Chu Diệc An nhẹ nhàng đi qua đi, đưa tay xoa khuôn mặt thanh niên, lòng bàn tay truyền đến xúc cảmấm áp và tinh tế, nháy mắt, tim của hắn rơi xuống.
Đây hết thảy cũng không phải là ảo giác.
Chu Diệc An cúi đầu, nhẹ nhàng hôntrên trán lên thanh niên.
Thanh niên nguyên bản ngủ không sâu, lúc này chậm rãi mở to mắt, hắn nhìn Chu Diệc An, ánh mắt trước saulộ ra tình yêu, bất quá vùi lấp ý nghĩ tình yêu chợt lóe qua xấu hổ và chật vật, nhưng Chu Diệc An lại không phát hiện ra.
“Em rốt cuộc đã trở lại, anh thật lo lắng cho em.”Chu Diệc An một tay đem Tạ Hà gắt gao ôm vào trong ngực, thanh âm khàn khàn.
【444: Tích, độ hảo cảm của Chu Diệc An +5, độ hảo cảm trước mặt là 90. 】
“Thực xin lỗi……”
Lông mi Tạ Hà buông xuống, môi hắn tái nhợt, chần chờ một chút, lắp bắp nói:
“Em, di động của em hết pin, cho nên không nhận được điện thoại của anh……” Nói dối thực vụng về, và cũng là cực hạn của hắn.
Chu Diệc An có thể cảm nhận được người trong lòng ngực thực cẩn thận, đau lòng cực kỳ, ôn nhu nói: “Không sao, anh chỉ là lo lắng cho em, không nhận được thì thôi, em có thể trở về là tốt.”
Tạ Hà nghe vậy càng thêm hổ thẹn, người yêu đối với hắn tốt như vậy, mà hắn lại cùng nam nhân khác làm loại chuyện này, khi trở về còn phải nói dối để che dấu. Đây là lần đầu tiên hắn nói dối Chu Diệc An…… Tạ Hà trong lòng nhéo một cái , run giọng hỏi: “Anh không hỏi em đi đâu sao?”
Chu Diệc An ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Chờ em thời điểm em muốn nói thì hãy nói.” Hắn có thể cảm nhận được thanh niên lo lắng sợ hãi, giống như làtiểu động vật sợ hãi bị vứt bỏ.
Nhất định là đã trải qua sự tình không tốt, trong mắt Chu Diệc An hiện lên một tia tàn khốc, hắn nhất định sẽ điều tra rõ ràng, nhưng mà hắn sẽ không ở trước mặt thanh niên biểu hiện ra được, càng sẽ không bức bách Triệu Thanh nói ra, hắn không muốn gặp phải tai họa bất ngờ không kịp trở tay.
Lần này sẽ là hắn bảo hộ người yêu của mình.