Sở Phong và Thiên Ma Nữ cưỡi trên Tiểu Ô chạy băng băng một đường, Sở Phong dựa vào người Thiên Ma Nữ, gối lên mái tóc của nàng, bất tri bất giác đã chìm vào giấc ngủ.
Hắn rất mệt mỏi, hắn đã mấy ngày rồi vẫn chưa chợp mắt, hắn thực sự cần phải ngủ một giấc. Sắc trời đã tối, Thiên Ma Nữ không có tìm quán trọ, mà để cho Tiểu Ô từ từ chậm lại, chỉ bước đi thong thả, nàng sợ làm Sở Phong giật mình tỉnh giấc.
Không biết qua bao lâu, Sở Phong chậm rãi mở mắt ra, bên tai vang lên từng tiếng vó ngựa "Lóc cóc lóc cóc". Tiểu Ô đang chậm rãi bước đi ở một chỗ trong rừng cây, còn mình vẫn đang ngồi ở trên lưng Tiểu Ô, vẫn đang ôm lấy Thiên Ma Nữ, vẫn đang gối đầu trên vai Thiên Ma Nữ.
Sở Phong thấy bốn phía đã bóng đêm mênh mông, mở miệng nói:
- Thì ra ta đã ngủ lâu như vậy? Sao không tìm quán trọ?
Thiên Ma Nữ nói :
- Ta thấy ngươi đang ngủ, cho nên. . .
Sở Phong ghé sát vào bên tai nàng nói:
- Nàng sợ làm ta giật mình tỉnh giấc sao?
Thiên Ma Nữ cười, chợt hỏi:
- Ngươi ngủ rất say, có phải là cái bụng của ngươi lại không nghe lời ầm ĩ làm người tỉnh hay không?
Cái bụng của Sở Phong quả thực đang vang lên "Ùng ục ùng ục", hắn cắn cắn lỗ tai Thiên Ma Nữ nói:
- Thiên Ma Nữ, nàng dám chế giễu ta!
Thiên Ma Nữ cắn môi, hơi hờn dỗi một tiếng, nói:
- Chúng ta nghỉ ngơi trước một đêm ở đây đi.
Hai người xuống ngựa, Sở Phong nói :
- Nàng tới nhóm lửa đi, ta đi bắt vài con thú rừng! Thiên Ma Nữ, nàng thích ăn cái gì? Cái gì ta cũng đều có thể chuẩn bị được!
Thiên Ma Nữ mang theo một chút dí dỏm nói:
- Ta muốn ăn thịt rồng, ngươi có thể chuẩn bị được sao?
- Có thể, nàng chờ đấy!
Sở Phong thân hình lóe lên lướt đi, đi được một hồi lâu, thấy chung quanh mọc rất nhiều bụi cây, mà trên bụi cây quấn rất nhiều cây Thạch Nam, đưa mắt khắp nơi đều là loại dây này, hắn mừng thầm trong lòng, chậm rãi tìm kiếm theo cây Thạch Nam, tìm một chỗ lại một chỗ, rốt cuộc, hắn phát hiện một con rắn, rất to, đang mải mê ăn lá hoa của cây Thạch Nam.
Sở Phong nắm lên một nắm cát trên mặt đất, chậm rãi tới gần, rắc từng chút cát lên thân con rắn, con rắn chậm rãi co lại, co thành một vòng tròn, rồi bất động.
Sở Phong nhanh như tia chớp với tay ra, nắm lấy đầu rắn, chậm rãi nhấc nó lên.
Con rắn này đầu rồng miệng hổ, dưới bụng trắng có vằn đen, trên lưng đen có 24 vằn trắng như hoa, đuôi nhọn như móng tay phật, thì ra là loài Kỳ xà( Ngũ bộ xà).
Sở Phong búng búng lên đầu rắn, nói:
- Xin lỗi nha, lần này phải ăn mày rồi, ai bảo mày không chịu chạy!
Hắn xoay người đang muốn đi về, nhưng thấy phía trước hình như có có một vài ánh nước, thanh lệ sáng trong, phảng phất như Ngụy Đích đang đứng ở trong nước hướng về phía mình vẫy tay.
Nàng hiện tại thế nào rồi? Nàng có khỏe không? Nàng có phải là đang hận mình hay không?
Hắn si ngốc xuất thần nhìn mặt đầm, trong đầu không ngừng hiện ra thân ảnh Ngụy Đích, mặt đầm cũng chậm rãi hiện ra một bóng người, là Ngụy Đích!
- Đích tử!
Sở Phong trong lòng một trận kinh hỉ, đang muốn gọi to, nhưng bỗng nhiên dừng lại, bởi vì hắn thấy rõ bóng người ở mặt đầm này mặc trường bào che mặt, hơn nữa đã giơ lên hai tay, mười ngón tay như móc câu vạch thẳng về phía mình.
Sở Phong thân hình lóe lên, khó khăn lắm mới tránh được, chưa kịp xoay người, bóng người kia đã thêm một trảo thứ hai, ngón tay như ngân câu, vạch thẳng tới yết hầu Sở Phong, hiển nhiên muốn một kích dồn hắn vào chỗ chết.
Thân hình Sở Phong lách liên tục, thân hình bóng người kia cũng lách liên tục, căn bản không để cho hắn có cơ hội tạm nghỉ, hai tay bạo xuất, mười ngón tay biến hoá ra một mảnh trảo ảnh sắc bén đánh tới Sở Phong.
Sở Phong mắt thấy vô số trảo ảnh kéo tới, dưới tình thế cấp bách, tay phải duỗi về phía trước, tay phải hắn vốn là đang cầm con Kỳ xà, con Kỳ xà bị trảo phong quét trúng, hiển nhiên "Ti" lè lưởi ra!
- A!
Bóng người kia kinh hãi la một tiếng, bỗng dưng vội vàng thối lui mấy bước.
Là một thanh âm thanh thúy của nữ tử, Sở Phong cũng thấy rõ ràng, là một nữ tử che mặt, mặc trường bào, trên trường bào khảm nạm bảo thạch bảy màu, chính là Ô Thứ công chúa.
Sở Phong cười nói:
- Hoá ra là cô công chúa Mông Cổ! Có phải là định đến múa thêm vài vòng Hồ toàn vũ cho ta xem không? Nhưng ta hiện tại không có tâm tình gì để xem hết, cô cứ trở về luyện tập thêm đi.
- Tặc tử, ngươi đem con Ngọc Lung Điêu của ta đi đâu rồi?
Ô Thứ quát lên.
Thì ra nàng là vì tìm con bảo mã Ngọc Lung Điêu của nàng, Sở Phong hai mắt láo liên, tay trái vỗ bụng, cười hì hì nói:
- Ngọc Lung Điêu của cô đều ở trong này rồi!
- Cái gì? ! Ngươi. . . ngươi dám ăn con Ngọc Lung Điêu của ta!
Ô Thứ thanh âm run run, hai mắt bốc khói, ngón tay cũng phát run.
- Đúng thế, thịt con điêu điêu gì đó của cô cũng không tệ lắm, rất trơn mềm, còn sướng miệng nữa chứ, nếu biết sớm cô sẽ tới, ta đã để lại một cái đùi cho cô nếm thử rồi!
- Ngươi. . . !
Ô Thứ nghiến răng nghiến lợi, lật tay phải, ngũ chỉ như cương trảo chụp thẳng tới mặt Sở Phong, mang theo kình phong lăng lệ phát ra tiếng xé gió.
Sở Phong không gấp không vội, tay phải giơ lên Kỳ xà hướng về trảo ảnh, Ô Thứ công chúa cuống quít thu lại ngọc thủ, vội vàng thối lui hai bước.
Sở Phong cười ha ha nói:
- Hoá ra cô sợ rắn như thế, xem ra rất nhiều nữ nhân đều sợ rắn!
Ô Thứ vừa giận vừa hận, quát lên:
- Tặc tử, có ngon thì ném rắn đi!
- Ha ha, chi bằng cô bảo ta cũng quăng cả kiếm đi, sau đó tự phế võ công, lại tự buộc hai tay hai chân, như vậy càng bớt việc!
- Hừ! Đừng tưởng rằng một con rắn là có thể hù dọa được ta!
Ô Thứ đột nhiên thân hình lóe lên, lướt tới bên trái Sở Phong, hai tay hóa trảo từ bên hông chụp vào Sở Phong, Sở Phong quay người lại, quay qua đối mặt với nàng, tay phải giơ về phía trước, con Kỳ xà lại "Ti" thè lưỡi ra!
Ô Thứ vừa nghe tiếng Kỳ xà thè lưỡi, lập tức rút tay về vội vàng thối lui, hai mắt nhìn chằm chằm đầu rắn, lóe lên vẻ hoảng sợ, thân thể hình như còn bất giác run rẩy một chút.
Sở Phong thừa thế lướt người tiến lên, nói:
- Công chúa Mông Cổ, con rắn này kỳ thật rất nghe lời, còn rất thú vị nữa, ta cho cô chơi!
Nói xong đưa con Kỳ xà trong tay phải qua cho Ô Thứ!
Ô Thứ "A" kinh hãi la một tiếng, thân hình vội vàng thối lui, Sở Phong cũng không buông tha đuổi theo nàng, dử dử đầu con Kỳ xà thè cái lưỡi đỏ lòm không ngừng vang lên tiếng "Ti ti" trước mắt Ô Thứ.
Ô Thứ kinh hoàng khỏi phải nói, vừa lui vừa run rẩy cả người, dưới chân không biết là vấp phải cái gì, bất ngờ bị vướng chân ngã xuống đất, Sở Phong cúi người, thoắt cái giơ đầu rắn nhắm tới cặp mắt thanh lam của nàng.
- Đừng mà!
Ô Thứ thất thanh hoảng sợ hét lên, hai tay che mặt, vậy mà không dám nhìn, cũng không biết né tránh, chỉ cả người phát run co rúm lại.
Sở Phong thấy dáng dấp sợ hãi của nàng đến như vậy, có chút không đành lòng, đang muốn dời đi đầu rắn, đột nhiên nhớ tới con chuột kia vô duyên vô cớ bị nàng bóp chết, lửa giận chợt bộc phát, hai mắt phát lạnh, quát lên:
- Bà nương thối, con chuột kia không cừu không oán gì với cô, vì sao cô phải bóp chết nó!
- Ngươi. . . ngươi. . . thì ra ngươi nghe trộm. . .
- Hừ! Ta nghe trộm thì sao?
Sở Phong chậm rãi áp đầu rắn xuống phía dưới, đầu rắn trơn nhớt từng chút từng chút hạ xuống bàn tay đang che mặt của Ô Thứ.
- Đừng mà!
Giọng điệu của Ô Thứ gần như là cầu xin Sở Phong, hai mắt đã rơm rớm nước mắt, Sở Phong lạnh lùng nhìn nàng, đầu rắn trơn bóng lạnh băng thoáng cái đã chạm vào mu bàn tay che mặt của Ô Thứ.
- A!
Thân thể Ô Thứ đột nhiên chấn động, tiếp theo cả người run rẩy, bộ ngực no tròn phập phồng kịch liệt từng đợt, trong miệng cũng thở phì phò từng hơi, thổi tấm khen che mặt giương lên từng chút, mơ hồ lộ ra cái cằm trắng tinh.
Sở Phong tới cùng vẫn không đành lòng, dời đi đầu rắn một chút, nhưng vẫn quay về hai mắt nàng, phải để cho nàng nếm thử mùi vị sợ hãi run rẩy. Ô Thứ nhắm chặt hai mắt, ngoại trừ cả người run rẩy co rúm, một cử động nhỏ cũng không dám, hiển nhiên đang kinh sợ tới cực điểm.
Sở Phong cuối cùng cũng giải hận được phần nào, cũng cảm thấy đã báo được thù cho con chuột kia, hắn bắt đầu xem kỹ vị công chúa Mông Cổ đang nằm trên mặt đất một cử động nhỏ cũng không dám này.
Thân hình cao gầy, eo nhỏ thon thả, bộ ngực no tròn, mày liễu cong cong, còn có một đôi mắt thanh lam, tuyệt đối là một đại mỹ nhân. Sở Phong nghĩ cởi xuống tấm khen che mặt để nhìn một chút dáng dấp của nàng rốt cuộc ra sao, nhưng mà hai tay nàng gắt gao che mặt, hầu như ngay cả con mắt cũng che.
- Cô chắc là được xem như một vị công chúa Mông Cổ xinh đẹp, vì sao tâm địa lại hung ác như vậy? Cô muốn tập kích Ngọc Môn quan, ta có thể tha thứ cho cô, chẳng qua, cô không nên ngay cả một con chuột cũng không buông tha!
Ô Thứ cắn chặt môi, không phát ra một tiếng, cũng không dám mở mắt.
Sở Phong nhẹ nhàng nhấc lên một góc khăn che mặt, lộ ra cái cằm trắng như tuyết còn có đôi môi ướt át đỏ mọng, hơn nữa bộ ngực no tròn phập phồng lên từng đợt, mê người đến cực điểm, Sở Phong bỗng dưng dâng lên một cổ xung động, không biết dũng khí tới từ đâu, đột nhiên cúi đầu, "Chụt!" hôn lên đôi môi đỏ mọng của Ô Thứ một cái.
Cả thân thể Ô Thứ bỗng chốc cứng đơ, bỗng mở hai mắt, đột nhiên bật người dậy nhìn thẳng Sở Phong, ngay cả tóc cũng run rẩy.
Sở Phong đã lắc mình thối lui mấy bước, một bên mặt cũng đỏ lên.
- Ngươi. . . ngươi. . . dám. . .
Ô Thứ nhìn thẳng Sở Phong, mười đầu ngón tay cũng run lên từng chập.
Trái tim Sở Phong cũng "Thình thịch thình thịch" nhảy loạn, hắn cũng không ngờ được mình sao lại đột nhiên lớn mật như vậy, hắn thậm chí còn không nhớ rõ vừa rồi khi hôn xuống rốt cuộc có cảm giác gì.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt Ô Thứ càng ngày càng hung ác, hầu như phun ra lửa, Sở Phong cũng có chút xấu hổ nói:
- Ta cũng là không cẩn thận thôi, cô. . . đừng để bụng. . .
Ô Thứ nghiến răng kèn kẹt, nhưng lại không dám lao tới trước nửa bước, Sở Phong nuốt nuốt nước bọt, nói :
- Cô. . .cô còn không đi, ta sẽ thả rắn cắn cô!
Nói xong giơ con Kỳ xà về phía trước, Ô Thứ hung ác liếc Sở Phong một cái, giọng căm hận nói:
- Họ Sở, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Mối nhục hôm nay ngươi đối với ta, ta nhất định sẽ trả lại gấp mười!
Nói xong xoay người lại, phi thân lướt đi.
Sở Phong thở dài một hơi, liếm liếm môi, lúc này mới phát giác môi còn lưu lại ôn hương nhàn nhạt.
Hắn xoay người lại nhìn về phía đầm nước kia, ánh trăng sáng tỏ vẫn lẳng lặng nằm ở giữa mặt đầm, u tĩnh như một xử nữ!
- Đích tử, hiện tại nàng đang ở đâu?
Sở Phong trong lòng gọi một câu, đột nhiên cảm giác mu bàn tay đau nhói, không khỏi "Ôi!" kêu một tiếng
Thì ra hắn phân tâm, tay phải đang cầm đầu rắn chợt buông lỏng ra ngón tay, Kì xà vung đầu cắn lên mu bàn tay Sở Phong một cái, thừa cơ vùng vẫy tuột ra ngoài, Sở Phong duỗi tay trái, như tia chớp nắm lấy đầu rắn, vừa nhìn mu bàn tay phải, có hai điểm hồng ấn nhỏ như lỗ kim thêu hoa, tiếp theo một đạo hắc khí từ hai điểm hồng ấn bắt đầu dọc theo cánh tay lủi thẳng lên trên, phút chốc đã lủi tới ngực, tiếp theo một trận đầu váng mắt hoa.