Lãnh Nguyệt ôm Ngụy Đích chạy một mạch tới Phi Lai phong, trên Phi Lai phong có rất nhiều khe động tự nhiên thiên kì bách quái, còn có rất nhiều hang đá phật giáo do hậu nhân khai phá, quả thực là một địa phương rất tốt để ẩn náu.
Sở Phong nghe được phía sau truyền đến tiếng nổ liên tục, mỗi một tiếng đều làm tim hắn chấn động mạnh, hắn thực sự lo lắng cho Thiên Ma Nữ, hắn chợt dừng bước chân, nói:
- Tiêu dao đại ca, các người đi trước đi!
Nói xong quay người lại, muốn đi tìm Thiên Ma Nữ, nhưng một bóng người lóe lên, Thiên Ma Nữ đã xuất hiện tại trước mặt, Sở Phong che giấu không được nỗi kích động nơi nội tâm, nhưng mà hắn lập tức phát hiện thần sắc Thiên Ma Nữ có phần không bình thường.
Ở phía sau Tát Già Diệp vẫn đang đuổi theo, Sở Phong thấy bên cạnh có một hang đá rất to, bên trong chạm một tượng phật Di Lặc phanh ngực hở bụng, mặt mày rạng rỡ, vô cùng to lớn.
Sở Phong nói :
- Chi bằng chúng ta trốn phía sau tượng Phật tránh đi một lát!
Thiên Ma Nữ nói :
- Như vậy quá mạo hiểm, để ta dụ bọn chúng rời đi!
Sở Phong vội với tay kéo lấy ống tay áo nàng nói:
- Không được, nàng. . .
Thiên Ma Nữ phất ống tay áo một cái, nói:
- Đừng lôi thôi, mau trốn đi!
Nói xong phi thân nhảy lên sườn núi lao đi.
Sở Phong đang muốn rượt theo, "Phụt" Lãnh Nguyệt phun ra một ngụm máu tươi, Tiêu Dao Tử hoảng hốt:
- Lãnh Nguyệt, bà làm sao vậy?
Lãnh Nguyệt không có trả lời, nhưng chợt đem Ngụy Đích để vào trong lòng Sở Phong, nói:
- Hãy chăm sóc nó, ta đi đánh lạc hướng những tên khác!
Nói xong phi thân nhảy lên sườn núi, lao về một hướng khác.
- Tiểu tử, cẩn thận!
Tiêu Dao Tử cũng phi thân lên sườn núi, đuổi theo Lãnh Nguyệt.
Sở Phong ôm lấy Ngụy Đích, vội vàng nhảy vào hang đá, trốn phía sau bức tượng phật Di Lặc. Một trận tiếng bước chân lao nhanh qua, hiển nhiên là đám người Tát Già Diệp đang đuổi theo Thiên Ma Nữ và Lãnh Nguyệt.
Sở Phong ôm lấy thân thể mỏng manh của Ngụy Đích, thấy ánh mắt long lanh của nàng đang nhìn mình, hai bên tóc mai phiếm hồng, má phấn kiều nhuận, hơi thở yếu ớt, tựa như u lan, kiều diễm tuyệt mỹ nói không nên lời.
Sở Phong thật không nỡ dời đi ánh mắt đến nửa tấc, Ngụy Đích hơi hờn dỗi một tiếng, nói:
- Huynh muốn cả đời ở lại chỗ này sao?
Sở Phong ngẩn ra, kinh hỉ nói :
- Đích tử, muội không có việc gì chứ?
Ngụy Đích không lên tiếng, chỉ thoáng mỉm cười, hơi thở hơi hổn hển.
Sở Phong cho là nàng mới vừa bình phục, cho nên thân thể yếu ớt vô lực, cũng không để ý. Hắn ôm lấy Ngụy Đích nhảy ra ngoài hang đá, cũng không dám đi theo sơn đạo, chỉ cẩn thận đi dọc theo sơn lâm, bất tri bất giác đi tới một dòng suối, chưa đến gần đã cảm thấy mát mẻ thoang thoảng, hoá ra con suối này là dòng Lãnh tuyền nổi danh, thấp thoáng tại nơi lục âm thâm cốc, nước suối lóng lánh trong suốt như ngọc.
Sát bên Lãnh tuyền còn có một ngôi đình, tên gọi Lãnh tuyền đình, trên đình viết một vế đối:
"Tuyền tự kỷ thì lãnh khởi? Phong tòng hà xử phi lai?"
Nhưng chỉ có vế trên, thiếu mất vế dưới.
Ngụy Đích hổn hển nói:
- Sở đại ca, muội hơi khát.
Sở Phong vội đỡ nàng ngồi vào trong đình, hai tay vốc lên một vốc nước suối, nước suối quả nhiên trong suốt lạnh lẽo, cẩn thận đưa tới bên mép Ngụy Đích, nói:
- Đích tử, nước suối này rất lạnh, uống từ thôi!
Ngụy Đích mỉm cười, khẽ húp một ngụm nước suối, cơ thể lại run lên, thở gấp một hơi nói:
- Thực sự là. . .rất lạnh!
Sở Phong ngồi ở bên người nàng, ôm lấy thân thể mềm mại của nàng nói:
- Đích tử, muội không sao chứ?
Ngụy Đích chỉ cười, vẫn không có trả lời, nhưng bỗng nhiên nói :
- Huynh có thấy vế đối ở trên Lãnh tuyền này không?
Sở Phong nói :
- Chính là câu 'Tuyền tự kỷ thì lãnh khởi? Phong tòng hà xử phi lai?' à?
Ngụy Đích gật đầu nói:
- Câu đối này rất khó đối đáp, huynh có thể nghĩ ra vế dưới không?
Sở Phong gãi gãi đầu, nói :
- Ta thực sự không biết giải đáp.
Ngụy Đích khẽ cười nói:
- Muội biết có một vế dưới, vừa hợp để đối lại!
- Nói nghe?
Ngụy Đích khẽ mở môi, nói:
- Tuyền tự lãnh thì lãnh khởi, phong tòng phi xử phi lai!
- Tuyệt!
Sở Phong không khỏi vỗ tay nói:
- Vế trên hỏi 'Tuyền tự kỷ thời lãnh khởi? Phong tòng hà xử phi lai?', vế dưới đáp 'Tuyền tự lãnh thì lãnh khởi, phong tòng phi xử phi lai!', thực sự là hỏi hay đáp cũng hay!
Ngụy Đích chỉ khẽ cười, nhất thời liên tục thở gấp, Sở Phong không khỏi bắt đầu lo lắng, hỏi lần nữa:
- Đích tử, muội không sao chứ?
Ngụy Đích nhẹ nhàng lắc đầu, nhưng chợt đưa tay tháo xuống cái nón đang đội trên đầu, một mái tóc dài xỏa vai lập tức buông xuống.
Sở Phong ngẩn người nhìn thẳng Ngụy Đích, mắt hầu như đã choáng váng.
Ngụy Đích ngạc nhiên nói:
- Làm sao thế?
Sở Phong lớ ngớ miệng nói:
- Muội. . . muội không phải là đã. . . đã. . .
- Đã cái gì?
- Xuống tóc xuất gia!
- Ai nói muội xuống tóc xuất gia?
- Muội không có xuống tóc xuất gia? Vậy muội. . .
Sở Phong nhìn qua cái nón ni cô trong tay nàng.
Ngụy Đích mỉm cười, nói :
- Sư phụ chẳng qua là muốn muội mỗi ngày đội cái mũ này quỳ lạy tụng kinh trước tượng Phật, để tĩnh tâm thần mà thôi!
Nguyên là ngày ấy sau khi Lãnh Nguyệt cứu được nàng, cũng không có mang nàng trở về Tích Thủy kiếm phái, nhưng lại mang nàng tới Tịnh Từ tự, muốn nàng tại Tịnh Từ tự tĩnh tư trăm ngày, không được rời khỏi Tịnh Từ tự nửa bước. Vì vậy mỗi ngày nàng đội nón ni cô, trước tượng Phật dâng hương quỳ lạy, tĩnh tư thanh thần, để bình tâm cảnh. Trải qua tĩnh tư mấy ngày liền, nàng quả thực bình phục được rất nhiều, có điều nàng không ngờ được Sở Phong sẽ đột nhiên xuất hiện, càng không ngờ được bên ngoài lại loan truyền mình muốn xuống tóc xuất gia!
- Sư phụ muội không có ép muội xuống tóc xuất gia sao?
Sở Phong hỏi.
Ngụy Đích khẽ lắc đầu.
- Nhưng bên ngoài đều nghe đồn muội muốn. . . A! Ta hiểu rồi, sư phụ muội là cố ý loan truyền ra những tin này để dụ ta tới, bà ấy lại đi lợi dụng muội, bả thật đê tiện mà!
- Sở đại ca!
Ngụy Đích cật lực gọi một câu, dứt lời đã liên tục thở gấp, Sở Phong vội im lặng. Ngụy Đích nói :
- Sở đại ca, huynh. . . huynh đừng có trách sư phụ muội, có được không?
Sở Phong cứ mãi cảm thấy giọng điệu của Ngụy Đích có phần không bình thường, lúc này hắn đương nhiên sẽ không đi nghịch ý nàng, bèn dùng ngón trỏ dí lên chóp mũi trắng toát của nàng cười nói:
- Nể mặt muội, ta sẽ tha thứ cho bà ấy một lần vậy!
Ngụy Đích mỉm cười, tuy nhiên có phần khó nhọc.
Tay phải Sở Phong kéo lấy eo Ngụy Đích, tay trái nâng mái tóc xỏa vai của nàng, nói:
- Đích tử, ta còn nghĩ là. . .
- Huynh nghĩ là muội đã xuống tóc?
- Đích tử, khi ta vừa thấy muội đội cái nón này, chắp hai tay quỳ gối trước tượng Phật, lại nghe được muội niệm 'nam nam mô mô' , ta hầu như. . . hầu như. . .
Sở Phong bỗng đoạt lấy cái nón ni cô trong tay Ngụy Đích, tiện tay ném nó đi, nói:
- Nhìn cái nón này, lòng ta thật không yên.
Ngụy Đích hơi mỉm cười, tựa đầu vào ngực Sở Phong, chậm rãi nhắm mắt lại.
Sở Phong hôn mái tóc của nàng nói:
- Nếu như muội quả thật muốn xuống tóc, ta liền xuất gia làm hòa thượng, cả đời theo muội!
Ngụy Đích không có lên tiếng, trên đôi lông mi thật dài hình như khẽ động, khóe môi nhếch lên một nụ cười yếu ớt.
- Đích tử, chúng ta đừng xa nhau nữa có được không
Ngụy Đích không có trả lời, Sở Phong tiếp tục nói :
- Đích tử, muội tha thứ cho Thiên Ma Nữ có được chứ? Cô ấy đã không phải là Thiên Ma Nữ mười năm trước giết người như cỏ rác, tâm địa cổ rất tốt, thực sự là rất tốt, ngày ấy tại rừng cây, cổ thấy một con bướm vàng bị vây trong mạng nhện, mắt thấy sắp bị rơi vào trong miệng con nhện, cô ấy liền gảy ngón tay cứu con bướm vàng kia; sau đó tại sông Ngưu Chử, cô ấy thấy thôn dân sắp đem hai đứa bé đi tế cho thần sông, cô ấy vì cứu hai đứa bé kia, lại liều chết giết hà quái; cô ấy biết thiết kỵ Mông Cổ muốn tập kích Ngọc Môn quan, cô ấy vì bách tính Đông Thổ tránh khỏi bị thiết kỵ Mông Cổ chà đạp, ngày đêm bôn ba giải cứu Ngọc Môn quan; Cho dù là một con rắn, cô ấy cũng không đành lòng làm hại, cô ấy rất tốt bụng, Đích tử, muội tha thứ cho cô ấy có được không?
Ngụy Đích vẫn không lên tiếng, chỉ khẽ nhắm hai mắt, yên lặng tựa vào trong lòng Sở Phong.
- Đích tử!
Sở Phong khẽ gọi một tiếng, Ngụy Đích không có phản ứng.
- Đích tử!
Sở Phong lại khẽ gọi một tiếng, Ngụy Đích vẫn không có phản ứng.
Sở Phong bỗng dưng giật thót, trái tim hầu như nhảy ra ngoài lồng ngực, thất thanh kinh hô:
- Đích tử!
Ngụy Đích chậm rãi mở mắt ra, hơi ngẩng đầu nhìn Sở Phong, khóe miệng còn lưu một nụ cười yếu ớt.
- Sở đại ca, huynh đang gọi muội sao?
Sở Phong thở dài một hơi, cho là nàng quá mệt mỏi, chỉ ngủ một lúc thôi, hỏi:
- Đích tử, đã tốt chút nào chưa?
Ngụy Đích nhẹ nhàng gật đầu, nói :
- Chúng ta đi thôi!
Sở Phong thấy sắc mặt nàng bắt đầu khôi phục vẻ hồng hào, hai mắt còn khôi phục một chút tinh thần, mới yên lòng, nâng nàng dậy rời khỏi Lãnh tuyền.
Không lâu sau khi hai người rời khỏi Lãnh tuyền, bỗng lướt tới một bóng người bịt mặt, mang theo vài tiếng "Leng keng" do ngọc thạch va chạm phát ra, chính là Ô Thứ. Ả cúi người nhặt lên cái nón ni cô bị Sở Phong ném xuống đất, cười lạnh một tiếng, lắc mình lao đi.