Mùi hương nhẹ nhàng thoáng qua làm Bạch Tình tỉnh lại, dù cơ thể vẫn rất khó chịu nhưng anh biết anh vẫn còn sống xem như ông trời đã không quá bất công rồi.
"Bé con, con còn không chịu dậy sao, con gái đã lớn rồi, không được ôm như thế này". Khi tỉnh dậy lại phát hiện ra Tú đang ôm anh ngủ, dù cô vẫn chưa lớn hẳn nhưng cũng không giống trước đây nhỏ nhắn, vậy là lại ôm chằm lấy anh, dùi còn gác qua người anh, váy của cô khi nào chỉ tới đầu gối, không có anh thật sự đúng là rất loạn mà.
"Ba, để con ngủ, hôm qua Minh Ngọc phá làm con không ngủ được, rất mệt đó", giọng nói cào nhào, Tú không thèm chú ý tới Bạch Tình nhưng chưa tới một giây sau cô đã ngồi ngay ngắn lại, hoàn toàn tỉnh hẳn.
Hôn lên má Bạch Tình, Tú cười một cách mãn nguyện, cũng như trút được nỗi lo trong lòng, nhất thời trầm mặt không nói gì, một lúc nữa lại khóc, Bạch Tình thật sự bị cô làm cho lú lẫn rồi.
"Làm sao vậy, là ai ức hiếp bảo bối của ba sao", Bạch Tình vì thấy Tú khóc mà bối rối, anh từng một tay hạ biết bao người nhưng vẫn là không cách nào bình tĩnh vì nước mắt nhất là của Tú.
Lấy tay che đi đôi mắt đẫm lệ, Tú lại cười, ngăn cản Bạch Tình muốn ngồi dậy, lại một lần nữa hôn lên má anh, chạy vụt ra cửa đi mất.
"Con, còn thập thò ngoài đó thì nợ củ nợ mới chúng ta nên tính sao đây", chống tay ngồi dậy nhìn ngoài cửa một thân ảnh nhỏ bé thoáng nhanh sau đó nhanh chóng ngồi bên cạnh anh.
"Thân thủ không tồi".
Lời khen này làm Minh Ngọc thêm tự tin, bé cười một cách đầy thích thú, vẫn là như trẻ con được quà.
"Sư phụ, người có đỡ hơn chưa" thấy Bạch Tình bước xuống giường Minh Ngọc cố đỡ lấy anh nhưng cũng không tốt hơn mấy, thân hình bé vốn dĩ rất nhỏ mà.
Con gọi ta là sư phụ ta mới nhớ con có nên giải thích cho ta biết chuyện gì xảy ra vào hôm ấy không? từ khi nào ta biết thành mẫu thân con..."
Nghe Bạch Tình hỏi vậy, Minh Ngọc cúi đầu càng thấp, làm cách nào cũng không thấy khuôn mặt của bé.
"Ta không có mắng, con còn không ngẩn lên, ngày mai không làm gì hết, ta sẽ đi nói thật với phụ thân con, xem huynh ấy nói thế nào!".
Lời nói Bạch Tình vừa thốt ra, Minh Ngọc không còn cách trốn anh, bất đắt dĩ nở khuôn mặt ngây thơ với cặp mắt ngấm lệ, như kiểu sẽ khóc nếu Bạch Tình thật sự mắng bé vậy.
Bạch Tình thật sự là không còn gì để nói với thằng bé này, là anh một tháng trước bí mật nhận Minh Ngọc làm đệ tử, muốn giúp bé hòa đồng hơn, mạnh mẽ hơn nhưng bây giờ hình như lại có cảm giác đã dạy hư bé rồi.
"Đi đi, ta muốn ngủ, con với Tú đi chơi, mọi thứ nhờ phụ thân con là được".
Bạch Tình trực tiếp đuổi khách, mặt không đổi sắc nằm xuống giường nhắm mắt ngủ , bỏ lại một mình Minh Ngọc không biết nói gì cho phải.
"Có phải bọn con đi đâu cũng được phải không ạ! sư phụ ngủ đi nha, con đi đây".
Thoát một cái Minh Ngọc lại mất dạng, Bạch Tình mở mắt ra nhìn cửa, cười nhạt - cậu bé này anh thật không nhìn nhầm, là một thiên tài, có thằng bé bên cạnh Tú, biết đâu sao này không có anh bên cạnh biết đâu Tú sẽ không buồn như lúc đầu nữa.
Bạch Tình cười, anh không biết tại sao mình lại có ý nghĩa này nữa, nhưng thật sự Tú và Minh Ngọc nói là tỷ đệ ruột thịt người ta cũng tin nói gì không quan hệ gì.
Anh vẫn là lo xa quá rồi. Bạch Tình nằm xuống nhắm mắt dưỡng thần, anh phải có tinh thần thật tốt mới bảo vệ được hai đứa trẻ của anh chứ...
***
Minh Ngọc vừa mới rời khỏi hoa viên, lại bị một bàn tay mềm mại gắt gao nắm lấy, cậu bé định ra tay nhưng khi nhìn thấy người đó là Tú thì rút tay về. Hành động đó Tú làm sao không thấy, chỉ là cô không nói, thằng nhóc này bây giờ thật nhiều bí mật giống ba cô mà.
"Ba ngủ chưa, tối nay đi chơi với tỷ không? Tỷ nghe nói có một nơi vui lắm, đảm bảo đệ sẽ thích cho mà xem".
Tú thần thần bí bí nói với Minh Ngọc, cậu bé cũng phối hợp với cô bằng cặp mắt mong đợi.
"Sư... adi ngủ rồi ạ" chữ phụ cũng may Minh Ngọc ngừng lại được, nắm tay Tú kéo ra khỏi cửa.
***
Kinh thành ban đêm càng náo nhiệt so với những tỉnh nhỏ, giờ dậu (chín giờ đến mười một giờ đêm) ai cũng nghĩ hai đứa trẻ đã ngủ rồi thì Tú và Minh Ngọc đã trốn đi chơi mất rồi.
"Tỷ, chúng ta đi mà không xin phép có sao không? Phụ thân và adi sẽ rất lo lắng". Minh Ngọc dù rất mong đợi, lại cũng có chút sợ hãi, cậu từng nghe Bạch Tình nói Tú là sinh mệnh, không có cô Bạch Tình sẽ chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.
"Đi một tí thôi, ba sẽ không la đâu mà". Nói rồi Tú một thân giả dạng nam tử, với tử y trên người tiêu soái dắt Minh Ngọc rời đi.
"Lão Nhị, tình hình có biến, tiểu thư thế này có nên nói chủ tử không? Nhưng nghe nói người mới ngủ, sợ sẽ làm phiền người, chủ tử vẫn chưa khỏe hẳn mà!".
"Vậy thôi chúng ta theo sát, có gì báo cáo sau vậy".
Lão Tứ nhìn hai đứa trẻ vì vui vẻ đi trên đường chỉ biết cười khổ. Ai, tiểu thư tâm hồn vẫn rất trẻ con, chủ tử đúng là chịu khổ rồi.
***
Thanh lâu.
"Tỷ, nơi đây có gì vui sao?" Minh Ngọc hiếu kỳ hỏi, bé thấy rất có nhiều người đi ra đi vào, những tỷ tỷ xinh đẹp đứng trước cửa nhưng trong lòng cậu lại có cảm giác chán ghét đến cực điểm.
Tú đưa tay lên che miệng Minh Ngọc không cho bé nói nữa.
"Ngoan, tỷ tỷ đi thị sát một chút, gọi ca ca đi, không chúng ta sẽ lộ mất".
"Vâng ạ".
Minh Ngọc nắm chặt tay Tú hơn, cả hai cùng bước vào trong, tú bà thấy có thiếu niên bước vào thì ra tiếp đón, bà ta lại ngơ ra mất mấy giây.
Bây giờ đi chơi gái còn có thể dắt theo con sao? Nhưng cũng không giống lắm, vị thiếu niên trước mặt chỉ khoảng 14 hay 15 tuổi gì ấy, đứa bé kia không thể nào!.
Bà ta muốn tiến lên giới thiệu bản thân, có một người phụ nữ chạy lại nói gì đó vào bên tai làm bà ta, dù cách hơi xa Tú vẫn thấy được ánh mắt của bà ta lóe sáng.
"Vị công tử đây muốn phòng riêng không? Các cô nương đang ở bên trong".
Tú nhìn xung quanh một lượt, bắt gặp nụ cười quỷ dị của bà ta, cô nở một nụ cười nửa miệng đầy mê hoặc rồi theo bà ta lên lầu.
Cả đường đi, Tú không nói gì, cô chú ý hoàn cảnh xung quanh một cách chặt chẽ, rõ ràng cô vừa bước vào có cảm nhận sát khí nhưng giờ lại mất đi, đây là ý gì chứ. Nếu một mình Tú có thể thoát dễ dàng nhưng còn Minh Ngọc nữa, phải nghĩ biện pháp khác.
Lên lầu bước vào một căn phòng bên góc, Tú thật không hiểu tại sao người lại có cảm giác muốn nôn mãnh liệt, quay xuống nhìn Minh Ngọc, cũng thấy cậu bé đang nhíu chặt mày.
Tú lần này sai thật rồi, không nên dẫn Minh Ngọc vào chốn nguy hiểm này.
Cố gắng áo chế cảm xúc khó chịu để dẫn Minh Ngọc rời đi, nhưng chư đi được ba bước cả hai đã ngã trên mặt đất mà ngất đi.
"Nhóc con, không biết tự lượng sức".
Bà ta nhìn Tú nằm dưới đất, cười khinh miệt nhìn cô.
"Ngươi tưởng nếu không có trận pháp này sẽ bắt được nó sao? Ngươi mới là không biết tự lượng sức, nên nhớ nó vẫn là chủ tử trên danh nghĩa của bà".
Một người trung niên đi từ góc phòng đi ra, trên người toát ra khí chất bất phàm, lời nói vừa đó mà ông ta đã đến trước mặt bà ta đánh một cái "bốp" lên khuôn mặt vốn dĩ trắng ngần kia, lộ ra năm ngón tay, thậm chí máu còn chảy ra từ nơi viết thương, hỏi lực đánh đó có bao nhiêu sát thương chứ?.
Ông ta ngồi xuống nhìn Tú trên mặt đất, lời nói ra tuy nhẹ nhàng nhưng lại làm tú bà đứng bên cạnh lạnh thấy xương.
"Ngươi phản bội ta, ta khiến ngươi sống không bằng chết".
***
"Chủ Tử... chủ tử... có chuyện rồi, người mau đi cứu tiểu thư đi, tiểu thư gặp chuyện rồi...thanh lâu phía dãy cuối..."
Lão Tứ dìu Lão Nhị đứng trước phòng Bạch Tình, cả hai khuôn mặt tái nhợt, Lão Nhị không còn tỉnh táo, Lão Tứ vừa thấy Bạch Tình mở của ra cũng khuỵu xuống đất ngất đi.
Kiểm tra qua trạng thái của hai người, Bạch Tình hơi nhíu mày, lấy trong người ra hai viên thuốc cho họ uống xong mới yên tâm.
"Bân, anh lo cho hai người này, tôi đi đưa Tú và Minh Ngọc về, lần này gặp phải đối thủ, hãy chuẩn bị thuốc sẵn sàn, và đừng kinh động đến Vương Gia, mọi chuyện nhờ vào ngươi".
Lời nói vừa ra, thoát cái Bạch Tình đã biến mất không thấy tăm hơi đâu, Phan Bân cũng muốn theo. Lại nghĩ tới tính cách của Bạch Tình, anh thà ở nhà chuẩn bị.