Chu Diệc An thì cười hì hì, mặc dù đã ở cùng nhau hai năm, nhưng tính cách hay xấu hổ của người yêu cũng không thay đổi, mỗi lần thấy bộ dạng này của hắn, thì càng muốn khi dễ.
“Em là có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh!” Tạ Hà nghiêm mặt.
Chu Diệc An sợ hắn tức giận, lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại: “Xin vợ cứ yên tâm, buổi tối anh nhất định sẽ về sớm một chút!”
Tạ Hà lúc này mới bất đắc dĩ mà nở nụ cười, đứng dậy nhận bát.
Chu Diệc An lại đoạt đi, “Để anh rửa, em đi nhanh đi, không phải em nói muộn rồi sao?”
Sự quan tâm ân cần của Chu Diệc An đổi lấy ánh mắt tràn đầy yêu thương của Tạ Hà, khó có được Tạ Hà chủ động hôn gò má của Chu Diệc An một cái, giọng nói đầy ôn nhu và ngọt ngào, “Buổi tối chờ em trở về.”
Nói thật Triệu Thanh cũng đầy đủ, bản thân Chu Diệc An lại không thu thập cố định, cố tình tính cách lại cao ngạo, đã không chịu dùng tiền của Chu gia, lại không muốn buông xuống dáng vẻ, là họa sĩ không có danh tiếng gì, lương bổng hai tháng lại không thu thập được.
Triệu Thanh lại yêu Chu Diệc An cực kỳ, cứ nghĩ Chu Diệc An có tài hoa lại có cá tính, vì có thể theo đuổi giấc mơ của mình cùng Chu Diệc An, Triệu Thanh vẫn nỗ lực kiếm tiền, bình thường ngoại trừ đi làm ở ngoài, còn cùng lúc gánh mấy phần công việc khác, đôi khi đi phát tờ rơi để sống tiếp, thế nhưng mặc kệ cực khổ thế nào hắn cũng không nói chuyện này cho Chu Diệc An biết, tính cách Chu Diệc An lại cứng đầu, tuy rằng yêu Triệu Thanh, nhưng loại yêu này anh cũng không thể để Triệu Thanh giỏi hơn chính mình, lại không cần thiết chú ý tới những chi tiết này.
Hai người khi yêu nhau lại không bình đẳng, tại đây cũng liền quyết định quan hệ của Triệu Thanh là phải trả giá rất nhiều.
Thật khiến cho người ta vừa thương xót vừa yêu, nếu mình sắm vai nhân vật Chu Diệc An, nhất định sẽ yêu thương Triệu Thanh, thật đáng tiếc, Tạ Hà nhếch nhếch môi cười.
Dựa theo mọi ngày của Triệu Thanh, hôm nay là thứ bảy, hắn phải ở trong một khách sạn năm sao làm phụ bếp, đây là việc mà Triệu Thanh rất vất vả mà tìm được, chỉ cần đi làm vào cuối tuần, thì tiền lương cũng không thấp, thời gian trả cũng nhanh.
Tạ Hà có thói quen của tổng giám đốc, thói quen được các kí chủ khác theo đuổi hóng cầu yêu thương, tuy rằng hắn diễn không tệ nhưng tư thái thì khó bỏ được, cũng không có nghĩa là hắn thích làm những việc vô dụng, không có việc gì lại đi chịu khổ, bởi vậy cũng không đến khách sạn làm, xoay người đi kiếm quán net, bắt đầu lên mạng tìm kiếm tư liệu về Chu Diệc Triết, hắn không không quên mất chính sự.