Ông cụ lấy huy chương, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn, đây là do cháu nội của ông dùng trí tuệ mà có được, lại giúp ông vang vẻ danh dự.
Ngôn Nại ngoài mặt không biểu cảm gì nhưng trong lòng gào thét, cô muốn có bàn tay vàng, cô muốn mở bàn tay vàng, cô muốn giở trò xấu. Cháu của nhà họ Diệp mới lên hai người, hai người đầu có món quà rất tốt, cô chỉ cầu nguyện quà cô và Ngôn Diễn có thể giữ được mặt mũi, người nhà họ Diệp rất đáng sợ a!
Người thứ ba là Diệp Gia Tuyền, cô đã chuẩn bị rất lâu trong hậu trường, mặt trang điểm, trên đầu đội đạo cụ ánh vàng rực rỡ, một thân khoác trường bào biểu diễn, đây là hát tuồng?
“Ông nội, cháu có học một đoạn xin hát cho ông nghe. Chúc ông phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn.”
Nói xong Gia Tuyền liền mở miệng hát.
Người nghe hát dù không hiểu cũng biết Diệp Gia Tuyền hát bài này không sai, cô khổ công đi học hát, có thể thấy được tâm ý của cô. Những bạn già tới tham gia tiệc đại thọ cũng rất thích nghe hát kịch, hơn nữa bọn họ đều có thân phận cao.
Ngôn Nại cào tường, tuồng kịch, di sản quốc gia a, Diệp Gia Tuyền đúng là có lòng…………… Chẳng lẽ số phận của cô chỉ là vật hi sinh? Cô không muốn làm vật hi sinh đâu a a a a……
Người ta đều có thời gian dài chuẩn bị, em gái Ngôn đừng nên tức giận.
Người thứ tư là Diệp Gia Thịnh, hắn mặc vest trắng cười nhẹ nhàng, đi đến đàn piano đặt bên trái, hắn hướng ông Diệp hành lễ.
“Ông nội, cháu ông sinh nhật vui vẻ, hạnh phúc vô cương! Cháu nội xin dâng lên một khúc đàn.”
………………………
Sở trường của Diệp Gia Thịnh đúng là đàn dương cầm, tiếng đàn rất êm tai, mẹ của hắn là nghệ sĩ đàn piano, trong giới âm nhạc hắn cũng có chút danh tiếng.
Ngôn Nại nghĩ cô có nên lên đàn một khúc hay không, thế giới này không có Beethoven cùng Chopin, hay là đàn bài có chút ưu buồn? Cho dù cô thuộc điệu nhạc nhưng lại không có kỹ thuật, đi lên đàn sợ dọa người chạy mất, ai biểu cô học đàn tranh, nhưng đàn tranh ở đâu ra mà đàn đây?
Cô thường xuyên theo Kiều Jenny lúc đi học đàn piano, tiện thể học cùng Jenny luôn nhưng lại không tinh thông. Nguyên chủ trong trí nhớ cũng có vài năm học piano, cô đem hai trí nhớ gộp lại, cũng chỉ được bán điệu, đánh cho người ngoại đạo còn có thể, nếu trước mặt cao thủ khoe khang đó chính là múa rìu qua mắt thợ, sẽ có chuyện. Nếu là đàn tranh cô mới dám đánh, mẹ của cô cũng là một nghệ sĩ, lúc trước chưa xuyên qua đây, mẹ cô còn tham gia thi ở nước ngoài nữa, nhà có một phòng đựng giải thưởng, từ nhỏ cô nghe tiếng đàn tranh mà lớn lên! Giai điệu đàn tranh rất du dương, tiếc rằng ở đây đàn tranh lại không được chú ý………….
Em gái Ngôn nghĩ đi nghĩ lại đã trở nên kiêu ngạo rồi.
Người thứ năm là Diệp Gia Ngọc, hắn để cho em trai và em gái biểu hiện trước, sức yếu, người nhỏ, bộ dáng công tử đi lên, hắn hướng ông Diệp đưa hai tay văn kiện lên.
“Ông nội, đây là tài liệu được đánh giá cao, cháu đến quốc gia Y lấy về tổng cộng có 34 công văn, mỗi công văn đầu có sáu chương. Chúc ông nội như ý cát tường, công lao lâu bền.”
(Mikovu: Tha lỗi cho ta, ta không hiểu đoạn này, ai hiểu thì xin giúp đỡ! >_