Triệu vương gia nhìn thẳng vào hai con ngươi đang co rút lại của Sở Phong, trên mặt đột nhiên trở nên hưng phấn, vẻ hưng phấn này cùng với vẻ hưng phấn khi Triệu Xung đánh nha hoàn giống nhau như đúc.
Chân khí không ngừng truyền vào ngực Sở Phong, hóa thành nghìn vạn lưỡi đao, đủ thời gian một chung trà, Sở Phong bắt đầu thấy ngạt thở, bất ngờ Triệu vương gia thu tay lại, thản nhiên nói:
- Có thể chịu được Thiên đao quả tâm của ta, ngươi chính là người thứ nhất. Ta vốn không có hứng thú xem bộ dạng của ngươi, nhưng giờ ta đổi chủ ý.
Nói xong đưa tay lật khăn che mặt của Sở Phong lên, đúng lúc ngón tay y chạm đến khăn che mặt, một luồng thanh quang từ trong khăn che mặt bắn ra, chính là chiếc lá cây khi nãy, thì ra Sở Phong vẫn cắn lá cây trong miệng, hắn đang một mực chờ cơ hội này.
Lá cây xuyên qua ngón tay Triệu vương gia, bắn thẳng tới cổ họng y, thế đi cực nhanh khó có thể tưởng tượng.
Triệu vương gia vội nghiêng đầu sang bên, "rẹt", chiếc lá đã cắt đứt cổ áo Triệu vương gia, để lại trên cổ họng một vết cắt, song rút cuộc cũng không thể cắt đứt cổ họng y. Nhưng chỉ cần một tích tắc này, Sở Phong vung hai tay lên, phá nát tay áo Triệu vương gia đang cuốn lấy người hắn mà lách ra, kiếm quang lóe lên, Cổ trường kiếm đâm tới ngực Triệu vương gia.
Mũi kiếm đâm xuyên y phục Triệu vương gia, nhưng không có đâm thủng ngực y, bởi vì trong ngực y vừa vặn đặt một tấm lệnh bài. Mũi kiếm vừa vặn đâm lên đó.
- A~!
Sở Phong hét lớn một tiếng, tay trái vỗ lên chuôi kiếm, chỉ khoảnh khắc đem chân khí toàn thân rót vào trong kiếm, thân kiếm phát ra một tiếng long ngâm, mũi kiếm lóe lên tinh quang, kích ra một điểm kiếm khí, xuyên qua tấm lệnh bài trên ngực Triệu vương gia.
Hai tay áo Triệu vương gia đột nhiên phồng lên, người hơi run lên, lệnh bài văng ra chấn bay Cổ trường kiếm, cả Sở Phong cũng bị chấn ra xa. Hai mắt Triệu vương gia lóe lên sát khí, không đợi Sở Phong rơi xuống đất, người đã lao lên phía trước, tay phải vỗ xuống huyện Bách hội trên đỉnh đầu Sở Phong.
- Dừng tay!
Đột nhiên vang lên một giọng chói tai, một hắc y nhân che mặt xuất hiện, tay trái kéo theo một người, chính là Triệu Xung đang say đến bất tỉnh nhân sự, chủy thủ lạnh lẽo đang kề vào cổ Triệu Xung.
Triệu vương gia lấy làm kinh hãi, hữu chưởng vốn đã vỗ tới đỉnh đầu Sở Phong, đột nhiên biến thành trảo nắm lấy cổ áo kéo lên, tay trái đặt trên đầu Sở Phong, chỉ cần vận khí là Sở Phong liền mất mạng.
- Thả người!
Giọng nói người bịt mặt vô cùng chói tai, giống như cố làm ra.
- To gan! Dám uy hiếp bản vương!
- Ta chỉ đếm đến ba, một, hai, ba!
Người bịt mặt đếm liền ba tiếng, còn chưa đếm xong, chủy thủ trong tay đã cắt mạnh xuống cổ họng Triệu Xung.
Triệu vương gia thất kinh, hữu chưởng vỗ vào lưng Sở Phong, đánh văng Sở Phong về phía người bịt mặt, người bịt mặt cũng vỗ vào lưng Triệu Xung, đẩy y tới phía Triệu vương gia.
Triệu vương gia đưa tay đỡ lấy Triệu Xung, người bịt mặt tiếp được Sở Phong liền bay vút đi.
- Muốn chạy?
Triệu vương gia một tay kẹp lấy Triệu Xung, phi thân đuổi theo.
Người bịt mặt mang theo Sở Phong liên tiếp băng qua mấy con hẻm, chạy tới trước một tòa phủ đệ, phía trên viết: "Uý Trì Công phủ", nhưng đại môn bị quan phủ dán giấy niêm phong, rõ ràng là đang bị tịch biên tài sản.
Triệu vương gia đuổi tới phía sau, người bịt mặt không kịp suy nghĩ nhiều liền phi thân vào phủ.
Triệu vương gia đứng trước đại môn, nhưng lại không đuổi theo, trong mắt lộ ra vẻ âm hiểm, cúi xuống chợt thấy khóe miệng Triệu Xung chảy máu thì lấy làm kinh hãi, vội thử mạch môn, sắc mặt khẽ biến, đoạn xoay người, thoáng chốc đã biến mất.
Lại nói Sở Phong được người bịt mặt mang vào Uý Trì Công phủ, bỗng ngửi thấy một hương thơm thanh nhã truyền từ người bịt mặt đến, lại cảm thấy thắt lưng người đó nhỏ nhắn mềm mại thì thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ là nữ?
Nghĩ vậy liền đưa mắt nhìn qua, vừa nhìn tim đã đánh bình một cái. Tuy người nọ toàn thân đồ đen, nhưng gần trong gang tấc thế này, không thể giấu được dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.
Người bịt mặt chợt dừng lại, tay buông hắn ra, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Giọng nói vẫn chói tai.
Sở Phong nói:
- Đa tạ cô nương cứu giúp.
Người bịt mặt cũng không phủ nhận, lại hỏi:
- Đêm khuya ngươi lẻn vào Triệu vương phủ làm gì?
Sở Phong nói:
- Gần đây tôi có hơi túng thiếu, nên muốn đi mượn dùng một chút.
- Phì!
Người bịt mặt suýt cười thành tiếng, nói:
- Ngươi đi trộm điệp văn cầu mưa thì có!
Sở Phong ngẩn ra: sao cô ta lại biết mình đi trộm điệp văn?
Người bịt mặt lại hỏi:
- Chắc hẳn điệp văn cầu mưa đã nằm trong tay ngươi?
Sở Phong còn đang thấy lạ thì hàn quang lóe lên, chủy thủ trong tay người bịt mặt đã kề vào cổ họng, hàn khí lạnh buốt khiến hắn bất giác rùng mình.
- Giao điệp văn ra đây! - Giọng điệu người bịt mặt vô cùng lạnh lẽo.
Sở Phong ngạc nhiên:
- Cô cứu tôi là vì điệp văn?
- Ta chỉ đếm ba tiếng, một, hai...
- Chờ một chút!
Sở Phong biết nàng ta hành sự lạnh lùng, vội vàng đưa tay mò trong người. Đương nhiên hắn không phải lấy điệp văn, vì điệp văn đã bị đốt thành tro rồi. Hắn chỉ muốn kéo dài thời gian, được tí nào hay tí đấy, bị cắt cổ một cách lãng xẹt thế này thì thật là uổng một kiếp.
Người bịt mặt thấy hắn cứ sờ tới sờ lui thì quát lên:
- Còn không mau lấy ra!
Sở Phong chợt nắm tay lại than:
- Điệp văn tôi đã cất ở một nơi không ai ngờ tới, nếu giết tôi cô cũng đừng mong tìm thấy điệp văn!
Người bịt mặt nhìn thẳng Sở Phong, chợt phì cười một tiếng:
- Ngươi nói dối cũng không chớp mắt cơ đấy!
Nói rồi vung chủy thủ cắt một cái.
Không có bất cứ điềm gì báo trước, Sở Phong nghĩ rằng lần này mình nhất định được uống trà cùng Diêm Vương gia rồi, nhưng cổ họng chỉ thấy mát lạnh, chứ cũng không thấy bị cắt. Hoá ra người bịt mặt chỉ dùng sống dao quẹt qua cổ họng hắn một cái.
Nhưng dù là vậy, Sở Phong vẫn lạnh buốt sống lưng. Chờ hắn lấy lại tinh thần thì người bịt mặt đã lùi ra mấy trượng, rồi thoắt cái đã biến mất.
Sở Phong bị người bịt mặt kia làm cho hồ đồ, không biết thật ra nàng ta có phải là vì điệp văn hay không, nhưng dù sao thì bản thân cũng đã thoát được nạn.
Hắn nhìn xung quanh, chỉ thấy bốn phía tan hoang, phòng ốc đều đã bị quan phủ dán niêm phong, trong sân cỏ dại mọc thành bụi, rõ ràng phủ đệ này đã bị niêm phong một thời gian.
Sở Phong đang định bỏ đi, đột nhiên dừng lại, hắn phát hiện hoa trong phủ đệ này lâu rồi không được chăm sóc, nhưng bài trí cùng cách cắt tỉa khiến hắn cảm thấy quen quen, hình như đã gặp qua ở đâu đó, nhưng trong nhất thời lại không nhớ ra.
Dưới bụi hoa thấp thoáng lộ ra một đường mòn nhỏ, hắn đi theo đường mòn tới trước một toà lầu các, thấy lầu các mái cong sơn đỏ, cầu thang chạm trổ cầu kỳ, cửa có ô vuông, đều được chạm hình hoa, vừa nhìn là biết ngay đây là phủ đệ của một thiên kim tiểu thư nào đó.
Sở Phong phi thân lên lầu, thấy cửa sổ cũng đã bị niêm phong lại, nhưng với Sở Phong thì mảnh giấy niêm phong nào có nghĩa lý gì, hắn thuận tay xé bỏ rồi đẩy cửa tiến vào, tuy trong phòng đã bị bụi phủ đầy, nhưng vẫn còn toát ra vẻ ngây thơ vốn có.
Thứ đầu tiên nhìn thấy chính là chiếc giường bằng gỗ đàn hương, được che bởi hai lớp màn, bên trái bày án thư, vẫn đặt giấy và bút, còn đặt một bình gốm Thanh Hoa, trong có cắm hai cây tường vi, nhưng đã khô héo từ bao giờ.
Trên vách tường phía tây treo hai bức tranh chữ, là một bộ câu đối, phía dưới là một bàn trà, trên bàn có bộ dụng cụ pha trà trông rất cổ kính, bên cạnh là một gói trà, Sở Phong cầm lên ngửi, nhận ra là Quân Sơn ngân châm(1).
Trên tường đông là bàn trang điểm, giữa bàn có một chiếc gương đồng, bên cạnh có cây lược gỗ, cạnh lược gỗ là một cây quạt, trên quạt thêu một suối nước chảy, một chén trà nhỏ cùng một bông hoa, đề bốn hàng chữ: 'Nhàn lai chử trà, tĩnh nãi tu hoa, nhất khê lưu thủy, lưỡng điểm nhàn hạ'.
Chữ viết rất đẹp.
Bên cạnh còn đặt một chiếc kéo, không phải là loại kéo phổ thông, mà là kéo chuyên dùng để tỉa hoa. Chuôi kéo được thiết kế rất tinh xảo, dùng những sợi tơ tằm mềm mại quấn sát lấy, có khảm hai viên lục ngọc, còn móc vào một bông hoa bằng lụa, quả thực chính là một tác phẩm nghệ thuật, người làm ra cái chuôi kéo này chắc hẳn đã tốn rất nhiều tâm tư.
Sở Phong thất thần nhìn cái chuôi kéo, trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới một người -- A Sửu, thị nữ che mặt của Triệu vương phủ! Hắn nghĩ hoa ở đây có cùng cách bố trí giống biệt viện Triệu vương phủ, rõ ràng là do cùng một người chăm sóc mới được như vậy.
Chẳng lẽ chủ nhân tú lâu này là A Sửu? Chẳng lẽ hoa ở đây cũng đã từng được A Sửu chăm sóc? Chuyện gì đã xảy ra?
Mang theo một bụng nghi vấn, Sở Phong rời khỏi tú lâu, rồi rời khỏi Úy Trì Công phủ.
Chú thích:
(*) Quân Sơn ngân châm: loại trà sinh trưởng trên núi Quân Sơn tại Nhạc Dương trong Động Đình hồ ở Hồ Nam, lá có hình dáng như kim châm, tên cổ là Quân Sơn ngân châm, thuộc giống hoàng trà. Trà thành phẩm là những búp trà mập mạp, dài ngắn đều nhau, bên trong mặt lá có màu vàng kim, xung quanh được bao phủ bởi lớp lông tơ màu bạc, búp trà chắc chắn, có hình dáng một cây ngân châm, có cái tên mĩ miều là 'Kim tương ngọc' (Ngọc bọc vàng). Trà Quân Sơn nổi danh đã lâu, được sản xuất từ thời Đại Đường. Có người nói Văn Thành công chúa khi xuất giá đã mang theo trà Quân Sơn vào Tây Tạng.
----------oOo----------