[Dịch]Cô Là Em Gái Của Cặn Bã Nam

Chương 75 : Chương 75




Edit: Phong_Tử_Yên

Beta: rinnina

Beta2: phuonganhdao229

“Sao? Đứa bé bao nhiêu tuổi?” Giọng Dung Quý Hàn nhàn nhạt, sau khi anh bỏ qua cho Ngôn thị, không có chú ý tới chuyện của nhà họ Ngôn nữa, nhưng mà anh không hiểu, người ta ở tuổi đó có con cũng là chuyện rất bình thường, nhưng lại chưa từng nghe Tịch Tư nói đến, nên lúc này mới mở miệng hỏi.

“Đứa bé hơn ba tuổi, là một bé trai. Lần này đến nước Z cũng là vì Ngôn Nại, tớ muốn cưới cô ấy làm vợ. Nhưng cho dù tớ có nói thế nào, cô ấy cũng cương quyết không đồng ý. Dung, cậu có đề nghị gì không? Hiện tại tớ đau đầu lắm rồi.” Tịch Tư vừa nhắc đến Ngôn Nại, cảm xúc của anh lập tức hơi sa sút, thiên chi kiêu tử (con cưng của trời) như anh chỉ có ở trước mặt Ngôn Nại mới thiếu tự tin như vậy.

“Lúc Ngôn Nại ở nước E, tớ có đến tìm, sau đó dùng chút thủ đoạn để được ở bên cạnh cô ấy. Lần đó cô ấy bị súng tập kích là do tớ liên lụy mà bị dính líu vào, tớ vẫn chưa nói chuyện này với cậu. Tớ yêu cô ấy thật lòng, muốn có được tình yêu của cô ấy. Mẹ tớ đã biết chuyện của đứa bé, muốn tớ nhanh chóng dẫn Ngôn Nại và đứa bé về cho bà gặp một chút, cậu biết mẹ của tớ rồi đấy, nhiều năm nay bà cứ một thân một mình, rất cô đơn.” Tịch Tư chậm rãi nói, anh muốn Dung Quý Hàn nghĩ kế giúp, có lẽ cậu ấy sẽ có cách.

Dung Quý Hàn che đậy tròng mắt đã nổi lên gợn sóng của mình, mặc dù Tịch Tư nói không nhiều, nhưng mà anh nghe cũng có thể hiểu được. Hai tháng trước, lúc anh phát hiện ra tình cảm của mình, cũng giống như Tịch Tư, anh thích Ngôn Nại. Là phát hiện quá trễ rồi sao? Liệu anh có còn cơ hội không?

Trước đây anh rất quan tâm đến Ngôn Nại, nhiều đến mức mình thích cô còn không biết. Sau kế hoạch lật đổ Ngôn thị thành công lần đó, mẹ tìm đến nói rõ ràng cho anh nghe chuyện về Ngôn Húc Dương, anh mới bỏ qua ý định tiếp tục trả thù nhà họ Ngôn, nhưng với thân phận cổ đông của Ngôn thị, thời gian anh tiếp xúc với Ngôn Nại nhiều hơn. Anh luôn cho rằng mình chỉ tương đối thưởng thức Ngôn Nại mà thôi, coi cô như bạn bè, giống như đối với Thẩm Hoan Tình vậy.

Lúc anh ở chung với Ngôn Nại, không hề có sự nghi kỵ lẫn nhau như trên thương trường, không có những lục đục đấu đá trong gia tộc, không cần phải tính toán từng bước một, suy nghĩ kỹ lưỡng, cảm giác rất thoải mái………. Tình cảm của anh đối với Ngôn Nại đã vượt ra khỏi tình bạn đơn thuần, còn lúc ở cạnh Thẩm Hoan Tình, anh cũng không nghĩ quá nhiều, cho dù có yêu cô ấy hay không, thì thân phận cô ấy vẫn là bạn gái của anh, nên lúc đó anh cũng không suy nghĩ đến những người con gái khác. Khi Thẩm Hoan Tình đề nghị chia tay, không ngờ cô còn biết rõ trong lòng anh đang nghĩ gì hơn anh, người anh thích là ai. Ngày đó khi nói ra lời chia tay, cô còn nói rõ ràng tâm sự trong lòng anh ra, anh mới như tỉnh lại từ trong mộng.

Trước kia Tịch Tư có bảo cậu ấy thích Ngôn Nại, nhưng mà mấy năm nay cũng không có hành động gì, anh nghĩ chắc là Tịch Tư chỉ nhất thời cảm thấy thú vị mới nói như vậy thôi, thật ra cậu ấy sớm đã quên mất Ngôn Nại rồi. Đến lần đó hai người bọn họ ngoài ý muốn gặp nhau lần đầu tiên, Tịch Tư nói cậu ấy không thể nào không có cô, anh không thể nào tin được.

Mẹ của anh - Tô Lan cũng từng nhắc đến, bà muốn Ngôn Nại làm con dâu của mình, lúc đó anh không để ý. Đợi đến lúc này anh muốn hành động, Tịch Tư lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, nói muốn cưới Ngôn Nại, còn muốn nhờ anh nghĩ cách giúp, quan trọng hơn là giữa cậu ấy và Ngôn Nại còn có ràng buộc, cậu ấy có con với Ngôn Nại, thậm chí anh còn không biết cô có con.

“Bốn năm trước, lúc Ngôn Nại ở nước Ý rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thuộc hạ của Tịch Tư bắt nhầm người, làm cho Ngôn Nại sợ hãi, anh cũng có trách nhiệm. Bốn năm trước Tịch Tư không nói rõ chuyện này, sau khi anh biết Ngôn Nại đã về nước và về đến nhà, chưa từng nghĩ tới cô có xảy ra chuyện gì hay không. Hiện tại nghe Tịch Tư nói cô có một đứa con ba tuổi, đứa bé kia lại có quan hệ với Tịch Tư, vậy năm đó nhất định Tịch Tư vẫn còn chuyện không kể cho anh.

Dung Quý Hàn không phải là bọn Brady, cậu ấy biết chuyện năm đó, chuyện đó lại có liên quan đến mình, Tịch Tư suy nghĩ một chút, dùng mấy câu đơn giản nói rõ chuyện khi đó, “Lúc cậu cho tớ biết, tớ ngay lập tức chạy đến đó. Thuộc hạ của tớ cho cô ấy uống một loại thuốc kích thích mới nghiên cứu……… Sau đó tớ và cô ấy xảy ra quan hệ, là lỗi của tớ, nhưng tớ thật sự không cố ý.”

Sau khi Dung Quý Hàn nghe xong, đầu tiên là ngẩn ra, hoàn cảnh lúc đó không cần Tịch Tư nói rõ, anh cũng có thể tưởng tượng được những chuyện mà Ngôn Nại đã phải trải qua. Tất cả chuyện này xảy ra, đương nhiên anh cũng có trách nhiệm, nhưng mà Tịch Tư tổn thương cô, càng là chuyện không thể tha thứ được.

Dung Quý Hàn cầm chai rượu vẫn còn một nửa đứng lên, đôi mắt híp chặt lại, đáy mắt lộ ra vẻ độc ác, trong lòng anh cảm thấy vô cùng khó chịu, anh ném thẳng chai vào đầu Tịch Tư, tiếp theo đó một cái tay khác nắm chặt quả đấm đánh lên người Tịch Tư, “Mẹ kiếp cậu không phải con người à? Làm ra chuyện hèn hạ như vậy, sao cậu còn mặt mũi đi tìm cô ấy? Chẳng lẽ cậu không biết đối với cô ấy cậu chính là một cơn ác mộng sao?”

Đầu Tịch Tư bị chai rượu đập bể, máu chảy dọc xuống theo khuôn mặt anh, nhiễm đỏ ánh mắt làm cho mắt của anh lúc này trở nên lờ mờ. Anh không phản kháng, Dung Quý Hàn cũng không dừng tay, cậu ấy đẩy anh ngã lên trên ghế sofa, đè trên người anh đánh liên tục. Không ngờ người đầu tiên trút giận đồi công bằng cho Ngôn Nại lại là Dung Quý Hàn, trừng phạt như vậy đối với Tịch Tư mà nói, vẫn là quá nhẹ, năm đó Ngôn Nại thiếu chút nữa không sống nổi, cô ấy phải chịu hai tầng đả kích về cả thể xác lẫn tinh thần. Tịch Tư mặc kệ cho Dung Quý Hàn đánh anh, đây là anh đáng phải chịu!

Mãi đến lúc nhìn Tịch Tư sắp không còn ra hình người, Dung Quý Hàn mới chịu ngừng tay, trên tay dính đầy vết máu, tất cả đều là của Tịch Tư. Tịch Tư vẫn còn có thể ngồi dậy, anh chống lên ghế sofa, tựa vào thành ghế, khẽ cười nói: “Đáng đánh, ngược lại tớ thật sự hy vọng cô ấy có thể đánh tớ một trận như vậy, nhưng cô ấy lại không làm gì cả. Cậu còn muốn đánh nữa không? Có thể tiếp tục đánh, không cần nương tay!” Anh vừa nói trong miệng vừa ho ra máu, vừa rồi Dung Quý Hàn dùng lực quả thật không hề nhẹ.

“Ngày mai cậu lập tức về nước đi, đừng tiếp tục quấy rầy cuộc sống của cô ấy.” Dung Quý Hàn lạnh lùng nói.

“Chuyện này tớ không làm được, bây giờ cho dù cậu muốn giết tớ….. tớ cũng sẽ không rời xa cô ấy.” Tịch Tư lắc đầu một cái, lúc ở nước E, anh cảm thấy thái độ của Ngôn Nại đối với mình đã buông lỏng, không còn giống như đêm xảy ra chuyện đó, cô căm thù anh đến tận xương tủy, không còn như lúc cô vừa mới biết thân phận của anh, quắc mắt lạnh lùng nhìn anh. Anh không trách Dung Quý Hàn tàn nhẫn đánh anh một trận, “Tớ nhận định vợ và con của mình đều ở đây, cho dù có trở về nước, tớ nhất định cũng sẽ dắt bọn họ về chung. Dung, tớ kể với cậu chuyện sau này lúc tớ và cô ấy ở nước E, lúc đó tớ thấy hạnh phúc cách tớ không còn xa nữa…..”

Bước ra từ nhà Dung Quý Hàn, tâm trạng Tịch Tư hơi buồn bực và nặng nề, sau khi anh nói toàn bộ chuyện của mình và Ngôn Nại lúc ở nước E cho Dung Quý Hàn nghe, cậu ta chẳng những không giúp anh, còn nói muốn cạnh tranh với anh! Trước khi Ngôn Nại chưa nói chọn người nào, bây giờ cô vẫn chưa kết hôn, cậu ta có quyền theo đuổi cô. Anh vất vả lắm mới đuổi được Brady đi, giờ lại có thêm một người tới, tình địch của anh cũng thật là nhiều, phải nhanh nhanh chóng lấy được quyết định của Ngôn Nại trước, nếu không dù anh muốn đuổi mấy người đàn ông theo đuổi cô đi, cũng không có lý do mở miệng.

Tịch Tư dưỡng thương hai ngày, chủ yếu là vết thương trên mặt, sau khi có thể gặp người khác, anh lập tức bắt tay vào phương án tác chiến, đầu tiên là đưa thiệp mời đến nhà họ Ngôn. Ngôn Nại đang ở studio quay phim, không có mặt ở thành phố B, lúc Tịch Tư đến nhà họ Ngôn, chỉ có ba Ngôn và bà Ngôn ở nhà, ba Ngôn vì muốn gặp Tịch Tư một lần, cố ý thay đổi lịch trình hoạt động của công ty, mới có thể rảnh rỗi ở nhà cùng với bà Ngôn tiếp đãi Tịch Tư.

Tịch Tư giới thiệu thân phận của mình, nhưng không nói ra tính chất đặc thù của gia tộc Bố Á Nặc, tránh nặng tìm nhẹ nói đó là một dòng họ nổi tiếng ở nước Ý. Bà Ngôn nhìn Tịch Tư kiểu như đang nhìn con rể, bà rất hài lòng với anh, nói không cần phải đi giám định AND, nhìn một cái cũng biết là con của anh. Sau khi Ngôn Diễn về nước có kể cho bà nghe một chút chuyện về Tịch Tư, nghe được tình cảm của anh đối với Ngôn Nại không phải giả vờ, làm cho bà cảm thấy Tịch Tư này là người không tệ. Ba Ngôn quan sát anh vô cùng tỉ mỉ, biết kiềm chế, nghe cách nói chuyện cũng biết là người tài giỏi, lúc nói đến Ngôn Nại, ánh mắt lại mang theo yêu thương và dịu dàng, lúc này trong lòng ba Ngôn cũng gật đầu thỏa mãn.

Anh giải thích với cha mẹ của Ngôn Nại chuyện năm đó, nói hiện tại anh cũng đang cố gắng thuyết phục Ngôn Nại, sau đó nói rõ nguyên nhân vì sao ba năm nay anh không tìm đến Ngôn Nại, là bởi vì có chuyện ràng buộc trong gia tộc, mà chuyện này liên quan đến an toàn, nên anh không muốn làm cho Ngôn Nại gặp nguy hiểm, cho đến bây giờ anh được cầm quyền, là anh đến tìm cô ngay lập tức.

Ba Ngôn và bà Ngôn tỏ ý đã hiểu cũng tiếp nhận. Bà Ngôn đưa Tịch Tư đến trường học của Ngôn Đán, để cho cha con họ gặp nhau một lần, tâm trạng Tịch Tư vô cùng kích động, khi bà Ngôn vừa nói ra, anh đồng ý ngay lập tức, nếu mà có Ngôn Nại ở nhà, nhất định là anh không thể nào gặp được Ngôn Đán.

Ngôn Đán đang trong giờ học ngoại ngữ, cách giờ tan học của trường mẫu giáo một lúc nữa. Bà Ngôn và Tịch Tư không cắt ngang thầy giáo, họ ngồi ngoài phòng học chờ cậu nhóc tan lớp. Bà Ngôn chỉ cho Tịch Tư thấy vị trí của Ngôn Đán, xuyên qua cửa sổ bằng thủy tinh Tịch Tư nhìn thấy Ngôn Đán ngồi ở hàng sau cùng.

So với những đứa trẻ cùng tuổi chiều cao của Ngôn Đán nhỉnh hơn một chút, gương mặt nhỏ bé mập mạp, phấn trác ngọc điêu, vô cùng đáng yêu. Đôi mắt vừa to vừa tròn, bên trong là con ngươi xanh lá giống như hai viên bảo thạch cực kỳ xinh đẹp, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng nhẹ nhếch lên. Cậu bé không đọc từ đơn theo thầy giáo giống như những bạn khác, mà đang miễn cưỡng nghiêng đầu, cánh tay nhỏ chống lên gương mặt, hai mắt cậu bé thể hiện vẻ mặt không chú ý. Cậu nhóc không hề biết bên ngoài lớp học có người đang nhìn mình, chỉ cảm thấy nội dung thầy giáo đang giảng quá nhàm chán, mấy chữ kia được viết thành hàng, mỗi giờ lên lớp bọn họ đều được hướng dẫn đọc mấy cái chữ kia mãi mà không thấy phiền.

Tiếng chuông tan học buổi chiều vang lên, Ngôn Đán cầm cặp sách ra khỏi phòng học, bên trong cặp sách đựng đủ loại đồ chơi nhỏ và đồ ăn vặt mà mọi người đưa cho cậu, mỗi ngày cậu đều nhận được, một nửa cái cặp là đựng những thứ này.

Ngôn Đán thấy bà Ngôn, trong nháy mắt gương mặt hiện lên một nụ cười hồn nhiên đáng yêu chạy tới, bà Ngôn ôm chầm lấy cháu ngoại đang nhảy vào trong ngực mình.

“Đán Đán, để bà ngoại giới thiệu cho con, đây là ba ba của con, mỗi ngày con đều hỏi bà ngoại, ba của con là ai có phải không?” Bà Ngôn nói với Ngôn Đán.

Cậu bé nhìn lên, một người đàn ông ngoại quốc thân hình cao lớn. Chú ấy thật là cao! Nếu mà cậu muốn nhìn mặt, thì phải lùi lại mấy bước mới có thể thấy được, cho nên cậu lập tức lùi lại mấy bước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.