[Dịch]Công Ty Cho Thuê Quỷ

Chương 9 : Tụ âm hung trận




Nhìn thấy uy thế mạnh mẽ như vậy, đám quỷ cũng biết thế nào là lợi hại. Chỉ trong chốc lát, cả đám đều cảm thấy sợ hãi, con nào con nấy rút cổ co đầu, không dám tiến lên. Những con nhút nhát một chút thì đã bắt đầu lùi dần về phía sau.

“Hắn... hắn... hắn không... không thể làm thế…” Lão quỷ già gầy còm vừa ho khan vừa nói lắp bắp: “Diệt quỷ đã là phạm vào đức hiếu sinh, mà giết nhiều quỷ cùng một lúc chắc chắn sẽ bị trời đánh. Các ngươi không cần phải sợ, chắc hẳn hắn đang hù dọa chúng ta thôi.”

Tuy nói như thế nhưng chính lão cũng không kìm được lòng mà phải lùi về phía sau vài bước. Bấy giờ, con quỷ bác sĩ đứng cạnh lão mới nói một cách dè dặt:

“Đại thúc, ta thấy tên khốn này bị kích động rồi, hệt như đang phát điên ấy. Theo kinh nghiệm nhiều năm trong ngành của ta, những người ở trạng thái kích động như thế này đều mất hết lý trí, làm việc bất kể hậu quả, hay là chúng ta cứ chạy trước đi thì hơn."

“Tiên sư cha nó, đây là địa bàn của chúng ta. Sao có thể để hắn kiêu ngạo?” Tên quỷ cao to lại giận dữ quát tiếp: “Các ngươi là đồ thỏ đế, theo ta tiến lên.” Vừa nói xong liền lao vọt lên.

Đám quỷ ở phía sau ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta rồi vội vàng dừng bước chân, tên nào tên nấy đều đặt ánh mắt hy vọng lên trên người tên quỷ anh dũng vừa xông lên solo với Thiên sư. Tất nhiên, chẳng có tên nào dám lao lên hỗ trợ, đến căn ngan cũng không. Cái này đúng là thứ người ta hay gọi là lòng dạ ma quỷ. Tất cả bọn chúng đều muốn đưa con quỷ kia đi làm chốt thí, nếu như vị thiên sư kia vì nổi điên mà giết con quỷ này vậy thì bọn họ chẳng dám chần chờ, thay vào đó là vắt đôi chân lên đầu để chạy đi thật xa. Ngược lại, nếu vị thiên sư này chỉ đang ra vẻ để hù dọa vậy thì hắn xui xẻo rồi.

Về phần Ung Bác Văn, vừa nhìn thấy tên đại hán lao đến, hắn liền đeo thanh kiếm gỗ đào vào bên hông. Bàn tay liền bắt ấn thành phép định quỷ đánh tới trước mặt con quỷ đang lao tới làm nó bị trói lại một chỗ. Xong đâu ra đấy rồi hắn mới cho tay trái vào trong túi lấy giấy vẽ bùa, tay phải đã cầm một cây bút máy định vẽ ngay một lá bùa hóa quỷ để sử dụng.

Cả một đám quỷ đang đứng nhìn ở xung quanh đều lùi lại cùng một lúc, hành động rất ăn ý như đã tập dượt từ trước. Có con còn xoay người chuẩn bị chạy trốn.

Về phần con quỷ cao to bị trói đứng im một chỗ cũng đã cảm thấy chuyện không hay, gã sợ đến nỗi gương mặt vặn vẹo, toát cả mồ hôi hột. Lúc này hành động của Ung Bác Văn bỗng chậm lại, tay trái của hắn mò mẫm cả nửa ngày trong túi quần nhưng không lấy ra được một tờ bùa trống nào cả, hóa ra trong lúc gọi điện hắn đã sử dụng hết sạch cả mấy lá bùa dự trữ luôn rồi.

Lần này thì thảm, Ung Bác Văn nhìn qua nhân số hai bên, lại thấy xung quanh đã bị đám quỷ vây kín, không thể nhìn ra một kẽ hở nào. Tất cả ánh mắt đều đang dõi theo từng hành động hắn một cách nhiệt tình. Tuy không cần dùng bùa Ung Bác Văn cũng có thể niệm chú để diệt quỷ, nhưng làm như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều pháp lực. Nếu hắn liều mạng cũng chỉ có thể tiêu diệt được mười mấy con là cùng. Mà nơi này lại có đến mấy trăm con quỷ, hắn đã tạm nghĩ ra kết cục của mình. Lúc này, Ung Bác Văn chẳng thể do dự tìm cách khác được nữa, dù sao cả đám quỷ đều đang dõi theo hắn.

“Xem phép thuật của ta đây!” Đột nhiên, Ung Bác Văn hét lớn một tiếng rồi xoay người bỏ chạy về phía căn lầu nhỏ. Bầy quỷ ở xung quanh còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra đã thấy hắn lao tới một phía, vừa chạy vừa triệu hồi phép thuật ngũ lôi để bảo vệ thân thể. Trong nháy mắt, sấm nổ ì ùng, ánh điện lấp lóe đánh tới đám quỷ làm chúng ngã lăn quay như rạ. Giữa bầy quỷ đông đảo hàng trăm con, Ung Bác Văn cũng chạy thoát được, khả năng chạy trốn có thể nói là khó thấy trên đời.

Nhưng lão quỷ gầy ốm đang đứng quan sát vừa nhìn thấy cảnh này thì lập tức hiểu được, vội vàng hét lớn: “Quả nhiên hắn chỉ phô trương thanh thế mà thôi, tất cả xông lên.” Nói xong giơ cánh tay gầy yếu vung lên trên cao.

Bầy quỷ được cổ vũ, chen lấn nhau đuổi theo Ung Bác Văn. Tên quỷ bác sĩ nổi hứng chạy theo thì bị lão quỷ kéo tay lại.

“Đại thúc làm gì vậy?” Gã không hiểu chuyện gì, quay đầu nhìn lại đã thấy lão quỷ đang kéo tay mình và một con quỷ nhỏ lùi lại phía sau.

“Đồ ngu, ngươi muốn chết à?” Lão quỷ nói nhỏ: “Tên đó là một vị thiên sư chính tông, tu vi pháp lực thâm hậu, cho dù không dùng bùa, chỉ cần kháp quyết niệm chú cũng có thể tiêu diệt được mấy chục con quỷ. Không phải là hắn muốn bỏ trốn, mà là đang bảo toàn thực lực để đi lấy bùa muốn bắt gọn tất cả chúng ta. Nếu mà dồn ép hắn quá, trong lúc cấp bách tên nào xông tới trước là chết chắc. Đám nhát gan này bây giờ thì dũng mãnh như vậy, nhưng mà tới lúc thấy hắn thật sự diệt quỷ chắc chắn là bỏ chạy chẳng còn một mống.”

“A?” Con quỷ bác sĩ kêu lên, ngạc nhiên hỏi lại: “Hắn đã lợi hại như vậy thì chúng ta càng phải ngăn không hắn lấy được bùa chứ. Nếu không đợi cho hắn lấy được bùa thì còn chỗ nào để trốn nữa, chẳng phải đều bị hắn diệt sạch sao?”

“Cần gì phải sợ?” Lão quỷ cười gian xảo: “Ngươi nghĩ người cầm nuôi dưỡng chúng ta ngồi không xem hắn diệt hết chúng ta chắc? Việc quan trọng bây giờ là chúng ta phải kiếm chỗ trốn cho kĩ. Đi thôi!” Nói xong, lão liền lén lút kéo theo hai con quỷ bỏ chạy.

Ung Bác Văn đánh bay một đám quỷ chặn đường, chạy thật nhanh về phía tiểu lâu. Ba lô của hắn để ở trong đó, chỉ cần chạy đến lấy thì đám quỷ cắc ké này còn chưa đủ để nhét kẽ răng.

Nhưng mọi chuyện xảy ra có bao giờ dễ dàng hệt như trong kế hoạch?

Phép ngũ lôi hộ thân uy lực rất lớn nhưng sử dụng nó cũng tốn rất nhiều pháp lực, mà điểm chết người chính là chiêu này không có tác dụng diệt quỷ. Bầy quỷ thấy mình không bị đánh cho hồn phi phách tán thì lập tức ào ào xông lên, không con nào chịu thua kém đồng bọn. Cứ một đám quỷ bị đánh bay, ở phía sau lại có một đám đông hơn nữa lao lên. Mà những con quỷ bị đánh bay đi thì đến khi rớt xuống cũng vẫn tiếp tục gia nhập đội ngũ công kích.

Ung Bác Văn liên tục thi triển phép thuật ngũ lôi hộ thân đến lần thứ ba thì đã mệt mỏi rã rời. May là tiểu lâu ở gần nên hắn cũng kịp chạy tới nơi. Cảnh vật bên trong sảnh chính của tiểu lâu vẫn y như trước. Ở nơi này có một người đang ngồi trên ghế, dáng vẻ cô độc, tâm trạng bất an. Gã vừa quay đầu vừa đảo mắt nhìn xung quanh liên tục. Trên một cái ghê khác chính là cái ba lô chứa đầy đạo cụ bắt quỷ của Ung Bác Văn.

Ung Bác Văn không thèm hỏi han tới Lưu Ý, chạy thẳng đến chỗ cái ba lô, ai ngờ khi bàn tay hắn chỉ còn cách ba lô chừng vài milimet thì không thể tiến thêm được một chút nào. Hệt như bị một bức tường trong suốt cản lại, mặc cho Ung Bác Văn cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua.

“Sao lại như thế này?” Ung Bác Văn lập tức toát mồ hôi hột, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, lại một lần nữa đưa tay về phía cái ba lô. Quả nhiên bàn tay lại gặp phải lực cản. Hắn suy nghĩ thật nhanh chóng rồi xoay người về phía Lưu Ý gọi to: “Lưu tiên sinh!”

Lưu Ý bỗng rùng mình, nhìn trái nhìn phải quát lên: “Ai đó? Là ai? Đi ra mau, đừng hòng hù dọa được ta…”

Tuy nói mạnh miệng như vậy nhưng tiếng nói cứng ngắc đã tố cáo sự sợ hãi trong lòng gã. Lưu Ý dáo dác nhìn quanh, ánh mắt mấy lần nhìn qua vị trí của Ung Bác Văn nhưng lại giống như không thấy gì cả.

“Âm dương chia cách!” Ung Bác Văn hít vào một hơi, trong lòng lo lắng không yên: “Sao lại có chuyện này? Chẳng nhẽ ta thật sự lạc vào cõi âm? Không đúng, lúc nãy rõ ràng ta nhận được điện thoại của Tiểu Vân hiển nhiên chỗ này vẫn là dương thế, tại sao lại xuất hiện tình trạng âm dương chia cách như thế này?”

Hắn còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì bầy quỷ đã đuổi tới nơi, ở cửa chính chỉ trong chớp mắt đã chật ních quỷ hồn. Sắc mặt Lưu Ý tái xanh, dáo dác nhìn quanh, tai thì nghe được đầy những tiếng kêu la ầm ĩ nhưng mắt lại chẳng nhìn thấy gì. Điều này làm gã sợ đến nỗi mặt cắt không còn hột máu, cả người run lẩy bẩy.

Lúc này một thân công phu võ học được tu luyện từ nhỏ của Ung Bác Văn cũng cho thấy tác dụng. Chỉ thấy hắn quay trái rẽ phải, nhảy lên hạ xuống mấy cái đã đến gần cửa chính. Trong khoảnh khắc bầy quỷ ùa vào phòng hắn lại thi triển phép ngũ lôi hộ thân đánh bay đám quỷ đang đứng chặn cửa rồi xông ra.

Vừa ra được bên ngoài, Ung Bác Văn vội vàng nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy âm phong thổi đầy trời, xung quanh đã tối đen. Ở trong bóng tối, đám quỷ hồn chạy ra nhiều không đếm xuể, tất cả đều nhe nanh múa vuốt lao vào hắn như là kẻ thù không đội trời chung. Tình cảnh khó khăn làm Ung Bác Văn cực kỳ hoảng loạn, không biết phải làm thế nào để đối phó cho phải. Đã thế, đám quỷ hồn lại liều mạng lao tới không cho hắn một chút thời gian để bình tĩnh suy nghĩ. Chạy được một chút, Ung Bác Văn lại cảm thấy ức chế không thôi.

Dù thế nào thì hắn cũng là truyền nhân chính tông của Thiên Sư Bắc Phái, thế mà lại rơi vào tình cảnh bị ma quỷ truy đuổi đến độ chạy đông chạy tây khắp nơi. Người khác mà biết được chuyện chẳng phải sẽ cười đến rụng răng hay sao, sau này sao hắn dám nhìn mặt các vị tông sư của môn phái đây? Nghĩ tới đó Ung Bác Văn liền dừng lại chỉ vào bầy quỷ đang đuổi theo, tức giận mắng:

“Các ngươi còn dám đuổi tới nữa ta sẽ không khách khí đâu!”

Bầy quỷ nghe vậy lại cười ầm lên: “Hô hô, giả bộ làm gì nữa? Ngươi chỉ là cọp giấy, còn dám hù dọa chúng ta à.”

Ung Bác Văn thực sự nổi điên, gầm lên một tiếng rồi rút ra cây kiếm gỗ đáo, tay trái kết ấn, ngón trỏ chỉ vào kiếm một cái, chân đi theo bộ vị thất tinh, tay vẽ hình pháp quyết, miệng quát lớn: “Thiên địa bao trùm, vạn khí làm gốc, chuyên tu đời đời, luyện thành thần thông, vạn thần nhận lễ, sai khiến sấm sét, ma quỷ tịch diệt, hồn phi phách tán, mượn danh lôi thần, triệu hồi phích lịch…”

Đây chính là Kim Quang Huyền Dẫn Lôi Đình Chú, một trong ba loại đại hung cấm chú của Thiên Sư Bắc Phái, một khi triệu hồi, bất kể yêu ma hay quỷ quái lợi hại đến cỡ nào cũng chắc chắn bị tiêu diệt, hồn phi phách tán. Không ngờ Ung Bác Văn lại triệu hồi ra để đối phó với đám quỷ quái bình thường này, quả thật đúng là giết gà dùng dao mổ trâu. Chỉ là chú ngữ càng ác độc, uy lực càng mạnh mẽ thì tác dụng phụ cũng càng lớn, nhớ lại ngày xưa khi Ung Bác Văn mới học được phép thuật này cũng ngứa ngáy tay chân chạy ra ngoại ô thành phố tìm một chỗ vắng người thử triệu hồi sấm sét trên trời. Sau khi thi phép thì tinh khí toàn thân đều cạn kiệt, không thể cử động. Vì lo lắng nên Elle Vân đi tìm suốt một ngày trời mới tìm thấy. Đến lúc đưa về nhà, hắn cũng phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nửa tháng trời mới khỏe lại. Mà đáng sợ hơn, sau khi bấm đốt tay tính toán, Ung Bác Văn mới biết được tuổi thọ của mình đã bị mất đi một năm. Bởi vậy nếu không phải tình huống bất đắc dĩ hắn nhất định sẽ không dùng tới phép thuật này. Hắn cũng đã tính toán cẩn thận, đám quỷ quái này đã bị nhốt ở chỗ này không biết bao nhiêu lâu, hiển nhiên cũng đã có một chút thành tựu trên yêu đạo, chỉ dựa vào mồm miệng lừa phỉnh không thể nào đe dọa được bọn nó, đành phải thể hiện một chút uy thế. Phép Kim Quang Huyền Dẫn Lôi Đình Chú vừa thi triển ra đã có thanh thế kinh thiên động địa, nhưng mà phép thuật thì phải thi triển tới nơi tới chốn mới có tác dụng, nếu như chỉ thi triển một nửa vậy thì chỉ có một chút hiệu ứng âm thanh, hình ảnh chứ chẳng có tác dụng thực tế.

Bấy giờ, pháp chú vừa đọc xong, thân kiếm phát ra ánh sáng đỏ chói lòa, xa xa trên chín tầng trời truyền lại tiếng sấm mơ hồ, trong nháy mắt tiếng ì ùng kéo dài ngân vang, không khí chấn động, cuồng phong nổi lên, trên trời mây đen quay cuồng, mơ hồ có thể thấy được ánh chớp lóe lên, bầu không khí đáng sợ tới cực điểm.

Vừa mới nhìn thấy tình huống khác lạ, dù cho bầy quỷ có ngu ngốc cũng biết là có chuyện không hay. Cả đám mới vừa hung hăng hống hách giờ đều quay đầu chạy trối chết, tất cả trở nên hỗn loạn, nhao nhao. Ung Bác Văn vừa cố gắng chậm rãi niệm chú vừa dáo dác nhìn quanh tìm đường chạy trốn, ngay lúc này chợt có tiếng mèo kêu rõ ràng truyền tới tai hắn. Ung Bác Văn giật mình quay đầu lại mới nhìn thấy một con mèo đen đang nằm ở khung cửa sổ lầu hai trợn mắt nhìn hắn.

“Thật là ngu mà.” Ung Bác Văn mắng to lên một tiếng, đột nhiên nghĩ ra vài vấn đề quan trọng, vội vàng vung tay thu phép lại, thừa dịp đám quỷ đang hỗn loạn không để ý tới hắn bèn chạy tới chỗ tòa lầu, vừa tới nơi hắn liền dậm chân nhảy lên. Đến bên dưới ô cửa sổ, Ung Bác Văn mới nắm vào bệ cửa sổ, hai tay vận sức một chút cả người đã nhảy được vào trong lầu. Vừa vào đến nơi việc đầu tiên hắn làm chính là khom người bế Bông vào lòng.

“Ôm được rồi!” lúc này hắn mới nhếch miệng cười hôn cho Bông một cái, vui vẻ nói: “Bông à, lần này may mà có ngươi.”

Dưới lầu liền truyền đến tiếng gào thét ầm ĩ:

“Tên khốn này lại lừa gạt rồi.”

“Hắn ở trên lầu hai, chúng ta tiến lên mau.”

“Lần này không thể để hắn chạy thoát nữa.”

Trong Theo tiếng gọi ầm ĩ, bầy quỷ đồng loạt vọt tới lên tầng lầu, cả đám tranh nhau nhảy lên khiến cho khung cửa sổ kẹt cứng toàn quỷ là quỷ. Ung Bác Văn ôm con mèo đen nhanh chóng chạy xuống cầu thang trở lại phòng khách. Thấy Ung Bác Văn quay lại, Lưu Ý giống như gặp được người thân xa cách lâu ngày, gã vội vàng chạy tới ôm chặt Ung Bác Văn, nức nở kêu lên: “Ngươi đã trở về rồi, bắt quỷ xong rồi hả, mới lúc nãy ta nghe được âm thanh quái dị lắm…”

“Không bắt được quỷ, đang đuổi theo phía sau ta kìa.” Ung Bác Văn vừa mới nói xong đã khiến cho Lưu Ý sợ hãi, mặt cắt không còn hột máu.

“Đuổi theo phía sau ngươi? Ở đâu? Chỗ nào?” Lưu Ý vừa lùi ra phía cửa vừa hỏi.

“Chắc là sắp lao xuống lầu rồi.” Ung Bác Văn đi tới ghế, cầm ba lô lên rồi lấy ra một chồng bùa thu quỷ, lại cầm lấy một cái hồ lô màu đỏ thẫm ở trong tay rồi cần ngắm nghía một hồi mới nói: “Bây giờ cho các ngươi biết Mã Vương gia có mấy con mắt.”

Hắn cầm hồ lô và đống bùa quay lại thì đã thấy đám quỷ đang kẹt cứng thành một đống ở cầu thang, nhưng bọn chúng chỉ đứng ở đó giương nanh múa vuốt đe dọa, kêu gọi ầm ĩ chứ không một con nào tiến lên. Ung Bác Văn thấy vậy thì trong lòng cảm thấy nghi ngờ, cũng không vội vàng thi triển phép thuật mà bước tới gần quan sát cẩn thận. Hắn phát hiện cầu thang này giống như có một vách tường trong suốt ngăn cản tất cả đám quỷ lại, mặc kệ bọn chúng cố gắng như thế nào cũng không thể xông vào phòng khách. Ý nghĩ trong đầu chợt lóe lên, nhưng trong một hể nào nắm bắt được rõ ràng. Không nghĩ được thì không nghĩ nữa, hắn dứt khoát bỏ qua một bên, bắt đầu khởi động một cái thu quỷ phù, niệm động chú ngữ, đợi cho lá bùa cháy hết mới khép ngón trỏ và ngón giữa hình thành kiếm chỉ điểm về phía một con quỷ hung hăng nhất trong đám,lại hướng về phía miệng hồ lô vẽ một đường. Đây chính là phép dẫn bắt quỷ, bùa chú thi triển ra liền giống như quăng ra một sợi dây, sau khi chạm vào con quỷ liền thu lại. Phép này có thể thu quỷ hồn vào bên trong hồ lô nhưng thứ khiến cho Ung Bác Văn bất ngờ chính là phép thuật của hắn vừa thi triển, con quỷ cũng bị kéo tới, chỉ là không thể đi qua được bức tường trong suốt kia, nó chỉ có thể bay tới bay lui đập ầm ầm vào bức tường. Mỗi khi đụng vào tường một cái liền nhỏ lại một chút, mới một lúc đã chỉ còn to bằng con chim sẻ không hơn không kém. Mấy con quỷ khác vừa nhìn thấy cảnh này liền chạy ngược trở lại lầu hai, trong chốc lát liên không nghe được động tĩnh gì nữa.

“Thiên sư tha mạng a…” Con quỷ kia kêu khóc ầm ĩ, chẳng còn dám hung hăng kiêu ngạo nữa. Ung Bác Văn khẽ thở dài, phất tay giải trừ phép thuật, con quỷ vừa được thả ra liền vội vàng xoay người chạy thoát đi.

Bên trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Ung Bác Văn thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm thấy tay chân mềm nhũn liền vội vàng tìm một cái ghế trống ngồi xuống, cẩn thận suy ngẫm lại những chuyện kỳ lạ vừa xảy ra.

Lưu Ý đã lùi đến bên cửa chính giờ nhìn thấy hắn ngồi xuống vội vàng chạy lại ân cần thăm hỏi. “Giải quyết xong hết rồi hả?”

“Cũng gần gần như vậy, tạm thời không có chuyện gì nữa rồi.” Ung Bác Văn hời hợt đáp, trong lòng lại có một chút xem thường thằng cha nhát gan này.

“Vậy là tốt rồi, tốt rồi, vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?” Lưu Ý cười gượng ngồi xuống rồi tìm cách hỏi chuyện.

“Ta gặp phải mấy con quỷ…” Ung Bác Văn suy nghĩ tìm cách diễn đạt, tránh lại dọa cho đối phương sợ hãi: “Vì ta mang không đủ đồ nghề nên phải quay lại lấy, đám quỷ kia mới đuổi theo, nhưng mà tới chỗ cầu thang đó thì bị một thứ gì đó ngăn cản…”

“Ngăn cản?” Lưu Ý xoa đầu nhìn xung quanh cười nói, “Có khi ở chỗ này có bảo vật hoặc là trận pháp gì đó có thể khắc chế mấy con quỷ kia. Dù sao Phí lão gia cũng không phải là người bình thường, thiết kế phong thủy của trang viên này cũng không bình thường, nhất định là có cao nhân nào đó giúp hắn thiết kế để đuổi ma quỷ…”

Người nói vô ý nhưng người nghe cố tình, Ung Bác Văn vừa nghe nói vậy thìliền giật mình, cái suy nghĩ mơ hồ lúc trước liền hiện lên rõ ràng, hắn lập tức đứng bật dậy, kêu thốt lên: “Không sai, chính là trận pháp.”

“Cái gì” Lưu Ý bị phản ứng bất ngờ của hắn làm cho giật mình.

“Lưu tiên sinh, ngươi rất giỏi về trận pháp sao?” Đột nhiên Ung Bác Văn lại hỏi.

“Dĩ nhiên” Lưu Ý đáp theo phản xạ. “Sư môn của ta chính là Cửu Đỉnh phái ở núi Long Hổ, tinh thông nhất chính là phong thủy trận pháp, trong lĩnh vực trận pháp phong thủy ở Xuân Thành, ta mà nhận là thứ hai thì không ai có thể nhận là thứ nhất.”

Ung Bác Văn mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá.” Nói xong liền đứng dậy, kéo tay Lưu Ý chạy lên lầu hai.

Lưu Ý bị hắn kéo đi mấy bước mới hoàn hồn, voi vội vàng giãy dụa dừng lại, “Ngươi làm cái gì vậy, chẳng phải trên lầu có quỷ hay sao? Ngươi lôi ta đi làm cái gì?”

“Yên tâm đi, bên này không có quỷ.” Ung Bác Văn nhanh chóng lôi theo Lưu Ý chạy lên lầu hai, rẽ trái, đi vào phòng ngủ rồi đến bên cửa sổ chỉ ra ngoài hỏi: “Lưu tiên sinh, ngươi nhìn đi.”

“Nhìn cái gì mà nhìn?” Lưu Ý run như cầy sấy nắm chặt tay Ung Bác Văn, co đầu rút cổ quan sát khắp mọi nơi, chỉ sợ bất chợt có con quỷ ở đâu đó nhào ra, làm gì còn có tâm trạng nhìn ra cửa sổ.

“Nhìn ra ngoài cửa sổ ấy.” Ung Bác Văn dở khóc dở cười kéo Lưu Ý tới sát bên cửa sổ: “Ngươi yên tâm, có ta ở đây bảo đảm sẽ không để cho quỷ hồn tổn thương ngươiđế., Mau nhìn ra ngoài cửa sổ xem thế nào đi.” Lưu Ý lấy lại bình tĩnh, cũng cảm thấy xấu hổ vì biểu hiện nhát gan của mình, lúc này mới buông Ung Bác Văn ra, ngoảnh mặt quan sát bên ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, trời đang là lúc xế chiều, toàn bộ trang viên đã chìm trong bóng tối, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy một loạt những ngôi nhà nhỏ, đông một đám, tây một đám nằm rải rác trong bóng tối có vẻ cực kỳ hỗn loạn, giống như tùy ý mà xây dựng không theo quy hoạch gì cả. Lúc đầu Lưu Ý còn sợ hãi thì không nhận ra gì cả, nhưng nhìn được một lúc hắn đột nhiên kêu lên một tiếng, sắc mặt nghiêm túc lấy la bàn ra bắt đầu lẩm nhẩm tính toán không ngừng.

“Sao rồi?” Ung Bác Văn sốt ruột hỏi tiếp: “Lưu tiên sinh, người có nhận ra được điều gì không?”

“Không sai, không thể sai được.” Lưu Ý bỏ la bàn xuống, sắc mặt cổ quái: “Toàn bộ trang viên có bày một đại trận phong thủ, nhưng trận pháp này lại là loại Tụ âm hung trận rất hiếm thấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.