Ngày hôm sau, Ngôn Nại đã khôi phục lại tinh thần, dẫn Hàm Hàm Khuyên ra ngoài chạy bộ. Còn Ngôn Diễn ngủ thẳng tới gần giữa trưa mới dậy, cả người uể oải như mắc bệnh, trông chẳng có tinh thần.
Cơm trưa còn chưa ăn đã nhận được điện thoại từ công ty đầu tiên phỏng vấn, giọng nói cực kỳ ngọt ngào của cô thư ký uyển chuyển thông báo cuộc phỏng vấn thất bại.
Trình độ chuyên môn rất tốt, nhưng công việc này thật không phù hợp với anh.
Công ty nào mà chịu nổi loại nhân viên còn hống hách hơn cả ông chủ? Với thái độ bỡn cợt, kiêu ngạo mười phần trong buổi phỏng vấn hôm đó, cho dù trình độ chuyên môn có cao cỡ nào người ta cũng chẳng cần!
Trải qua một buổi tối, Ngôn Nại đã chuẩn bị tinh thần, nhận được tin này cũng không quá bất ngờ. Để tránh gây thêm áp lực cho Ngôn Diễn, cô cũng không nói gì thêm, chỉ vào phòng, gọi điện cho ba, nhỏ giọng báo cáo tình huống mấy ngày nay.
Ba Ngôn ở đầu bên kia nghe con gái nhỏ báo cáo xong, đôi mắt hoa đào giống y đúc hai anh em nọ khẽ nheo lại, cười chẳng khác hồ ly, xem ra kế hoạch của con gái đã có chút hiệu quả, Ngôn Nại không biết, Ngôn Diễn còn biết chán nản, chính là một khởi đầu tốt.
Một chỗ là vì đến muộn nên bị hủy mất tư cách tham dự phỏng vấn, còn hai chỗ khác ông muốn biết quá trình phỏng vấn của Ngôn Diễn. "Clarence, cậu giúp tôi điều tra một chút quá trình phỏng vấn của Ngôn Diễn ở hai công ty này." Ông và con gái nhỏ đều thật tò mò, lúc phỏng vấn tại hai công ty này, chuyện gì đã xảy ra? Ngôn Diễn càng không nói, bọn họ lại càng muốn biết.
"Anh, trong túi chúng ta chỉ còn có hơn ba ngàn đồng. Mùa hè tiền điện lên cao, đồ dùng trong tiểu khu cũng rất mắc. Ngôn Nại nhìn số tiền ít ỏi còn lại trong ví, buồn hỉu buồn hiu dựa vào ghế sô-pha.
"Đó không phải trách cái kế hoạch ngu ngốc của em bây giờ đâu có như thế, tự nhiên phát điên gì không biết." Để xem tiêu hết tiền rồi, còn không về nhà sao? Chỉ cần cô về nhà, hắn có thể sống bình thường lại như lúc trước.
Ngôn Nại nghe Ngôn Diễn oán giận nói xong, lắc đầu, anh vẫn không hiểu rồi, cô có quyển tiểu thuyết kia, biết trước tương lại, kết cục của chúng ta quá thê thảm, muốn thay đổi số phận, nhất định phải làm như vậy. Bây giờ chịu khổ một chút, chung quy so với tương lai phải chết vẫn tốt hơn nhiều.
Di động của Ngôn Diễn chợt reo, là Giang Tư Ức gọi đến.
"Anh yêu Mấy hôm nay anh đều không tới gặp người ta đó nha, người ta nhớ anh muốn chết à." Giọng nói nhõng nhẽo kia làm người nghe nổi hết cả da gà, Ngôn Nại run rẩy, nghĩ nó có thể dùng thay điều hòa rồi.
Mấy hôm nay hắn không có thời gian nhớ tới cô ta, cũng chẳng có tiền đi tìm cô ta, không muốn mất thể diện, Ngôn Diễn nói lạnh lùng "Tôi rất bận, nói chuyện sau!" Nói xong không chút thương tiếc cúp điện thoại.
Ngôn Nại muốn vỗ tay hoan hô, thứ phụ nữ xấu xa đó nên được đối xử như vậy mới đúng.
Điện thoại Ngôn Diễn lại vang lên, hắn bực mình nói "Còn chuyện gì nữa?"
"À. Chào anh, xin hỏi anh có phải Ngôn Diễn không ạ?" Không phải Giang Tư Ức gọi lại, là giọng nói trong trẻo của một cô gái.
"Tôi đây." Là con gái. Bình thường con gái tìm hắn đều muốn làm người tình của hắn, hoặc chính là người tình của hắn, hoặc là người cũ đã chia tay.
"Chúng tôi là công ty TNHH Đồ Chinh, hồ sơ của anh chúng tôi đã xem xét, cảm thấy rất phù hợp với vị trí tuyển dụng của công ty, nên muốn thông báo anh 10 giờ sáng ngày mai đến công ty phỏng vấn.... ........ Địa chỉ công ty là.... ...... ........ "
Cúp điện thoại rồi, cả hai vẫn còn mơ màng.
“Em đem hồ sơ xin việc của anh nộp vào công ty này à? Công ty này làm về cái gì?" Ngôn Diễn không tin, lúc trước bọn họ có chọn công ty này đâu.
"Chắc là.... nhầm lẫn ở chỗ nào rồi, vậy anh có đi không?" Là cô nhầm lẫn ở chỗ nào?
"Đi đi, chúng ta sắp hết tiền rồi." Không đợi Ngôn Diễn mở miệng nói, cô đã quyết định thay hắn. Em gái Ngôn làm việc chắc chắn hẳn sẽ không nộp hồ sơ sai đâu.
Mẹ Ngôn nghe ba Ngôn nói xong về tình hình gần đây của con trai và con gái, bà không vui vẻ được như ba Ngôn, mà ngược lại cực kỳ lo lắng cho con, hai anh em chưa từng nếm trải khổ cực giờ phải ngày ngày ở ngoài chịu khổ, bà xót con. Không đến hai ngày, bà mua lại một công ty gần đó, nghĩ muốn giao cho con trai.
Ba Ngôn biết ý định của mẹ Ngôn, ông kiên quyết phản đối, mẹ Ngôn đành phải bàn bạc lại với ba Ngôn, hai người thảo luận thật lâu, cuối cùng mỗi người nhường một bước, để công ty thuê con trai đến làm việc, đãi ngộ tốt một chút.
Ba Ngôn cũng không muốn con gái mình bị người ta ức hiếp, nên để anh em nó ở trong tầm mắt mình, ông cũng yên tâm phần nào.
Có ba Ngôn và mẹ Ngôn ở phía sau sắp đặt, Ngôn Diễn phỏng vấn thành công tốt đẹp, mọi thứ đều thuận lợi, nội dung công việc cũng không phức tạp, chỉ là phiên dịch một ít sách báo, Công ty TNHH Đồ Chinh là một công ty chuyên làm về lĩnh vực văn học, họ trả Ngôn Diễn lương khá cao ba vạn đồng một tháng. Đối với người không có khái niệm gì về tiền như Ngôn Diễn thì không nghi ngờ gì cả, vui vẻ đồng ý thứ hai đến công ty làm việc đúng giờ.
Nhân viên bộ phận nhân sự phụ trách tuyển dụng tiễnNgôn Diễn ra ngoài công ty, nhìn thấy em gái Ngôn vẫn chờ Ngôn Diễn ở ngoài, anh ta rất ôn hòa nói chuyện cùng hai anh em họ, nếu em gái bình thường rảnh rỗi có thể đến thư viện tại lầu ba của công ty đọc sách.
Ngôn Nại nghe Ngôn Diễn hào hứng kể lại xong, thứ hai tuần sau có thể đi làm, công ty đánh giá hắn cao, dựa vào văn bằng của hắn, công ty còn hứa hẹn với chức vụ của hắn, nếu làm tốt có thể được thăng chức.
Ngôn Nại chớp mắt, tuy cô đối với tiền lương cũng chẳng có khái niệm, nhưng sau khi xem qua một số thông báo tuyển dụng, ít nhiều cũng hiểu được, một nhân viên mới vào công ty phiên dịch, lương một tháng tới ba vạn đồng? Em gái hắn chứ! Có muốn giả dối thêm không?! Anh trai đi làm, còn có thể dắt theo em gái, em gái còn có thể đến thư viện của công ty đọc sách? Của trên trời rơi xuống? Chẳng cần nghĩ cũng biết là của ba ném xuống mà.
Nhìn Ngôn Diễn chán nản mấy ngày qua, giờ mặt mày vui vẻ, cô im lặng khép miệng, quyết định không nói ra.
Ngày đầu tiên Ngôn Diễn đi làm, Ngôn Nại đi theo, hiện tại hắn đã quen với chuyện luôn có cái đuôi nhỏ đi theo đằng sau. Tuy rằng hai anh em vẫn hay cãi nhau, nhưng mà quan hệ của bọn họ cũng dần thân thiết, gần gũi hơn trước nhiều. Việc gì cũng nói, cứ thân thiết như thế chính họ cũng không nhận ra, còn người ngoài thì chỉ cần liếc mắt một cái là thấy ngay.
Sau khi Ngôn Diễn tự giới thiệu xong, liền giới thiệu Ngôn Nại, "Đây là em gái tôi, Ngôn Nại." Đồng nghiệp nam trong công ty đều nhìn Ngôn Nại với ánh mắt lấp lánh, tràn đầy ngưỡng mộ và kinh ngạc, lúc này hắn vừa cảm thấy vô cùng đắc ý, lại cũng cảm thấy những ánh mắt của đám đàn ông kia thật suồng sã.
Hắn nhanh chóng đưa Ngôn Nại đến thư viện công ty, trong tiềm thức hắn trước tiên thu xếp chỗ ổn định cho em gái, trước đó lại không thích những người đàn ông khác nhìn em gái chằm chằm, hắn vẫn chưa nhận ra, đó là hắn bảo vệ em mình. Nếu là trước kia, hắn còn không ước có gã nào đó nhanh chóng cưới ma nữ này đi ấy à, ma nữ đi rồi, họ Ngôn liền thái bình.
Ngôn Nại lật xem mấy quyển sách lịch sử. Lịch sử ở đây cũng giống với thế giới kia, có thay đổi cũng chỉ là mấy năm gần đây. Lại nhớ về thế giới của mình, nhớ đến gia đình của mình. Ngôn Nại phiền não, quyết định ra ngoài đi dạo, ở đây một mình, lại càng nghĩ nhiều thôi.
Công ty Đồ Chinh không lớn, vị trí này trong khu vực nội thành cũng được coi là khu vực sầm uất, phố xá xung quanh cũng khá ồn ào, xe cộ qua lại không dứt, người đến, người đi nườm nượp. Cô gái xinh đẹp đáng yêu, mặc chiếc quần yếm năm phân, đầu đội nón vành che nắng, ánh mắt người đi đường, phần lớn đều bị nàng thu hút.
Lúc Ngôn Nại không tập trung suy nghĩ, cứ bước đi, bỗng thấy một tòa nhà mười lăm tầng với kiến trúc quen thuộc, cô khó chịu giống như ăn phải ruồi, nuốt không trôi, ói không ra.
Ba Ngôn à lúc người chọn công ty, không xem xét vị trí công ty chút nào sao? Tòa nhà trước mặt đây, Công ty giải trí Ngôi Sao! Hai công ty cách nhau cũng quá gần đấy, chỉ cách một con đường. Sau này lúc tan tầm, cơ hội anh trai cặn bã gặp gỡ Thẩm Hoan Tình thật nhiều nha, mỗi ngày nhìn Thẩm Hoan Tình và Dung Quý Hàn ăn ý cùng ra cùng vào, Ngôn Diễn sẽ rất khó chịu đó. Cô đã chuẩn bị sẵn trong đầu vài phiên bản an ủi rồi, chuẩn bị tương lai đi dỗ dành anh trai cặn bã của cô một màn lãng tử quay đầu, mỹ nhân đã không còn.
Ba Ngôn à người thay mẹ Ngôn chịu oan rồi.... .........
Từ cửa chính của Ngôi Sao, một người đàn ông đi ra, theo sau anh ta còn có hai người mặc tây trang, đi giày da. Đôi con ngươi đen như mực nhìn không thấy đáy, chỉ khẽ chạm vào ánh mắt đó, tràn đầy lạnh lùng, sống mũi cao, là cẩn thận điêu khắc mà thành tác phẩm nghệ thuật, môi mỏng không tùy tiện nói cười, lạnh nhạt mà cương nghị. Không hổ là nam chính, chỉ dựa vào bộ dáng này, không biết đã bỏ cách Ngôn Diễn bao xa. Ngôn Nại cảm giác thật là xa rời.
Cô rùng mình, kéo mũ thấp xuống, hôm nay ra ngoài hông xem lịch, thật là xui xẻo mà! Tùy tiện đi dạo phố mà cũng có thể dạo đến trước cửa trụ sở Ngôi Sao. Bạn thử nói xem, thời điểm trước kia chính chủ mê đắm Dung Quý Hàn, mỗi ngày đều đến đây cắm trại, đóng đô cả tháng trời cũng không nhìn thấy người. Cô vừa mới đến chỗ này, chưa gì đã gặp.
Đúng là người gặp xui xẻo, thì uống nước lọc cũng bị sặc mà.
Ngôn Nại kiên trì giữ nguyên tắc làm nữ phụ cách xa nam chính, khi nhìn thấy Dung Quý Hàn đến thì xoay người bỏ chạy ngay, cô phản ứng thật nhanh, chỉ mất có hai giây.
Dung Quý Hàn không nhận ra Ngôn Nại, chỉ là thấy một cô gái quái dị lại có hành vi khả nghi, nên hắn muốn hỏi một chút, cô nhìn thấy hắn xong lại hoảng hốt bỏ chạy? Hắn đáng sợ như vậy sao? Hắn không chỉ là tổng giám đốc của công ty giải trí Ngôi Sao, mà còn là ảnh đế nổi tiếng trong làng giải trí, thế mà cô nhìn thấy hắn lại nhanh chân bỏ chạy.
Tế bào vận động của Ngôn Nại một chút cũng không phát triển, mấy gã vệ sĩ tóm cô dễ như trở bàn tay, xách cô như nắm gà con dẫn đến trước mặt Dung Quý Hàn.
Khốn khiếp! Có ai đối xử như vậy với thục nữ sao? Ngôn Nại không còn đường trốn, đã chuẩn bị đối phó với tình huống xấu nhất.
"Cô chạy cái gì?" Giọng nói lạnh lùng, không mang theo chút tình cảm nào.
Dung Quý Hàn ngồi trong xe, hắn đang muốn đến buổi họp báo.
Hắn ngồi, còn Ngôn Nại đứng trước mặt hắn, so tầm mắt của hai người, đối với Ngôn Nại có lợi thế hơn, nhưng thiếu nữ vẫn không thể giữ bình tĩnh, cả người căng thẳng, trong đầu nghĩ rất nhiều lời đáp, "Em tới thăm chị dâu." Ngôn Nại cất lời, cố tỏ ra thoải mái.
Dung Quý Hàn không nói tiếp, đôi mắt lạnh như băng nhìn cô chăm chăm, khi Ngôn Nại sắp không chịu nổi, bỗng nhiên cười một tiếng, "Ngôn Nại?"