[Dịch]Cực Phẩm Cha Con

Chương 10 : Bạch Linh (1)​




Nền nhà trắng xóa, mùi thuốc sát trùng quen thuộc, mở mắt ra lại thấy mình đang ở trong bệnh viện, như không tin được vào mắt mình, Bạch Tình nhắm mắt lại để xóa đi ảo cảnh này.

Một lần nữa mở ra, vẫn là nền nhà trắng xóa, mùi thuốc sát trùng trong không khí càng nặng thêm, Bạch Tình thật sự không biết diễn tả tâm trạng anh lúc này như thế nào nữa - quay về, thật quay về rồi.

Bây giờ mới nhìn kỹ mọi thứ xung quanh, bên cạnh giường anh nằm, máy trợ tim, máy thở,... bỏ mọi thứ ra khỏi người, dù học y nhưng thứ mà Bạch Tình ghét nhất mấy thứ đó.

Dù như vậy sẽ rất mất sức, khó thở cũng không nguyện ý đeo lên người.

Muốn ngồi dậy lại phát hiện ra ngoài đầu đau như búa bổ, thì cả người cũng không có chút sức lực nào, cuối cùng đành nằm lại xuống đó.

Đồng hồ treo trên tường là 7 giờ hơn, trời tối đen, nhìn dưới góc là tấm lịch là ngày 15 tháng 4 năm 2010, Bạch Tình hơi bất ngờ vì ngày tháng.

Một tháng rưỡi, không hơn không kém, bắt đầu từ ngày anh xuyên không - thời gian đều trùng khớp.

' Không hẳn là xuyên không về cổ đại mà là một thế giới song song, chỉ có như vậy mới giải thích rõ về thời gian'.

Đầu lại rất đau, Bạch Tình nắm chặt ga giường, người chảy đầy mồ hôi, ước cả bộ đồ bệnh nhân đang mặc trên người, một lúc sau vô lực thiếp đi, mơ mơ màng màng nhớ về một khoảng thời gian mà anh đã quên.

***

5 Năm trước.

Trong tầng 15, phòng 1501, khánh sạn Hoàn Dương thuộc thành phố X, bầu trời về đêm vầng trăng sáng, dưới đường đèn sáng rực.

" Cậu chắc chắn có người muốn ám sát Bạch Lang sao". Bạch Tình một thân váy trắng, thanh thoát , dịu dàng, đứng dựa một góc ở cửa sổ, vén tấm màn nhìn buổi đêm.

"Vâng ... vâng ạ". Thanh niên khoảng 30 tuổi, toàn thân âu phục đen, nếu bình thường ai cũng sẽ không sợ, nhưng người trước mặt là tiểu thư nhà hắn, bảo bối trong mắt lão gia, còn là một sát thủ vô tình mặc dù chỉ buổi đêm mới thấy tiểu thư nhưng thực không sợ sao.

Ánh sáng lóe nhẹ lên một cái từ tòa nhà đối diện, Bạch Tình nở một nụ cười mà ai cũng chết lặng. Người thanh niên kia thì đã chạy từ lúc nào rồi, nếu đứng lại anh ta sợ bị biến thành xác chết mất.

Bạch Tình không cần nhìn cũng biết, cũng không thèm nói gì, ai cũng biết anh là kẻ điên mà, đôi khi giả làm con gái vẫn không che dấu được cái sát khí đó.

Ngồi xuống ghế gần đó, máy tính đang hiển thị toàn bộ khung cảnh ở phòng bên - 1502, 8 cái camera quay ở mọi góc cạnh.

Trong đó là hình ảnh cả gia đình đang ăn cơm, thật giản dị mà mộc mạc. Bạch Lang, một người phụ nữ Bạch Tình không biết, còn có Bạch Linh, con trai thứ của Bạch Lang, cậu bé chỉ mới 12 tuổi nhưng lại có một khuôn mặt thiên thần, còn đẹp hơn cả Bạch Tình, họ vui cười, anh lại cảm thấy như tim có dao đâm vào.

Rất đau, rất khó chịu. Hít thở thật sâu để cho sự thương tâm đi vào quên lãng, là anh không cần ông ta thì anh sẽ không hối hận.

Lại nhìn về phía bên kia tòa nhà đối diện kia, Bạch Tình cầm ly rượu trên bàn nhấp từng ngụm, mỉm cười.

Anh không biết hôm nay tại sao lại đến đây, rõ ràng là anh từng nói sẽ không quan tâm đến bất cứ chuyện gì của Bạch Lang, vậy mà khi nghe ông ta bị ám sát đêm nay lại không suy nghĩ mà lao đến đây - cái này gọi là tình thâm sao.

Bỏ qua suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, cầm lên khẩu Dragunov SVD* đã chuẩn bị lúc đầu, ngắm thẳng mục tiêu, 1... 2 ... 3s ... bắn. Mục tiêu được hạ nhanh chóng, nhưng cùng lúc đó máu từ đầu Bạch Tình cũng chảy xuống.

Anh có thể tránh được phát súng đó, nhưng nếu làm vậy mục tiêu cũng sẽ chạy thoát nên thà rằng đôi ta cùng chết Bạch Tình cũng sẽ không bỏ qua cơ hội đó.

Ý thức dần mất đi, trước khi mất đi ý thức hoàn toàn, anh nhìn người đàn ông qua hình ảnh camera lần nữa - "Tôi, lần này không còn nợ ông nữa rồi, mạng này tôi trả cho ông".

_________

"Ngoại, tại sao con lại ở đây, đầu con đau..." Bạch Tình vừa tỉnh dậy lại thấy Hàn Vân, cảm giác ấm áp trong lòng làm anh rất vui nhưng hình như anh quên đi một thứ gì đó.

"Cháu không nhớ... Mà thôi không có chuyện gì lớn đâu, chỉ là tai nạn nhỏ thôi, cháu nằm nghỉ đi, ta có việc bận, buổi tối sẽ vào thăm". Hàn Vân vừa nói xong thì đi nhanh ra cửa, ông sợ nếu ông đứng lại thì sẽ bật khóc trước đứa trẻ tội nghiệp đó mất.

Đóng cửa phòng bệnh, nhìn hơn 20 người đứng trước cửa phòng ông mới yên tâm mà rời đi.

__________ ___________

"Tôi muốn biết ngoài mất trí nhớ một phần, thằng bé còn di chứng nào khác không?". Hàn Vân tay nắm thành quyền, dù đã cố bình tĩnh nhưng vị bác sĩ tay vẫn run run chỉ về phía phim chụp đang treo lên.

"Viên đạn chắn ngay dây thần kinh trung ương của não, chúng tôi không cách nào lấy ra được, bây giờ chỉ có thể trông vào kỳ tích mà thôi, anh ấy có thể sống được đã là một phép màu rồi".

Hàn Vân hoàn toàn chết lặng, nước mắt cố kiềm nén lúc nãy cũng vì thế mà tuông rơi.

*****

Năm năm, đoạn kí ức đó cuối cùng cũng quay về, Bạch Tình nằm trên giường bệnh, mắt nhắm lại nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Anh nhớ lại những ngày trước đây, mỗi khi anh đau đầu ông thường rất lo lắng, bác sĩ riêng, cấm túc, các loại xét nghiệm,... Chỉ vì ông sợ mất đi đứa cháu duy nhất này.

Ông làm tất cả, khi Bạch Tình nói sẽ tự khám ông sẽ giận, thật ra ông rất sợ - sợ đứa cháu này của ông sẽ bi quan.

Trên giường bệnh trải ga giường trắng tinh, Bạch Tình liên tục nôn ra máu, mũi không biết từ lúc nào cũng chảy máu.

Một y tá cầm khay dụng cụ vào để đổi nước truyền thấy cảnh này sợ tới mức hét toáng lên.

Lần này sẽ chết thật, sẽ bỏ lại ông ngoại một mình, còn chưa có thể nói với Bạch Lang rằng anh không còn hận ông ta nữa rồi, một lần cũng không?.

Lần nữa thoát khỏi cảm giác đau đớn đó, thân thể nhẹ nhàng rơi vào khoảng không vô tận.

______ " Bạch Tình, anh đúng là một tên điên mà" ________ Mộ Tinh vươn bàn tay lạnh ngắt nắm lấy tay Bạch Tình kéo đi, miệng không ngừng chửi.

"Tôi muốn biết hoàn toàn sự thật, tất cả, không thiếu thứ gì".

"Cái gì cũng được, đi khỏi chỗ này tôi sẽ nói tất cả, mọi thứ, được chưa".

Không gian một màu đen, trên cao những vì sao lấp lánh, lạnh, cảm giác ẩm ướt, tuyết rơi nhẹ nhàng, thấm qua da Bạch Tình làm anh ngẩn người.

"Không gian này, là trong mặt dây chuyền sao".

"Phải, anh qua đây". Mộ Tinh không biết từ lúc nào đã đứng một góc nhìn Bạch Tình.

Không gian cũng từ từ sáng lên, đây là một cánh đồng đầy hoa, trên cao vẫn là một trời sao, bên cạnh tuyết vẫn rơi.

"Đây là không gian của hai chúng ta, chỉ khi có cả hai mới có thể cùng nhau mở nó ra, người đã giúp tôi tìm được anh đã nói vậy, người đó còn nói nếu như anh giúp tôi, thì tôi phải giúp anh có thêm 3 tháng cuối đời - tôi đã đồng ý".

"3 Tháng? Tôi có thể sống thế sao, sống vì cái gì chứ".

"Tôi biết 3 tháng với anh là ngắn ngủi, tôi cũng biết anh muốn sống một cuộc sống bình thường, dù không có mẫu thân bên cạnh vẫn còn có phụ thân của anh.

Còn tôi chỉ cần có người chăm sóc cho Tú, một người phụ thân bên cạnh chăm sóc, yêu thương, bảo vệ nó, cuộc đời của con bé đã khổ nhiều rồi, dù không phải là nữ nhi của tôi, nhưng khi gặp được nó, tôi mới hiểu thế nào là hạnh phúc.

Tôi mong anh đáp ứng yêu cầu này của tôi, lần nữa tôi cầu xin anh".

Mộ Tinh quỳ xuống đất, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt tái nhợt của anh, Bạch Tình cũng khóc - anh có thể hiểu được Mộ Tinh thương Tú đến nhường nào, còn anh tại sao lại ít kỷ như vậy, muốn bỏ rơi hai người này - họ yếu thế, tang thương, vô vọng. Anh còn có ông ngoại, còn Mộ Tinh và Tú thì chẳng có gì.

Nếu Mộ Tinh thật sự chết đi, điểm tựa duy nhất của Tú cũng biến mất, bé sẽ sống tiếp như thế nào nếu chỉ có một mình.

Trong nội tâm Bạch Tình lúc này cảm thấy anh xấu xa đến nhường nào, trong việc này anh có thể buông tay, nhưng càng như vậy thì anh càng thêm tự trách - dù ra sao cũng phải giúp Mộ Tinh và Tú.

Có lẽ trước đây anh nhận lời Mộ Tinh còn có một chút không thật lòng, nhưng giờ anh tự hứa với lòng, đối với Tú dù không thể xem như con gái anh cũng phải nuôi dạy cô bé như một đứa em gái cho đến khi bé tìm thấy gia đình thật sự của bé.

Nghĩ thoáng mọi chuyện, Bạch Tình vươn tay định đỡ Mộ Tinh đứng lên nhưng sau đó rút tay về - anh không chạm được Mộ Tinh mà.

Biểu hiện của Bạch Tình làm Mộ Tinh mỉm cười, anh đứng lên chắp hai tay ra sau lưng, đi một vòng dò xét Bạch Tình từ đầu tới chân.

Ánh mắt dò xét, khuôn mặt khinh bỉ, thật muốn làm cho Bạch Tình đánh 1 trận.

"Anh nhìn cái gì vậy".

"Anh không biết bây giờ anh cũng là một vong hồn à, có cần thế không?".

"Không thèm nói với anh, làm sao chúng ta trở về đây? Nếu không về Tú sẽ khóc mất". Tiện tay ngắt một cành hoa, cảm nhận hoa đang tan trong tay, cái lạnh như băng làm anh có cảm giác nhớ Tú.

Mộ Tinh cũng làm theo, cánh hoa như tuyết đang tan dần, lạnh lẽo nhưng khi nghĩ tới Tú lại cảm thấy thật ấm, anh nhớ nữ nhi này của anh cũng thích hoa tuyết.

"Anh nhắm mắt lại, đừng nghĩ gì hết, thả lỏng toàn thân là được rồi".

Bạch Tình làm theo lời Mộ Tinh, không gian xung quanh bỗng chốc yên lặng hoàn toàn, Bạch Tình hoàn toàn hôn mê lần nữa.

_________ *********__________

Hơi động thân, một vòng tay nhỏ, ấm nóng ôm lấy người, hơi thở quen thuộc, Bạch Tình muốn mở mắt ra nhìn xung quanh nhưng vẫn không được, lần này anh đúng là rất mệt.

Gió mùa ấm áp, trời cũng dầm ấm lên. Cảm nhận vòng tay thả lỏng ra, Bạch Tình cố gắng mở mắt lần nữa, cánh cửa sổ mở toang, ánh sáng trưa mùa hạ cũng không nóng lắm, đứng lên chỉnh lãi quần áo, nhìn Tú vẫn đang ngủ anh không đành lòng đánh thức, khép lại cánh cửa một mình anh bước ra khỏi phòng.

Phòng Bạch Tình và Tú đang ở là tầng hai, nhìn xuống lầu dưới làm Bạch Tình nhíu mày - Phan Bân và Nam Cung Thiên đang nói chuyện với người đó và đám người kia.

Hơi do dự nhưng cuối cùng cũng đi xuống dưới, chuyện gì đến cũng sẽ đến, anh không tránh được thì đành tiếp nhận thôi. Với lại, anh đã không còn quan tâm đến chuyện đó nữa, một thoáng ngập ngừng thật nhưng không còn giận cô ấy như trước đây rồi, có chăng chỉ là chút đồng cảm mà thôi.

Anh cũng không chắc, vì thế giới này song song nhưng cũng không hẳn cô ta là Anh Thư như anh đã nghĩ.

Rõ ràng hai người đối diện đang nói rất nhiều nhưng ánh mắt của Nam Cung Thiên hoàn toàn không chú ý đến mà chỉ chăm chú nhìn ngoài cửa, anh ta không hề để vào mắt.

Cuộc đời Nam Cung Thiên ghét nhất phụ nữ giả nhân giả nghĩa nên người trước mắt này chỉ là các bụi mà thôi, cả Phan Bân dù đang nghe nhưng hình như cũng không hề quan tâm, chỉ có hai người kia không biết gì mặc sức mà nói.

Ánh mắt có chút gia động, Nam Cung Thiên nhìn qua một lượt căn phòng, thấy Bạch Tình đang vịnh lấy cầu thang mà đi xuống, dù hơi bất ngờ nhưng cũng không làm người vốn điềm tĩnh như anh thay đổi sắc mặt, rất nhanh rời bỏ ghế chạy tới đỡ lấy Bạch Tình.

Phan Bân không biết nên nói làm sao nữa, rõ ràng Bạch Tình là chủ nhân của anh mà mỗi lần có việc đều là Nam Cung Thiên ra tay trước.

Không nhìn đến một ai, Bạch Tình ngồi thẳng xuống ghế. Hai người đối diện mặt hơi tức giận, Nam Cung Thiên cười thêm tươi, anh biết mức độ không thèm nhìn mặt của Bạch Tình là số một mà.

Vẫn làm như không thấy vẻ mặt đó của hai người kia, Nam Cung Thiên bắt đầu giới thiệu.

"Công tử này là Bạch Lý, còn bên đây là Bạch Linh tiểu thư". Nam Cung Thiên chỉ về phía hai người kia giới thiệu, lại quay sang Bạch Tình giới thiệu " Đây là vương phi của tôi - Bạch Tình".

Phan Bân vừa nghe tới hai chữ "vương phi" ngụm trà trong miệng muốn phun ra nhưng nhanh sau đó anh nuốt vào, anh biết Nam Cung Thiên nói vây là có lý do, nhưng chủ nhân cũng sẽ không tha cho Nam Cung Thiên.

Lén nhìn qua xem thái độ của Bạch Tình sẽ phản ứng thế nào, lại thấy được khuôn mặt thay đổi nhưng cũng không tức giận mà chỉ là hiếu kỳ, lại có một chút oán hận Phan Bân thật sự không hiểu nổi.

"Vương gia, người giới thiệu thẳng thắng như thế này không ngại sao, với không lẽ hai người này thân phận đặc biệt sao". Bạch Tình làm giọng điệu nũng nịu nói với Nam Cung Thiên, làm Phan Bân lần nữa không nói nên lời.

Nam Cung Thiên lại không phản ứng gì mấy, anh cười có chút mị hoặc nhìn Bạch Tinh nói: "Đây là Nhị hoàng tử, còn bên cạnh là Thập Tam công chúa thất lạc của họ mới tìm được, họ tìm tới để xin lỗi chuyện hôm qua, mong nàng tha cho thuộc hạ của hắn một lần".

" Tha thì được, Phan Bân có thể giúp chàng, thiếp hơi mệt, về phòng trước". Nói rồi không nhìn một cái thì đã bỏ đi.

Bạch Tình hành động như vậy Nam Cung Thiên không giận mà còn cười rất tươi, anh từ đầu đã ghét Anh Thư rồi nên anh còn cảm thấy đã quá nhẹ tay.

Điều duy nhất anh vẫn không hiểu là tại sao cô ta lại tự nhận là Bạch Linh, vì Bạch Linh mà anh biết không phải cô ta, không lẽ thế giới này khác với thế giới mà anh đang sống, như vậy thì nó không thể song song song được, chắc chắn có điều mà anh chưa biết.

Vừa đi vừa suy nghĩ cho đến trước cửa phòng nhìn thấy hai đứa trẻ anh mới nhớ đến Tú, trong lòng dâng lên một cảm giác muốn yêu thương.

"Hai đứa sao lại đứng ở đây". Minh Ngọc và Tiểu Lam Tử đang đứng trước cửa phòng anh nhìn xung quanh, khi thấy anh thì hơi nhíu mi lại, môi mím lại không biết đang giấu thứ gì.

Ngồi xuống ôm lấy Minh Ngọc một cái, lại nhìn Tiểu Lam Tử hoạt bát, anh thật muốn biết hai đứa nhỏ này mới có một ngày mà lại im lặng thế này.

"Adi hứa không mắng Minh Ngọc, Minh Ngọc mới đám nói".

"Rồi, không mắng Minh Ngọc của ta, con nói xem, là có chuyện gì". Xoa nhẹ đầu để an ủi bé không sợ hãi, đây cũng là một cách điều trị tâm lý bất ổn của Minh Ngọc.

Minh Ngọc cầm lấy một tờ giấy đưa trước mặt Bạch Tình, bé nói:" Có một vị tỷ tỷ rất xinh đẹp, lại rất giống adi nữa, tỷ ấy dặn đưa tờ giấy này cho adi, chỉ vậy thôi ạ". Nói xong bé nhìn lén biểu hiện trên khuôn mặt của Bạch Tình khi phát hiện ra anh không tức giận mới nở một nụ cười thỏa mãn.

Phan Bân từng dặn không được nói chuyện với người lạ, mà bây giờ bé không những nói mà còn nhận đưa thư giùm, bé sợ bị mắng cũng là điều thường thôi.

Bạch Tình hơi bất ngờ, anh cũng không vội mở thư ra nhìn, chỉ mỉm cười rồi nói với Minh Ngọc và Tiểu Lam Tử là không có chuyện gì nữa rồi bảo hai đứa bé về phòng trước.

Trở lại phòng, nhìn thấy Tú vẫn còn đang ngủ, khuôn mặt có nhỏ nhắn, làn da trắng hồng, đúng là khác xa hơn xo với lúc anh tới đây rất nhiều.

Mở thư ra, lại nhìn dòng chữ trên bức thư, mày nhíu chặt lại, chỉ có mấy chữ thôi mà khiến anh suy tư rất nhiều, người đưa thư là ai, có ẩn ý gì, là thù hay là bạn đây.

Mấy chữ này thật khó mà lường được:

"His appointment tonight at the Home Minister of Returns, not met the(hẹn gặp anh đêm nay, tại phủ thành chủ thành Khứ Hồi, không gặp không về).

"Tiếng anh, cư nhiên là tiếng anh, lần này anh thực phải đi một chuyến rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.