghĩ mãi vẫn muốn nói ra suy nghĩ của mình với Tú.

"Tiểu Thư, Bạch tiên sinh có lẽ không tốt, người có muốn tôi..."

"Không cần, ngươi đi đi, chuyện của ta, ta tự lo được".

Lời nói còn chưa hết câu Tú đã trả lời như thế, Tiểu Lam Tử nào dám ở lại, tiểu thư của nàng thật khác trước đây, nàng là phận hạ nhân làm sao có thể nói gì chứ.

Một mình ở trong phòng, Tú làm sao không nghĩ tới lời Tiểu Lam Tử nói lúc nãy chứ, chỉ là trái tim này của cô vì không biết từ khi nào đã có một cảm giác lạ lẫm với anh, hai người dù sao không hề có quan hệ gì, nhưng vì sao lúc đó khi bị Bạch Lang hỏi như thế, anh có thể trả lời khác đi mà, anh một mực nhận mình là phụ thân cô, là người không hề chớp mắt đã hy sinh cô vì cô không quan trọng! Tú thật sự không biết mình muốn làm gì nữa, là yêu hay hận, hay là tình phụ tử của hai người, một thiếu nữ như Tú bây giờ không hiểu, sao này cô cũng không muốn hiểu nữa.

***

Ở một nơi khác.

"Bạch dường chủ, anh cần khổ như thế này sao".

Nam Cung Thiên ngồi trên giường đỡ lấy Bạch Tình, nữ tử kia nàng cũng đứng một bên, thần sắc cả hai đều ngưng trọng nhìn Bạch Tình. Khi về đến đây, Bạch Tình liền nôn ra một ngụm máu tươi là hai người sợ hãi, anh ra lệnh không cho ai vào trong, khuôn mặt trắng bệch đến dọa người đó vẫn rất bình thản, thậm chí còn nhìn thấy nét cười thoáng qua.

Người bệnh không đau, hai người bên cạnh lại đau. Bạch Tình cứ từng ngụm nôn ra toàn máu tươi, nữ tử kia không biết đã khóc bao nhiêu, khăn che mặt của nàng cũng ước một mảng lớn. Nam Cung Thiên càng nhíu chặc mày, anh muốn gọi lang y, Bạch Tình lại lắc đầu, có chết cũng không cho ai vào.

"Mộng Nhi, muội ra ngoài đi, huynh thật sự không sao đâu". Bạch Tình nói xong rồi lại nôn ra một ngụm máu, Mộng Mộng thấy vậy càng sợ hãi, anh là vị ca ca mà nàng tới đây quen biết được, trước đây chưa từng có một ai đối với nàng như thế.

Nhìn đôi mắt ngấm lệ của nàng, Bạch Tình ra hiệu cho nàng ngồi xuống, lại lau đi khuôn mặt đã thấm đẫm nước mắt kia.

"Đi đi, tìm Linh đi, muội hãy nói rõ với đệ ấy, huynh thật sự lực bất tòng tâm, chỉ mong hiểu lầm còn kịp thời giải thích, đại ca như ta không thể giúp được".

Nghe Bạch Tình nói như vậy, Sở Mộng ngừng lệ, nàng bây giờ mới nhớ lý do mình đến đây, cũng là lý do khi đó nàng muốn giết Bạch Linh, khi ở cạnh Bạch Tình ý nghĩ muốn giết Bạch Linh dần như đã quên đi.

Sở Mạc Mạc là muội muội nàng, khó khăn lắm mới có tin tức, khi đến nơi lại nghe tin Mạc Mạc đã chết, mà người cuối cùng ở với nàng ấy là Bạch Linh. Sở Mộng dù biết không phải Bạch Linh không phải hung thủ nhưng không cách nào tha thứ cho anh được.

"Muội đi tìm hắn ta".

Sở Mộng lưu loát bước ra cửa, chỉ cần là chuyện của muội muội, nàng luôn là người không lý trí.

"Bạch đường chủ, anh không sợ nàng ấy sẽ giết Linh sao?"

Nam Cung Thiên hỏi Bạch Tình, lại không được đáp trả, từ nãy tới giờ anh chỉ chú ý đến Sở Mộng, đến khi nhìn lạnh Bạch Tình hai mắt nhắm nghiền, cánh tay ôm lấy ngực lúc nãy cũng buông xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.