"Thiên Sư... Thiên Sư đại nhân, Thiên Sư đại nhân."
Lão quỷ ló đầu ra ngoài hành lang, rồi bỗng hô lên một tiếng nhè nhẹ. Bấy giờ, Ung Bác Văn vừa giống con ruồi không đầu đang mon men khắp các khu bệnh ở lầu ba, vừa giống một tên trộm đang mò đường trong đêm tối.
Nghe được tiếng gọi của lão quỷ, hắn lập tức chạy tới, bất chấp tất cả giơ tay chộp lấy nó, quát khẽ: "Ngươi chạy đến đây làm cái gì hả? Cái bình kia đâu rồi? Những con quỷ khác nữa, chúng đâu rồi?" Nếu xét theo lẽ thường, người thường há có thể bắt được quỷ, dầu là Thiên Sư cũng không hề ngoại lệ, sở dĩ Ung Bác Văn có năng lực bắt quỷ là bởi vì trong tay nắm giữ phong ấn của đám quỷ, nên khi chộp vào thân thể của con quỷ, cũng tựa như bàn tay mang một chiếc găng đầy đinh nhọn mà chộp vào người bình thường, cái cảm giác đó không hề dễ chịu chút nào.
Lão quỷ đau đến mức hai hàm răng tê dại, nhưng nó không dám dãy giụa mà chỉ gượng cười: "Thiên Sư, cái bình ấy không sao cả, Bông đại nhân đã tự mình trông chừng nó, những con quỷ khác cũng đều thành thật ở lại đó nên không chạy đến đây. Ta đến đây là để báo tin cho ngài, Bông đại nhân cũng định đến chỗ ngài nhưng khổ nỗi phải lo lắng cho cái bình ấy, không thể rời khỏi, thế nên buộc lòng ta phải đi thay."
Nghe tin cái bình không sao, trong lòng Ung Bác Văn liền nhẹ nhõm, thở phào một hơi, hắn mới buông lão quỷ ra. Trong phút chốc liền cảm thấy xấu hổ khi đã trách oan nó, bất giác cười gượng: "Hì hì, sao ngươi không nói sớm." Ngụ ý lão quỷ cũng phải gánh một phần trách nhiệm.
"Ta cũng muốn nói dưng mà ngài có cho cơ hội nói đâu." Lão quỷ nén giận, tuy trong lòng "ai oán" không thôi nhưng lại không dám nhắc đến, chỉ nói tiếp: "Ngài mau theo ta, cái bình ấy đang ở trong phòng vệ sinh." Dứt lời, chẳng hề để ý đến Thiên Sư, nó liền vội vàng bay về nhà vệ sinh.
Lúc này, tâm tình của Ung Bác đã thả lỏng nên khi theo sát sau lưng lão quỷ cũng không có áp lực gì, chỉ toan lấy lại cái bình, rồi lại nghĩ làm sao để tận dụng cơ hội được ở cùng một đêm với bạn gái. Phải biết hai người họ chẳng những là thanh mai trúc mã mà từ nhỏ cũng đã rất thân thiết, nhưng hơn hai mươi năm qua vẫn chưa từng có cơ hội qua đêm với nhau.
Nhưng khi vào đến cửa nhà vệ sinh, Ung Bác Văn không khỏi giật mình hoảng sợ.
Một nam tử gầy yếu, sắc mặt tái nhợt đang nằm sóng soài trên nền nhà, trong tay cầm một cái bình ngọc, mà con Bông chồm lên người gã mà liếm láp, dù thấy có người đến nhưng người này vẫn bất động, chỉ có thể nhẹ nhàng rên lên một tiếng.
Tình cảnh này thật sự là quái dị.
Ngẫm lại xem, nửa đêm, trong buồng vệ sinh, một người đàn ông nằm bất động, một con mèo đen đang ngồi trên mình gã, mọi người xem đó có giống mấy tình tiết trong ba cái phim kinh dị không?
"Chuyện này là sao, ngươi bị gì vậy?" Ung Bác Văn nhìn người kia rồi hỏi một tiếng.
Quỷ giết người, đây là một tội không nhỏ, lão quỷ còn muốn bình yên chuyễn thế đầu thai, nếu giờ mà dính phải cái tội này... Nghĩ đến đấy, nó sợ đến mức co rụt cả người, vội vàng giải thích: "Không phải ta, không phải ta."
"Không phải ngươi, chẳng lẽ là Bông?" Ung Bác Văn lo lắng, bước lên phía trước, hắn đưa tay sờ thử mới phát giác tuy người này chỉ còn thoi thóp, nhưng vẫn còn sống, mới nói: "May mà chưa chết."
"Hình như bệnh tim tái phát, vừa rồi khi ta đi ra thì thấy tên này đã té xỉu ở đây." Lão quỷ cũng không dám nói người nọ bị nó dọa nên mới ngất đi: "Chắc chắn gã muốn trộm bình ngọc..."
"Được rồi, ngươi vào đi. Ta còn phải nhanh trở về phòng bệnh." Ung bác văn một tay nhặt lên bình ngọc, một tay ôm lấy con mèo, liếc nó một cái, ý muốn bảo nó không cần lảm nhảm chi cho mất thời giờ.
Lão quỷ tự nhiên thức thời, ngoan ngoãn đi đến, định chui vô bình ngọc.
Ngay lúc này, dị biến nổi lên.
Một tiếng nổ vang lên giòn giã, một đồ vật hình ống phá tan cửa kính rồi bay vào, rơi xuống mặt đất, lặng lẽ vỡ ra, từ từ tỏa ra ánh sáng xanh lá cây.
Ở trong quầng sáng, thân thể lão quỷ dần trở nên rõ ràng, vô số tia sáng màu xanh bồng bềnh trôi xung quanh người nó, giống như một đóa hoa lửa đang bay múa.
"Đây là vật gì?"
Một người một quỷ hoàn toàn ngây ngẩn, bất giác nhìn nhau rồi cùng hỏi một câu.
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, lúc này toàn bộ cửa sổ chia năm xẻ bẩy, vụn thủy tinh rơi lả tả trong không trung.
Một dáng người vụt qua rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất mà không phát ra một tiếng động, một tia sáng màu hồng từ trong ngực hắn bắn ra, bắn thẳng vào giữa trán của lão quỷ.
Ung Bác Văn trợn trắng con mắt, hắn thấy rõ ràng người vừa phá cửa sổ nhảy vào mặc đều một thân quần áo màu đen từ trên xuống dưới, ngay cả cái bao tay và giày cũng đen nốt. Trên mặt người này đeo kính nhìn đêm lấp lánh ánh sáng xanh lá, tóc buộc đuôi ngựa ở sau ót, cái đuôi ngựa này hiện đang vung vẩy. Tuy nhiên, trên tay người nọ lại ôm một khẩu súng tự động, đặt ở phía trước kính nhìn đêm. Tia laser màu đỏ trên nòng ngắm của khẩu súng cũng đang phát sáng.
Chỉ là giờ phút này, đèn trong nhà vệ sinh sáng trưng, người này ăn mặc như vậy, không khỏi có phần ngu ngốc. Ai lại đi đeo kính nhìn đêm dưới ánh đèn chứ?
Tóm lại đây là ai? Bộ đội đặc chủng? Phần tử khủng bố? Hay tội phạm quốc tế? Chẳng lẽ người bị bệnh mộng du?
Ung Bác Văn ngây người một lúc, người tới thì suy nghĩ gì đó, rồi một tiếng "phịch" vang lên, một ánh sáng hồng xì ra từ trong họng súng. Chỉ trong chốc lát, hào quang này bay đến trước người lão quỷ, sau đó nhanh chóng mở rộng và hóa thành một tấm lưới bằng chất liệu ánh sáng. Trên mạng lưới, ánh sáng trắng lập lòe, thì ra đó là một tấm bùa cỡ lớn.
"Thiên Sư, cứu ta!" Lão quỷ phản ứng thật nhanh, vừa thấy tấm lưới mang theo lá bùa khổng lồ, liền biết sự việc không ổn, thoáng cái đã trốn ra sau lưng Thiên Sư đại nhân.
"Tên này cũng là đồng nghiệp trong nghề?" Ung Bác Văn hoài nghi trong lòng, theo hắn thấy, kẻ trước mắt nhìn thế nào cũng không giống như là đồng nghiệp trong nghề. Nhưng do tấm lưới có lá bùa cực lớn thật giống như nhãn hiệu trên quần áo làm việc, bởi vậy hắn muốn không tin cũng khó.
Lúc trước, khi Ung Bác Văn nhìn thấy Lưu Ý đùa giỡn nữ đệ tử, hắn cũng cảm giác vị đại sư Phong Thủy này quả thật đã rửa mắt cho hắn một lần. Tuy nhiên, đến buổi tối hôm nay, Ung Bác Văn mới biết cái gì là người giỏi còn có người khác giỏi hơn, người biến thái càng có người còn biến thái hơn.
Dù tâm tư trong lòng là vậy, thế nhưng động tác của Ung Bác Văn lại không hề đắn đo do dự. Bấy giờ, hắn phi thân tiến lên, đưa tay nắm lấy lưới ánh sáng kia. Chỉ là, Ung Bác Văn liền cảm thấy lòng bàn tay của mình nóng rực, hệt như đang chộp lấy ánh lửa trên ngọn nến, và cùng với đó là một chút đau đớn. Đến khí nhìn lại bàn tay, tấm lưới ánh sáng đã biến mất như ảo ảnh, rốt cuộc vẫn không bắt được thứ gì.
"Đây không phải là bùa chú tạo ra ảo giác đấy chứ?" Ung Bác Văn nao nao, trong đầu nhanh chóng rà lại những điển tịch có liên quan, nhưng cũng không tìm được bất cứ đạo thuật nào tương tự.
"Né ra." Người tới trầm giọng quát khẽ, bay lên tung một cước, có ý muốn đá bay hắn.
Ung Bác Văn không tránh không né, chỉ hơi nghiêng người, rồi đột ngột vọt tới trước ngực người nọ, hai tay chụp lấy hai tay đối phương, ra sức tách ra hai bên, cùng lúc đó vội vàng đẩy tới. Chính vì vậy, hai người áp sát vào nhau, thân bất do kỷ mà phải liên tiếp bước lui, cho đến khi lưng chạm tường, mới có thể ngừng lại.
(Thân bất do kỷ: Thân thể không chịu hành động theo ý muốn)
Người nọ đã bị chế ngự cả hai tay nên quát một tiếng, xem chừng đã phẫn nộ. Chỉ thấy một cái đầu gối đang phóng đến giữa háng của Ung Bác Văn, thân thể người nọ thì khom lại, muốn thoát khỏi tình trạng bị động hiện tại.
Ung Bác Văn phản ứng cực nhanh, chân của đối phương vừa mới nâng lên, hắn liền dẫm một chân xuống, cùng lúc đó, chân còn lại xoay vòng ra sau, thân người đẩy mạnh về phía trước, một mực đè đối phương lên trên tường.
"Á..." Người nọ kêu thảm bằng giọng trầm thấp, âm thanh trong trẻo, dễ nghe.
Ung Bác Văn nghe đến đây, không chỉ có cảm giác êm tai, mà cảm giác quen tai còn rõ ràng hơn. Dường như hắn đã nghe giọng nói này ở nơi nào. Vừa thấy nao nao, Ung Bác Văn cẩn thận nhìn kỹ, chỉ thấy phía sau cặp kính rộng lớn, chính là một khuôn mặt trắng nõn, mũi cao, miệng anh đào. Bấy giờ, Ung Bác Văn của chúng ta liền ngẫm lại xem mình đã gặp khuôn mặt này ở nơi nào.
Hắn đang suy nghĩ, người nọ đã gầm rú: "Sắc lang chết tiệt, thả ta ra."
Ầy... Biệt danh này rất quen thuộc.
Ung Bác Văn tính cách hơi hướng nội, lại là người nghiêm chỉnh, trong lịch sử hai mươi năm cuộc đời, chỉ có một chỗ bẩn, đó là lúc bị một cô gái mắng mình là sắc lạng, hơn nữa còn mắng ngay bay ngày ban mặt.
"Ngư Thuần Băng!" Ung Bác Văn thốt lên. Lúc này, người nọ cúi đầu, nâng kính nhìn đêm lên trên đỉnh đầu, kính nhìn đêm liền từ mắt chuyển đến trán, cùng với đó là một đôi mắt đen nhánh ngập tràn lửa giận.
Quả nhiên là tiểu nha đầu kia.
Ung Bác Văn chưa bao giờ nghĩ bản thân mình sẽ gặp lại cô bé này nhanh đến như vậy. Bấy giờ, hắn chỉ có thể ngơ ngác nhìn đối phương, trong lòng không khỏi có cảm giác kỳ lạ, hai người gặp nhau hai lần, đều trong hoàn cảnh rất "đặc biệt", lần đầu là lúc mất điện trong thang máy, hồi thứ hai là lúc nửa đêm, trong nhà vệ sinh nam, hơn nữa đều đánh nhau trong khi chưa hiểu chuyện gì xảy ra.
"Mau buông ta ra!" Ngư Thuần Băng giãy dụa thân thể, nàng vốn đang cố hết sức để đè nén âm thanh, nhưng rốt cuộc cũng phải nâng lên vài mức.
Ung Bác Văn bị quát, mới phục hồi tinh thần, giờ đây, hắn mới để ý đến tình trạng xấu hổ giữa hai người.
Thân thể của Ung Bác Văn đang đè trên thân thể mềm mại, có lồi có lõm của Ngư Thuần Băng. Hai tay thì đè hai tay của nàng lên trên vách tường, mà quan trọng hơn cả chính là, chân hắn đang dẫm lên chân ngọc đẹp đẽ của người ta! Vì Ngư Thuần Băng vừa mới giãy dụa nên thân thể mềm mại càng cọ sát với từng bộ vị trên người hắn. Ầy, cảm giác thật sự không tệ à nhà.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Ung Bác Văn vừa lui về phía sau vừa xin lỗi liên tục.
Người vừa bị tổn thất nặng nề, Ngư Thuần Băng, nhìn thấy Ung Bác Văn lui lại, lập tức cầm súng lên, chỉa họng súng tối om về phía sắc lang hung ác.
(Sắc lang là một câu mắng của người Tung, câu này đồng nghĩa với dê xồm của chúng ta)
Ung Bác Văn phản ứng cực nhanh, vừa nhận ra Ngư Thuần Băng giơ súng lên, lập tức chụp lấy nòng súng, quay người xoay lưng về phía đối phương, sau đó mới dùng khuỷu tay chế ngự hung khí. Chỉ trong nháy mắt, khẩu súng đã bị Ung Bác Văn dễ dàng đoạt lấy.
"Ngươi!" Ngư Thuần Băng không thể kìm cơn tức được nữa, thấy mình không thể làm gì được Ung Bác Văn, đã vậy trước mặt lại chính là bả vai của đối phương, vì vậy liền cắn lên trên đó một miếng.
Ung Bác Văn kêu thảm, thân thể lui mạnh về phía sau, lại tiếp tục đè Ngư Thuần Băng lên trên bức tường.
Đột nhiên có một bóng đen lóe lên ở cửa sổ, một người vừa nhảy vào ngay lúc này. Người nọ cũng không hề nói lời mà đánh tới một quyền.
Ung Bác Văn nghiêng đầu tránh quyền, nhưng vẫn gắt gao đè Ngư Thuần Băng ở sau lưng, lại nhớ vừa đoạt được một khẩu súng tự động, nên dùng nó như gậy gộc để đập thật mạnh về phía người vừa đánh hắn.
"Là ngươi." Người nọ đột ngột kêu khẽ, rồi trở tay nắm lấy báng súng, thấp giọng nói tiếp: "Ung tiên sinh, ta là La Uyển Lam."
Giờ phút này, Ung Bác Văn cũng nhận ra người con gái trước mắt đúng là người hắn gặp lúc trưa, La Uyển Lam. Bấy giờ, Ung Bác Văn mới buông súng, cùng lúc đó chạy vài bước về phía trước nhằm thả Ngư Thuần Băng ra.
"Sắc lang chết tiệt!" Ngư Thuần Băng nổi giận lôi đình, nghiến răng nghiến lợi. Vừa được tự do, nàng lập tức lao về phía Ung Bác Văn.
"Tiểu Ngư." La Uyển Lam chụp cô bé đang nổi cơn tam bành rồi nói: "Ngươi đánh không lại hắn đâu."
Nàng tương đối hiểu rõ tính tình của con gái nên cũng biết nếu mình chỉ nói mấy câu bâng quơ kiểu như "Tỉnh táo, không nên làm loạn" thì chắc chắn không bất cứ tác dụng gì. Chính vì vậy, nàng vừa mở miệng đã trực tiếp vạch rõ lợi hại cho Ngư Thuần Băng biết.
Quả nhiên, khi nghe xong lời này, Ngư Thuần Băng liền ngừng lại. Sau đó, nàng vừa trừng mắt nhìn Ung Bác Văn một cách hung dữ vừa thở hổn hển, nhìn qua khá giống một con sói đói vừa mới xổng chuồng.
La Uyển Lam vừa lôi kéo Ngư Thuần Băng vừa hỏi: "Ung Bác Văn, tại sao ngươi cũng ở nơi đây?" Câu hỏi của nàng thật không có đạo lý, đời nào có phụ nữ lại hỏi tại sao một thằng đàn ông lại xuất hiện trong nhà vệ sinh nam chứ?
Ung Bác Văn còn chưa kịp trả lời, Ngư Thuần Băng đã nói thay hắn bằng giọng điệu bực dọc: "Uyển Lam tỷ, còn phải hỏi sao? Ngươi nhìn hắn bảo vệ con quỷ kia là biết, chắc chắn nó được tên này nuôi dưỡng đó. Hừ hừ, ta đã nhận ra hắn không là thứ tốt lành từ lâu rồi. Chỉ là chẳng thể ngờ hắn không siêu độ quỷ, mà rõ ràng lại dùng chúng để hại người. Ắt hẳn người nằm trên mặt đất đã bị ác quỷ của hắn hại chết."
Ung Bác Văn chưa kịp nói gì thì đã bị chụp lên đầu tội danh nuôi quỷ hại người, bởi vậy có phần nóng nảy: "Ngươi nói bậy bạ gì vậy, ta cũng không có nuôi quỷ hại người, lão quỷ này là do ta bắt được. Ngày mai ta mới siêu độ cho lão."
"Ngươi bắt quỷ? Lừa gạt ai vậy?" Ngư Thuần Băng cười lạnh rồi nói: "Theo hệ thống giám sát và điều khiển, từ khi nơi này có quỷ đến khi chúng ta xuất hiện chỉ mới ba phút. Ấy vậy mà chỉ trong thời gian này, ngươi không những bắt được lão quỷ mà còn có thể khiến hắn cung kính với mình. Khả năng này quả thật không tệ một chút nào, coi như Tổ sư Trương Lăng của phái Thiên Sư có tái sinh (*, xin xem chú thích bên dưới), chỉ sợ cũng khó có thể theo kịp."
Tuy La Uyển Lam không nói nhưng trên mặt mang thái độ hoài nghi.
Mặc dù tính tình của Ung Bác Văn rất tốt, nhưng cũng chịu nổi kiểu trào phúng của Ngư Thuần Băng, huống chi sự việc vừa rồi cũng không phải là lỗi của một mình hắn. Bấy giờ, Ung Bác Văn liền lạnh lùng nói: "Ai bảo ta bắt hắn ngay tại đây? Lão quỷ, tự ngươi hãy nói cho họ biết có phải ngươi bị ta bắt ở nơi khác hay không?"
"Đúng, đúng, đúng là ta bị Ung Thiên Sư bắt ở vùng ngoại ô." Lão quỷ rất thức thời, nói tiếp: "Nguyên gốc, ta cùng mới những người bạn khác đang trốn trong bình ngọc. Vừa rồi, bình ngọc bị người này trộm đi. Ta mới không thể không thông báo với Ung Thiên Sư."
"Con quỷ này do ngươi nuôi, còn không phải ngươi nói cái gì thì nó cũng nói đỡ cho ngươi hay sao?" Ngư Thuần Băng quyệt miệng nói: "Hệ thống giám sát của chúng ta theo dõi toàn bộ khu vực Xuân Thành. Mà cả ngày hôm nay, khu vực này không hề xuất hiện quỷ hồn bình thường như hắn, vậy ngươi bắt được lão quỷ này ở nơi nào?"
Ung Bác Văn vốn trẻ tuổi khí thịnh, bản thân lại có vài phần cao ngạo, vừa nghe đến đây, lại hừ lạnh rồi cầm chắc bình ngọc trong tay, nói tiếp: "Hừ, bắt ở đâu không mượn ngươi xen vào. Nhưng mà ta có thể nói cho ngươi biết rõ, trong bình có hơn ba trăm quỷ hồn, đều là ta bắt hết trong một lần. Nếu các ngươi thật sự rất giỏi... thì tại sao lại không biết sự tồn tại của những quỷ hồn này!"
Lời vừa nói ra, La Uyển Lam cùng Ngư Thuần Băng đồng loạt kinh hô: "Hơn ba trăm quỷ hồn?"
"Không, không phải hơn ba trăm." Lão quỷ ho khan một tiếng, rất nhẹ nhàng sửa lỗi của ba người: "Tính cả ta, tổng cộng có bốn trăm hai mươi mốt quỷ hồn!"
Trong nhà vệ sinh nam lập tức có thêm hai pho tượng mỹ nữ.
Sau khoảnh khắc bất ngờ, La Uyển Lam là người đầu tiên bình tĩnh. Chỉ thấy, nàng ho khan một tiếng, rồi xấu hổ nói: "Ung tiên sinh, ta có thể kiểm tra bình ngọc để chứng minh lời của các ngươi được không?"
Tuy trong lòng không muốn nhưng sau khi nhớ bạn gái mình vẫn đang chờ trong phòng bệnh, Ung Bác Văn cũng không muốn mất quá nhiều thời gian vào chuyện này. Sau một chút do dự ban đầu, hắn bình tĩnh giao bình ngọc cho La Uyển Lam.
La Uyển Lam lấy ra một cây bút từ trong túi xách, rồi nhắm ngay miệng bình và ấn xuống. Ngay lập tức, một đường ánh sáng mờ nhạt màu xanh lá bắn vào trong bình. Cuối cùng, bút máy lập tức nói mấy câu máy móc: "Thông qua dò xét biết được, nơi này sở hữu tròn bốn trăm hai mươi quỷ hồn thuộc loại không bình thường. Chỉ số bình quân tiêu chuẩn đạt: 2, chưa đủ điều kiện trở thành lệ quỷ. Chỉ số nguy hiểm: 0, vì ở lại nhân gian quá dài, không cách nào chuyển thế một cách bình thường. Đề nghị trước lúc tập trung xử lý, cần phải chờ đến ngày mười lăm tháng bảy**. Khi quỷ môn mở ra, toàn bộ pháp sư châu Á cùng hợp tác để siêu độ."
(Ngày 15/7 là ngày Vu Lan, chi tiết xem ở chú thích)
Lúc này đến phiên Ung Bác Văn chấn động. Hắn chỉ vào bút máy rồi hỏi: "Đây là cái gì?"
"Đây là dụng cụ dò xét quỷ hồn được con người lập trình." Ngư Thuần Băng châm chọc hắn: "Bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi, bắt quỷ cũng phải hiện đại hoá, nào có mấy ai còn dùng niệm chú vẽ bùa như ngươi."
Bắt quỷ cũng cần hiện đại hoá? Ung Bác Văn thật không hiểu nổi, bắt quỷ sao có thể hiện đại hoá cho được.
"Quả nhiên có hơn bốn trăm quỷ hồn." La Uyển Lam thu lại dụng cụ dò xét, sau đó lại nói với vẻ mặt phức tạp: "Cả đời này, số quỷ ta gặp cộng lại cũng chưa bằng số lẻ mà ngươi bắt được một lần."
Bình thường, một vừa chết thì hồn phách lập tức thoát ly trần thế, tiến vào âm phủ. Nếu ở lại nhân gian quá một khoản thời gian nhất định thì không thể nào bước vào âm phủ thông qua con đường bình thường, những hồn phách này được gọi là quỷ. Cũng chính vì vậy, bọn chúng mới cần Thiên Sư siêu độ mới có thể luân hồi một lần nữa.
(Luân hồi: Vòng tái sinh, theo thuyết con người sau khi chết sẽ xuống âm phủ, từ đây mới tiến vào luân hồi để tái sinh)
La Uyển Lam hỏi: "Ngươi định xử lý những quỷ hồn này như thế nào?"
"Ta định đợi mấy ngày nữa, khi công việc đỡ bề bộn, thì đem siêu độ cho chúng." Siêu độ quỷ hồn cùng phá trận đều hao phí nguồn pháp lực khổng lồ như nhau, cho nên Ung Bác Văn muốn đợi đến lúc hoàn toàn phá trận mới bắt đầu siêu độ, nhưng hắn cũng không có ý muốn nói rõ ràng, chỉ hàm hồ cho qua chuyện.
"Ngươi muốn siêu độ bọn chúng?" Dường như tất cả những câu nói của Ngư Thuần Băng đều đối nghịch với Ung Bác Văn. Chỉ thấy, nàng cười lạnh và nói: "Coi như máy siêu độ quỷ hồn của hiệp hội cũng chỉ có thể siêu độ một quỷ hồn mỗi ngày. Vậy ngươi nói xem sức lực của một mình ngươi thì phải siêu độ đến ngày tháng năm nào?"
Tuy lời này không dễ nghe, nhưng đó là sự thật. Đây cũng chính là điều canh cánh trong lòng Ung Bác Văn, bằng pháp lực trước mắt. Ước chừng ba ngày hắn có thể siêu độ một quỷ hồn. Nếu muốn siêu độ hơn bốn trăm quỷ hồn, chỉ sợ không mất vài năm thì không thể xong. Đã vậy, trong thời gian đó, hắn muốn bắt quỷ cũng không có pháp lực để dùng. Thế mới biết, việc bắt quỷ số lượng lớn chẵng khác nào một chuyện phiền phức. Vì thế, Ung Bác Văn trầm ngâm không nói. Tất nhiên chẳng hơi đâu để ý Ngư Thuần Băng đang cười nhạo mình.
La Uyển Lam vừa nhẹ nhàng kéo Ngư Thuần Băng một cái, ý bảo Ngư Thuân Băng đừng nói nữa, vừa trả bình ngọc cho Ung Bác Văn: "Ung tiên sinh, ta có một đề nghị, có lẽ đề nghị này có thể giải quyết vấn đề khó khăn ngươi đang gặp phải."
"Đề nghị gì." Ung Bác Văn không hề nổi giận, có thể nói cảm xúc đã bình thường như trước.
"Ngươi còn nhớ việc ta nói hồi sáng chứ?" La Uyển Lam nói: "Bây giờ trong tay ngươi có hơn bốn trăm quỷ hồn, chỉ cần giao nộp một quỷ hồn cho hiệp hội liền có thể trở thành hội viên. Mặc kệ là khó khăn hay bất cứ vấn đề nào cũng có thể mời hiệp hội trợ giúp. Mà coi như hiệp hội pháp sư Xuân Thành không đủ năng lực để giải quyết chuyện này. Vậy ngươi cũng có thể xin hiệp hội pháp sư cả nước giúp đỡ, thậm chí xin hội liên hiệp pháp sư quốc tế giúp đỡ. Đến lúc đó, vấn đề của hơn bốn trăm quỷ hồn chỉ là một việc rất nhỏ nhặt."
"Tại sao hiệp hội lại cần hội viên giao nộp quỷ hồn? Các ngươi muốn dùng chúng để làm gì?" Căn cứ theo tinh thần phụ trách của mình đối với đám quỷ hồn, Ung Bác Văn đưa ra nghi vấn trong lòng.
La Uyển Lam giải thích: "Hiệp hội muốn hội viên giao nộp quỷ hồn chỉ là phương pháp chứng thực. Bởi vì khi ngươi bắt được quỷ mới có thể chứng minh ngươi là một pháp sư có pháp lực, không phải là thần côn giả danh lừa bịp. Hiệp hội muốn thu nhận quỷ hồn không hề ý đồ khác. Mà sau khi hội viên giao nộp quỷ hồn, cũng có quyền được biết tình trạng siêu độ của quỷ hồn mình bắt được."
(Thần côn: Danh hiệu có ý mỉa mai dành cho người hành nghề bói toán, pháp sư...)
"Thế kinh phí đâu để duy trì một hiệp hội có quy mô khổng lồ như vậy?" Ung Bác Văn không thể hoàn toàn tin tưởng ba câu giải thích qua loa như trên.
"Là nhờ hội viên cao cấp nộp hội phí." La Uyển Lam thầm nghĩ, rồi nói: "Chi bằng như vậy đi, Ung tiên sinh. Nếu ngươi rãnh vậy thì ngày mai hãy đến tổng bộ của hiệp sư pháp sư Xuân Thành. Đến khi cảm thấy không có vấn đề gì thì cứ giao nộp quỷ hồn và gia nhập hội. Tất nhiên, nếu không muốn, ngươi cũng có thể chọn biện pháp của mình."
Lời của La Uyển Lam rất hợp tình hợp lý, lại hoàn toàn thay hắn cân nhắc, Ung Bác Văn chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Trận mưa gió ở nhà vệ sinh đến đây liến xin tuyên bố kết thúc. Trước lúc đó vài phút, La Uyển Lam hẹn giờ và nói địa chỉ tổng bộ hiệp hội pháp sư Xuân Thành cho Ung Bác Văn. Sau đó, nàng liền kéo Ngư Thuần Băng rời khỏi nơi này.
Ung Bác Văn thu lão quỷ thu vào trong bình, ôm con mèo đen theo, rồi vội vàng trở lại phòng bệnh.
Nhà vệ sinh dần yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại mỗi Lý Học Nhân tiên sinh, kẻ bị "tiền của phi nghĩa" hù dọa đến ngất ngư, đang nằm rạp trên mặt đất.
Cũng may, tuy Ung Bác Văn căm tức hành vi trộm cắp của người này nhưng cuối cùng tâm địa quá mềm yếu nên không hề mặc kệ gã. Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, hắn liền gọi điện thoại đến nơi có trách nhiệm, nói rằng mình phát hiện một người bệnh ngất xỉu trong nhà vệ sinh.
Mấy phút sau, một đám nhân viên phụ trách chữa bệnh và chăm sóc vội vã chạy đến khiêng Lý tiên sinh đi. Vị Lý tiên sinh này thật đáng thương, thì ra bệnh của gã vốn cũng không nhẹ. Sau khi trải qua cảm xúc buồn xui lẫn lộn trong đêm nay, gã liền bị giày vò ngay sau đó.
Nghe nói lúc tỉnh lại, thần trí của Lý tiên sinh hoảng hốt, không rõ đâu là đâu. Đã vậy, cả ngày còn ôm một cái bô nhựa rồi lầm bầm gì mà "Bảo bối", "Nình ngọc", "Phú ông trăm vạn"... Nếu ai dám "cướp" cái bô trong tay gã thì gã sẽ nổi điên rồi đòi sống chết người đó. Chỉ cách đêm nọ một tuần, Lý tiên sinh liền được chuyển đến bệnh viện tâm thần để nhân viên tại đó trị liệu tận tình.
Lại nói, mấy người bệnh trong nhà vệ sinh nam nghe tiếng gào thét của Lý Học Nhân, mới truyền khắp phân nửa lầu ba rằng sau khi Lý Học Nhân té xỉu trong nhà vệ sinh thì mắc chứng tâm thần phân liệt. Chỉ trong ngày đầu tiên, khắp bệnh viện liền đồn nhà vệ sinh nam ở lầu ba có oan hồn lệ quỷ. Đến ngày thứ hai, chuyện ma quái này liền truyền khắp Xuân Thành. Nhờ đó dân chúng Xuân Thành lại có thêm một chuyện tào lao để bàn luận trong lúc trà dư tửu hậu.
(Trà dư tửu hậu: Câu này tương tự câu Cơm no rượu say của chúng ta)
Từ nay về sau, truyền thuyết oan hồn lệ quỷ ở nhà vệ sinh nam của bệnh viện Minh Nhân được lưu truyền rộng rãi, nhiều năm không hề suy giảm. Hơn nữa, câu chuyện còn được bọn bịp bợm đổi mới, phiên bản ăn theo vô số. Thậm chí còn có một tay viết lách ở Xuân Thành viết ra một quyển tiểu thuyết kinh dị. Được lúc dễ bán, quyển tiểu thuyết này còn được in lại vài chục lần, dịch thành nhiều loại chữ quốc văn, lượng tiêu thụ lao thẳng đến sáu chữ số. Thậm chí, nó còn được xưng là tiểu thuyết giải trí đi đầu. Nhờ vậy, tác giả của tiểu thuyết này dù muốn nổi tiếng hay không cũng được phủ lên danh xưng "Steven Kim của Trung Quốc", danh lừng nhiều năm.
-----o Chú Thích o-----
*Trương Lăng (chữ Hán: 張陵; hay Trương Đạo Lăng 張道陵; tự là Phụ Hán 輔漢 = "giúp nhà Hán"; 34–156) được xem là người đã sáng lập ra giáo phái Ngũ Đấu Mễ Đạo trong Đạo giáo Trung Quốc. Ông là người nước Phái (沛), quê đất Phong (丰) (nay là huyện Phong, tỉnh Giang Tô). Ông thuộc hậu duệ của Hán Lưu Hầu Trương Lương 漢留侯張良.
Trương Lăng xuất thân là một đại nho. Thuở nhỏ ông đã tinh nghiên Đạo Đức Kinh, thiên văn, địa lý, Hà Đồ, Lạc Thư, thông đạt Ngũ Kinh.
Đời Hán Minh Đế (58-75), ông làm quan lệnh ở Giang Châu 江州 thuộc Ba Quận 巴郡 (nay là Trùng Khánh, Tứ Xuyên). Cho rằng Nho học vô ích, ông bèn học đạo trường sinh, ẩn cư trong núi Bắc Mang Sơn 北邙山. Triều đình phong chức bác sĩ cho ông nhưng ông thác bệnh và từ chối. Hán Hoà Đế (tại vị 89-105) ba lần ra chiếu phong ông làm quan Thái Phó nhưng ông vẫn từ chối.
Đời Hán Thuận Đế 順帝 (126-144), Trương Lăng vào Ba Thục 巴蜀, tu đạo ở núi Hạc Minh Sơn 鶴鳴山 (cũng gọi Cốc Minh Sơn 鵠鳴山), tự xưng được Thái Thượng Lão Quân truyền đạo Chính Nhất Minh Uy 正一盟威, nên xưng là Tam Thiên Pháp Sư Chính Nhất Chân Nhân 三天法師正一真人; còn nói Lão Quân phong ông làm Thiên Sư, nên đạo này cũng gọi là Thiên Sư Đạo.
Năm 141 ông sáng tác đạo kinh, tôn Lão Tử làm giáo chủ. Trước tiên ông trị bệnh để thu hút quần chúng và sau đó là truyền đạo. Khi quy tụ được đông đảo quần chúng, Trương Lăng (bấy giờ bắt đầu gọi là Trương Đạo Lăng 張道陵 hay Trương Thiên Sư 張天師) tổ chức 24 điểm truyền đạo gọi là 24 Trị 治, trong đó ba trung tâm lớn là Dương Bình Trị 陽平治, Lộc Đường Trị 鹿堂治, và Hạc Minh Trị 鶴鳴治. Người nhập đạo phải nộp 5 đấu gạo (gọi là tín mễ 信米), do đó đạo này gọi tên là Ngũ Đấu Mễ Đạo (đạo 5 đấu gạo), cũng gọi là Mễ Vu 米巫 bởi vì đạo này chịu ảnh hưởng nặng nề của vu giáo 巫教 của dân tộc thiểu số tại Ba Thục. Một cách giải thích khác: Ngũ Đấu Mễ là Ngũ Đẩu Mẫu 五斗姆, tức là Bắc Đẩu Mẫu 北斗姆 trong Ngũ Phương Tinh Đẩu 五方星斗, đứng đầu trong các sao. Hai cách giải thích này đều thông hành; có thể lúc lập giáo, Trương Lăng đã có chủ ý như vậy. Và cho phù hợp với Nhị Thập Bát Tú (28 sao), sau này 24 Trị phát triển thành 28 Trị.
Khi Trương Lăng mất, con là Trương Hành 張衡 kế thừa việc truyền đạo. Khi Trương Hành qua đời, con của Trương Hành là Trương Lỗ 張魯 kế vị. Cả ba đời ông cháu được người đời gọi là Tam Trương, nhưng trong nội bộ phải gọi là Tam Sư: Trương Lăng là Thiên Sư 天師, Trương Hành là Tự Sư 嗣師, và Trương Lỗ là Hệ Sư 系師.
**Ngày 15/7 là ngày Vu Lan. Thật ra Vu Lan là muốn chỉ cái chậu (hoặc bồn để đựng hoa quả, phẩm vật dâng cúng chư tăng nhằm cầu siêu cho những vong hồn thoát khỏi nơi địa ngục). Tích xưa kể lại rằng, khi Đức Phật còn ở Dương thế, trong những người theo hầu có ngài Mục Kiền Liên, ông là một vị tôn giả tu luyện được nhiều phép thần thông. Một lần, Mục Kiền Liên dùng đôi mắt thần nhìn xuống địa ngục thấy mẹ đang bị Diêm Vương đày làm quỷ đói. Thương mẹ quá, Mục Kiền Liên dùng phép thuật xuống địa ngục để mang cơm dâng mẹ, nhưng mỗi khi mẹ Mục Kiền Liên đưa tay ra để nhận cơm của con thì cơm bỗng biến thành lửa không sao ăn được, Mục Kiền Liên đau xót vô cùng. Ngài bèn cầu xin Đức Phật giúp mình. Đức Phật nghe thấy dạy rằng: cứ vào ngày rằm tháng bảy, nhân lúc chư tăng mãn hạn thì sửa một cái lễ đặt vào trong chiếc chậu để dâng cúng chư tăng, cầu xin uy đức của Người mới có thể cứu rỗi vong nhan khỏi địa ngục tăm tối. Mục Kiền Liên thành tâm làm theo và cứu được mẹ thoát khỏi âm cung. Từ đó về sau, các phật tử theo lời Đức Phật cử hành lễ Vu Lan cầu phá địa ngục cho những vong hồn. Trong đời sống tinh thần của người Việt, sự tích hay nguồn gốc của Rằm tháng bảy dường như không quan trọng, điều linh thiêng là vào ngày đó, một cái cầu vô hình dường như được bắc giữa hai bờ của thế giới Dương (người sống) và thế giới Âm (người chết). Người dân từ đó cũng theo thuyết trên để cúng bái ma quỷ để cầu bình an, mua may bán đắt. Do tục truyền từ xa xưa nên đã dần phân hóa thành cúng bánh kẹo, mía cóc... thay vì chỉ là hoa quả như ban đầu.