[Dịch]Con Đường Trở Thành Sủng Phi

Chương 119 : Chương 91.3




Lâm Tam Tư lắc đầu nói: “Ta chỉ là một nữ nhân, chuyện của điện hạ ta chưa bao giờ can thiệp vào, thân phận của ta cũng không cho phép.”

Nghe đến đây, Tôn Trọng Vi cũng biết là không còn hy vọng gì rồi, liền tức giận đứng dậy, mím môi oán hận nhìn Lâm Tam Tư, sau đó xoay người rời đi.

Lúc nàng ta đi đến cửa thì đúng lúc gặp Bách Hợp đang đi vào, Tôn Trọng Vi bụng đầy lửa giận không có chỗ giải tỏa, liền đảo mắt một cái, cố tình xông đến chỗ Bách Hợp.Bách Hợp lúc đi cúi đầu nên không để ý Tôn Trọng Vi, hai người suýt nữa thì đụng nhau, may là nàng đã nhanh chóng tránh qua một bên, nhưng dù có vậy thì Tôn Trọng Vi cũng không dễ dàng mà bỏ qua cho nàng.

Tôn Trọng Vi lập tức mở miệng quát: “Ngươi đi đứng kiểu gì vậy? Vừa rồi thì suýt nữa làm bổn tiểu thư bị bỏng, giờ lại muốn đụng chết bổn tiểu thư sao?”

Bách Hợp không hiểu sao mình bị mắng, vốn đang muốn lên tiếng giải thích thì lại nghĩ tới lời Phục Linh dặn dò, không thể làm gì khác là cúi thấp đầu chịu mắng, mặc dù tiểu thư được thái tử điện hạ sủng ái, nhưng vẫn có rất nhiều người mơ ước đến vị trí của tiểu thư, nàng không thể gây phiền toái cho tiểu thư được, dù sao cũng chỉ là một hai câu mắng chửi thôi mà, nhịn một chút là qua thôi.

Tôn Trọng Vi mắng mấy câu, lại thấy Bách Hợp không nói một lời, cảm thấy chẳng có hứng thú chút nào, đang chuẩn bị rời đi thì Lâm Tam Tư đã chạy tới.

“Có chuyện gì vậy?”

Tôn Trọng Vi hậm hừ, liếc mắt nhìn Lâm Tam Tư, nói: “Lâm lương đễ đã không giúp được người khác thì thôi, ngay cả hạ nhân của mình cũng không quản được sao? Thấy bổn tiểu thư đi ra mà cũng không biết đường mà tránh sang một bên?”

Lâm Tam Tư mặc dù biết Bách Hợp tính tình trẻ con, nhưng cũng biết là nàng sẽ không vô duyên vô cớ đụng phải Tôn Trọng Vi, liền ôn hòa hỏi nàng: “Có chuyện gì vậy?”

Bách Hợp lần đầu tiên không tự thanh minh cho bản thân, nói: “Là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không nhìn thấy Tôn tiểu thư, suýt nữa đã đụng phải Tôn tiểu thư, nô tỳ sẽ xin lỗi Tôn tiểu thư.” Nói xong liền đi tới trước mặt Tôn Trọng Vi, nói: “Xin lỗi Tôn tiểu thư, là nô tỳ có mắt như mù, không nhìn thấy người đang đi ra.”

“Chỉ vậy là xong à? Ngươi đụng vào ta rồi nói xin lỗi là được rồi sao?” Tôn Trọng Vi liếc mắt nhìn Lâm Tam Tư, châm chọc nói: “Lâm lương đễ dạy dỗ hạ nhân kiểu này ư? Nếu là nha hoàn của ta, thì lập tức sẽ bị phạt đánh năm mươi trượng.”

Bách Hợp vừa nghe đến năm mươi trượng, thân thể mảnh mai không khỏi run bắn lên.

Lâm Tam Tư không biết đầu đuôi câu chuyện, nghe Bách Hợp nói vậy thì cũng đi tới nói: “Bách Hợp nếu đã đụng phải Tôn tiểu thư, thì là do ta dạy bảo không tốt, quả thật ta hẳn phải nói xin lỗi với Tôn tiểu thư.”

Tôn Trọng Vi nghe thế thì rất hả hê, nhưng lại nghe Lâm Tam Tư nói tiếp: “Còn về chuyện trừng phạt thế nào thì không phiền đến Tôn tiểu thư phải phí tâm, Tôn tiểu thư mời đi thong thả.” Lâm Tam Tư không thèm quan tâm đến vẻ mặt tức giận của nàng ta, cũng không cho nàng có cơ hội mở miệng lần nữa, vẫy tay với quản gia đang đứng phía xa, nói: “Quản gia, giúp ta tiễn Tôn tiểu thư.”

Tôn Trọng Vi vốn còn định náo loạn một trận, mượn Bách Hợp để lăng nhục Lâm Tam Tư, nhưng không ngờ lại bị Lâm Tam Tư hạ lệnh trục khách, khiến nàng ta tức đến run người, cuối cùng không còn cách nào khác là theo quản gia đi ra ngoài.

Phục Linh vẫn đứng ở khúc quanh gần đó, thấy Bách Hợp từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng biện minh cho mình, cho dù nghe thấy nàng ta dọa đánh năm mươi trượng thì cũng chỉ cắn chặt môi không nói.Trong lòng Phục Linh vừa mừng vừa thương, xem ra Bách Hợp đã hiểu lời nàng nói rồi, cho nên mới nén giận như thế.

Mặc dù rất thương Bách Hợp, nhưng Phục Linh cũng không có ý định nói ra sự thật, coi như là dạy cho Bách Hợp một bài học.Tiểu thư tuy có thái tử điện hạ bảo hộ, nhưng không thể hoàn toàn tránh được những hãm hại ngầm, đặc biệt là hai vị sắp vào phủ kia, một người là thiên kim tiểu thư của thừa tướng đương triều, một người là nữ tử hung dữ như cọp uy danh hiển hách, nếu hiện tại không dạy dỗ lại Bách Hợp, thì tương lai tính tình trẻ con của nàng ta sẽ gây cho tiểu thư rất nhiều phiền toái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.