Màn đêm im lìm vắng vẻ, cả trời tối đen chẳng có lấy một ánh trăng.
Thiết Cuồng Thủ cùng hắc y nhân đứng trong bóng đêm, hình dạng hai người cũng mang theo thê lương tĩnh mịch. Hai người vẫn im lặng, có thể bọn họ không cần nói, đôi khi im lặng lại là cách tốt nhất.
- Rốt cục là ai, là ai đã chém đi tay phải của ngươi?
Giọng khàn khàn của hắc y nhân vang lên trong đêm.
Thiết Cuồng Thủ bình tĩnh nói:
- Mười năm trước cũng không biết có bao nhiêu người đã chết dưới tay của đệ...
- Bọn chúng đều là kẻ đáng chết!
Đột nhiên hắc y nhân nâng tay áo cánh tay phải bị chặt đứt của Thiết Cuồng Thủ lên.
- Thanh Phong chưởng kiếm?
Hai mắt hắc y nhân lóe lên, rồi quay người rời đi.
- Đại ca!
- Đại ca ngươi đã... chết rồi!
Bóng hình hắc y nhân biến mất, chỉ còn vọng lại câu nói.
Thiết Cuồng Thủ trở lại nhà tranh, đây là do Sở Phong cùng hắc y nhân cả đêm dựng lên cho hắn. Ngay cạnh nhà có đặt một chiếc rìu, là chiếc rìu mà hằng ngày hắn vẫn dùng để đốn củi.
Thiết Cuồng Thủ cúi người định cầm rìu lên, nhưng cánh tay hắn không thể nào duỗi ra được. Hắn đành phải nghiêng người ngồi xổm xuống, thử nắm lấy cán rìu, nhưng năm ngón tay run run, không thể cầm được cán rìu, thậm chí muốn nắm lại cũng không thể.
Hắn thử đi thử lại mấy lần, trong lòng đau khổ thế nào chỉ có mình hắn biết.
- Thiết đại ca!
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng gọi của thê tử hắn.
Thiết Cuồng Thủ chấn động, nhưng không lập tức quay lại, có thể hắn không muốn để thê tử thấy được sự đau khổ trong mắt hắn.
Thiết đại tẩu đi tới cạnh người hắn, nhẹ nhàng gọi:
- Thiết đại ca.
Thiết Cuồng Thủ quay đầu lại, cười cười:
- Nương tử, xem ra ta không thể bổ củi được nữa rồi.
Tuy hắn cười nhưng không thể nào giấu được sự chua xót trong giọng nói.
Thiết đại tẩu tựa vào ngực hắn, nâng cánh tay hắn lên, choàng qua thắt lưng mình:
- Đừng lo, hàng ngày muội có thể kiếm chút cành cây khô được mà.
- Nương tử, khổ cực cho nàng rồi, mười năm qua ta luôn làm khổ nàng.
Vẻ mặt Thiết Cuồng Thủ vẫn ngây ra như vậy, nhưng hai mắt lại không giấu được tình cảm vô vàn.
Thiết đại tẩu lắc lắc đầu:
- Thiết đại ca, mười năm qua muội chưa bao giờ hối hận, kể từ lúc muội rời khỏi gia môn, thì đã chẳng bao giờ hối hận. Chỉ cần chúng ta có thể ở cùng nhau, muội đã thấy hạnh phúc rồi.
Hai người dựa vào nhau dưới trời tối đen, hai bóng lưng bao hàm biết bao nhiêu chua xót.
Sở Phong đứng cách đó không xa yên lặng nhìn, trong lòng buồn bã thế nào cũng chỉ có mình hắn biết. Vốn Thiết Cuồng Thủ vẫn có thể cầm rìu đốn củi, nhưng bởi vì hắn mà cánh tay trái còn lại đã bị phế bỏ hoàn toàn.
Hắn quay người, đã thấy một người ở phía sau, là Lan Đình cũng đang yên lặng đứng nhìn.
- Y Tử cô nương...
Hai mắt Sở Phong đã lấp lánh ánh lệ.
- Sở công tử, công tử...
Sở Phong không kìm nổi nữa, nước mắt cứ vậy tuôn ra.
- Y Tử cô nương, tay huynh ấy vốn vẫn có thể đốn củi, còn có thể hái trái cây, nhưng bây giờ...
- Sở công tử, việc này không thể trách công tử...
- Không, là tại tôi. Đúng ra tôi phải tìm một chỗ bí mật, đúng ra tôi phải nghĩ đến tên Cung Kì Lãnh Thứ còn đang rình rập, do tôi quá sơ ý, nếu như không phải tại tôi thì cánh tay huynh ấy cũng không bị phế hoàn toàn. Đều là tại tôi...
- Sở công tử, có một số việc công tử cũng không thể tính được hết.
- Y Tử cô nương, lẽ nào thực sự không còn bất cứ cách nào nữa sao? Ngay cả một tia hy vọng cũng không có sao? - Sở Phong nhìn Lan Đình, tha thiết mong nàng trả lời cho hắn.
Lan Đình im lặng trong chốc lát, rồi nói:
- Có lẽ vẫn còn cách khác, nhưng mà ta không biết...
Sở Phong cười cay đắng, hắn biết Lan Đình nói như vậy cũng chỉ là muốn an ủi hắn.
- Sở công tử, mọi chuyện trên đời đâu phải lúc nào cũng được như ý, chỉ cần không thấy hổ thẹn với lòng là được.
Sở Phong lặng lẽ lắc đầu.
Lan Đình lại nói:
- Sở công tử có biết chuyện mà đại phu khó có thể chịu đựng nhất là chuyện gì không?
Sở Phong lắc đầu nhìn nàng.
Lan Đình nói tiếp:
- Chính là nhìn người bệnh đau khổ, mà bản thân lại không có cách gì chữa được.
Đến lúc này Sở Phong mới để ý, thực ra trong lòng Lan Đình cũng rất khổ sở, chỉ là không biểu hiện ra ngoài mà thôi.
Hắn hỏi:
- Y Tử cô nương, cô hành y nhiều năm có hay gặp phải những bệnh không trị được không?
Lan Đình nói:
- Không có đại phu nào có thể trị bách bệnh, chỉ cần cố hết khả năng, dốc hết sức làm, là đã không thẹn với lương tâm.
Tuy lời như vậy nhưng trong giọng nói không tránh khỏi ngậm ngùi.
Hai người không nói chuyện nữa, chỉ đứng nhìn nhau, lần đầu tiên hai người thấy được tâm tình của nhau, cũng là lần đầu tiên họ chạm đến nỗi lòng của nhau.
***
Ngày hôm sau, mấy người Sở Phong từ biệt Thiết Cuồng Thủ, trước khi đi, Sở Phong đưa Kim ô triền ti cho Thiết Nhi, cũng dạy nó cách dùng triền ti để bắt thú rừng.
Thiết Nhi vô cùng khôn khéo, vừa học đã nhớ, đã tự bắt được hai con chim mang tới cho mẫu thân, vui mừng nói:
- Mẹ, con có thể bắt được thú rừng rồi. Từ nay cha mẹ muốn ăn gì, con sẽ đi bắt về cho cha mẹ.
- Thiết Nhi ngoan!
Thiết đại tẩu vuốt đầu Thiết Nhi, sau đó chăm chú nhìn triền ti trong tay nó, thần sắc có vẻ khác thường.
Sở Phong thấy thế liền hỏi:
- Thiết đại tẩu, có chuyện gì sao?
Thiết đại tẩu không trả lời mà hỏi lại:
- Sở công tử, triền ti này công tử làm sao mà có được?
Sở Phong nói:
- Là lấy từ trong tay một ác bá.
Ngày đó Sở Phong cùng Diệu Ngọc hộ tống bạc cứu tế đến Lương Châu, khi qua huyện Phù Phong thì Diệu Ngọc bị ba huynh đệ giả mạo thành chưởng quầy bắt lại định mưu đồ bất chính, may mà lúc đó Sở Phong kịp thời cứu ra, Kim ô triền ti cũng là lấy được từ ba người này.
Thiết đại tẩu quay lại nhìn Thiết Cuồng Thủ nói:
- Thiết đại ca, huynh còn nhớ rõ muội từng nói qua, năm đó muội trốn nhà đi tìm huynh, lúc qua huyện Phù Phong thì ngủ lại một nhà trọ, nào ngờ đến tối bị lật giường rơi xuống mật thất, bị người ta dùng triền ti bắt được, suýt nữa đã thất thân, lúc đó may mắn được một thiếu nữ ra tay cứu giúp?
Thiết Cuồng Thủ gật đầu.
Thiết đại tẩu lại nói:
- Triền ti bắt ta lúc đó chính là chiếc Kim ô triền ti này.
- Sao?
Thiết Cuồng Thủ cùng Sở Phong đồng thời kinh hô một tiếng.
Sở Phong so với Thiết Cuồng Thủ càng giật mình hơn, bởi vì hắn nhớ rõ ràng, Thiên Ma Nữ từng nói mười năm trước khi nàng mới xuất đạo từng ở quán trọ kia, vừa lúc gặp ba huynh đệ nọ định giở trò với nữ tử phòng bên cạnh, cho nên mới ra tay cứu giúp.
Hắn vội hỏi:
- Thiết đại tẩu, thiếu nữ cứu tẩu hình dáng thế nào? Tên là gì?
Thiết đại tẩu nói:
- Cô ấy không nói tên, khoảng mười bảy mười tám tuổi, rất xinh đẹp, có một mái tóc rất dài...
Sở Phong kích động:
- Đúng! Cô ấy có một mái tóc rất dài.
Thiết đại tẩu lại nói:
- Cô ấy rất thiện lương, cô ấy vốn định giết ba huynh đệ kia, nhưng nghe họ khóc lóc cầu xin thì sinh lòng trắc ẩn mà tha cho bọn họ.
Đúng thế, việc này cũng giống như những gì Thiên Ma Nữ đã kể.
- Là cô ấy, là cô ấy, đúng là cô ấy...
Sở Phong thì thào nói, thần sắc kích động khác thường.
Thiết đại tẩu thấy Sở Phong kích động như vậy thì ngạc nhiên hỏi:
- Sở công tử, ngươi biết cô ấy sao?
Sở Phong không đáp mà liên tục hỏi:
- Thiết đại tẩu, lúc đó trông cô ấy thế nào? Có phải toàn thân mặc đồ đen, vô cùng lạnh lùng không?
Không ngờ Thiết đại tẩu lại nói:
- Không phải! Nàng mặc một bộ đồ trắng như tuyết. Sau lưng đeo trường kiếm.
- Toàn thân mặc đồ trắng như tuyết, lưng đeo trường kiếm?
Sở Phong ngạc nhiên, rõ ràng Thiên Ma Nữ toàn thân đồ đen, hơn nữa lưng cũng không đeo kiếm.
Thiết đại tẩu lại nói:
- Cô ấy cũng không lạnh lùng, cô ấy rất thích cười, nụ cười của cô ấy rất đẹp.
- Cô ấy... thích cười? - Sở Phong càng ngạc nhiên.
Thiết đại tẩu lại nói:
- Hình như cô ấy mới xuất đạo, cô ấy nói cô ấy vừa mới xuống núi, sư phụ dặn cô ấy không nên tùy ý sát nhân.
Đúng, Thiên Ma Nữ cũng nói lúc đó cô ấy vừa mới xuất đạo.
Chuyện gì xảy đã ra? Khi Thiên Ma Nữ mới xuất đạo lại mặc toàn thân màu trắng, còn thích cười, vì sao hiện tại nàng lại mặc toàn màu đen, lại còn lạnh lùng như vậy? Năm nàng xuất đạo thật ra là đã có chuyện gì mà khiến nàng biến đổi như vậy? Sở Phong càng lúc càng không rõ. Qua lời Thiết đại tẩu nói, quả thực Thiên Ma Nữ mười năm trước mới xuất đạo, nhưng chuyện này sao có thể xảy ra? Ba mươi năm trước, Tinh Ma chủ sáng lập ra Tinh Ma đạo, tung hoành mười năm, sau đó Thiên Ma giáo kế thừa, Thiên Ma giáo cũng tung hoành mười năm, cuối cùng bị các môn phái trong thiên hạ đánh tan, nói cách khác, Thiên Ma giáo 20 năm trước đã được truyền thừa từ Tinh Ma đạo, Thiên Ma Nữ từ 20 năm trước đã là Thiên Ma giáo chủ, sao lại 10 năm trước mới xuất đạo? Hơn nữa 10 năm trước nàng mới chỉ có mười bảy, mười tám tuổi!
Chỉ có một khả năng, Thiên Ma giáo chủ mà 20 năm trước giết người như cỏ rác, thèm máu như thèm mạng kia không phải là Thiên Ma Nữ.
Nghĩ vậy, Sở Phong thấy kích động không thể kìm chế được, hắn lập tức lại nghĩ tới, Thiên Ma Nữ từng nói nàng chưa bao giờ nhìn thấy Tinh Ma chủ, nếu nàng chưa từng thấy Tinh Ma chủ, thì sao có thể được truyền thừa Tinh Ma đạo, trở thành Thiên Ma giáo chủ?
Nếu như Thiên Ma Nữ không phải là Thiên Ma giáo chủ 20 năm trước kia, thì nàng cũng không phải gánh tội danh mà toàn thiên hạ gán cho, nàng một thân thuần khiết. Đúng! Nàng vốn là một thân thuần khiết!
Sở Phong càng nghĩ càng kích động, nhưng hắn lại lập tức mờ mịt, nếu như Thiên Ma Nữ không phải là Thiên Ma giáo chủ, vì sao nàng lại thừa nhận mình là Thiên Ma giáo chủ? Vì sao nàng lại có Thiên Ma chỉ hoàn? Hơn nữa tại Đôn Hoàng, lúc nàng bị Lãnh Mộc Nhất Tôn dùng Thần Thủy tiễn đồng uy hiếp, vì sao Phi Ưng, tả hữu tôn sứ, còn có bảy vị đường chủ phân đường không tiếc tính mạng vì nàng cầu xin, nếu như nàng không phải là Thiên Ma giáo chủ, vì sao bọn họ lại cầu xin cho nàng?
Mọi người thấy Sở Phong lẩm bẩm một mình, lúc buồn lúc vui, thần sắc thay đổi thất thường thì cũng không dám làm phiền hắn.
Cuối cùng Sở Phong hỏi một câu:
- Thiết đại tẩu, nếu như tẩu gặp lại cô ấy thì có thể nhận ra cô ấy không?
- Cô ấy là ân nhân của ta, sao ta lại không nhận ra? Nụ cười của cô ấy là nụ cười hồn nhiên nhất trên đời.
----------oOo----------