[Dịch]Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 554 : Phật nha xá lợi(1)




Thiên Diệp vẫn mặc trang phục nhẫn giả, chỉ lộ ra đôi mắt. Bọn họ nhắm hướng tây mà đi, tới trước một tòa mộc tháp thì ẩn thân vào một chỗ, sau đó không có động tĩnh gì nữa. Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng cũng im lặng quan sát ở phía sau.

Tòa mộc tháp này trông rất cổ xưa, tháp hình bát giác, tổng cộng có sáu tầng, uy nghiêm trang trọng.

Thiên Tuyết, Thiên Diệp vẫn kiên nhẫn chờ đợi, đến tận lúc trời tối, khi toàn bộ tăng nhân đã về phòng nghỉ ngơi, mới phi thân vào trong mộc tháp, nhưng lập tức một trận âm thanh "đinh đinh" vang lên, hai người kinh hãi vội lắc mình vào chỗ tối.

Thì ra ở mỗi tầng mộc tháp đều có treo chuông gió, chỉ cần hơi có gió nổi lên là sẽ phát ra tiếng kêu.

Thiên Tuyết, Thiên Diệp nhìn ra ngoài một lúc, hồi lâu thấy không có động tĩnh gì, trong lòng mới thả lỏng một chút.

Mỗi một tầng mộc tháp đều có tượng phật, tầng thứ nhất thờ Thích Ca Mầu Ni, cao bốn trượng. Hai người vòng quanh tượng phật một vòng rồi lướt lên tầng thứ hai.

Tầng thứ hai tượng phật được đặt ở chính giữa, gồm có Phổ Hiền bồ tát và Văn Thù bồ tát ngồi xếp bằng phía trước, còn phía sau là hai thị đồng đang đứng.

Thiên Tuyết, Thiên Diệp lục tìm một hồi rồi lại lên tiếp tầng thứ ba.

Tầng thứ ba thờ Tứ Phương phật, đông, nam, tây, bắc mỗi phương đều có một pho tượng, tức Đông Phương A Nhuận phật, Nam Phương Bảo Sinh phật, Tây Phương A Di Đà phật, Bắc Phương Bất Không Thành Tựu phật. Bốn vị phật ngồi ngay ngắn trên đài sen, mặt nhìn ra ngoài tháp.

Thiên Tuyết, Thiên Diệp cũng tìm tòi cẩn thận, còn di chuyển tượng phật phát ra tiếng kêu "U u", đến một lúc sau mọi vật mới yên tĩnh trở lại.

Hai người tìm kiếm từng tầng một, từ từ lên tới tầng thứ sáu.

Tầng trên cùng thờ tượng Như Lại phật tổ cùng tám vị đại Bồ Tát. Thiên Diệp, Thiên Tuyết lại lần tìm từng pho tượng một, sau đó lại tìm ở xung quanh, nhưng vẫn không phát hiện điều gì.

Sở Phong cùng Phi Phượng cũng lặng lẽ theo tới tầng thứ năm, đang nghe ngóng động tĩnh ở tầng trên, thấy hai người nói:

- Tỷ tỷ, liệu có giấu ở trong tượng phật không?

- Trong tháp có rất nhiều tượng phật, muốn tìm từng bức một thì rất khó khăn, hơn nữa cũng chưa chắc là giấu ở trong tượng phật. Chúng ta cứ y kế mà hành sự.

- Được!

Sau một lúc lâu, từ hai cửa sổ tầng trên cuồn cuộn tuôn ra khói đặc, kèm theo đó là lửa cháy bập bùng.

Sở Phong cùng Phi Phượng kinh hãi, không ngờ Thiên Tuyết, Thiên Diệp lại phóng hỏa đốt tháp! Đang định lao lên ngăn cản thì thấy từ khu phòng của tăng nhân có người kêu lên cứu hỏa, tiếp theo rất nhiều hòa thượng ùa ra, xách theo thùng nước chạy tới cứu hỏa.

Dẫn đầu là một lão hòa thượng râu tóc bạc trắng, hoảng hốt chạy vào trong tháp lao vội lên trên, liếc mắt nhìn lên hai cửa sổ ánh lửa bập bùng, đang lan ra bốn phía. Lão vội chạy ra mái hiên dùng tay kéo cái chuông gió. Chỉ nghe thấy chuông kêu một tiếng, sau đó có tiếng "bịch", một hộp gỗ từ đỉnh tháp rơi xuống.

Lão hòa thượng đang định cúi người nhặt lên thì có hai bóng đen phi thân xuống, Thiên Tuyết vung đao đã cắt cổ lão hòa thượng, còn Thiên Diệp với lấy hộp gỗ, đang định xuống tháp thì vừa lúc Sở Phong cùng Bàn Phi Phượng lao lên.

Sở Phong nhìn thấy thi thể lão hòa thượng, giận không thể nhịn:

- Các ngươi đã đắc thủ, vì sao còn muốn giết người?

Thiên Tuyết, Thiên Diệp không đáp, nghiêng người về phía sau phi thân qua cửa sổ.

- Muốn chạy!

Bàn Phi Phượng quát lớn một tiếng, cũng phi qua cửa sổ mà đuổi theo.

Sở Phong đang định nhảy ra, chợt nghe cổ họng lão hòa thượng phát ra tiếng kêu "òng ọc", vội cúi người muốn nghe lão hòa thượng muốn nói gì. Lão hòa thượng chỉ "ọc ọc" vài tiếng đã ngoẹo đầu sang một bên tắt thở.

Đúng lúc này có một tiểu hòa thượng xách theo thùng nước lên cứu hỏa, thấy tình cảnh này thì tuột tay làm rơi thùng nước, thất thanh hô:

- Trụ trì!

Sở Phong cũng hoảng sợ, thì ra lão hòa thượng này là trụ trì của tòa mộc tháp.

Tiểu hòa thượng nhìn thẳng vào Sở Phong lắp bắp:

- Ngươi... ngươi... giết trụ trì!

Sở Phong lại càng hoảng sợ, lại nghe được từ cầu thang có tiếng bước chân rất nhiều tăng nhân đang theo lên đây, biết có giải thích cũng vô ích, bèn nhún người về phía sau bay ra ngoài cửa sổ.

Lại nói Bàn Phi Phượng phi thân ra ngoài cửa sổ, nàng được xưng là Phi Tướng Quân, làm sao Thiên Tuyết, Thiên Diệp có thể chạy thoát, không đến vài dặm đã ngăn được hai người.

Thiên Tuyết, Thiên Diệp cũng không nói gì, vung đao chém tới Bàn Phi Phượng, đao pháp cũng đã có phần tiến bộ. Có điều Phi Tướng Quân là người thế nào, chỉ trong chốc lát đã đẩy hai người xuống thế hạ phong.

Thiên Tuyết, Thiên Diệp quát một tiếng, hai thanh đao đan vào nhau rồi cùng chém ngược tới Bàn Phi Phượng, chính là chiêu "Đảo lưu song nghịch", một khi đã xuất, uy lực bức người.

Bàn Phi Phượng lạnh lùng quát lớn, mũi thương quét trái quét phải, "keng keng" hai tiếng đã đẩy hai thanh đao ra, Thiên Tuyết, Thiên Diệp đột nhiên cảm giác được một tia liệt diễm theo thân đao truyền đến, làm hai người bỏng suýt tuột đao. Nhưng không chỉ có vậy, mũi thương đã nhắm thẳng ngực Thiên Diệp đâm tới.

Thiên Diệp hoảng sợ vội lấy hộp gỗ dưới tay ra ngăn cản, "rắc" một tiếng mũi thương đã đâm thủng hộp gỗ, tiếp theo là một tiếng "keng" giòn vang, mũi thương đã đâm phải thứ bên trong hộp, liền sau đó, một đạo thần quang từ lỗ thủng phát ra, thẳng tới chín tầng trời. Chuyện phát sinh cũng khiến Bàn Phi Phượng lấy làm kinh hãi, nàng vội rút lại kim thương, hộp gỗ liền rơi xuống đất, Thiên Diệp thấy thế định cúi người thu kiếm, nhưng Bàn Phi Phượng đã đâm mũi thương thẳng vào cổ họng nàng.

- Thiên Diệp!

Thiên Tuyết mắt thấy mũi thương sắp đâm thủng cổ họng muội muội thì tuyệt vọng kêu lên.

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc thì có một bóng người như lưu quang vọt tới chắn trước người Thiên Diệp, giơ tay mạnh mẽ bắt lấy mũi thương.

"Vù!"

Mũi thương sắc bén kéo ra một tia máu, còn mũi thương thì đã dừng lại trước cổ họng Thiên Diệp không tới một tấc.

- Tiểu tử thối! Ngươi...

Người bắt thương đương nhiên là Sở Phong, Bàn Phi Phượng nhìn hắn vừa sợ vừa giận lại vừa tức.

Thiên Diệp thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, kinh ngạc nhìn tay Sở Phong đang nắm lấy mũi thương, một giọt máu cũng theo mũi thương nhỏ xuống.

Thiên Tuyết một tay kéo nàng, khẽ quát một tiếng:

- Đi!

Rồi cả hai phi thân rời đi.

Sở Phong buông mũi thương ra, lúc này mới cảm thấy một trận đau đớn đến tận tim óc.

Bàn Phi Phượng vội bước đến cầm tay trái hắn lên nhìn, chỉ thấy hai vết thương vừa dài vừa sâu ở lòng bàn tay, máu cứ thế thấm ra. Nàng lấy ra một chiếc khăn tay, vừa băng bó vừa sẵng giọng:

- Sao ngươi không đưa ngực ra mà đỡ, để ta đâm xuyên tim của ngươi luôn đi.

Sở Phong biết nàng đang đau lòng, liền nói:

- Phi Phượng, ta biết nàng ghét ác như thù, nhưng thân thế bọn họ cũng rất đáng thương.

- Có gì mà đáng thương?

Sở Phong bèn đem đoạn đối thoại giữa Thiên Tuyết và Thiên Diệp trên Hải Tâm sơn kể lại.

Bàn Phi Phượng nhướng mày:

- Cho dù là thân thế đáng thương thì cũng không thể tùy ý giết người!

Sở Phong nói:

- Bọn họ bản tính không xấu, chỉ là sai lầm đầu nhập vào Thần Phong môn làm sát thủ.

- Hừ! Ta thấy ngươi vì bọn chúng xinh đẹp, có ý thương hương tiếc ngọc...

Sở Phong vội la lên:

- Oan uổng! Bọn họ vẫn luôn che mặt, ngay cả hình dáng bọn họ ta còn chưa từng nhìn thấy!

- Vậy chính là vì ngươi nghe được người ta nũng nịu, cho nên trong lòng ngứa ngáy!

Sở Phong đành phải ngậm miệng.

Bàn Phi Phượng cẩn thận băng bó lại, sau đó dịu dàng hỏi:

- Còn đau không?

Sở Phong gật đầu.

- Đáng đời! Nếu không phải ta kịp thời thu lại, thì tay này của ngươi đã bị phế rồi!

Nàng cúi người nhặt hộp gỗ lên, hộp gỗ được khóa bằng khóa đồng, từ dấu vết trên khóa mà xem thì hộp gỗ này không biết đã bao nhiêu năm chưa được mở ra. Qua vết vỡ mà nhìn vào, chỉ thấy bên trong tràn đầy lưu quang, không biết chứa bảo vật gì.

Hai người nghĩ không nên mang hộp gỗ trở về mộc tháp, bởi vì hòa thượng ở mộc tháp không biết võ công, mang về chỉ làm hại họ. Vì vậy hai người quyết định quay về Phượng Lâm các trước.

Hai người trở lại Phượng Lâm các, đi thẳng tới Nghênh Phong đình, phía trên đã bày sẵn rượu, Phượng tỷ thì đang trò chuyện cùng Lan Đình và công chúa. Sở Phong thấy trên bàn đều là thức ăn chay cũng chẳng quản, vừa ngồi xuống liền ăn như gió cuốn mây bay.

Công chúa thấy tay trái hắn băng bó thì ân cần hỏi:

- Sở đại ca, tay trái huynh làm sao vậy?

Sở Phong vừa ăn vừa nói:

- Không sao đâu. Không cẩn thận để Phi Tướng Quân đâm một cái thôi mà.

- Gì cơ?

Công chúa ngạc nhiên nhìn Bàn Phi Phượng.

Bàn Phi Phượng nhếch miệng nói:

- Ai bảo tay chân hắn không đứng đắn, như vậy đã là may cho hắn lắm rồi.

Công chúa bán tín bán nghi nhìn về phía Sở Phong.

Sở Phong một tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của nàng, cười hì hì:

- May mà công chúa dịu dàng, nếu mà hung dữ như Phi Tướng Quân thì ta sớm đã đứt tay đứt chân rồi.

Phượng tỷ cười:

- Ai da! Thật khiến người ta ngưỡng mộ, ngay cả lúc ăn cơm cũng thân mật như vậy.

Công chúa mặt ngọc đỏ lên, vội vàng giãy khỏi Sở Phong.

Sở Phong hỏi:

- Hôm nay công chúa cùng Y Tử cô nương có đi chẩn bệnh ở Đại Đồng không?

Công chúa nói:

- Không. Hôm nay ta cùng Lan tỷ tỷ đi mua thảo dược, đi một ngày mới mua được tám mốt loại thảo dược.

Sở Phong thấy kỳ lạ nhìn sang Lan Đình, bệnh gì mà lại cần nhiều thảo dược như vậy?

Lan Đình cũng không nói gì.

Phượng tỷ hỏi:

- Các ngươi đi một ngày có phát hiện gì không?

Sở Phong nói:

- Thật ra là không có gì. Nhưng tìm được một đồ vật.

Nói xong đem hộp gỗ kia để lên bàn, cũng nói lại việc xảy ra ở mộc tháp, sau đó hỏi:

- Phượng tỷ, tỷ có biết trong hộp cất vật gì không?

Phượng tỷ nói:

- Mộc tháp ở Ứng huyện chẳng qua chỉ là một tòa Phật tháp vắng vẻ vô danh, nhưng nghe đồn vào một đời trụ trì nào đó, có được một hộp gỗ, bên trong có thánh vật. Trụ trì liền cất hộp gỗ vào trong mộc tháp thờ cúng, nhưng hộp gỗ này vẫn chưa từng được mở, ngay cả các đời trụ trì trước cũng không biết bên trong là thánh vật gì, vì vậy mọi người cũng không để ý, chỉ nói là trụ trì vì muốn hương hỏa mộc tháp thêm thịnh, mới tung tin mộc tháp có giấu thánh vật. Không ngờ hôm nay quả thật có người đến trộm đi.

Công chúa cầm hộp gỗ lên, Bồ Đề châu trên tay nàng vừa khéo đặt trước vết vỡ của hộp gỗ, bất chợt từ vết vỡ có thần quang phát ra chiếu lên Bồ Đề châu, chỉ trong chốc lát Bồ Đề châu đã tràn đầy lưu quang, vô cùng kỳ dị.

Sở Phong ngạc nhiên:

- Thật ra bên trong hộp là giấu vật gì?

Phi Phượng nói:

- Mở ra nhìn chẳng phải sẽ biết sao?

- Nhưng hộp gỗ bị khóa.

- Đồ đần! Phá nó ra là được.

- Điều này... không tốt lắm, dù sao đây cũng là vật của người ta...

Phi Phượng múa thương một cái, sau đó là tiếng khóa vỡ, khóa đồng đã bị phá ra, nàng đang định mở hộp gỗ thì nắp hộp đã tự bật ra, tiếp theo lập tức có một đạo thần quang bắn ra, lóe lên rồi biến mất, mà Bồ Đề châu trên tay công chúa cũng vậy, cũng chợt lóe sáng lên rồi biến mất.

Chỉ thấy bên trong hộp gỗ đặt hai cái răng lớn, hình dạng có chút cổ quái, răng có màu vàng, dài vài tấc, lại dính vào nhau, trên thân răng có rất nhiều hạt châu nhỏ trong suốt, nhẵn bóng phát ra ánh sáng rực rỡ.

- Phật Nha xá lợi?

Lan Đình kinh hô một tiếng.

- Phật Nha xá lợi? - Sở Phong thấy kỳ lạ.

Phi Phượng nói:

- Chính là răng sau khi Phật tổ nhập Niết bàn lưu lại, đồ đần!

Sở Phong càng thấy lạ:

- Sao răng Phật tổ lại dài như vậy?

Lan Đình nói:

- Kinh viết, Phật tổ thân cao sáu trượng, cứ thế mà suy ra thì răng phật rất có thể dài như vậy. Kinh có ghi lại về răng phật: răng phật màu vàng, có hình vuông, phát ra ánh sáng trong suốt, rất giống với vật này. Xem ra đây thật sự là xá lợi, những hạt châu nhỏ trên răng phật chính là xá lợi tử.

- Sao hai chiếc răng phật lại dính liền với nhau?

Lan Đình lại nói:

- Kinh viết, sau khi Phật tổ diệt độ thì lưu lại bảy viên xá lợi, một viên được Đế Thích thỉnh lên cúng dưỡng trên trời, hai viên bị Tiệp Tật la sát trộm mất, còn bốn viên thì lưu lạc nhân gian. Hộp gỗ này có hai chiếc răng phật liền nhau, có khả năng chính là hai viên bị Tiệp Tật la sát trộm mất.

Sở Phong nói:

- Hai viên kia đã bị Tiệp Tật la sát trộm mất, sao lại còn xuất hiện ở nhân gian, còn giấu trong mộc tháp ở Ứng huyện?

Lan Đình cười:

- Đây là việc của ông trời, ta làm sao mà biết được?

Phượng tỷ nói:

- Thảo nào những tăng nhân từng tới mộc tháp nhiều lần nói rằng trên đỉnh mộc tháp có phật quang ẩn hiện, thì ra quả thật có cất giấu Phật Nha xá lợi.

----------oOo----------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.