Cái từ Thiên Môn Đạo cứ ám ảnh lấy tôi từ lúc từ học viện Ngoại giao về. Chính xác là có môn võ này.
Vậy hai người Đoạt Hồn Đao Khách và Hỏa Khí Thần Côn là có thật sao?
.......................
Về nhà thì trời cũng chẳng còn sáng, Dương Linh lấy xe về. Cô nàng không quên gửi tiền và cám ơn bác bảo vệ mập mạp. Còn tôi thì đi về nhà bố mẹ, tôi sẽ về nhà ở vài ngày.
Hôm nay bố mẹ làm một bữa cơm vô cùng thịnh soạn. Có lẽ đã lâu ông bà không nấu một bữa nhiều thức ăn đến thế. Bình thường ở nhà có hai người thì ăn gì cũng xong.
- Bố mẹ không cần phải nấu nhiều thế nào đâu, thế này kể cả anh Việt dẫn chị dâu về cũng ăn không hết.
Tôi tếu táo trêu bố mẹ.
Nguyễn Vũ Lê Việt là tên của ông anh tôi, một cái tên đậm chất Việt. Có 4 chữ thì 3 chữ là các họ nổi tiếng rồi, chữ còn lại thì chính là chữ Việt.
Không hiểu bố mẹ tôi nghĩ gì mà đặt tên anh tôi nghe hay thế mà đặt tên tôi thì thật là khác người. Tôi cam đoan cả cái nước VN này chỉ có một người tên Nguyễn Vũ Hàn Phong, chính là tôi. Hồi cấp hai đi học tôi toàn bị trêu là Kiều Phong bị phong hàn hay Hàn Gia mắc phong. (Hàn Mặc Tử bị bệnh phong)
Cái thời đó trẻ con chẳng có tý suy nghĩ nào chín chắn cả, thấy thế cứ tưởng hay rồi lôi cả tên bố mẹ nhau ra làm trò đùa.
Phải biết rằng Kiều Phong lẫn Hàn Mặc Tử đều là những thần tượng trong lòng tôi.
Một người là anh hùng phong lưu bất khuất, một người là thi sĩ phong tình lãng tử. Dù kết cục của họ có hơi bi đát nhưng cái chết đẹp chính là cái chính khi ở đỉnh của sự nghiệp. Hãy nhìn những Micheal Jackson hay John Lenon mà xem, giờ họ đã thành huyền thoại bất tử rồi.
Trở về với ông anh trai yêu quý của tôi, hắn, theo cách hay gọi của tôi, đang sống ở trong SG với bạn gái. Có lẽ năm nay hoặc năm tới là hai người cưới. Bố mẹ tôi cứ giục hắn hoài, lúc nào cũng kêu lấy vợ rồi về sinh cho ông bà một đứa cháu.
- Ăn không hết thì để mai ăn, có tủ lạnh lo gì. Mấy khi có dịp con ở nhà.
Bố tôi cao hứng miệng nói tay gắp thức ăn cho tôi.
- Đúng, ăn nhiều vào con. Nhìn mày gầy thế này mẹ không đành lòng. Ai nhìn lại bảo bố mẹ ngược đãi con cái.
Mẹ tôi ngồi bên phụ họa.
- Rồi, rồi con biết rồi. Bố mẹ cũng ăn đi. He he
Đối với một thằng suốt ngày phải ăn hàng, ăn quán như tôi thì bữa cơm gia đình thật vui vẻ và ngon.
Đã lâu rồi tôi không có dịp trò chuyện với bố mẹ như thế này. Ông bà nói đủ thứ chuyện hươu vượn tinh tinh, từ trên núi xuống đồng bằng. Toàn những chuyện xảy ra khi tôi không ở nhà.
Ăn cơm xong tôi định xung phong rửa bát nhưng bố đẩy mẹ kéo thẳng vào phòng. Họ bảo tôi cứ nghỉ ngơi đi, rửa bát còn rửa cả đời, tranh nhau làm gì.
Ở trong phòng cũng chẳng có cái gì để giải trí ngoài cái máy tính. Tôi bật lên lên vào YM và FB một chút. Nhưng nhanh chóng out ra vì một đống người lạ hoắc buzz liên hồi như đi đòi nợ. Thực ra tôi cũng biết họ chút chút, toàn là hỏi về công việc cũng như đòi ảnh.
Hic hic, nửa năm rồi mà vẫn đòi ảnh sao. Trước khi out tôi trả lời qua loa rằng mới về chưa có thời gian, sau này nói chuyện kỹ hơn.
A, Thiên Môn Đạo. Phải lên google tìm thông tin về cái anh Thiên Môn Đạo này mới được.
Gần 22 triệu kết quả tìm kiếm dạng link, hơn 5 triệu kết quả tìm kiếm hình ảnh. Xem ra môn võ này hoành tráng không kém môn Vovinam.
Có hẳn link thienmondao.com nhưng lại bị die, bị chết đó. Tôi đành bấm bừa vào link của wiki để đọc qua thông tin.
"Thiên môn đạo là một môn phái võ thuật cổ truyền Việt nam được sáng lập bởi dòng họ Nguyễn Khắc ở Dư Xá Thượng, Hòa Nam, huyện Ứng Hòa, Hà Tây từ cuối thế kỉ 18 song đến gần đây mới được trường môn là Võ sư Nguyễn Khắc Phấn công khai.
Người khai sinh Thiên Môn Đạo là ông Nguyễn Khắc Cống (tức Nguyễn Văn Cống), một võ tướng Tây Sơn. Có nhiều công lao trong đánh giặc ngoại xâm, được ghi tên trên bia đá tại đền Bách Linh thuộc địa phận huyện Hoài An, phủ ứng Thiên. (Hiện nay tại đền Bách Linh, làng Dư Xá (Hà Tây) còn bia ghi công đánh giặc Thanh của ông!). Chiến dịch Bắc Bình kết thúc, đội quân của Nguyễn Khắc Cống trở về quê trong sự chào đón của dân làng. Nhờ công trạng lừng lẫy của ông, dân làng noi gương thi đua rèn luyện võ nghệ, hình thành “làng võ Dư Xá”. Lúc có tuổi, cụ Cống sáng lập “Thiên Môn Đạo”, truyền bá võ nghệ, giáo dục truyền thống yêu nước chống ngoại xâm trong nhân dân. Với người Dư Xá (huyện Ứng Hòa, tỉnh Hà Tây) cụ Cống là ông tổ nghề võ của vùng đất này."
Trang internet còn giới thiệu thêm mấy phần về các truyền tông đời sau của môn phái này. Tây sơn đúng là có nhiều bậc anh hùng hào kiệt. Có thể lịch sử nói này, nói nọ về hình tượng của các vị anh hùng này, nhưng tôi không mấy quan tâm.
Anh hùng nghĩ đến đại thế cục, không quan tâm tiểu chi tiết. Tần Thủy Hoàng chẳng phải là một vị vua vô cùng độc ác sao? Bây giờ Vạn Lý Trường Thành là biểu tượng nổi tiếng của TQ, là công trình duy nhất có thể nhìn rõ từ trên tàu vũ trụ. Thật là quá vĩ đại.
Điều tôi cần tìm hiểu tiếp theo chính là những nơi có thể hỏi thăm về môn võ này. Có rất nhiều địa chỉ nhưng tôi chỉ chú ý đến một địa chỉ duy nhất, đó chính là Dư Xá Thượng, Hòa Nam, Ứng Hòa. Muốn biết ai đó ra sao cứ đến tận nhà mà hỏi.
Tôi lấy điện thoại ra ghi lại các thông tin cần thiết, điện thoại liên hệ của một số võ sư của môn phái này. Chiếc điện thoại này thật hữu dụng, màn hình to lại đa chức năng. Dùng sướng hơn hẳn chiếc IP cũ của tôi.
Vẫn còn sớm, tôi lên mạng tìm cái gì đó giải trí. A, đã lâu không vào tangthuvien.com, lên đọc xem tác giả DichThienHanh viết cuốn Cơn gió lạnh đến đâu rồi. Mãi mới ra một chương, thật đáng ghét, y như lão Tà của DCLM.
Càng đọc càng thấy tức, truyện viết dở thế này bảo sao chẳng có mấy ai phản hồi. Không phải lỡ đọc mấy chương rồi không thể bỏ thì tôi cũng chẳng thèm đọc tiếp.
Sáu tháng tôi nằm viện mà chỉ ra được có 20 chương, lão này viết như rùa bò vậy. Tức chết được, đọc vèo cái đã hết.
Làm gì bây giờ?
Tôi nghĩ tới nghĩ lui rồi cuối cùng quyết định bật Garena lên.
Mấy năm trước khi thiên hạ người người dOta, nhà nhà dOta thì tôi vẫn thức khuya dậy sớm chiến Dday.
Cái bản đồ tự tạo (custom map) này của trò War 3 đã không được cập nhật từ lâu thành ra người chơi càng ngày càng ít.
Mà theo một số người chơi dOta mỉa mai rằng, Dday là cái map ngu học, chỉ dành cho những thằng thích YY làm siêu nhân chơi. Tôi đồng ý, chơi để giải trí tội quái gì phải tìm trò nào hại não, tốn nơ rôn thần kinh, cứ nhẹ nhàng như Tetris lại nhiều người thích, đặc biệt là các thanh niên. Hắc hắc
Tìm một phòng còn chỗ trống, tôi nhảy vào và bật game lên. Cũng chẳng có mấy người đang đợi thôi thì vào bừa một trận vậy.
Cách chơi của Dday rất đơn giản, giết quái kiếm tiền rồi dồn tiền cho một nhân vật để hắn thành siêu nhân sau đó qua đập nát nhà chính bên kia là thắng.
Đã lâu không chơi khiến tôi chơi như con gà, bị đồng đội chửi lên chửi xuống. Từ từ thì khoai mới nhừ, tôi đang cầm Moon đấy, đừng khinh thường. Lúc tướng xuống tôi canh canh cho đồng đội với đối phương đánh nhau gần chết, tung một chưởng wave vào giữa, đội tôi lật ngược tình thế. Urther bơm máu liên tục cho tướng và stun các tháp canh. X-men của chúng tôi thì đúng nghĩa siêu nhân, hóa Avatar lên đập nhà không tới một phút.
Tuyệt vời, hai đồng đội lại quay ra cám ơn tôi rối rít, đúng là trên mạng, nói thế nào cũng không lo bị chửi là mặt dày.
Tôi chiến với hai đồng chí này thêm 4 trận nữa thì out. Chơi game nên biết điểm dừng, điều này đúng với cả những trò giải trí khác nữa.
Sau đó tôi tắt đèn lên giường. Tôi buồn ngủ quá rồi. Mai còn phải đi tìm hiểu về cái Thiên Môn Đạo kia.
……………………………….
Sáng hôm sau bố mẹ phải sang gọi tôi mới dậy. Hôm nay là ngày thường nên ông bà vẫn phải đi làm, cũng chỉ còn vài năm nữa là về hưu rồi.
Tôi uể oái vươn vai thức dậy.
- Chơi game thật là mệt quá đi, từ nay phải điều độ thôi. Oa….. oa….
Tôi lẩm bẩm đi vào nhà vệ sinh, mắt vẫn còn lờ là lờ đờ.
Đi ngang qua cửa ban công phơi quần áo , tôi đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Hình như ở ngoài kia có hai con chim đang cắn nhau trên trời hay làm gì đó tương tự. Chim biết bay nhưng chuyện ấy ấy thì cũng không thể làm trên trời được chứ.
Tôi định thần nhìn lại.
Không, đó lại là người đang đánh nhau.
Rất nhanh tôi lao trờ lại phòng của mình, lấy điện thoại di dộng ở trên bàn, mở khóa và chạy ra ban công.
Đúng là có hai người, không, ba người đang quần thảo trên không. Không thể sai được.
Lần này tôi không còn bất ngờ và sốc như lần trước nữa nên tôi núp xuống lấy điện thoại ra bắt đầu quay.
Nhưng có một điều làn tôi thất vọng là trong màn hình điện thoại chẳng hiện lên cái gì ngoài bầu trời trong xanh.
Rõ ràng là tôi thấy có 3 người đang đánh nhau mà. Họ chuyển động cũng không nhanh như hai vị vao thủ lần tôi gặp ở triển lãm sáu tháng trước. Tốc độ chỉ ngang bằng hôm tôi thấy hai cao thủ khác đánh nhau ở trường.
Phải chăng đánh nhau trên không đang là mốt, tôi lạc hậu vậy sao?
Trong ba người kia có một người áo đen, thân hình nhỏ bé, tóc lại dài nữa. Tôi đoán đây là một nữ đại hiệp, đầu tôi lại liên tưởng đến hình ảnh nữ ma đầu Mai Siêu Phong, phản đồ của Hoàng Dược Sư trong Anh hùng xạ điêu truyện của Kim Dung.
Hai người còn lại mặc y phục trắng, thân ảnh vô cùng quen thuộc. Chiêu nào cùng giơ bàn tay như mèo cào lao về phía đối phương. Tuy áp đảo về số lượng nhưng chính bọn họ lại đang ở thế bất lợi, bị người áo đen kia đánh cho không kịp chống đỡ.
Hai người này rất quen, cả cái kiểu y phục nữa. Tôi đã thấy ở đâu rồi thì phải.
A, tôi nhớ ra rồi. Chính là hai tên quái dị bị tôi biến thành thái giám trong mơ. Sao họ lại xuất hiện ở đây?
Chẳng lẽ những gì tôi mơ là thật sao?
Hai bên giao chiến được hơn nửa tiếng vẫn chưa phân thắng bại. Dù thực lực có vẻ mạnh hơn nhưng người áo đen vẫn không thể ra đòn quyết đinh.
Tôi cẩn thận suy xét, cái cách họ di chuyển trên không không giống như là đang bay. Nó giống như có một đệm khí vô hình ở dưới chân họ vậy.
Chiêu thức của hai bên cũng không tóe lửa tóe điện như tôi hay thấy trên màn ảnh nhỏ hay như trong truyện tranh Phong Vân.
Tôi thầm nghĩ điều đó thật là may mắn nếu mà giống như vậy thì tôi chết chắc.
Trong màn ảnh ảnh nhỏ miêu tả những chiêu chưởng có sức sát thương long trời lở đất, tòa nhà tôi đang ở cũng chưa chắc có thể vững chãi chống đỡ được. Điều mà tôi thắc mắc là những tiểu cô nương không biết võ công hay những người bị thương cũng không hề bỏ đi hay tìm chỗ ẩn nấp, họ cứ đứng đó xem các cao thủ đánh nhau cứ như đang xem tuồng vậy. Thật lợi hại.
Đang chăm chú theo dõi thì có một áp lực cực lớn hiện ra ở sau lưng tôi. Áp lực này không làm tôi lạnh toát sống lưng, cũng không làm tôi nóng bừng mà lại cực kỳ thoải mái.
Cái cảm giác này y như bạn đang lơ lửng trên không vậy. Mặc dù chân tôi vẫn cảm nhận được việc tiếp xúc với đất.
Lại là chuyện gì nữa đây?