Thương Chỉ Ung cõng thi thể của Thương Kính Tôn rời khỏi Đường môn, Cốc A đưa hắn ra ngoài mười dặm, dọc theo đường đi hai người đều không nói gì.
- Cốc huynh, tống quân thiên lý, chung hữu nhất biệt, xin dừng bước!
- Thương huynh dự định đi đâu?
- Ta muốn đưa sư phụ về Điểm Thương sơn an táng, đây là nguyện vọng của sư phụ!
- Sư phụ huynh. . .
- Trước khi sư phụ nhập Thục đã có ý hẳn phải chết, ông ấy đã truyền kiếm phổ Thương Khung Liệt Nhận cho ta rồi, đồng thời dặn ta, nếu như bị chết thì phải đưa ông ấy về Điểm Thương sơn, an táng tại Liệt Nhận Phong.
- Liệt Nhận Phong? Nghe nói ngọn núi đó. . .
- Sư phụ nói phái Điểm Thương bị diệt trên tay ông ấy, hổ thẹn với liệt vị tổ sư, cho nên an táng tại Liệt Nhận Phong, cam nguyện chịu liệt nhận xuyên hồn!
Cốc A lặng lẽ trong chốc lát mới hỏi:
- Sau khi Thương huynh an táng sư phụ, thế có tính toán gì không?
Thương Chỉ Ung nói:
- Ta sẽ ở lại Điểm Thương sơn, khổ luyện Thương Khung Liệt Nhận quyết, hy vọng một ngày kia, trùng lập phái Điểm Thương!
Cốc A nói:
- Hiện tại huyết mạch Điểm Thương chỉ còn lại một mình huynh, nếu như Ma Thần tông biết huynh ở Điểm Thương sơn, sợ rằng sẽ trảm thảo trừ căn. Không bằng Thương huynh cùng ta về Đông A, đợi luyện thành Thương Khung Liệt Nhận quyết, mới. . .
Thương Chỉ Ung lắc đầu nói:
- Ta là đệ tử cuối cùng của Điểm Thương, càng phải bảo vệ sơn môn, huống chi muốn tu luyện Thương Khung Liệt Nhận quyết phải tại Điểm Thương sơn. Nếu như ông trời quyết ý muốn tiêu diệt phái Điểm Thương ta, ta ở đâu cũng vậy thôi. Nếu như ông trời thấy thương xót, phái Điểm Thương sẽ có ngày trùng lập.
Cốc A trầm mặc, không nói gì nữa.
- Cốc huynh, hôm nay từ biệt, không biết khi nào mới được gặp lại, bảo trọng!
- Thương huynh, bảo trọng!
***
Sở Phong và Thiên Ma Nữ rời khỏi vườn vải trở lại Đường môn, lúc này, cao thủ các phái đều đã đi bảy tám phần, Thanh Bình Quân từ lâu đã chẳng biết đi đâu, chỉ còn lại có Vô Trần, Lãnh Nguyệt, Tiêu Dao Tử, Bá Thúc Ngao, Công Tôn Đại Nương, Mộ Dung, Ngụy Đích, Diệu Ngọc, Nam Quách Xuy Vu, Nam Cung Khuyết. Để tránh làm phiền Đường môn, Bá Thúc Ngao cũng bảo mấy vị trưởng lão dẫn chúng đệ tử Cái Bang sớm rời khỏi, Vô Giới cũng dẫn Thập Bát La Hán trở về Thiếu Lâm.
Hương Chi thấy Sở Phong cùng Thiên Ma Nữ đi tới, vội vã an bài sương phòng cho hai người nghỉ ngơi, thấy y sam của Sở Phong có nhiều chỗ rách, nàng liền đưa cho Sở Phong một bộ mới để thay, sau đó lấy bộ cũ đi:
- Ta bỏ đi cho công tử!
Sở Phong liền nói:
- Giữ lại đi.
- Y sam này bị rách nhiều chỗ, đâu mặc được nữa.
- Cứ giữ lại đi.
- Nếu thế thì ta vá lại rồi đưa cho công tử.
- Vậy làm phiền Hương Chi cô nương.
Hương Chi liền rời khỏi phòng, cũng đóng cửa lại.
Sở Phong quay đầu, thấy Thiên Ma Nữ khẽ nhoẻn miệng cười, liền hỏi:
- Nàng cười cái gì?
Thiên Ma Nữ nói:
- Ngươi cũng rất biết nhớ tình xưa.
Sở Phong ôm lấy eo nàng:
- Cho tới bây giờ ta không phải là người có mới nới cũ mà.
Thấy ánh mắt Thiên Ma Nữ có vẻ mệt mỏi, biết liên tiếp ác chiến làm cho nàng tiêu hao rất nhiều, liền nhẹ nhàng ôm lấy nàng rồi đi đến bên giường.
Tim Thiên Ma Nữ đánh thịch một cái, má phấn ửng hồng, hơi xấu hổ. Trải qua "khúc nhạc dạo" ở vườn vải, nàng ngờ tới Sở Phong tất sẽ có hành động tiến thêm một bước.
Sở Phong đặt Thiên Ma Nữ lên giường, bắt đầu cởi giày cho nàng. Trống ngực Thiên Ma Nữ đập dữ dội hơn, nhắm mắt lại, khẽ cắn môi, đôi lông mi thon thon khẽ rung động.
Sở Phong cởi giày cho Thiên Ma Nữ rồi kéo chân nàng cho vào chăn, lại đắp chăn bông cho nàng, sau đó ngồi ở bên giường, nắm lấy hai tay Thiên Ma Nữ, nhìn nàng.
Thiên Ma Nữ mở mắt ra:
- Ngươi. . . không ngủ sao?
- Ta muốn nhìn nàng ngủ.
Thiên Ma Nữ thản nhiên cười, lại nhắm mắt lại. Nàng quả thật hơi mệt, cho nên dưới ánh mắt nhu tình của Sở Phong rất nhanh đi vào mộng đẹp, khóe miệng hiếm khi mỉm cười.
Sở Phong ngóng nhìn Thiên Ma Nữ, lần đầu tiên hắn thấy Thiên Ma Nữ mang theo nụ cười đi vào giấc ngủ. Nếu như mỗi ngày nàng đều có thể mỉm cười như vậy, điều đó tốt đẹp cỡ nào.
Hắn yên lặng túc trực bên cạnh Thiên Ma Nữ, không biết bao lâu hắn đứng lên, cúi đầu xuống, khẽ hôn lên má Thiên Ma Nữ một cái, sau đó buông màn xuống rồi ra khỏi phòng, đi về hướng vườn Phi Tử.
Thì ra vừa rồi khi hắn thay y sam phát hiện có một món đồ không thấy, chính là miếng ngọc bích Mộ Dung tặng cho hắn lúc ở Độc Tiễn Oa động. Việc này gay go rồi, khi Mộ Dung tặng cho hắn đã luôn mãi căn dặn mình không thể làm mất, không thể tặng người khác, còn phải thường xuyên lấy ra xem, hiện tại không thấy đâu, làm sao ăn nói với Mộ Dung?
Hắn nghĩ có lẽ là trước đó khi kịch chiến với Lãnh Mộc Nhất Tôn đã vô ý đánh rơi, cho nên hắn đi vào vườn Phi Tử. Cơ Quan Chiến Trận đã đóng từ lâu, nhà cơ quan đã trở về mặt đất. Sở Phong đi qua vườn vải, tới trước sơn động. Nửa đêm canh ba, ánh trăng mờ tối, chỉ thấy đom đóm nối đuôi nhau bay ra từ sâu trong rừng rậm, bay vào trong cửa động, sau đó biến mất.
Sở Phong cảm thấy lạnh sương sống, không dám nhìn nhiều, tìm ngọc bích trở lại quan trọng hơn. Nhưng hắn tìm đủ mọi ngóc ngách vẫn không thấy. Chẳng lẽ rơi ở trong vườn vải rồi? Hắn vội trở về vườn vải và tìm kiếp khắp nơi, tìm cho tới Điệp Luyến đình, thì thấy dưới ánh trăng lờ mờ, một bóng người đứng trên đỉnh thạch đình, tay cầm bầu rượu, đối nguyệt độc ẩm, là Nam Cung Khuyết.
- Nam Cung huynh? - Sở Phong hơi kinh ngạc.
Nam Cung Khuyết đột nhiên vươn tay ra:
- Sở huynh muốn tìm cái này ư?
Lòng bàn tay hiện ra tử quang, miếng ngọc bích nằm trên đó.
Sở Phong vui mừng:
- Thì ra Nam Cung huynh đã nhặt được à, thảo nào tìm không ra.
Nói rồi hắn tung người bay lên thạch đình.
Nam Cung Khuyết không nhìn hắn chỉ ngửa đầu uống rượu, cũng không có ý trả miếng ngọc bích lại. Sở Phong cảm thấy khó hiểu, chỉ phải đưa tay ra lấy. Nam Cung Khuyết lại nắm chặt tay, giữ nó không buông.
- Nam Cung huynh. . .
Nam Cung Khuyết không để ý đến Sở Phong, vẫn mải mê uống rượu.
- Nam Cung huynh. . .
- Ngươi không xứng nhận được nó!
Nam Cung Khuyết đột nhiên nói. Sở Phong ngẩn ra, giọng điệu Nam Cung Khuyết rất lạnh, lạnh đến mức không bình thường, hơi khó hiểu.
- Nam Cung huynh. . .
Nam Cung Khuyết đột nhiên giơ tay ném bầu rượu lên cao, sau đó "cheng" trường kiếm xuất vỏ, chỉ vào Sở Phong:
- Xuất kiếm!
Sở Phong kinh ngạc:
- Nam Cung huynh. . .
- Xuất kiếm!
Nam Cung Khuyết nhìn Sở Phong, kiếm khí phát ra, lá cây xung quanh rơi xuống xào xạc. Sở Phong vô cớ nổi giận, "cheng" Cổ trường kiếm xuất vỏ, chỉ vào Nam Cung Khuyết:
- Mời!
Chữ mời vừa ra khỏi miệng, mũi kiếm của Nam Cung Khuyết đã đâm tới trước người. Sở Phong hốt hoảng, không nghĩ tới Nam Cung Khuyết lại xuất thủ đột nhiên như vậy, hắn vội lướt ra sau. Đỉnh thạch đình cũng chỉ rộng một trượng, Sở Phong thoắt cái đã lướt tới mép mái hiên, dưới chân bị trượt, người ngã đổ ra sau. Nam Cung Khuyết không thu kiếm, chuyển xuống dưới đâm tới ngực Sở Phong. Sở Phong móc mũi chân vào góc đình nghiêng người bay lên, đoạn quét ngang Cổ trường kiếm, kiếm phong phá không kích ra. Nam Cung Khuyết thu kiếm "cheng" ngăn kiếm phong, tiếp theo chín đạo kiếm quang bắn ra. Sở Phong lượn vài cái lướt ra khỏi kiếm quang, đoạn rung Cổ trường kiếm, cũng đáp lễ Nam Cung Khuyết chín đạo kiếm phong. Nam Cung Khuyết điểm mũi chân liên tục vài cái cũng lướt ra khỏi kiếm phong. Trên thạch đình nhất thời kiếm ảnh tung bay.
Cửu cung kiếm pháp của Nam Cung Khuyết quả thật tinh diệu tuyệt luân, mỗi một lần xuất kiếm, kiếm quang tinh diệu còn chứa vài phần lơ đãng, trong lơ đãng lại lộ ra sát khí.
Đối mặt với kiếm quang bức bách của Nam Cung Khuyết, Thái Cực kiếm của Sở Phong đã tới cảnh giới thần ý hợp nhất, tất cả ứng theo tự nhiên vạn vật, sẽ không bởi vì kiếm quang lơ đãng mà buông lơi, cũng sẽ không bởi vì sát khí của kiếm quang mà câu nệ, chỉ là bình tĩnh.
Chính như, một người phiên nhược kinh hồng, một người kiểu nhược du long; một người phi thiểm linh động, một người phiêu hốt nhược thần; một người kỳ chiêu điệt xuất, một người diệu chiêu liên phát.
Trong kiếm quang, Nam Cung Khuyết đột nhiên tung người lên, mũi chân điểm liên tục lên năm góc thạch đình, đan xen bay lượn giữa năm góc, giống như đang vẽ ra ngôi sao năm cánh. Thì ra hắn mượn góc đình thi triển Cửu Cung Bộ Pháp, kiếm quang theo sát bộ pháp đâm ra.
Sở Phong đặt mũi chân phải lên mái vòm thạch đình, chân trái hơi nhấc lên, như kim kê độc lập, người hơi xoay tròn, nhìn như không nhanh không chậm, nhưng mỗi khi mũi kiếm của Nam Cung Khuyết đâm tới thì hắn vừa vặn xoay qua, "keng" Cổ trường kiếm đẩy ra mũi kiếm.
Nam Cung Khuyết đâm liền chín kiếm, đột nhiên ngừng tại một góc đình, người hơi nghiêng về phía trước, trường kiếm đâm thẳng tới Sở Phong. Sở Phong cũng dừng xoay, người cũng nghiêng về phía trước, Cổ trường kiếm đâm thẳng ra.
"Băng!"
Kiếm khí mạnh mẽ kích hai người bay lên, Nam Cung Khuyết rung trường kiếm, chín đạo kiếm quang lăng không bắn ra, Sở Phong duỗi Cổ trường kiếm, tinh diệu vô cùng duỗi vào trong chín đạo kiếm quang, thoắt cái dán lên thân kiếm của Nam Cung Khuyết kéo lệch kiếm quang đi, tay trái đồng thời hóa chưởng thành kiếm, đâm thẳng tới ngực Nam Cung Khuyết.
Lần này Sở Phong cũng không phải muốn đâm xuyên ngực Nam Cung Khuyết, chỉ muốn ép Nam Cung Khuyết thả tay tiếp chiêu. Nam Cung Khuyết không buông tay mà nắm tay đẩy về phía trước, "xoạt", chưởng kiếm chém lên nắm tay, kiếm kình mạnh mẽ giải khai ngón tay của Nam Cung Khuyết, viên ngọc bích nắm trong tay liền văng ra. Sở Phong khom chưởng kiếm, thuận thế nắm ngọc bích vào lòng bàn tay. Nam Cung Khuyết mở trừng hai mắt, đoạn bấm ngón tay, "đinh" bắn bay viên ngọc bích. Ngọc bích xẹt qua một đạo tử quang, vừa vặn treo trên ngọn cây vải.
Sở Phong lướt ngang hai trượng, giống như bị gió thổi bay, thoắt cái lướt tới ngọn cây đó, đưa tay muốn kẹp lấy ngọc bích. Nhưng Nam Cung Khuyết cũng lướt tới, kiếm quang bắn ra như điện. Sở Phong giơ ngón tay kẹp lấy mũi kiếm của Nam Cung Khuyết, đồng thời hất Cổ trường kiếm tới ngọc bích. Nam Cung Khuyết lại bấm ngón tay, "đinh" bắn văng Cổ trường kiếm.
Hai người trở xuống mặt đất, trường kiếm chỉ vào đối phương, nhưng không có động, chỉ nhìn thẳng nhau. Một cơn gió nhẹ thổi qua, viên ngọc bích treo trên ngọn cây khẽ lắc lư, hình như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
"Xoạt!"
Hai người đồng thời xuất kiếm, trong khi kiếm quang kích động, Nam Cung Khuyết đột nhiên nhảy lên, mũi chân điểm lên kiếm quang của Sở Phong thi triển ra Cửu Cung Ngự Kiếm tinh diệu tuyệt luân, lao thẳng lên trên. Sở Phong bật người dậy, mũi chân cũng điểm lên kiếm quang của Nam Cung Khuyết thi triển ra Bộ Đăng Thái Hư kinh thế diệu tuyệt. Hai người đan xen lượn quanh, đồng thời bay tới hai bên ngọn cây. Nam Cung Khuyết đang muốn duỗi tay trái tới ngọc bích thì chưởng kiếm của Sở Phong đã chém ra, Nam Cung Khuyết biến chưởng ngăn cản, thủ chưởng của hai người vòng quanh ngọc bích, chớp nhoáng đã qua hơn mười chiêu, nhưng ai cũng không thể đoạt được ngọc bích.
Nam Cung Khuyết đột ngột quát một tiếng, rung mũi kiếm, xuất ra chín đạo kiếm quang, Cổ trường kiếm của Sở Phong lập tức đè lại, ai ngờ chín đạo kiếm quang đồng thời biến mất, thì ra đều là hư ảnh. Trường kiếm chân chính của Nam Cung Khuyết đã chỉ vào ngọc bích, muốn khều ngọc bích lên mũi kiếm. Đúng lúc này, Cổ trường kiếm vẽ ra một đạo hồ quang tuyệt vời, từ sau mà tới, chậm rãi khều tới ngọc bích.
Nam Cung Khuyết đột nhiên phát hiện, Cổ trường kiếm của Sở Phong rõ ràng rất chậm, mà mũi kiếm của mình rõ ràng cách ngọc bích trong gang tấc, chỉ cần với tới trước một chút là có thể khều được ngọc bích, nhưng chỉ cự ly một chút này, trường kiếm của hắn lại không thể nào đến được, trở nên vô cùng chậm chạp, bất kể hắn cố sức thế nào, mũi kiếm chậm như thể bị đứng hình, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Cổ trường kiếm chậm rãi duỗi tới ngọc bích, chậm rãi khều ngọc bích lên mũi kiếm.
"Bịch! Bịch!"
Hai người trở xuống mặt đất, Sở Phong lập tức cầm lấy ngọc bích trên mũi kiếm vào tay. Nam Cung Khuyết bất động, cúi đầu, thậm chí không nhìn Sở Phong, cơn gió nhẹ thổi bay mái tóc hơi tán loạn của hắn, toàn thân hắn như thể bị đứng hình. Bầu không khí hơi không bình thường, có sát khí bắn ra từ mũi kiếm của Nam Cung Khuyết, sau đó sát khí càng ngày càng mãnh liệt, trong nháy mắt bao phủ khắp vườn vải, sát khí lạnh lẽo làm lá cây xung quanh xào xạc rơi xuống.
Sở Phong lấy làm kinh hãi, Nam Cung Khuyết không ngờ chơi thật. Hắn không dám sơ suất, hai mắt dần dần đỏ lên, Cổ trường kiếm cheng một tiếng, long văn hiện ra, vài điểm tử tinh xoay quanh thân kiếm, càng xoay thân kiếm càng đỏ lên.
Sát khí càng lúc càng đáng sợ, thậm chí cuốn bay lá cây dưới đất lên cao rồi xé nát, sâu cũng ngừng kêu, bởi vì sát khí của song phương mà run rẩy.
Nam Cung Khuyết đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt bắn ra tinh quang, sau đó chân đạp cửu cung, người lướt tới trước, trong nháy mắt biến hóa chín phương vị, cũng trong nháy mắt đâm ra chín đạo kiếm quang, chín đạo kiếm quang chợt hợp làm một và bắn thẳng ra. Chính là Kiếm xuất cửu cung, Cửu cung quy nhất.
Sở Phong thấy kiếm quang bắn tới, mái tóc dài hất tung lên, Cổ trường kiếm long ngâm một tiếng, tử tinh xoay quanh thân kiếm liền tụ tại mũi kiếm, tử quang rực rỡ, Cổ trường kiếm đâm thẳng ra, mang theo một đạo kiếm quang tử hồng, nơi kiếm quang đi qua, lá rụng xung quanh đều biến thành tử hồng, lộ ra ma quang tím đỏ.
"Băng!"
Mũi kiếm chạm nhau, Sở Phong trượt về sau hai trượng, Nam Cung Khuyết bị chấn bay về phía sau, "oanh" va vào một thân cây, làm thân cây bị gãy đôi.
Sở Phong thu Cổ trường kiếm nhìn Nam Cung Khuyết.
Nam Cung Khuyết đứng lên, khóe miệng tràn ra máu, hắn không nhìn Sở Phong, cúi người nhặt bầu rượu trên mặt đất, chậm rãi đưa bầu rượu lên uống, sau đó xoay người, từng bước rời đi.
- Nam Cung huynh. . .
Nam Cung Khuyết đột nhiên dừng lại, nhưng không xoay người lại, chợt nói một câu:
- Ngươi có biết tình là cái gì không?
Sở Phong ngẩn ra, không ngờ Nam Cung Khuyết đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Nam Cung Khuyết nói:
- Thích một người, giọng nói và dáng điệu của nàng lúc nào cũng sẽ hiện lên trong đầu ngươi, bất kể mùa đông hay mùa hạ, ngươi đều sẽ nhớ đến nàng, mong nhớ nàng ngày đêm, nhớ thương đến nàng, ví như uống rượu, càng uống, càng say.
Nói rồi Nam Cung Khuyết lại ngửa đầu uống một ngụm rượu, chợt đổi giọng:
- Thích một người, phải toàn tâm toàn ý, suốt một đời; thích một người, phải chung tình như một, đến chết không đổi. Nhưng ngươi! Ngươi không chỉ hai lòng ba ý, đứng núi này trông núi nọ, ngươi không xứng thích nàng, cũng không đáng được nàng xem trọng, ngươi căn bản không biết tình là cái gì!
Nói rồi Nam Cung Khuyết ngửa đầu tu ừng ực hết bầu rượu, "xoảng" ném vỡ bầu rượu, sau đó kéo thân xác từng bước rời khỏi, mang theo vài phần cô đơn, vài phần bi thương.
Sở Phong hơi buồn bực, bản thân hồ đồ chém giết một trận với Nam Cung Khuyết, chả hiểu sao bị hắn quở trách một trận, cũng không biết vì cái gì. Nghe giọng điệu của hắn, giốn như mình đã đoạt người trong lòng của hắn vậy, vấn đề là mình ngay cả người trong lòng của hắn là ai cũng không biết. Trước đây cho rằng là Lan Đình, nhưng từ sau khi Lan Đình gọi Nam Cung Trường Mại một tiếng cha, liền biết đây là một sự hiểu lầm mỹ lệ. Không phải là Lan Đình, chẳng lẽ là Đích Tử? Nhưng không giống. Chẳng lẽ là công chúa? Cũng không nghe công chúa đề cập tới có quen Nam Cung Khuyết. Lẽ nào Thiên Ma Nữ, Bàn Phi Phượng? Càng không thể. Chắc không phải là Diệu Ngọc chứ, mình hoàn toàn không dám có ý nghĩ không an phận gì với vị đệ tử Nga Mi này mà.
Sở Phong suy đoán từng người một, lại bài trừ từng người một, cuối cùng thậm chí nghĩ tới cả Vô Trần, thật sự không nghĩ ra rốt cuộc Nam Cung Khuyết vì người nào mà đánh với mình một trận.
Hắn mở bàn tay nhìn miếng ngọc bích, đột nhiên dấy lên một ý nghĩ cổ quái: chắc không phải vì Mộ Dung chứ? Nhưng hắn lập tức bỏ đi ý nghĩ này, bởi vì việc này không có khả năng. Mộ Dung là đại ca của mình mà. Có điều Mộ Dung có thể sẽ biết người trong lòng Nam Cung Khuyết là ai, hay là đi hỏi Mộ Dung huynh, đỡ phải đoán già đoán non.
Sở Phong liền đi ra khỏi vườn Phi Tử, quyết định đi hỏi Mộ Dung xem người trong lòng của Nam Cung Khuyết rốt cuộc là ai!
----------oOo----------