EDIT: A TỬ
Vâng, thế là ai? Người là ai vậy a? Nguyệt Nguyệt khẩn trương cảm giác trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, cô nhìn thấy trên tay mình này cái nhẫn nam như vậy ở nơi này lòe lòe sáng lên, không nghĩ tới nhanh như vậy chủ nhân chiếc nhẫn nam liền đã phát hiện ra, lần này thật sự là làm phiền đến đại thần a! Cô kích động nhìn đám người xung quanh, khẩn trương nhìn, rốt cuộc sẽ là ai chứ? Nguyệt Nguyệt cất bước chuẩn bị hướng đám người kia đi đến… phụ cận đột nhiên truyền tới một thanh âm. “Nguyệt Nguyệt?” Ở đây mọi người ánh mắt chỉnh tề quét về phía người phát ra tiếng. Đám trẻ con trong bang Thị Huyết điều nhìn nhau hỏi xem nam tử trước mắt này là ai? “A?” Nguyệt Nguyệt quay đầu lại mà ở phía sau cư nhiên cột đá kia phát hiện một bóng người, mà người đó lại là Tầm Nguyệt. “A ~! Ta vừa mới đi ngang qua nơi này vừa hay nhìn thấy ngươi ở nơi này, nhưng lại tụ tập rất nhiều người, cho nên ta trốn ở chổ này nhìn trộm một chút, các ngươi đây là đang làm gì?” Tầm Nguyệt lời tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt cũng đang nhìn chiếc nhẫn trên tay Nguyệt Nguyệt thêm vài giây. Nguyệt Nguyệt nghe được vấn đề của hắn sau hơi chút sửng sốt vài giây, không biết chính mình phải trả lời hắn thế nào đây? Trả lời là ở nơi này gặp anh em của đại thần sao? Hay là trả lời ở chổ này tìm người đồng hành làm nhiệm vụ? Nguyệt Nguyệt đang lo lắng trả lời câu hỏi của hắn thế nào, sự tình cư nhiên lại đã xảy ra biến đổi lớn, chiếc nhẫn nam vốn ở trên tay Nguyệt Nguyệt, giống bị cái gì đã khống chế mạnh mẽ từ trên tay Nguyệt Nguyệt nhảy lên đi ra ngoài ——. “A —— nhẫn.” Nguyệt Nguyệt thét chói tai muốn đuổi theo chiếc nhẫn, chỉ thấy nhẫn trên không trung bay lượn vài vòng, sau đó lại bay đến chổ ‘ Tầm Nguyệt ’ trên đỉnh đầu đung đưa vòng vo hai vòng. Mọi người ngây ngốc nhìn một màn này, mà ‘ Tầm Nguyệt ’ nhìn thấy trên đỉnh đầu có chiếc nhẫn đang nhảy múa, hắn vươn tay muốn lấy xuống, còn không đợi tay hắn đụng tới nó, nó ‘ hưu ’ một tiếng liền lại bay mất rồi, lần này lộ tuyến cũng không phải là trở lại trên tay Nguyệt Nguyệt, mà là bay đến trên đỉnh đầu của đại thần. (A Tử: wow… đọc tới đây chả bit ai là chủ cái nhẩn nam lun a…) Đám người trong bang Thị Huyết nhìn chiếc nhẩn xoay vòng vòng trên đầu bang chủ của mình tạo thành một chiếc vòng giống như là chiếc vòng trên đầu của thiên sứ. Một đám người ánh mắt di chuyển theo chiếc nhẫn kia mà —— choáng váng! Đây là phản ánh đầu tiên của mọi người. Cái nhẫn kia không hề nhìn liền chuyển hướng bang chủ nhà mình mà lao đến phản ứng. Đại thần như có suy nghĩ gì đó, nhìn trên đỉnh đầu của mình có một chiếc nhẫn đang xoay vòng và phát ra ánh sáng màu tím. Hắn quay đầu nhìn nhìn Nguyệt Nguyệt đang khẩn trương ở bên kia, đột nhiên phát hiện ở trên ngón vô danh của Nguyệt Nguyệt cũng đeo một cái nhẫn màu tím, bất quá đó là một cái nhẫn, nhưng là nó lúc này nó lại cùng chiếc nhẫn nam kia cùng phát ra ánh sáng tím. Khi hắn trong óc đột nhiên hiện lên một ít đồ vật, hắn nhìn chằm chằm cái nhẫn nam kia, ý vị thâm trường đột nhiên nở nụ cười. Hắn nhắm lại mắt, đột nhiên ánh mắt mở, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mạnh mẽ một phát bắt được chiếc nhẫn nam đang xoay quanh trên đỉnh đầu của mình. Làm xong này một loạt động tác sau, đại thần nhìn nhìn Nguyệt Nguyệt còn đang sững sờ, không những chỉ có Nguyệt Nguyệt kinh sợ mà còn có các anh em trong bang, hắn đi đến bên người Nguyệt Nguyệt, đối với cô nhẹ nhàng cười mở miệng nói: : “Không nghĩ tới phu nhân cố tình làm như vậy, vi phu thật sự rất cảm động.” Sau khi nói xong hắn còn thâm ý liếc mắt nhìn ‘ Tầm Nguyệt ’ một cái. Nguyệt Nguyệt đưa tay ra muốn đem nhẫn cầm về, cuối cùng đem chiếc nhẫn kia bắt được rồi? Nhưng là chủ nhân chiếc nhẫn kia rốt cuộc là ai a? Cô nhìn đại thần, mở miệng muốn đòi nhẫn, nhưng vừa mở miệng kết quả lại? “Nhẫn?” Nguyệt Nguyệt lời vừa nói dứt, sau đó lại cũng nói không ra. Bởi vì Nguyệt Nguyệt vừa định đưa tay ra lấy cái nhẫn trên tay đại thần thì trên tay đại thần không có một cái gì cả, đúng~! Chính là không có, cái nhẫn nam kia liền giống như cái nhẫn nữ lúc trước trực tiếp biến thành một đạo ánh sáng quấn lên ngón áp út của hắn, hóa làm một chiếc nhẫn màu tím. Này, đây rốt cuộc là chuyện xảy ra như thế nào nha? Nguyệt Nguyệt thật sự trợn tròn mắt, làm sao có thể? ? ? Thế nhưng… vì sao người cô muốn tìm lại là hắn? Ở đây tất cả mọi người ngây ngốc nhìn chiếc nhẫn bao quanh ngón tay áp út trên tay của bang chủ nhà mình, ai tới nói cho bọn hắn biết, một màn quỉ dị này nên dùng cái gì để giải thích? Cầu hôn sao? Nhưng mà phương thức này thật quỷ dị a, còn có chiếc nhẫn kia cũng thấy quỷ dị như thế nào đó. Đại thần nhìn thấy nhẫn tự động bộ đến ngón tay của mình, đột nhiên hiểu rỏ mọi chuyện liền nở nụ cười, hắn cúi đầu tiến đến bên người Nguyệt Nguyệt trêu ghẹo nói: “Nguyên lai phu nhân muốn ta gọi mọi người trong bang đến là muốn trước mặt các huynh đệ của ta đối với ta cầu hôn a? Vi phu thật sự cảm thấy hổ thẹn, bởi vì việc này vốn nên là việc ta phải làm, nhưng bây giờ phu nhân đã làm.” Phản ứng đầu tiên của Nguyệt Nguyệt chính là —— đại thần, ngươi thật sự rất không biết xấu hổ, cư nhiên có thể nói thành như vậy? Nguyệt Nguyệt không dám tin nhìn đại thần, lẩm bẩm nói: “Thật sự không nghĩ tới, sẽ là ngươi.” Đúng lúc này trên màn ảnh máy vi tính đột nhiên dần hiện ra một cái thỉnh cầu giao dịch, Nguyệt Nguyệt liền xác nhận, đại thần để vào một cái dây thừng màu đỏ giao dịch ở lan lý, Nguyệt Nguyệt cũng không nhìn rỏ nhiều tùy tiện điểm xác nhận. Nguyệt Nguyệt nhìn thấy đại thần trước mặt cười với vẻ mặt đắc ý, cô có chút buồn bực nói : “Bởi vì là ngươi lấy được nhẫn, cho nên ngươi phải theo giúp ta đi Thần Mộ tầng 50?” “Ân?” “Đây là nhẫn nhiệm vụ.” “Là nhẫn cầu hôn.” “Ta nói chiếc nhẫn này là đễ làm nhiệm vụ!” “Nhưng là nó chính là chiếc nhẫn nàng đem đi cầu hôn ta!” “Quên đi ~! Cụ thể chờ ta đến lúc đó dẫn ngươi đi gặp một người ngươi sẽ hiểu rỏ.” Lúc này bởi vì nhìn thấy đại thần bắt lấy chiếc nhẫn sau đó một loạt chuyện đã xảy ra, Tầm Nguyệt đi từ từ đến hai người bên người nói : “Chúc mừng các ngươi! Ta còn có chút việc đi trước.” Nói xong không chờ Nguyệt Nguyệt nói chút gì đó, xoay người rời đi. Không biết vì Nguyệt Nguyệt cảm thấy hắn rời đi khi cước bộ mang theo vài tia dồn dập. Nên Nguyệt Nguyệt nhìn phương hướng ‘ Tầm Nguyệt ’ rời đi đến ngẩn người, đại thần mở miệng cắt đứt suy nghĩ của Nguyệt Nguyệt sâu xa nói : “Thích không?” “A?” “Ta đưa sính lễ, ngươi thích không?” “Ách —— sính lễ?” Nguyệt Nguyệt trợn tròn mắt, cái gì sính lễ? Khi nào thì đưa? Nghĩ đến vừa rồi đại thần dường như cho mình một sợi dây màu đỏ. Nguyệt Nguyệt vội vàng đem túi của mình mở ra, nhìn thấy, đem con chuột lia đến sợi dây nó hiện ra: Bộ dây cương ‘ Hỏa Phượng Hoàng ’ sau đó phía dưới còn biểu hiện ra một ít thuộc tính của hỏa phượng hoàng. Tốc độ di chuyển gia tăng 200%, có thể ngồi hai người. Dây thừng sau khi giải trừ phong ấn sẽ cưỡi hai người ‘ Hỏa Phượng ’, nên vật phẩm một khi giải trừ phong ấn ‘ hỏa phượng ’ sẽ khóa lại vật phẩm, không thể giao dịch, không thể bỏ đi! Nhìn thấy vật phẩm mà đại thần mới vừa đưa mình, Nguyệt Nguyệt hét lên. Trong phòng ngủ ba người kia liền nhìn Nguyệt Nguyệt ở nơi này giống như động kinh thét chói tai, đều sợ tới mức vội vàng chạy tới hỏi chuyện gì xảy ra. Nguyệt Nguyệt chính là che miệng lại không ngừng dùng ngón tay chỉ vào màn hình. Bảo Nhi đem đầu tiến đến trước máy tính, nhìn thấy Nguyệt Nguyệt vừa mới đem con chuột đưa đến chổ kia thì cũng nhìn qua sau đó thét chói tai, là tọa kỵ a, không nghĩ tới đại thần có một tọa kỵ nữa, lại còn đưa cho Nguyệt Nguyệt. Bảo Nhi hai mắt tỏa ánh sáng nhìn cái dây cương kia nói : “Điều này chẳng phải chính là kiếm được một đại thần sao? Thật hạnh phúc a!” Thôi Tuyết sau khi nghe được ngay tại trên đầu cô vỗ một cái nói : “Nha đầu chết tiệt kia nói gì thế?” Bảo Nhi ủy khuất xoa xoa cái đầu nhỏ của chính mình, tùy tiện nói một chút mà thôi nha, lại đánh nặng như vậy, đau chết ! Chung Đình không có phát biểu ý kiến gì, chính là cảm thán một câu, đại thần vận khí thật tốt a! Sớm biết rằng cái hoạt động kia ngoại trừ tặng vũ khí còn tặng thêm một đôi tọa kỵ… thì các cô lúc ấy đã tham gia. Dù sao các cô cho tới bây giờ sẽ không thiếu tiền! Nguyệt Nguyệt nhìn cái dây cương trong túi đồ kia, lắp bắp kinh hãi, chính mình chỉ là giúp mọi người trong phòng hỏi han tin tức một chút mà thôi, hắn tại sao phải cho chính mình chứ? : “Cho ta sao?” : “Đúng.” : “Vì sao lại cho ta? Ta chỉ là giúp các bạn trong phòng hỏi mà thôi.” : “bởi vì nó chỉ có nàng mới có thể dùng, vốn chuẩn bị đợi đến ngày thành thân sẽ đưa. Hiện tại xem như ta đưa sính lễ trước cho nàng đi!” : “không được! Ta không thể nhận, nó quá quý trọng rồi. Hơn nữa vừa mới bắt đầu ngươi còn giúp ta trả tiền cho ‘ Tầm Nguyệt ’, chờ ta có tiền sẽ trả lại cho ngươi.” : “làm sao có thể chứ? Ta cảm thấy nó cũng không quý trọng bằng cái nhẫn mà nàng đưa cho ta.” Nguyệt Nguyệt nước mắt muốn rơi, nói đại thần a, ngươi không nói chiếc nhẫn đó là nhẫn cầu hôn thì không được hay sao? Nguyệt Nguyệt rối rắm mở miệng nói: “Cái kia không phải nhẫn cầu hôn.” Nguyệt Nguyệt vừa mới nói chuyện, thì toàn bộ người trong bang Thị Huyết điều nhất trí nói : “Là nhẫn cầu hôn mà, chúng ta điều thấy rất rỏ ràng nha, đại tẩu người không cần phải nói như vậy.” Đại thần cười đến vẻ mặt đắc ý đem bàn tay có chiếc nhẫn đang an vị ở ngón vô danh lắc qua lắc lại, làm cô thật muốn qua đó đem ngón tay của hắn chặt đi. Chính mình bị hắn vu cáo, hắn nói là chính mình khinh bạc hắn, đối với hắn phải có trách nhiệm đã đủ oan uổng rồi, mà tình cảnh hiện tại lại thành cô lấy nhẫn đi cầu hôn hắn. Hơn nữa đám người trước mắt này đều bị cận thị sao? Không nhìn thấy là đại thần chính mình đem nhẫn cầm lấy sao, cũng là chính mình tự tay đeo nhẫn lên? Mà chuyện này có liên quan đến cô sao? Thế này là cái gì với cái gì nha? : “Nhưng mà tọa kỵ này của ngươi thật sự quá quý trọng.” : “Tọa kỵ là một đôi.” : “Hả?” Nguyệt Nguyệt không hiểu được ý của đại thần! : “Phượng cùng Hoàng là một đôi, cho nên phượng chỉ có nàng mới có thể dùng, huống chi đây là sính lễ vi phu đưa cho nàng.” : “Nhưng là ta không đồ cưới a!” : “Phu nhân trừ bỏ chính mình, phu nhân thật đúng là không có gì có thể làm đồ cưới, như vậy hay là dùng báo đáp đi!” Sau khi nói xong cũng không đợi Nguyệt Nguyệt có phản ứng gì, trực tiếp phát ra một lời mời gia nhập bang hội cho Nguyệt Nguyệt. Nguyệt Nguyệt nhìn thấy lời mời kia cảm thấy khó khăn rồi, rốt cuộc chính mình có nên gia nhập bang hội của đại thần hay không đây? Cô khó xử quay đầu lại hỏi: “Đại thần mời mình vào bang hội của hắng, mình nên vào hay không đây?” Bảo Nhi nghe xong liền chạy đến trước mặt của Nguyệt Nguyệt, tay để ở trên trán cô dò xét nói : “Không phát sốt a, làm sao lại có thể ngớ ngẩn như thế chứ?” “Hả?” “Chuyện tốt như vậy cậu muốn hỏi bọn mình làm gì nha?” Bảo Nhi vẻ mặt khinh bỉ nhìn Nguyệt Nguyệt. “Nhưng là. . .” Chung Đình cũng đầy nghi vấn nhìn Nguyệt Nguyệt, chờ cô nói xong, nhưng chờ cả buổi Nguyệt Nguyệt cũng không mở miệng nói tiếp. Chung đình bất đắc dĩ mở miệng nói: “Vì sao không vào bang hội của hắn?” “Nhưng nếu vào bang hội của hắn vậy sẽ không cùng bang hội với các cậu nha!” “Vậy thì có sao, có quan hệ gì chứ? Chúng ta đều ở trong một phòng ngủ, có chuyện gì tùy tiện kêu một tiếng là được rồi, vào bang hội của hắn đi!” Dù sao đại thần nhất định là lo lắng cho Nguyệt Nguyệt mới đem cô ấy vào trong bang hội của mình, Nguyệt Nguyệt cho tới nay đều bởi vì 《 Ngạo Thiên thần đao 》mà bị toàn bộ mọi người chú ý, lần này càng bởi vì chuyện của ‘ Lạc Vũ Phỉ Phi ’ nên toàn bộ người chơi không người nào không biết tới cô, hơn nữa còn có vài cô gái muốn kiếm một chổ tối để hại cô! Cho nên Nguyệt Nguyệt ở bên cạnh hắn mới là an toàn nhất. Nguyệt Nguyệt sau khi nghe được, liền nhẹ nhàng nhấn đồng ý, hệ thống nêu lên cô đã gia nhập bang phái. Nhìn thấy Nguyệt Nguyệt vào bang phái, chung quanh các thành viên bang Thị Huyết, đều hưng phấn vây quanh lại đây, bảy phương tám hướng ở trước mặt Nguyệt Nguyệt giới thiệu, Nguyệt Nguyệt chỉ cảm thấy một mảnh trắng bóng đánh tới hướng chính mình, căn bản là thấy không rõ lắm bọn họ đang nói cái gì. Lúc này đại thần nổi giận! : “Đều vây quanh làm cái gì? Nên đi làm việc của mình cả đi!” Đám người kia nhìn thấy bang chủ phát hỏa rồi, toàn bộ nhanh chóng giải tán! Dù sao làm cho đại tẩu nhận biết mình đúng thật là tốt, nhưng là nếu để cho bang chủ quan tâm tới mới là khủng bố. Nhìn đám tiểu tử quấy rối kia đều rời khỏi, đại thần nhìn về phía Nguyệt Nguyệt. : “phu nhân!” : “Sao?” : “Chờ ta trở lại!” : “Quay về, trở về? Cái gì?” Hiển nhiên Nguyệt Nguyệt chúng ta là theo con đường riêng không hiểu lời đại thần nói, nghiễm nhiên trở thành con vẹt nói lại những lời của đại thần. : “Chờ ta trở lại, chúng ta kết hôn!” : “Chờ ngươi trở về ta nhất định không tới cấp 50.” : “Sẽ không, chờ ta trở lại nàng nhất định sẽ đến cấp 50.” : “Ngươi vì sao khẳng định như vậy?” : “Ta không làm việc mà mình không chắc chắn.”