[Dịch] Chung Cực Truyền Thừa

Chương 176 : Tiến vào sơn mạch. (P2)




Người chăn nuôi Nhĩ Ba lắc đầu, sau đó lại giật giật lông vũ dưới cổ Hắc Vân Điểu, nhưng Hắc Vân Điểu phát ra một tiếng chim hót to rõ, tùy ý Nhĩ Ba thúc dục thế nào cũng không chịu động, bất đắc dĩ quay đầu lại nói:

- Không biết chuyện gì xảy ra, Hắc Vân tựa hồ không muốn tiến về trước nữa.

Mấy người ngẩn người, Khải Hi nói:

- Có phải đã sắp đến Mạn Vân Sơn Mạch rồi không?

Nhĩ Ba nhìn nhìn phía trước, sau đó gật đầu nói:

- Rất nhanh sẽ đến, ước chừng còn mấy km nữa thì đến

Khải Hi gật đầu nói:

- Được rồi, để Hắc Vân đáp xuống đi

Nhĩ Ba lên tiếng, sau đó điều khiển Hắc Vân Điểu đáp xuống từ tầng mây, sau mấy phút đồng hồ, mấy người nhảy xuống từ trên lưng Hắc Vân Điểu, Khải Hi ngẩng đầu nói với Nhĩ Ba vẫn còn trên lưng Hắc Vân Điểu:

- Ngươi cứ tìm một chỗ nghỉ ngơi ở gần đây đi, chúng ta trở về sẽ dùng tiếng kêu gào để thông tri ngươi.

Nhĩ Ba nhẹ gật đầu, liền điều khiển Hắc Vân Điểu lại lần nữa bay đến không trung. . . Hắc Vân Điểu bình thường sinh hoạt trong biển cho nên sức chịu đựng của chúng rất cường hãn, có vài Hắc Vân Điểu ưu tú, thậm chí cả đời không dừng lại, ngủ trong gió, sinh tồn trong gió. . .

Lâm Dịch có chút không hiểu thấu nói:

- Sao lại đáp xuống thế?

Thủy Linh Lung cười giải thích nói:

- Không có ma thú nào dám xâm nhập Mạn Vân Sơn Mạch.

Lâm Dịch sững sờ, không khỏi hỏi:

- Vì sao?

Thủy Linh Lung ngẩn người, sau đó lắc đầu nói:

- Ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết có rất ít ma thú dám vào Mạn Vân Sơn Mạch.

Lâm Dịch nghe vậy không khỏi ngẩn người, bất quá trên đời này có quá nhiều chuyện không giải thích được, lập tức cũng không nghĩ nhiều nữa.

Lúc này nơi cách mấy cây số phía trước bọn người Lâm Dịch, một đạo rặng núi lớn kéo dài không biết bao nhiêu vạn dặm xuất hiện trước mặt bọn hắn.

Khải Hi cười cười nói:

- Hiện giờ phải nhờ vào cước lực của chúng ta rồi.

Mấy người nghe vậy cũng cười cười, lập tức bước đi về phía trước.

Thân thể Dị Năng Giả tuy rằng tương đối gầy yếu, nhưng đó là so sánh với Chiến Sĩ, nếu so với người bình thường, thân thể Dị Năng Giả vẫn mạnh hơn rất nhiều, một đường tiến đến, thời gian đầy đủ, cũng không lộ ra nhiều mệt mỏi.

Mà thời gian hai ba ngày đi đường này, Thủy Linh Lung lại một bộ dáng trầm tư, Lâm Dịch nhiều lần chú ý tới muốn hỏi, nhưng cuối cùng bị Thủy Linh Lung cười cười qua loa qua chuyện.

Hôm nay là ngày thứ ba sau khi tiến vào Mạn Vân Sơn Mạch, nơi này tuy rằng rất lớn, nhưng đích thật không có dấu hiệu của ma thú, mặc dù ngẫu nhiên đụng phải sinh vật gì đó, cũng chỉ là dã thú bình thường thôi, một chuyến sáu người, mỗi người đều là thất cấp Dị Năng Giả! Cổ lực lượng này tùy tiện đặt vào chỗ nào trên đại lục, đều đủ để khiến người lạnh mình. Vài đầu dã thú, căn bản ngay cả tư cách khiến mấy người động thủ cũng không có. Bình thường nếu có dã thú gầm thét lên muốn thị uy, tinh thần lực Lâm Dịch khẽ động, một tầng màng nước liền xuất hiện trên người bọn nó, sau đó hít thở không thông mà chết đi.

Đây là thành quả gần đây Lâm Dịch nghiên cứu, công kích vốn phải dựa vào lĩnh vực mới có thể sử dụng, giờ dưới tình huống không mở ra lĩnh vực, cũng có thể dùng.

Đây đương nhiên là do Thủy Linh Lung yêu cầu hắn, dù sao Lâm Dịch lúc này coi như là vương bài của bọn họ, nếu như ngay từ đầu đã để cho người khác biết rõ Lâm Dịch có được lĩnh vực, chỉ sợ người ta sẽ sớm làm tốt chuẩn bị, vương bài, chính là dùng trong trường hợp xuất kỳ bất ý.

Bầu trời đêm của Mạn Vân Sơn Mạch ngược lại thật xinh đẹp, tinh la mật bố, lòe lòe tỏa sáng, rất là chói mắt.

Hôm nay đã sắp đến được đích, buổi tối mấy người đều ngồi xếp bằng tu hành.

Lâm Dịch tự nhiên cũng không ngoại lệ, nhưng vừa bắt đầu tu hành không được bao lâu đã cảm giác có người đụng vào mình, lập tức mở to mắt, chỉ thấy Thủy Linh Lung làm một động tác im lặng với mình, hắn đè xuống nghi hoặc đầy bụng, đi theo sau lưng Thủy Linh Lung ra khu vực nghỉ ngơi.

Đi thẳng ra 300~400m, Thủy Linh Lung mới ngừng lại, Lâm Dịch không khỏi cũng dừng lại, nghi ngờ nói:

- Lão sư, làm sao vậy?

Thủy Linh Lung lúc này mới quay đầu lại. . . nhìn biểu lộ tựa hồ rất có tâm tư. Sau đó hít một hơi nói:

- Lâm Dịch, ngươi đi đi.

Lâm Dịch bị những lời này của Thủy Linh Lung khiến sửng sốt cả nửa ngày, sau đó cau mày nói:

- Lão sư, đến cùng làm sao vậy?

Thủy Linh Lung thở dài nói:

- Ngươi nên ly khai đi. Đừng can thiệp vào chuyện này nữa.

Lâm Dịch hoàn toàn không rõ chuyện gì xảy ra, hắn lập tức cau mày hỏi:

- Lão sư, ngươi có thể nói rõ ràng một chút được không?

Chứng kiến thái độ của Lâm Dịch, Thủy Linh Lung hiểu nếu không nói rõ cho hắn biết thì hắn sẽ không chịu rời đi. Nàng lập tức gật đầu nói:

- Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết.

Ngừng lại một chút, nàng hỏi hắn:

- Ngươi biết rõ mục đích hành động của chúng ta lần này hay không?

Lâm Dịch lắc đầu, hắn chỉ nhìn Thủy Linh Lung mà không nói gì.

Thủy Linh Lung thở dài nói tiếp:

- Chuyện này, phải nói từ thời thượng cổ mới được...

Lâm Dịch lập tức lông mày nhíu lại, sau đó hắn lắng nghe đoạn chuyện cổ êm tai từ trong miệng Thủy Linh Lung.

Thời Đại Thượng Cổ -- bình thường đều chỉ thời kì mà Bạch Đế Đế Quốc thành lập khoảng hai vạn năm trước.

Nghe nói lúc đó, đại lục là một mảnh hỗn loạn, cường giả như mây, các loại ma thú cường hãn tới cực điểm cũng thường xuyên xuất nhập ở tất cả các địa phương trên đại lục. Ma thú bát cấp, cửu cấp khiến mọi người hiện nay phải biến sắc lúc đó chỉ giống như ma thú bình thường, tùy ý cũng có thể thấy rất nhiều. Bởi vậy, có thể tưởng tượng ngay lúc đó các cường giả mạnh mẽ như thế nào.

Nhưng mà kể từ tám vạn năm trước, một hồi đại tai nạn khiến tất cả mọi người trên đại lục phải sợ hãi. Các loại ma thú siêu cửu giai, bát cấp, cửu cấp...cùng với vô số cường giả Thánh cấp nhân loại đều biến mất trong cùng một khoảng thời gian. Không có ai biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì . . .Những tồn tại cường đại ấy cứ như vậy tiêu thất trong hư không...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.