Trong phòng Thái Quân, Đường Ngạo đang đứng bên cạnh Thái Quân, Thái Quân nói:
- Ngạo nhi, ngươi đã biết việc của Yên Thúy môn từ trước đúng không?
Đường Ngạo gật đầu nói:
- Cha đã nói cho cháu biết.
Thái Quân nói:
- Có phải ngươi không cam lòng khi Kiếm môn bị Mộ Dung thế gia lấy được?
Đường Ngạo liền nói:
- Kiếm môn tại Thục trung, đúng ra nên do Đường môn chưởng quản!
Thái Quân tiếc than:
- Ngạo nhi, ngươi đã quá kiêu ngạo rồi. Ngươi có biết vì sao năm đó Đường môn ta bị tổn thất nặng nề như vậy, nhưng lại có thể trụ vững ở đất Thục không?
- Đường môn chúng ta căn cơ thâm hậu, muốn loại bỏ Đường môn ta đâu có dễ gì!
- Ngươi sai rồi, Đường môn tuy ta cách xa Trung Nguyên, nhưng lại được Mộ Dung thế gia dốc hết sức tương trợ! Năm đó Kiếm môn chính là do Đường môn ta chủ động nhường lại cho Mộ Dung thế gia!
- Hả? Vì sao?
Đường Ngạo giật mình.
Thái Quân tiếp tục nói:
- Năm đó khi Đường môn ta đại thương nguyên khí, hai nhà Tây Môn, Công Tôn lập tức liên thủ tiến vào Thục trung, muốn một lần chiếm đoạt Đường môn, Đường môn lúc đó hoàn toàn không có sức phản kháng. Vì vậy đã dứt khoát đem Kiếm môn giao cho Mộ Dung thế gia tiếp quản. Năm đó Mộ Dung gia chủ tự mình nhập Thục tiếp quản Kiếm môn. Tây Môn, Công Tôn thấy Đường môn cùng Mộ Dung thế gia kết minh mới bỏ đi ý định nhập Thục. Từ đó đến nay, Đường môn vẫn âm thầm bồi dưỡng nhân tài, đến khi tổ tiên Đường Ky Trữ tiếp nhận chức vụ gia chủ, dùng tài năng tuyệt thế của mình làm ra Lục Ngọc Phiến, quét sạch võ lâm giang hồ, từ đó mới trùng chấn lại được thanh uy Đường môn, gần như đã vượt qua cửu đại môn phái, tứ đại gia tộc càng không dám tranh phong, nhưng ngay cả như vậy, tổ tiên Đường Ky Trữ cũng không đòi Kiếm môn từ tay Mộ Dung thế gia, bởi vì Mộ Dung thế gia có ơn tồn vong đối với chúng ta. Vì thế Ngạo nhi, ngươi không được nói năng lỗ mãng với Mộ Dung!
Đường Ngạo nói:
- Thế nhưng chuyện cũng đã trải qua mấy trăm năm, Mộ Dung thế gia cũng thu được rất nhiều lợi ích từ Kiếm môn, Đường môn chúng ta đã âm thầm bồi dưỡng nhân tài nhiều năm như vậy, cũng đến lúc nở mày nở mặt rồi!
- Ngạo nhi, ngươi quá kiêu ngạo rồi, bằng vào thân thủ của ngươi thì chỉ cần trong ba mươi chiêu Mộ Dung đã cho ngươi thất bại thảm hại, thậm chí nếu như hắn có tâm tư tàn độc thì chỉ cần giở tay nhấc chân hắn cũng có thể giết ngươi. Chắc ngươi vẫn còn nhớ, ngày thứ hai sau khi hắn tiếp nhận chức vụ gia chủ thì đổ phường của Tứ gia ở Lư Giang, thanh lâu của Lục gia ở Giang Đô chỉ trong một đêm đã bị nhổ tận gốc, những người liên quan bị giết toàn bộ!
Đường Ngạo nói:
- Chuyện này thực sự là do hắn gây nên?
Thái Quân gật đầu nói:
- Bởi vì ngày hắn tiếp nhận chức vụ gia chủ, Tây Môn, Công Tôn đều khi dễ Mộ Dung thế gia của hắn!
Đường Ngạo không lên tiếng, nhưng trên mặt vẫn lộ vẻ không cam lòng.
Thái Quân nói:
- Ngạo nhi, ngươi nên hợp sức cùng Chuyết nhi để trùng chấn thanh uy Đường môn, chứ đừng gây xung đột với Mộ Dung nữa!
- Thái Quân đã quá đề cao người khác rồi, ta cũng không tin...
- Ngạo nhi!
Thái Quân chống cây Ô Mộc trượng một cái, lập tức Đường Ngạo im bặt, Thái Quân thở dài một tiếng nói:
- Ngạo nhi, ngươi phải nhớ kỹ, việc cấp bách hiện tại là đối phó với Yên Thúy môn!
- Ngạo nhi xin ghi nhớ lời chỉ bảo của Thái Quân!
Lúc này Đường Chuyết cũng đã tới.
- Chuyết nhi, ngươi đã đến rồi.
Đường Chuyết khom người nói:
- Thái... Thái Quân!
Thái Quân gật đầu nói:
- Ngạo nhi, Chuyết nhi, ta gọi các ngươi tới là có một chuyện muốn nói cho các ngươi biết. Yên Thúy môn cực kỳ thần bí quỷ dị, môn hạ đệ tử đều là mỹ nhân tuyệt sắc, ngoài tu tập võ công môn phái ra còn tu luyện một loại mị công cực kỳ quỷ dị, cực kỳ mê hoặc, ngày mai các ngươi đi điều tra nhất định phải cẩn thận, nếu như có gặp phải họ thì nhất thiết phải ổn định tâm thần!
***
Sở Phong và Mộ Dung vẫn còn đang đấu với nhau trên cây vải, sau khi Đường Chuyết rời đi thì Sở Phong một mình đấu với Mộ Dung, mặc dù áp lực tăng lên nhưng hắn cũng không lập tức rơi xuống hạ phong.
Đột nhiên Mộ Dung quét chân phải, Sở Phong liền xoay người đáp xuống đất, Mộ Dung thấy vậy cũng nhẹ nhàng trở xuống đất, Sở Phong đâm tới một kiếm, thân hình Mộ Dung bỗng chốc biến mất, ngay sau đó lại xuất hiện tại bên trái Sở Phong, giơ chưởng muốn vỗ tới, Sở Phong cười hì hì:
- Ta cũng làm được!
Rồi thân hình hắn thoắt cái chớp về phía trước như lưu quang, chính là "Ám Ảnh Lưu Quang", thân hình Mộ Dung lại ẩn đi, tiếp tục thi triển Di Hình Hoán Ảnh, bỗng dưng lại xuất hiện ở bên trái Sở Phong, thân hình Sở Phong cũng chợt lóe lên, cũng tiếp tục thi triển ra "Ám Ảnh Lưu Quang". Thân hình hai người thoắt ẩn thoắt hiện nối tiếp nhau, càng ngày càng nhanh, nhanh đến mức xung quanh đều là thân ảnh của hai người.
Nói sao thì công lực của Sở Phong vẫn thua kém Mộ Dung, chớp động một hồi chân khí đã không đủ, bàn tay lập loè tử quang của Mộ Dung đã ấn tới trước ngực, Sở Phong vội vàng hét lên:
- Đại ca!
Bàn tay trắng noãn của Mộ Dung dừng lại ngay trước ngực Sở Phong, sau đó vỗ nhẹ lên ngực Sở Phong một cái, cười nói:
- Nếu ngươi giao thủ cùng người khác thì có kêu 'Đại ca' cũng không ăn thua đâu!
Giọng điệu Mộ Dung như hờn dỗi, phong thái yêu kiều lúc ẩn lúc hiện, Sở Phong nhất thời cảm thấy có chút quái dị. Mộ Dung cũng nhận thấy không ổn vội thu bàn lại, quay mặt sang chỗ khác.
Sở Phong cười nói:
- Nếu như là người khác thì đệ cũng không có tùy tiện để hắn vỗ lên ngực đâu nhé!
Mộ Dung hơi xấu hổ, vội vàng chuyển đề tài nói:
- Sở huynh, không ngờ từ lúc từ biệt ở Qua Châu, võ công ngươi đã tiến bộ như vậy, thật sự làm cho người khác kinh ngạc!
Sở Phong thở dài nói:
- Biết làm thế nào được, mỗi ngày đều có người truy sát đệ, sao đệ có thể không tiến bộ cho được! À này đại ca, huynh dùng chưởng đánh đệ xem sao!
- Hả?
Quả nhiên Mộ Dung tung ra một chưởng, Sở Phong lướt người tránh đi chỗ khác, Mộ Dung tiếp tục xuất ra hai đạo chưởng phong, Sở Phong lại lướt hai cái tránh đi, đột nhiên thân hình Mộ Dung biến mất, liên tục thi triển "Di Hình Hoán Ảnh" vây lấy Sở Phong, nhất thời xung quanh Sở Phong đều là thân ảnh Mộ Dung, chưởng phong từ bốn phương tám hướng kèm theo tử quang bổ về phía Sở Phong, không hề lưu thủ chút nào.
Thân hình Sở Phong liên tiếp chớp động, sau cùng còn di chuyển vòng quanh chưởng phong, thoáng cái đã xuyên qua được tầng chưởng phong vây quanh.
Mộ Dung khựng người lại, sửng sốt thốt lên:
- Thái cực thần du?
Sở Phong đắc ý nói:
- Thế nào hả đại ca, thân pháp này đệ vừa mới ngộ ra thôi, cũng nhờ quan sát một con cá nhỏ mà ngộ ra đấy.
Mộ Dung kinh ngạc nói:
- Ngộ tính của Sở huynh thực sự là kinh người, xem ra ngươi bắt đầu được liệt vào hàng ngũ nhất đẳng cao thủ rồi!
Sở Phong gãi gãi đầu, nói:
- Bắt đầu thôi à? Vẫn chưa phải là nhất đẳng cao thủ sao?
Mộ Dung nói:
- À... cái này... còn kém một chút!
- Vẫn còn thiếu một chút? Thiếu bao nhiêu?
Sở Phong hỏi tới.
- Thì là một chút thôi!
Mộ Dung giận dỗi nói.
Sở Phong nhún vai.
Mộ Dung nói:
- Ta nghe nói ngươi ở dưới Thái Sơn đã bị tứ đại trưởng lão Ma Thần Tông giết chết, cứ tưởng thật nên giật cả mình, đến lúc lại nghe được ngươi xuất hiện trên phố ở Trường An, thật không biết ngươi còn sống hay đã chết!
Trong lời nói lộ ra ý quan tâm.
Sở Phong cười nói:
- Đệ là người cao số, Diêm Vương gia cũng sợ đệ nên không bao giờ chịu thu nhận!
Lúc này Vô Song đi tới, không chờ được hỏi:
- Sở đại ca, ai đã thắng rồi?
Sở Phong nháy mắt mấy cái nói:
- Ta không thắng, Mộ Dung huynh cũng không thua!
- Vậy... là hoà hả?
- Cũng không phải hoà!
- Vậy là ai thắng?
- Tam ca của muội thắng!
- Hử? Tam ca đã đánh bại hai người?
- Đúng vậy, cho nên hắn đã vội vã bỏ đi, vì sợ chúng ta tìm hắn báo thù!
Vô Song vô cùng đắc ý, nói:
- Muội đã nói Tuý kiếm của tam ca là thiên hạ vô song mà!
Sở Phong cười nói:
- Đúng thế, nếu như muội sử dụng Tuý kiếm thì càng xứng với cái tên thiên hạ vô song!
- Ai đang nói tới nha đầu Vô Song của chúng ta đấy?
Thái Quân chống Ô Mộc trượng, được Đường Ngạo, Đường Chuyết đỡ tới, Vô Song vội vã tiến đến, kéo cánh tay Thái Quân nói:
- Thái Quân, vừa rồi tam ca cùng Mộ Dung công tử luận bàn một phen, tam ca đã đánh bại Mộ Dung công tử đó!
Đường Chuyết kinh ngạc, Sở Phong cũng kinh ngạc, không ngờ Vô Song lại tin là thật, Thái Quân cười nói:
- Nha đầu, Mộ Dung công tử đã nhường tam ca cháu thôi!
- Không phải đâu, Mộ Dung công tử và Sở đại ca liên thủ đấu với tam ca, nhưng vẫn bị tam ca đánh bại đó!
Đường Chuyết thực sự cảm thấy xấu hổ, lại không tiện giải thích, Sở Phong cũng cảm thấy xấu hổ, ngay cả Mộ Dung cũng không biết nói như thế nào. Thái Quân vừa nhìn thần sắc họ thì cũng hiểu được tám, chín phần, nhưng cũng không nói toạc ra, bèn nói:
- Được rồi, trời cũng không còn sớm nữa, chúng ta dùng cơm đi!
Ngay sau đó tiệc rượu được bày dưới thạch đình, mọi người vừa uống rượu vừa ngắm hoa.