[Dịch]Chủ Mẫu Mạnh Nhất

Chương 38 :  Tổ chức Băng Tuyệt!




Vào hạ, hoa sen trong hồ cũng đua nhau nở, theo từng cơn gió, lay động ra tư thái mỹ lệ. Tô Vãn mặc quần áo tàm ti( làm bằng sợi tơ tằm), tay cầm quạt lụa, ngồi trên đình nhỏ gần hồ sen. cạnh cô có để 1 tảng băng thật lớn, hơi lạnh lan tỏa khắp nơi.

Tương Tư lột vỏ quả vải đặt vào trong khay ngọc, Tô Vãn nhàn nhã cầm lên quả vải trong suốt để vào miệng, thích thú nhắm chặt hai mắt lại, bàn tay mềm mại vẫn không quên kéo nhẹ hai làn dây lụa, kiểm tra xem sủng vật kim bài có còn hay không.

A Chích ngồi một bên ngủ gật liền bị lôi một cái, mộng đẹp cái gì đều tan biến hết. Ai oán ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tô Vãn, nhìn quả vải kia tươi mới mà thèm thuồng chảy cả nước dãi, đồng thời cũng lầm bầm nguyền rủa Tô Vãn: "Tô Vãn, cái người này đúng là cô gái không có lương tâm. Ngươi cấm ta uống rượu, vì sao cái gì liên quan đến món ngon ngươi đều không cho ta ăn?”

Lông mi Tô Vãn dày cuốn cong vút khẽ rung lên, con ngươi như thủy tinh chiếu sáng đến lóa mắt, nhàn nhạt nhìn lướt qua a Chích, "Nha, Tương Tư, quả vải này thật tươi mới. Cực kỳ ngon, ngươi cũng dùng thử."

"Cảm ơn nương nương ban cho."

Tương Tư lên tiếng vui vẻ, cầm một quả lên bắt đầu ăn. Đúng thực là mỹ vị nhân gian. Lúc này Thủy Nguyệt lại mang đến một mâm thủy tinh quả nho ướp lạnh, "Nương nương, Vương Gia bảo Thủy Nguyệt mang qua đây. Nói là cống phẩm của Nam Chiếu Quốc, để cho nương nương dùng thử."

Tô Vãn thích nhất là ăn trái cây, nhìn thấy mâm kia tỏa ra cảm giác mát lạnh, quả nho còn chọc cho người ta phải nhỏ nước dãi, thật là thích thú.

Tô Vãn nhắm nháp hết mâm thủy tinh đựng nho trong đình, Tô Vãn nhìn thời gian không kém, liền đi đến thư phòng của Việt Băng Ly. Dù sao hoàng thượng ban gì cho hắn ta cũng chia phân nửa cho nàng, nàng dù thế nào cũng cần phải qua nói mấy tiếng cám ơn, cho dù là dối trá cũng được.

Bước đến đại viện Vương phủ hướng con đường mòn phía Tây Nam đến Thư phòng, cảm giác được một cỗ mát lạnh xông tới, cẩn thận nghiêng đầu đánh giá mới phát hiện. Hóa ra phòng sách này ở sâu trên đầm nước.

Tả Diễm thấy Tô Vãn đến, lập tức khom người thưa: "Thuộc hạ bái kiến Vương phi nương nương, nương nương tới tìm Vương gia ạ?"

"Ừ. Vương gia có ở đây không?"

"Lúc này Vương gia đang ở tiền viện gặp học sĩ đại nhân, nương nương có thể vào bên trong thư phòng chờ một chút, bên trong không hề thiếu sách nào, có thể nương nương sẽ cảm thấy thích thú." Ngữ khí Tả Diễm bình tĩnh, không kiêu ngạo, không nịnh hót, cương trực công chính.

Tô Vãn bình tĩnh vuốt cằm, không có bất kì điểm nào là vương phi cao ngạo, trên người lại chỉ một dáng tao nhã, trong sáng và lạnh lùng. Làm cho người ta sợ bước, tôn kính. Vương phi và Vương gia nhà bọn họ quả là một cặp xứng đôi.

Tô Vãn mở cửa ra, một mùi hương mực xông vào mũi, là một loại mùi vị làm cho người ta cực kỳ hứng thú. Nếu nàng không đoán sai, trong mực có bỏ thêm một loại hương liệu đặc biệt, như vậy khi viết chữ, sẽ có một mùi hương đặc biệt cho chủ nhân.

Nhìn bộ sách trên giá, nàng thật có một tia vui sướng. Đối với thời đại này, nắm giữ càng nhiều, đối với nàng mà nói, càng có lợi. Tùy ý cầm lấy một quyển sử sách Nam Chiếu quốc. Vô ý lật đến một trang, bố chữ to rõ ràng lọt vào trong tầm mắt "Tổ chức Băng Tuyệt."

Bên trong vẽ rõ ràng quần áo của tổ chức đến phương pháp trói buột, còn có vũ khí của bọn hắn. Càng xem đến hết, sác mặt càng khó coi. Tổ chức Băng Tuyệt này do Hoàng Thất dùng đến, tất cả sát thủ bên trong đều là kỳ tại. Có thể trốn thoát trong tay bọn chúng, đã ít lại càng ít hơn.

Nhưng mà.... ........

Lần trước người phát tới ám sát nàng, phía sau là một lực lượng lớn đều thuộc tổ chức Băng Tuyệt này. Con ngươi bỗng nhiên tối lại, thái hậu này chẳng lẽ là người của Nam Chiếu quốc, suy nghĩ đến đây. Nghiêng đầu nhìn A Chích đang xù lông ngồi trên sập hỏi: "Ngươi có khả năng nhìn thấy bối cảnh của Hoàng Hậu không?"

A Chích nghe thấy Tô Vãn có việc cầu cạnh ở mình, liền đưa ra một bộ dáng cao ngạo: "Thần thú đại nhân không thích bị dây lụa cột lại, không có tự do, còn lại bị mấy tiểu tỳ nữ mang ra đùa giỡn. Trong khoảng thời gian ngắn, cái gì đều không nghĩ ra, pháp thuật cũng mất."

Tô Vãn biết A Chích keo kiệt này lại dùng chiêu, ngồi trên ghế làm bằng cây Tử Đàn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt bộ lông dài của nó, nhỏ giọng nói: "A Chích, ngươi lại lấy tính tình tiểu nhân ra đùa giỡn, thực không xứng một dạng mỹ lệ. Như thế nào? Muốn cùng với Vương phi nương nương làm giao dịch sao?"

"Giao dịch?" A Chích theo bản năng lui ra sau một bước, nhưng Tô Vãn xã dây lụa, nó vẫn chỉ có thể ngoan ngoãn thuần phụ ở trên bàn nhỏ, liếc mắt một cái: "Giao dịch cái gì? Ngươi có lòng tốt để cho ta chiếm tiện nghi sao?"

"Nói cho ta biết chuyện của thái hậu, ta cho ngươi uống rượi cung đình, mấy ngày nữa công chúa Đức Lâm đến Vương phủ, ngươi có biết." Tô Vãn lần này biết mình cầm chuôi, muốn dồn nó thuần phục, lại vẫn không dễ dàng.

A Chích nghe nói đến mỹ tửu, hai mắt sáng lên, nước miếng nhỏ dãi chảy giữa hai hàm răng xuống đất, Tô Vãn chậc chậc hai tiếng: "Nhìn bộ dáng ngươi thèm muốn, ngươi nếu không nói cho ta biết, cho ngươi thèm đến chết. Ngươi có biết, Vương phi luôn nói cái gì là cái đó. Tiểu a Chích, con chó vừa đáng yêu vô cùng, ngươi cảm thấy thế nào?"

A Chích khóc không ra nước mắt, ý đồ xoay chuyển cùng Vương phi nương nương giảng đạo lý, người nữ nhân ác thú này tuyệt đối chính là một kỳ hoa, hẳn không biết ngươi có bao nhiêu đáng yêu mà thỏa hiệp, cũng sẽ không bởi vì ngươi có bao nhiêu khả năng, cao quý mà nịnh hót ngươi. Nàng cao ngoại như tượng dát hoa hồng, làm cho thần thúc cao cao tại thượng cũng phải đầu hàng.

"Thái hậu vốn là công chúa Nam Chiếu Quốc, bốn mươi năm trước Nam Chiếu Quốc thua trận, vị trưởng công chúa này liền đến Ánh Tuyết Quốc hòa thân. Chi hậu ân sủng hậu cung, bảo trì hòa bình hai nước, tiên hoàng băng hà, nàng là người đầu tiên trong lịch sử Ánh Tuyết quốc không có hoàng tử lại làm Thái Hậu."

Tô Vãn nghi ngờ: "Không có hoàng tử?"

"Việt Vương là Đương Kim Thánh Thượng sau khi lên ngôi, sau khi tiên hoàng băng hà hắn mới trở về. Ước chừng hắn chậm chân ba canh giờ, bất quá dù hắn có trở về trước khi hoàng thượng băng hà, cũng không có khả năng phế bỏ thái tử, lập hắn làm thái tử." A Chích quả thực xứng đáng là quyển vạn năm sử sách, mặc kệ chuyện xảy ra trước đây bao lâu, nó cũng có thể nhìn thấy được. Đến Tô Vãn là người đến từ thế giới tương lai, nó cũng có thể nhìn thấy được. Thần thú này quả thât là hàng thật giá thật.

Tô Vãn lẳng lặng ngồi trên ghế, nhàn nhạt xem sách Nam Chiếu Quốc, trong đầu không ngừng vang vọng cảnh tượng ám sát ngày đạ hôn. Tổ chức Băng Tuyệt kia, mỗi chiêu điều chí mạng, đem triệt nàng đến đường cùng. Thái hậu à thái hậu, thâm sâu của ngươi thật làm người ta sởn gai ốc. Thù này, Tô Vãn nàng làm sao bỏ qua như vậy được? Tuyệt đối là không.... Dù người có là mẹ của Việt Băng Ly.

Lúc Việt Băng Ly bước vào thư phòng, Tô Vãn đã ngủ gật trên ghế, nhìn thấy cạnh tay nàng có quyển sách, mi tâm hăn nhíu lại thành một đường, lấy sách để lại trên giá. Nàng nhất định biết rõ cái gì, đoán tính tình của nàng, làm sao có thể dể dàng tha thứ bỏ qua. Sau đó, nàng sẽ làm cái gì? Suy nghĩ đến đây, đi ra ngoài thư uyển, đối với Tả Diểm lạnh giọng phân phó: "Mấy ngày nay quan sát những người bên cạnh vương phi sao rồi?"

"Gia, Vương phi nương nương luôn luôn cảnh giác, ta sợ theo sát quá, sẽ phát sinh ra chuyện." Tả Diễm vài lần theo dõi, suýt nữa đã bị phát hiện. Cái vị Vương phi này tính tình quái dị, bị phát hiện, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Việt Băng Ly liếc nhìn Tả Diễm một cái: "Đó là ngươi theo hộ vệ, Nhất định phải đảm bảo an toàn của Vương phi ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.