[Dịch]Chơi Game, Trói Đại Thần

Chương 46 : Hàn Liệt trúng độc?




Edit: tieuthu

Khoé miệng Nguyệt Nguyệt run rẩy khi nghe thấy lời nói của đứa trẻ trước mắt, nhất là thanh âm tức giận bảo cô quỳ xuống bái sư, hại cô thiếu chút nữa cười ra tiếng, tên nhóc này thân cao còn chưa tới thắt lưng của cô!

Nguyệt Nguyệt đi tới đưa mắt nhìn xuống hắn, cười trêu ghẹo nói: “Tiểu tử, ngươi không nói sai đi? Cư nhiên bảo ta quỳ xuống bái ngươi làm sư? Xin hỏi ngươi có thể dạy ta cái gì a? Sẽ không phải dạy ta đào tổ chim cùng trèo cây đi?”

Đứa trẻ trước mắt cô khoảng bảy, tám tuổi, ngửa đầu ánh mắt mở thật to nhìn cô, hơn nữa khuôn mặt nhỏ nhắn phúng phính, trên mặt còn lộ vẻ không phục, dùng mũi hừ lạnh một tiếng! Nguyệt Nguyệt nhìn đến bộ dạng này của hắn lại “Xì” cười.

Hắn lúc đầu nhìn đến biểu tình giễu cợt của Nguyệt Nguyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn liền nhíu lại khó chịu, kết quả Nguyệt Nguyệt thình lình nói ra một câu ‘tiểu tử’ trực tiếp làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn kia của hắn nháy mắt đỏ lên.

Nguyệt Nguyệt rất ngạc nhiên a, nguyên lai có người khuôn mặt cư nhiên có thể hồng đến độ như vậy a? Chẳng lẽ vừa rồi cái Bạch Ngọc kia đột nhiên nhập vào cơ thể cho nên mới đỏ bừng như vậy?

“Khụ ~~ ta gọi là ‘Hàn Liệt’, đừng kêu ta là tiểu tử, ta bởi vì trúng độc nên mới biến thành như vậy!”

Hắn vừa nói vừa dùng sức ho, muốn dùng ngữ khí nghiêm trang cùng cô nói chuyện, nhưng dù cố thế nào cái ngữ khí tức giận kia cùng với dáng người nhỏ nhắn của hắn, cũng không làm cho hắn có bộ dáng trưởng thành hơn so với một đứa trẻ.

Nguyệt Nguyệt vẻ mặt hoài nghi nhìn hắn: “Ngươi xác định sao? Vì sao ta vẫn cảm thấy ngươi là một đứa trẻ chứ?”

Hắn mặt đỏ tai hồng hướng Nguyệt Nguyệt dậm chân nói: “Thật sự trúng độc, ta đây là lần thứ 4 phát tác, thời điểm lần đầu tiên ta biến thành hai mươi mốt, hai mươi hai tuổi, lần thứ hai biến thành mười bảy, mười tám tuổi, lần trước ta còn là mười một, mười hai tuổi, không nghĩ lần này cư nhiên chỉ có bảy, tám tuổi!” Nói tới đây trên mặt của hắn hiện lên một chút lo lắng.

“Trúng độc? Là độc gì tốt như vậy a? Còn làm cho người ta càng ngày càng trẻ? Đó là một việc tốt a!” Cô không rõ vì sao càng biến tuổi càng trẻ hắn còn lo lắng.

Hàn Liệt nghe lời nói của Nguyệt Nguyệt trực tiếp thay đổi nhìn cô khinh thường, cảm thán nha đầu này là ngu ngốc sao? Nói được như vậy tức là đã hiểu, cô lại còn hỏi vì sao?

“Ngươi có nghĩ tới ta nếu độc phát hai lần nữa sẽ biến thành cái gì không? Là biến thành trẻ mới sinh gào khóc đòi ăn? Hay là trực tiếp biến mất? Ngươi thực nghĩ đến cải lão hoàn đồng là một chuyện tốt sao? Ngươi căn bản không biết đến nổi thống khổ của ta!” Hàn Liệt vẻ mặt thống khổ nhìn Nguyệt Nguyệt, chính mình mỗi lần nhìn đến tuổi của mình ngày càng nhỏ, trong lòng hắn lo lắng hơn vài phần, không phải hắn sợ chết, mà là hắn hiện tại không thể chết được!

“Cái kia với ngươi muốn ta bái ngươi làm sư có quan hệ gì?” Nghĩ như thế nào hai việc này khó có khả năng liên quan đến nhau đi?

Nhắc tới vấn đề này, Hàn Liệt vẻ mặt xem thường nhìn Nguyệt Nguyệt, hừ mũi một tiếng nói: “Ta muốn ngươi giúp ta đi tìm thuốc giải, mà nơi này chỉ có thể dùng sư đồ Truyền Tống Trận mới có thể đi ra ngoài. Hơn nữa thu ngươi làm đồ đệ của ta xem như lợi cho ngươi, tư chất của ngươi thật sự là hết thuốc chữa!” Vừa nói vừa dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Nguyệt Nguyệt.

Nguyệt Nguyệt phẫn nộ, cô cư nhiên bị NPC này khinh bỉ cộng thêm ghét bỏ, ngại cô tư chất kém cỏi còn muốn thu cô làm đồ đệ làm chi?

Cô nổi giận đùng đùng trừng hắn: “Vậy ngươi không cần thu ta làm đồ đệ, bởi vì ta căn bản chẳng đáng làm đồ đệ của ngươi, lại không biết ngươi có bản lĩnh gì, ngươi rốt cuộc có thể dạy cái gì a?” Hơn nữa căn bản cũng không thấy có cái gì như hắn nói là sư đồ Truyền Tống Trận, ai biết hắn không phải là gạt người a?

Gương mặt ngây thơ của Hàn Liệt lúc này treo đầy sương lạnh: “Nếu ngươi muốn rời khỏi chỗ này, ngươi không có lựa chọn!”

Đúng, đúng nga! Cô tìm nửa ngày rồi cũng không tìm được lối ra. Chẳng lẽ nơi này không có đường ra là để cho người trong lúc vô tình đến nơi đây phải bái ‘đứa trẻ’ này là sư phụ hay sao? Cũng không đúng a ~~ không nghe nói qua có NPC chủ động thu nhận đồ đệ a! !

Nguyệt Nguyệt ở phòng ngủ hỏi: “Cái trò chơi này của chúng ta có NPC chủ động thu đồ đệ sao? Hôm nay lúc mình login không biết vì sao xuất hiện ở chỗ này, hơn nữa còn trong cái nơi tựa như cái trứng lớn này lại có một đứa nhỏ muốn thu mình làm đồ đệ!”

(A Tử: bợn nhỏ NN à, cái này gọi là nv ẩn đấy… đúng là…haiz…)

“Chủ động thu đồ đệ?” Thôi tuyết lẩm bẩm nói nhỏ, rồi sau đó dùng ánh mắt hỏi ý kiến Chung Đình, kết quả Chung Đình nhún vai nói : “Đừng nhìn mình, mình chơi lâu như vậy cũng không nghe nói qua, bất quá xem ra Nguyệt Nguyệt luôn đụng tới những chuyện ngạc nhiên cổ quái a! Cậu rốt cuộc là xui xẻo quá? Hay là may mắn quá đây?” Cô cười trêu chọc Nguyệt Nguyệt.

Thôi Tuyết đang xem sách, chạy đến trước máy tính của Nguyệt Nguyệt nhìn một chút, chỉ thấy trên màn hình có một đứa trẻ bảy, tám tuổi đang vẽ cái gì đó trên mặt đất. Có lẽ là do cô không mang máy cảm ứng của Nguyệt Nguyệt, cho nên không nghe được NPC kia vừa quỳ rạp trên mặt đất vẽ bản đồ, vừa nói chuyện, nếu không cô nhất định sẽ phát hiện trên người NPC này có điểm khác biệt.

Thôi Tuyết buồn bực nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Nguyệt Nguyệt, tiện tay dùng sách gõ nhẹ lên đầu cô nói : “Ngu ngốc, cậu không hiểu không biết gọi điện thoại cho công ty HJ hỏi một chút sao? Cần gì ở nơi này nghi hoặc!” Nói xong đem di động Chung Đình mới vừa để trên bàn đưa cho Nguyệt Nguyệt, dãy số thứ nhất hiện trên điện thoại chính là số ngày hôm qua Chung Đình gọi cho công ty HJ!

Nguyệt Nguyệt nhìn thoáng qua màn hình Computer, lại nhìn điện thoại trong tay một chút, cuối cùng quyết định gọi điện thoại hỏi, miễn cho đến lúc đó thật sự là BUG, khiến chính mình phiền toái.

Chờ điện thoại thông, một giọng nữ nhẹ nhàng truyền tới: “Quý khách khỏe chứ, nơi này là bộ phần kỹ thuật của công ty HJ! Xin hỏi quý khách cần phục vụ gì a?”

Sau một hai giây suy nghĩ Nguyệt Nguyệt nói: “Tôi có một chút nghi vẫn về ‘Phá Thiên’ muốn hỏi, chính là hiện tại có NPC chủ động thu đồ đệ sao?”

Thanh âm nhẹ nhàng kia bảo Nguyệt nguyệt chờ một chút, sau đó giúp cô nối máy lên tuyến bộ phận kỹ thuật để nhân viên công tác giúp cô giải thích.

Rất nhanh trong điện thoại truyền đến một giọng nam mang theo nồng đậm giọng mũi: “Tiểu thư, là cô hỏi có NPC chủ động thu đồ đệ hay không đúng không?”

Nguyệt Nguyệt nắm điện thoại có chút ngượng ngùng đoán, có phải hay không tiểu thư kia nối máy đúng thời điểm nhân viên này đang ngủ a? Giọng mũi nặng như vậy. Nguyệt Nguyệt đem một màn phát sinh trong trò chơi hiện tại nói với nhân viên kỹ thuật, lúc đầu người kia còn dùng giọng mũi “Nha” “Ân” “A”, nhưng ngay khi Nguyệt Nguyệt nhắc tới thời điểm NPC kia muốn thu mình làm đồ đệ, hắn quát to một tiếng: “Cô nói cái gì???? NPC tự động yêu cầu thu cô làm đồ đệ hơn nữa còn có nhiệm vụ đưa cho cô?? Là bản đồ gì?”

Tiếng hét bất ngờ kia làm Nguyệt Nguyệt sợ tới mức thiếu chút nữa điện thoại cầm trên tay rơi ra ngoài, nghe được trong điện thoại truyền đến giọng nói rất lớn của người nam nhân kia, cô thầm nghĩ, nguyên lai vừa rồi người này bởi vì đang ngủ mới có giọng mũi a, nhìn xem hắn lúc này thanh âm không hề có giọng mũi.

Hơn nữa bộ dáng của hắn giống như thực kinh ngạc, chẳng lẽ thật sự hệ thống sai lầm vẫn là hệ thống lỗ hổng a?? Cô xoa xoa lỗ tai vừa bị ngược đãi nói: “Tôi cũng không biết đây là chỗ nào, bên trong rất quỷ dị, cư nhiên có bốn cỗ quan tài bay lơ lửng trên không, bất quá tôi biết cái NPC kia tên là Hàn Liệt.” Bên kia vốn đang ra sức hỏi vấn đề, thời điểm nghe đến hai chữ Hàn Liệt, bỗng dưng ngừng lại, hắn xác nhận: “Thật là Hàn Liệt?”

“Hàn Liệt thì như thế nào?” Cái gì gọi là thật là Hàn Liệt chứ? Nhân viên công tác này nói chuyện thật kỳ quái!

“Ách —— không có gì!” Hắn xoa xoa cái trán tràn đầy mồ hôi lạnh sau mới ở trong điện thoại nói, chẳng lẽ hắn lại nói Hàn Liệt kia thật ra là NPC bọn họ làm lỗi sao? Hơn nữa lại quên mất ngay từ đầu khi viết ra có thiết kế bản đồ, hơn nữa cũng không có thiết kế nhiệm vụ đi? Ngay cả hắn là người thiết kế còn quên hết chuyện tình, không nghĩ tới Nguyệt Nguyệt lại vô tình đi vào nơi đó, hơn nữa còn có nhiệm vụ cho cô tiếp nhận!

Nguyệt Nguyệt nhìn đến trên màn hình thân ảnh nhỏ nhắn kia, không biết từ nơi nào kéo ra một thanh đại đao so với thân mình của hắn còn lớn hơn, cô kinh hãi ở trong điện thoại cuống quít nói: “Tôi tiếp nhiệm vụ này nha, dù sao anh cũng nói không có gì a!” Không đợi người kia đáp lời, trực tiếp đem điện thoại ngắt đi, để lại một nam nhân đeo kính mắt ngây ngốc nhìn điện thoại khóc lóc: “Đại tỷ a, tôi sai rồi! Cô đừng nhận nhiệm vụ này a, vạn nhất dẫn đến một chuỗi hiệu ứng Hồ Điệp thì làm sao a?” Nhưng đáp lại hắn chỉ có tiếng ‘đô đô đô’ từ trong điện thoại truyền đến. . . . . .

(A Tử: cái cty game j ngu ngốc thế này kia chứ, làm đã ời wen mất… ời đối xử với khách hàng thế á.)

Cô nhìn thân ảnh nhỏ nhắn kéo theo đại đao dài hơn một thước, sau đó một tay giơ đại đao kia hướng lên trời, Nguyệt Nguyệt chỉ cảm thấy trán đầy hắc tuyến, bởi vì một màn trước mắt này rất khoa trương, cảm giác đứa trẻ này giơ lên như người lớn a!

Nhìn hắn giơ thanh đại đao kia lên khua khua vài cái, Nguyệt Nguyệt nhịn không được nghĩ muốn nhắc nhở hắn đừng để nó rơi xuống người chính mình a, nhưng nhìn tay chân nhỏ nhắn của hắn, lại sợ những lời này đả kích đến tâm hồn yếu ớt của hắn, ai bảo hắn hiện tại bất hạnh càng ngày càng nhỏ đâu!

Sau khi hắn dừng lại, cô đi tới hỏi: “Ngươi đang làm cái gì a?”

Gương mặt lạnh lùng của hắn ngẩng lên nói: “Đưa tay cho ta!”

“Hả?” Cái gì mà đưa tay cho hắn? Nguyệt Nguyệt buồn bực nhìn tay trái của mình bị hắn túm lấy.

Chỉ thấy hắn xoè tay cô ra, trực tiếp hướng tới lưỡi đao của thanh đại đao trên tay hắn kia, Nguyệt Nguyệt kinh hãi thét to: “Ngươi làm gì a?”

Khuôn mặt béo tròn của Hàn Liệt khinh bỉ cười cười nói : “Không thấy ta đang lấy máu a? Không chết được. . . . . . Ngươi kích động cái gì?” vừa nói vừa lấy tay dùng sức nắm miệng vết thương trên cánh tay cô.

Nguyệt Nguyệt há hốc mồm nhìn cánh tay nhân vật của mình, mặt trên máu tươi đang chảy ào ào, mà trên đầu con số trên thanh máu cũng đang giảm xuống, máu chậm rãi ít đi. Oa choáng váng ~ ngươi cam đoan không chết chứ!

Cô nhanh chóng lấy ra bình máu từ trong bọc dùng sức uống, vừa uống vừa la lớn: “Uy ~ đủ rồi nha, đây là máu a, không phải sữa ~~ ngươi làm sao vẫn lấy?”

Đợi hơn nửa ngày, Nguyệt Nguyệt uống đến bình máu cuối cùng, thời điểm nghĩ cô vì mất máu quá nhiều mà chết, Hàn Liệt rốt cục dừng lại động tác, sau đó cắn nát ngón tay của mình, trên mặt đất vẽ vài cái ký hiệu nho nhỏ: “Tốt lắm, lại đây ký ấn ký sư đồ đi?”

”Tốt lắm?”

“Ân ~ tốt lắm!”

“Vì sao?” Nguyệt Nguyệt đen mặt, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

“Cái gì vì sao?” Hàn Liệt hai mắt mờ mịt nhìn cô.

“Ta kháo ~~ vì sao lấy máu của ta giống như lấy nước, còn ngươi lại chỉ cần một chút?” Nguyệt Nguyệt hiện tại hận không thể chém cho hắn thành mấy cánh hoa, quả thực là bắt nạt người khác mà.

“Bởi vì ta là sư phụ, ngươi là đồ đệ, còn có ý kiến sao?” Hắn vẻ mặt đứng đắn giải thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.