[Dịch]Công Ty Cho Thuê Quỷ

Chương 29 : Bắt đầu




Ung đại thiên sư dắt theo mấy người đẹp đi lại huênh hoang và trong lòng thì nghi hoặc: "Sao nhiều người vậy nhỉ? Chẳng lẽ mấy chuyện ma ma quỷ quỷ như thế này lại huêng hoang khoe cho người bình thường xem à? Không sợ hù chết vài người sao?"

Chưa đi được xa thì thấy Triệu Đại Anh nhanh chân ra đón tiếp: "Ung thiên sư, chào mừng, chào mừng, hội đấu thầu nho nhỏ như này của tôi mà ngài lại đích thân tới, thật sự khiến mặt mũi của bỉ nhân tỏa sáng, mời vào trong, mời vào trong." Nghiêng người mời Ung Bác Văn mang theo Elle Vân đi trước. Hắn vốn muốn đi theo bên cạnh nói vài câu thân mật nhưng nào ngờ mấy tiểu nha đầu đi theo ùa lên trước, không ngừng đẩy nhau, chen chúc tới nỗi ông chủ Triệu đầu óc choáng váng, quay vòng vòng mấy lần ngay tại chỗ khi dừng lại quan sát thì người ta đã đi xa nên vội vàng đuổi theo.

Vào đại sảnh yến hội và nhìn qua, Ung Bác Văn hoảng sợ, cừ thật, đã có vài trăm người đang ngồi tạo thành một vòng lớn chỉ là không ngồi ở chính giữa, lại nhìn bộ pháp hình, bất luận gái trai già trẻ đều là người trong nghề, e rằng đều là hội viên hiệp hội pháp sư dưới sự kêu gọi của chủ tịch Ngư tới để hò hét trợ uy cho pháp sư ngôi sao nhà mình.

Áp lực của Ung Bác Văn lập tức trở nên lớn, nếu như lần đấu thầu này thất bại thì không chỉ công ty cho thuê quỷ của bản thân mà mặt mũi của mấy trăm người ở đây đều mất, cả hiệp hội pháp sư Xuân Thành sẽ trở thành trò cười cho người khác trong lòng không khỏi có hơi oán thầm Ngư Thừa Thế, nói sao thì lần này cũng chỉ thuê vài con quỷ, là vụ làm ăn nhỏ đâu tới mức làm tiệc lớn như thế.

"Tiểu Ung, nhìn thấy chưa, ngày hôm qua chú chỉ dặn một tiếng, hôm nay phần lớn hội viên trong hiệp hội đều tự tới đây, còn có không ít người ở ngoài gấp gáp trở về. Đến đây, chú giới thiệu cho cháu vài vị đồng đạo."

Ngư Thừa Thế nói xong thì nghiêng mình để cho mấy người bên cạnh tới trước.

"Vị này là chưởng môn phái Vật Hoa, đạo trưởng Cố Tây Giang." Đây là một người nam trung niên tráng kiện, rất giống lĩnh tụ một xí nghiệp thành công.

"Vị này là chưởng môn Đan Đỉnh tông, đạo trưởng Lý Mộc Tử." Người này rất gầy, mặt ngựa, râu thì dài dáng vẻ có hơi đáng khinh.

"Vị này là chưởng môn phái Thải Thanh, nữ sĩ Kỳ Manh Manh." Đây là một người đẹp tuổi chỉ mới trên dưới ba mươi cả người tỏa ra khí chất mê người.

"Vị này là chưởng môn phái Trường Bạch, tiên sinh Bàng Tăng Tường." Ung Bác Văn sửng sốt, Bàng Tăng Tưởng mở tiệm bán xe lại là chưởng môn phái Trường Bạch.

Vài người nam người nữ mặc âu phục đồng loạt chắp tay, tuyên bố: "Vô lượng thọ Phật, Ung thiên sư, bần đạo có lễ."

Ung Bác Văn vội vàng đáp lễ: "Các vị đạo trưởng hữu lễ."

Phái Thiên Sư của hắn cũng là một hệ trong đạo gia nên cũng phải chắp tay.

Thật sự không được tự nhiên lắm!

Bàng Tăng Tường cười với Ung Bác Văn, nói chuyện rất vui vẻ: "Ung thiên sư, chúng ta có thể xem như là người quen với nhau." Thực ra hai người chỉ mới gặp qua một lần nhưng so với mấy tên vừa mới gặp mặt thì cũng coi như là một người quen.

Ung Bác Văn không biết nói gì chỉ khách khí hỏi: "Tiệm bán xe của Bàng chưởng môn làm ăn tốt chứ?"

Bàng Tăng Tường cười ra đầy mặt: "Thành mông chiếu cố, dạo này làm ăn tốt, an toàn cũng tốt."

Ánh mắt của mấy người bên cạnh khi nhìn Bàng Tăng Tường có chút khác thường ngay, trong lòng nói thầm: "Lão Bàng có năng lực nhá, im ỉm im im, không biết đã có quan hệ với Ung đại thiên sư này lúc nào."

Mọi người hàn huyên vài câu rồi tiện thể đi vào bên trong.

Ba vị chưởng môn đi sau vài bước, giữ chặt Bàng Tăng Tường lại, hỏi khẽ khàng: "Khi nào Lão Bàng ông lại có quan hệ với Ung Bác Văn vậy? Chẳng thèm lộ ra chút tin tức nào, quá xấu nha." Quan hệ của bọn họ thân thiết, cùng bám theo sát Ngư Thừa Thế, khi nói chuyện cũng không chút cố kỵ.

Bàng Tăng Tường vội vàng nói: "Cũng mới quen biết, còn gì ngoài tôi thuê của hắn hai con quỷ bảo an gác đêm, xem như có chút làm ăn qua lại."

Có Tây Giang ngạc nhiên nói: "Lão Bàng, giỡn gì vậy? Huấn thú của phái Trường Bạch bọn ông cao minh hạng nhất, còn bỏ tiền thuê quỷ làm bảo an? À..." Hắn đột ngột tỉnh ngộ ra, chỉ vào Bàng Tăng Tường nói: "Hay, ông đúng lắm. Ngày mai tôi cũng đi thuê hai con, môn phái của tôi đang cần hai nhân viên gác đêm, dùng quỷ gác đêm thì càng có vẻ khí phái. Đúng vậy, sau này khách quý thì dùng quỷ tiễn, khách bình thường dùng người tiễn."

Kỳ Manh Manh cười nói: "Tôi muốn thuê hai nữ quỷ xinh đẹp làm người mẫu, càng thể hiện khí chất phiêu dân thanh u của tiệm quần áo bọn tôi."

Thấy ba người này đều mượn cơ thuê quỷ, Lý Mộc Tử có hơi gấp gáp, nghẹn cả nửa ngày, gằn nói: "Khi tôi luyện đan cần hai đan đồng..."

Bàng Tăng Tường hỏi lại: "Dùng quỷ làm đan đồng? Khi luyện đan dương hỏa thịnh vượng, có quỷ nào mà chịu nổi."

Lý đạo trưởng sửng sốt, lại vò đầu bứt tai nghĩ cách.

Kỳ Manh Manh không nhìn được nữa, nhắc nhở: "Ông có một số thuốc không thể gặp ánh nắng, phải dùng lúc canh năm canh ba sao, đây không phải cần một nhân viên phục vụ đưa thuốc tới cửa, nhất là không muốn cho người khác biết đó là thuốc nào."

Lý Mộc Tử vui vẻ nói: "Phải, phái, tôi cũng cần mướn quỷ!"

Bốn vị chưởng môn vui mừng, cùng chúc cho nhau.

Nhắc tới thì bốn vị chưởng môn này đều là hội viên, lại có sản nghiệp, đặt trong người bình thường thì cũng đều là phú hào khiến người ao ước nhưng lại nghĩ mọi cách muốn tạo quan hệ với một thằng nhóc vừa mới ra đời Ung Bác Văn, thoạt nhìn có hơi hoang đường nhưng nói trắng ra thì cũng không kỳ lạ, không gì ngoài tư lợi bản thân mà thôi.

Mặc dù Ung Bác Văn có trẻ tuổi nội tình mỏng cỡ nào đi nữa nhưng cái danh hiệu đại thiên sư bày ra đó, đây không chỉ là một hư danh mà còn tượng trưng cho quyền lợi, từ trước tới nay chưa có một đại thiên sư nào chưa làm chức lý sự thường nhiệm ở hiệp hội pháp sư, chức này có quyền lên tiếng quyết định các hạng mục công tác lớn và quan trọng của hiệp hội. Hiệp hội pháp sư trên thế giới ngày nay có tất cả hai mươi tám vị lý sự thường nhiệm, ngoại trừ bản thân có bản lĩnh cao cường ra thì sau lưng còn có tập đoàn cường đại duy trì lợi ích. Còn Ung Bác Văn là ngôi sao mới nổi lên ở giới pháp sư phía bắc Trung Quốc, vị đại thiên sư duy nhất, lại được nhân vật lĩnh tụ phương bắc Ngư Thừa Thế cực lực ủng hộ, chắc chắn sẽ trở thành người phát ngôn cho toàn bộ giới pháp sư phương bắc.

Điều đó có ý nghĩa gì? Ý nghĩa đó chính là trong lần thay đổi lý sự khu vực năm sau, nếu không có ý ngoài ý muốn thì vị Ung đại thiên sư trẻ tuổi này sẽ gia nhập vào hội đồng hiệp hội pháp sư Trung Hoa, vào hội đồng hiệp hội pháp sư Trung Hoa cũng có ý nghĩa sẽ có được quyền lên tiếng trong cả châu Á, cũng có ý nghĩa rất có khả năng trở thành một trong hai mươi tám người trên đỉnh kim tự tháp quyền lực!

Đây là một bắp đùi rất mập, phàm có chút tâm tư thì ai cũng sẽ vắt óc tìm mưu tạo dựng quan hệ với Ung đại thiên sư, ai nấy cũng đều biết đạo lý nên đầu tư sớm, nhưng chưa chắc ai cũng có cơ hội ra tay, may mắn như Bàng Tăng Tường rất ít ỏi.

Không tính bốn vị chưởng môn này khi nói về Ung Bác Văn lúc đi xuống cùng Ngư Thừa Thế, vừa đi vào trung tâm hội trường thì tất cả mọi người tới xem đều cùng nhau đứng dậy, nhiệt liệt vỗ tay, mấy nha đầu nhỏ theo sau hưng phấn bày ra tư thế, chạy tới sân khấu chính giữa nhảy một màn cổ động, đưa không khí sôi trào tới đỉnh cao.

Chờ cảnh náo nhiệt kết thúc, Triệu Đại Anh cẩn thận đi tới bên cạnh đám người Ung Bác Văn, cười hỏi: "Ung thiên sư, chủ tịch Ngư, chúng ta có thể bắt đầu lúc này hay không?" Thân là chủ nhân, hơn nữa còn là ông chủ trong lần đấu thầu này, ăn nói khép nép như thế với chủ thầu, cũng thật khó cho vị thổ tài chủ này.

"Chỉ có chúng ta thì cử hành đấu thầu như thế nào?" Ngư Thuần Băng khó hiểu hỏi: "Tập đoàn Thánh Hằng từ bỏ à?"

Triệu Đại Anh lau mồ hôi, cười gượng nói: "Người của tập đoàn Thánh Hằng đã tới được một lúc." Nói xong thì chỉ vào một góc.

Mọi người nhìn hướng chỉ ngón tay, chỉ thấy sáu bảy người đang ngồi ở một góc, đó đúng là Tử Tân, nhưng ba người ở cùng nàng trong Sơn Trang lại không tới.

Người của tập đoàn Thánh Hằng vào lúc đám nha đầu nhỏ đang nhảy, đứng im ở một bên đã lâu nhưng chẳng qua không ai chú ý tới mà thôi.

Ngư Thừa Thế vẫy tay nói: "Vậy thì bắt đầu đi, bắt đầu sớm một chút, kết thúc việc sớm một chút, tới chiều ta còn phải đi Nam Kinh."

Triệu Đại Anh vội vàng lên tiếng, ra hiệu cho đám tạp vụ rời khỏi trung tâm yến hội, đóng cửa ra vào, cửa sổ lại. Dù sao chỗ này không phải chỗ cho người bình thường tụ tập, nếu có thể thì ông chủ Triệu cũng hi vọng có thể rời khỏi chỗ này, đáng tiếc trời không cho người hài lòng, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trên ghế chủ tịch gây chú ý nhất.

Sau khi Triệu Đại Anh ngồi xuống, chỉ thấy một tên mập mặc lễ phục đi lên sâu khấu, tay cầm mirco, lớn tiếng tuyên bố bắt đầu đấu thầu.

Ung Bác Văn nhìn lên, tên mập này không ngờ lại là Lưu Ý, không biết vì sao chạy tới chỗ này làm MC.

Thân là phe chủ nhà nên Triệu Đại Anh lên tiếng đầu tiên, trước tiên cảm tạ các vị pháp sư có mặt ở tại đây, lại cảm tạ Ung Bác Văn cùng tập đoàn Thánh Hằng ưu ái cho Sơn Trang của hắn rồi đổi đề tài ngay, nói rằng đã xem qua tài liệu hai bên đưa tới, nhất thời khó quyết định được cho nên muốn mở hội đấu thầu này, hai bên trình bày ngay hiện trường, hắn khiêm tốn như mình là một người thường, cũng chỉ tới xem náo nhiệt, hiệu quả thị giác của bên nào tốt thì hắn sẽ chọn công ty đó. Hiển nhiên điều này là do hắn muốn pha trò, để cho bản thân thoải mái hơn một chút, chỉ tiếc mọi pháp sư có mặt đều cho rằng hắn nói thật nên không ai cười cả, khiến cho ông chủ Triệu càng khẩn trương, không khỏi mắng thầm bản thân, làm ăn không tốt thì cố mà chịu, phải đi thuê quỷ mần gì, bây giờ trở ngược, trêu chọc phiền phức lớn rồi. Đương nhiên, hắn không dám nói ra lời này, chỉ chúc hai bên có biểu hiện tốt thì chấm dứt cuộc nói chuyện, quay trở lại chỗ ngồi.

Lưu Ý lại đi lên, lần này thì cầm một hộp nhỏ trong tay, trong hộp nhỏ có hai cuộn giấy để cho hai bên công ty rút thăm, công ty nào chọn tờ giấy có chữ thì sẽ lên trình bày trước, còn lại sẽ trình bày sau.

Tử Tân cùng Ung Bác Văn đều tự đại diện cho công ty nhà mình lên sân khấu, đưa tay rút thăm.

Ung Bác Văn rút cuộn giấy vừa định mở thì đã thấy Lưu Ý đưa mắt ra hiệu cho hắn, không khỏi sửng sốt động tác chậm lại ngay. Trái lại Tử Tân ở đối diện mở giấy ra thì thấy trên đó có chữ, liền đưa cho mọi người xem một chút. Ung Bác Văn đành phải cùng Lưu Ý đi xuống sân khấu. Đang định ném cuộn giấy bắt được thì lại bị Lưu Ý cướp đi, sử dụng một pháp thuật nhỏ tạo một ngọn lửa trên đầu ngón tay, đốt tờ giấy nọ thành tro. Đây là tam vị chân hỏa chính cống đáng tiếc pháp thuật của Lưu Ý không tinh, chỉ có thể tạo ra nhỏ như đầu ngón tay nhưng dùng để đốt tờ giấy nọ thì đủ rồi.

Lưu Ý nhìn thấy nét mặt kỳ quái của Ung Bác Văn lập tức hạ giọng nói: "Trên hai tờ giấy đều có chữ, điều này là vì giúp cậu lên sân khấu sau, quan sát trình bày của đối phương cho thật tốt."

Ung Bác Văn dở khóc dở cười, chỉ có thể thấp giọng cám ơn ý tốt của Lưu Ý rồi quay trở lại chỗ ngồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.