[Dịch]Chơi Game, Trói Đại Thần

Chương 52 : Xảy ra chuyện lớn?




edit: Dol

Vừa lúc Thu Hương bưng ấm trà thứ hai vào phòng, bà thấy không khí trong phòng cũng hài hòa, yên tâm thở phào nhẹ nhỏm nói:

“Mọi người bàn xong chưa?”

Bàn hả? Ba tia mắt bắn thẳng về phía Thu Hương, xin hỏi bà có cho người ta chọn không? Trừ khi ba người đều muốn nhận trừ phạt cấp S! Nguyệt Nguyệt ngoài cười nhưng trong không cười nói:”Dì Thu Hương có cho tụi con cách chọn khác à?”

Nghe thấy lời châm chọc của Nguyệt Nguyệt, Thu Hương cười cười xấu hổ: “Ha ha ~~ mọi người quyết định xong rồi phải không?”

Nguyệt Nguyệt gật đầu nói: “Cùng nhau đi, chỉ là cấp bậc hiện nay của ta rất thấp, tạm thời chưa thể đi ngay? Chờ thêm mấy bữa rồi đi.”

Thu Hương nghe xong, bà buông mâm trà trong tay xuống, kéo Nguyệt Nguyệt qua nhìn, miệng nói nhỏ nói: “Kỳ lạ ~~ sao con càng ngày càng kém vậy?”

Khi mắt bà nhìn tới cánh tay Nguyệt Nguyệt, nhìn thấy dưới tay áo có một huyết ấn, bà nhíu mày. Nguyệt Nguyệt không thấy vẻ mặt nhíu mày của Thu Hương, nên khi nghe thấy lời Thu Hương nói xong, không nói gì liếc qua, bà này đúng là nói như không nói, mình bị người ta luân bạch, đương nhiên là càng ngày càng kém ! Thu Hương không tỏ vẻ gì quay lại nói với đại thần và Tầm Nguyệt: “Hai người ra ngoại sảnh chờ trước đi, ta muốn nói mấy câu với nàng ấy.”

Nghe Thu Hương nói xong, đại thần và Tầm Nguyệt tuy có nghi ngờ nhưng vẫn ra ngoài. Thu Hương nhìn thấy hai người ra hết, bà liền kéo tay Nguyệt Nguyệt qua, vén tay áo lên, Nguyệt Nguyệt kinh ngạc: “A ….. gì muốn làm gì?” Thu Hương nhìn thấy hình đầu lâu màu đỏ trên tay Nguyệt Nguyệt, máu trên mặt bà nhường như bay hết, bà không dám tin nói: “Đúng là xương cốt ác ma!” nói xong bà lo lắng hỏi Nguyệt Nguyệt: “Đầu lâu này sao con có ? Bị bao lâu rồi?”

Xương cốt ác ma? Nguyệt Nguyệt nhíu mày nhìn Thu Hương, chẳng lẽ bà ấy biết ai phong ấn mình? Không nhắc thì thôi, nhắc tới Nguyệt Nguyệt lại nghĩ tới cái tên NPC gian xảo gạt mình, cô bực mình bỏ tay Thu Hương ra: “Đó là trong cái khong gian kín bị một nhóc con phong ấn!” Cô nói thầm trong lòng: Nhóc con thối tha, nó chính là một con ác ma khoát áo trẻ con, mình còn ngây thơ đưa tới cửa cho người ta phong ấn, giờ thì hay rồi, mặc kệ là nhiệm vụ của Thu Hương hay cái nhiệm vụ Hàn Liệt, chỉ cần bất kỳ một cái nào làm không được, cô cũng thành phế vật. Vậy không bằng cô tự san hào còn nhanh hơn!

Thu Hương nghe tới đoạn Nguyệt Nguyệt bị một nhóc con phong ấn xong, bà không ngừng lắc đầu lẩm bẩm: “Không thể nào, người kia không thể nào là đứa bé. Nhưng xương cốt ác ma này chỉ có hắn mới làm được!”

Vô nghĩa đương nhiên không phải đứa bé rồi, cũng vì không phải đứa bé, Hàn Liệt mới phong ấn Nguyệt Nguyệt bắt cô tìm thuốc giải dùm nó! Nguyệt Nguyệt nghe thấy lời của Thu Hương bực mình nói: “Nó kỳ thật cũng không phải nhóc con, chỉ là bị trúng một loại độc, mới biến thành trẻ con thôi .”

Thu Hương nghe xong bà kích động hỏi: “Người biết hắn tên gì không?”

“Chính nó nói mình là Hàn Liệt!”

“Hàn, Hàn Liệt? Người xác định hắn thật sự tên Hàn Liệt? Là hắn, nhất định là hắn… chẳng lẽ hắn trúng ‘ Hoàn Nhan Thương ’?” Thu Hương dùng sức cầm lấy cánh tay cô hỏi.

Nguyệt Nguyệt nhịn không được trợn to đôi mắt, may mà đây chỉ là game, nếu là thật thì tay cô chắc bị bẻ gãy rồi. Không biết trong game có tình trạng tay bị bẻ gãy không nữa? Nguyệt Nguyệt đột nhiên nhớ lại khi cô rơi vào không gian kín, từ trên cao rơi xuống khi đó cũng bị gãy xương, chuyện tay gãy cũng có khả năng lắm! Nghĩ xong Nguyệt Nguyệt nhanh vỗ cánh tay Thu Hương: “Con nói nè, dì buông tay trước, tay con sắp gãy rồi! Hắn nói như vậy, hơn nữa lúc ấy hắn nói chỉ có thầy trò Truyện Tống Trận mới có thể từ chỗ đó ra ngoài, cho nên kêu con bái hắn làm thầy, kết quả quăng cho con cái phong ấn này sợ con ra rồi không chịu giúp hắn tìm thuốc giải!”

“Người ở chỗ nào thấy hắn ?”

“Đã nói là một không gian kín, dù sao đó là một không gian cực khủng bó, cục quỷ dị, hơn nữa đáng sợ hơn là chỗ đó có bốn quan tài biết bay.” Nguyệt Nguyệt vỗ trán như nhớ ra chuyện gì quan trọng, cô lại nói tiếp: “Đúng rồi, cái kia Hàn Liệt lúc ta vừa gặp, hắn giống cái tượng ngọc trắng vậy!”

Vốn Thu Hương còn có một ti không tin, nhưng nghe tới Nguyệt Nguyệt nói Hàn Liệt khi ấy là một tượng ngọc trắng, bà trăm phần trăm khẳng định, Nguyệt Nguyệt đúng là gặp được ‘ hắn ’. Thu Hương trầm mặc một chút sau ngẩng đầu nhìn Nguyệt Nguyệt nói: “Người phải tăng nhanh thực lực của bản thân, sau đó đi Thần Mộ năm mươi tầng cứu Hổ ca và thu hồi ‘ thí diệt ’! Trong năm mươi tầng có một mật thất, trong đó có một cuốn ghi lại phương pháp giải ‘ Hoàn Nhan Thương ’.”

Nguyệt Nguyệt nhìn Thu Hương: “Tăng lên bao nhiêu mới có thể đi?”

“Ít nhất phải cấp bảy mươi!” Thu Hương không có chút nào lo lắng trả lời.

“A —— kia phải đợi bao lâu đây?” Cô còn tưởng cấp năm mươi là đi được rồi!

“Cố chút đi, tuy bị xương cốt ác ma phong ấn, nhưng ta cho con biết, chờ người nọ đem giải phong ấn, võ công luyện 2 lần này của con sẽ không biến mất, hiểu không? Ý là bây giờ người luyện võ công càng cao thì sau này độ công kích càng mạnh.”

Thấy Thu Hương lại đề cập tới Hàn Liệt, Nguyệt Nguyệt nhịn không được hỏi:” Dì quen Hàn Liệt à?”

“Chuyện này con không cần biết, nhớ kỹ con nhất định phải đi vào mất thất kia lấy phương háp gỉải ‘ Hoàn Nhan Thương ’ ra!” Sau khi nói xong Thu Hương mang Nguyệt Nguyệtra ngoài, nhìn là biết muốn đuổi khách.

Hứ , Nguyệt Nguyệt thật muốn mắng Tam Tự kinh, NPC ngày nay y hệt một con bò, không nói cho cô biết xong nhiệm vụ được thưởng cái gì? Không thể làm gì khác Nguyệt Nguyệt đành phải đi theo ra ngoài! khi cô ra thì đại thần và Tầm Nguyệt vẫn chưa đi, thấy Nguyệt Nguyệt ra, đại thần đi qua nắm tay cô chuẩn bị đi, Thu Hương lại nói: “Đợi chút —— còn có đồ này quên đưa mọi người!”

Đồ này? Nguyệt Nguyệt khó hiểu nhíu mày, chẳng lẽ có vật thưởng gì à? Lúc này Thu Hương vào phòng của bà lấy ra một cái rương đồ màu đỏ, Nguyệt Nguyệt thấy cái thùng đã bắt đầu chảy nước miếng, lớn như vậy, trong chứa bao nhiêu phần thưởng đây? Nhất định là bảo bối! ! !

Nguyệt Nguyệt nhìn qua Thu Hương, nhưng Thu Hương không nhìn tới Nguyệt Nguyệt, dẫn theo cái rương kia đi tới trước mặt đại thần, rồi mở ra. Cô nhìn vào trong liền uể oải cúi đầu, căn bản là không phải bảo bối, chỉ là hai bộ quần áo mà thôi.

Thu Hương nói với đại thần: “Đây là áo cưới của hai người, nó là hai tác phẩm tự hào nhất trong cuộc đời ta.” Nói xong Thu Hương mở ra thùng lấy ra hai bộ áo cưới màu đỏ, một bộ nam một bộ nữ, đều là dùng kiểu dáng áo cưới truyền thống, mặt trên còn thêu một ít hoa văn rất phức tạp. Thu Hương nhìn áo cưới trên tay, mặt đầy nụ cười ngọt ngào nói: “Cái này ta vốn định chuẩn bị cho ngày thành thân của ta và Hổ ca mặc, tiếc là chuyện kia khiến chúng tôi chia lìa nhau suốt hai mươi năm, giờ đây tôi đem nó tặng cho hai người, hi vọng hai người có thể răng long đầu bạc!”

Sau khi nói xong bà đem bộ kiểu nữ cho Nguyệt Nguyệt, kiểu nam giao cho đại thần, cuối cùng bà nói hơi mệt đuổi hết ba người ra khỏi tiệm. Ba người đứng ngay cửa tiệm may, Tầm Nguyệt nhìn đại thần và Nguyệt Nguyệt mỗi người cầm một bộ áo cưới, nụ cười trên mặt y hơi cứng đơ, sau đó vừa cười tươi nhìn hai người: “Vừa mới nãy nghe tin hai người sắp kết hôn, ta còn chưa chúc mừng nữa! Hi vọng bây giờ nói chưa quá trễ. Chúc mừng hai người!”

Nghe Tầm Nguyệt nói xong, đại thần hơi hơi gật đầu nói: “Cám ơn! Hoan nghênh đến tham dự.” Nguyệt Nguyệt căn bản cũng không để ý hai người kia đang diễn kịch, cô luôn vẫn nhìn qua ngắn lại bộ đồ cưới, không phát hiện có cái gì đặc biệt! Vì sao Thu Hương lại nói đây là hai kiệt tác của bà vậy?

Đúng lúc này Hàng Lâm Học Sĩ đi ngang qua tiệm may thấy bọn họ, hắn vội vã chạy tới nói: “Lão đại a ~ rốt cuộc tìm được hai người ! Vẫn mật anh và chị dâu, kết quả hai người các ngươi đều đóng mật!”

Đại thần ngẩng đầu nhìn thần sắc vội vàng của y hỏi: “Uh ~ chuyện gì?”

Nguyệt Nguyệt cũng đồng thời khó hiểu nhìn Hàn Lâm Học Sĩ, cũng thắc mắc chuyện gì làm y vội vả như vậy? Hàn lâm học sĩ nhìn hai người trước mặt, làm gì mà ăn ý như vậy? Ách —— hình như lúc này không nên nghĩ tới chuyện này! Y lo lắng nói nhìn đại thần: “Nhanh đi đến sân đấu, ra chuyện lớn !”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.