Edit: A Tử
Thôi Tuyết cùng Chung Đình hai mặt nhìn sau, chạy nhanh tới trước màn hình của Nguyệt Nguyệt, nhìn hình ảnh trên màn hình, Huyết Sắc Dụ Hoặc quần áo ngân y, giống như cánh chim ấm áp mở ra, đem người con gái tên Lam Nguyệt Lệ xinh xắn lanh lợi bảo hộ ở này trong lòng, gió nhẹ nhẹ nhàng soi lên bộ quần áo màu hồng nhạt của Lam Nguyệt Lệ, làn váy thật dài bay theo gió, Lăng Phong bay múa.
Ân, toàn bộ hình ảnh thoạt nhìn là phi thường tuyệt đẹp ! Chung Đình không hiểu chút nào nhìn Nguyệt Nguyệt nói : “Cậu chẳng lẽ bảo chúng ta sang đây xem ngươi cùng đại thần ngọt ngào đấy sao?”
Bảo Nhi vốn bị Nguyệt Nguyệt trừng mắt nhìn xem thường, hiện tại cũng hấp tấp đánh tới, đợi cô nhìn đến trên màn ảnh hình ảnh hai người đang thân thiết ôm nhau thì kinh hô: “A của ta Nguyệt Nguyệt a! Cũng đã ôm ấp đến như vậy, cậu thật đúng là bị vị đại thần này tính kế rồi nha, bằng không như thế nào vuốt ve thân mật như vậy?”
Nguyệt Nguyệt nghe được Bảo Nhi nói xong, trong lòng vốn là có một chút nghi ngờ bởi vì bị tính kế, mà dâng lên mầm móng lửa giận nho nhỏ, kết quả bị Bảo Nhi như vậy nhắc tới ‘ phốc ’ một tiếng liền thiêu đốt thành lửa cháy lan ra đồng cỏ đại hỏa, Nguyệt Nguyệt giận dữ hét: “Sát ——! Mình bị tính kế sao? Là bị hắn ta tính kế, mà mình không phải còn phải đi tìm người giàu có sao? mà không, là bị người ta tìm đến.”
Sau khi nói xong, Nguyệt Nguyệt ở trong lòng âm thầm nói thầm: tính ra cũng có thể nói như thế, đại thần hiện tại không phải xem như người giàu hay có sao? Nhưng là nói bây giờ không phải là vấn đề đi? Nguyệt Nguyệt bất đắc dĩ ôm cái trán, nhìn Chung Đình cùng Bảo Nhi nói : “Chẳng lẽ trong mắt các cậu chỉ có đại thần sao? Mình cho các cậu xem gì đó các cậu cũng không thấy sao?”
Lúc này ở một bên Thôi Tuyết hai mắt kích động nhìn màn hình nói một câu: “Tọa kỵ! ! !”
“A? ?” Chung Đình cùng Bảo Nhi cùng nhau mê mang nói. “Ta nói Nguyệt Nguyệt cho chúng ta sang đây xem là tọa kỵ, mà không phải là để cho chúng ta xem cậu ấy cùng đại thần thân thiết.”
“Tọa kỵ? Thế nào a?”
“A —— thật sự nha, đại thần tại sao phải có tọa kỵ?” Bảo Nhi âm thanh kêu lên, cô cùng Chung Đình rốt cục cũng đã phát hiện tọa kỵ tồn tại. Nguyệt Nguyệt âm thầm may mắn trong phòng ngủ của mình, còn có Thôi Tuyết là bình thường.
A di đà Phật! Bảo Nhi cùng Chung Đình lúc này phát hiện hai người này là ngồi ở trên người một con đại điểu mà bay nha. Hai người kinh ngạc cằm đều phải rớt xuống đất, không phải nói không có mở hệ thống thú cưỡi sao? Như vậy hiện tại ai đi ra nói cho các cô biết, hai người này là đang cưỡi trên cái gì?
Cô hiện tại phải nhìn…nữa hình ảnh sau thứ nhất phản ánh chính là, không hổ là đại thần a! Cái gì cũng có khả năng phát sinh ở trên người hắn. Liền suy nghĩ đến lai lịch của tọa kỵ, Bảo Nhi đẩy Nguyệt Nguyệt còn đang sửng sờ hướng hắn nói: “Mau, hỏi đại thần này Đại Điểu này ở đâu ra?”
Nhìn ba người trong phòng ngủ, không riêng gì Bảo Nhi, ngay cả Thôi Tuyết bình thường đối cái gì đều có vẻ không quan tâm cũng đầy là hy vọng nhìn Nguyệt Nguyệt, hi vọng cô có thể hỏi hỏi đại thần ở nơi nào làm cho tọa kỵ.
Nguyệt Nguyệt chịu không nổi Bảo Nhi ở nơi này thôi thúc mình, cô trừng mắt nhìn trừng Bảo Nhi liếc mắt một cái, mới ở trên bàn phím gõ vài cái.
: “đại thần, ba người bạn cùng phòng của ta muốn hỏi con đại điểu màu đỏ này ở đâu mà có?”
< Huyết Sắc Dụ Hoặc>: “nàng muốn có sao?”
Ách ——! Nguyệt Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt. Hay là thôi đi, tọa kỵ hẳn là vật phẩm cực quí nha, cô không có khả năng mua nổi!
: “không cần, chính là các cậu ấy muốn biết làm sao lấy được.”
: “trước mắt tọa kỵ vẫn chưa hoàn toàn mở ra, tọa kỵ của ta là do hoạt động lần trước, công ty HJ đưa !”
Cắt ~~~! ! ! Ba người tập thể quay đầu quay về Computer chính mình đi chơi. buồn bực a! Còn tưởng rằng có thể có tọa kỵ rồi, kết quả bây giờ người ta nói một câu còn chưa mở đem các cô đuổi đi rồi, ngươi có thế để cho các cậu ấy sắc mặt tốt sao?
: “các cậu ấy bị ngươi đả kích quá nên đi rồi.”
: “vậy nàng nói cho các cô ấy biết, và tết trung thu hệ thống tọa kỵ sẽ được mở!”
: “làm sao ngươi biết?” hắn cũng không phải là người của công ty game, người ta mấy tháng mở ra hệ thống gì hắn làm sao có thể biết?
: “ta lúc đến công ty HJ lĩnh thưởng, quản lý bộ phận kỹ thuật bên đó có đề cập qua.”
Nguyệt Nguyệt nhìn thấy ba cô bạn trong phòng vì vấn đề về tọa kỵ mà mặt ủ mày chau, Nguyệt Nguyệt hảo tâm quay đầu nói cho bọn họ biết:” đại thần nói, tết Trung thu sẽ mở ra hệ thống tọa kỵ, hơn nữa người nói tin này là quản lý bộ phận kỹ thuật của công ty HJ, hẳn là không sai được. Các cậu đừng màng vẻ mặt đau khổ như vậy nữa.”
“Thật vậy chăng?” Bảo Nhi cao hứng thét to, chỉ cần biết hệ thống sẽ mau chóng mở ra không sai là được, các cô đến lúc đó nhất định phải đi làm vài con để chơi đùa. “Ta đây đến lúc đó nhất định phải mua mấy con, không được ta liền đổi lấy mà chơi.”
Thôi Tuyết trực tiếp nắm lên trên bàn một khối đường hướng Bảo Nhi đang đập phá đi qua nói : “Cậu thực cho là ở ven đường là có thể nhặt được phải không? Còn muốn có đến mấy con, đến lúc đó có thể hay không có được một con đều là vấn đề.”
“Kia, , , người ta chính là tưởng tượng trước thôi mà, không được sao?” Bảo Nhi chu miệng nói.
Chung Đình khéo đột nhiên cười nói: “Được rồi! Chờ ra chúng ta đều đi kiếm một con, để chơi đùa là được chứ sao.”
“Đúng vậy! Ta như thế nào không nghĩ tới a! Đình à cậu vẫn là thông minh như vậy, ô ô chỉ có cậu sẽ không khi dễ mình, cũng không giống Nguyệt Nguyệt cùng Tuyết.” Bảo Nhi ánh mắt ngặp nước chạy qua chổ Chung Đình biểu diễn màn gấu trúc ôm cây.
Nguyệt Nguyệt dở khóc dở cười nhìn Bảo Nhi ở nơi đó làm nũng, lúc này Đại Điểu đã bay đến nơi liền ngừng lại, Nguyệt Nguyệt nhìn đại thần nói với mình.
: “Nàng đi tìm một chổ nào đứng đi, đừng để boss đánh trúng.”
Nguyệt Nguyệt nhìn đại thần quan tâm an ủi mình, cảm động nhấc tay thi lễ nói.
: “Đã biết, ta cái gì cũng không làm được, chỉ bỏ chạy là nhanh nhất .”
: “bọn họ đều đã ở phía trước rồi, nàng hãy vào tổ đội của ta.”
Nguyệt Nguyệt liền xin gia nhập đội, nhìn đại thần cho mình vào tổ đội, Nguyệt Nguyệt khẩn trương đi theo phía sau đại thần hướng vào Vụ Phong cốc, Nguyệt Nguyệt mở ra bản đồ nhìn, nhìn thấy trên bản đồ phía trước là một cái sân hình tròn, hơn nữa mặt trên cũng không có kiến trúc gì, ở một cái địa phương có vẻ trống trải này, cô rốt cuộc trốn ở chổ nào mới an toàn đây? Cô cúi đầu suy tư đi theo ở phía sau.
Xa xa một đoàn người của bang Thị Huyết đang ở nơi đó giúp đỡ, lúc này phía sau bọn họ đột nhiên truyền đến một âm thanh kinh người, bọn họ đều quay đầu nhìn lại, một con hồng sắc phượng hoàng đang hướng bọn họ bay tới, mà trên người Phượng Hoàng đúng là bang chủ của bọn hắn cùng với Nguyệt Nguyệt, nhìn Phượng Hoàng sau khi dừng lại, bọn họ lại thấy vị bang chủ bình thường thấy con gái tựa như thấy virut SARS, lại còn chủ động đi đến bên cạnh Nguyệt Nguyệt ôm nàng ta xuống.
Thấy\một màn như vậy, cầm của bọn họ muốn rớt xuống đất rồi, nhưng cả đám trẻ con đó liền mau chóng lấy lại tinh thần, đều dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chầm chầm hai người.
Lúc này đại thần cất xong Phượng Hoàng thì hướng về bên này đã đi tới. Bọn họ nhìn thấy đại thần cùng Nguyệt Nguyệt đi đến, đều vô cùng hưng phấn hướng hai người bọn họ hô: “Lão đại mau tới a, người này rất biến thái, chúng ta làm không được a!”
Còn có một đám người chú ý tới Nguyệt Nguyệt đi theo phía sau đại thần, vẻ mặt cả đám điều ái muội mà ở nơi đó còn nháy mắt ra hiệu, khó trách lão đại lâu như vậy mới lại đây, thời gian của người ta là đặt trên người tiểu mỹ nhân nha, lại cảm thán nói, thật đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân a! Mọi người còn nhất nhất nói to ‘ bang chủ phu nhân khỏe ’, hiện tại cùng cô ta có quan hệ tốt, về sau thời điểm lão đại phát biểu, cô ta cũng có thể bao phủ bọn họ a!
Ách ~! Bất quá nhìn gương mặt lạnh lùng của bang chủ, ý nghĩ này vẫn là tự mình nghĩ thôi thì tốt rồi.
Đột nhiên phía trước đại thần ngừng lại, Nguyệt Nguyệt còn đang suy tư nên không biết là đại thần đột nhiên ngừng lại, trực tiếp liền hướng về phía lưng đại thần mà đụng một cái, mắt thấy cô sắp sửa lại quang vinh ngã nhào trên đất rồi, mà phía trước nguyên đám tiểu tử, mắt thấy Nguyệt Nguyệt sắp rơi xuống đất trong nháy mắt, kia bôi màu bạc thân ảnh một cái lặng yên xoay người nhảy đến Nguyệt Nguyệt phía sau nhẹ nhàng tiếp được cô.
Hắn chau mày nhìn nàng nói: “Đến, đừng nữa thất thần nữa, sẽ có nguy hiểm!”
Nguyệt Nguyệt còn sững sờ ở vừa rồi một màn. Ngây ngốc : “Nha.”
Lúc này đám kia trong bang chúng đi ra một mỹ nữ, cô ta đi đến bên người ‘Huyết Sắc Dụ Hoặc’, nhìn nhìn Nguyệt Nguyệt rồi hướng về phía đại thần thản nhiên cười nói : “Huyết Sắc, đây chính là bang chủ phu nhân tương lại của chúng ta ‘ Lam Nguyệt Lệ ’ sao?”
Nguyệt Nguyệt nghe thấy có một cô gái kêu đại thần là ‘ Huyết Sắc ’ mà không phải bang chủ, hơn nữa người nọ còn có nhắc tới tên mình, nhu nhu cái mũi vừa bị đại thần làm đau, từ phía sau lưng đại thần thò đầu ra, nhìn đến là một mỹ nữ tuyệt mỹ đang mặt áo màu lam hướng về phía mình tươi sáng cười nói: “Mỹ nữ xin chào a, ta là Lam Nguyệt Lệ.”
Cô gái áo lam nhìn Nguyệt Nguyệt tươi cười, trên mặt hiện lên một tia hoảng hốt, đột nhiên hoàn hồn ôn nhu cười nói: “Xin chào, ta là Ngạo VS Điệp.”
“A ——!” Nguyệt Nguyệt thất thanh kêu lên. Hù dọa tất cả mọi người, tên của của mỹ nữ người ta có như vậy dọa người sao? Mà dẫn đến âm thanh thét chói tai như vậy?
“Ngươi chính là đệ nhất mỹ nữ ở khu vực này?” Nguyệt Nguyệt kích động tràn ngập nhìn chầm chầm cô gái áo lam, đây là đệ nhất mỹ nữ a, tôi cho tới nay đều là chỉ nghe danh, chưa từng gặp a, hôm nay khó được có cơ hội ở trong này nhìn thấy, có thể làm cho cô không kích động sao?
Ngạo VS Điệp nhìn bộ dạng kinh ngạc của Nguyệt Nguyệt, đối với cô nhẹ nhàng cười nói: “Muội muội ngươi nói đùa rồi, này cái gì mà đệ nhất mỹ nữ đều là các vị nâng đỡ rồi, ta kỳ thật cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, cũng chỉ là muốn tìm tốt nam nhân tốt giúp chồng dạy con thôi.”
Nói xong câu đó, ánh mắt của cô ta hơi hơi đảo qua trên mặt đại thần, nhìn đến khuôn mặt không thay đổi từ lúc cô ta xuất hiện cho đến giờ, cô liền không có mở miệng.
Lúc này ‘ Huyết Sắc Dụ Hoặc ’ đã ở trong bang hội sắp xếp xong xuôi đội ngũ chủ công, còn có đội ngũ dẫn dụ, đội ngũ trợ giúp điều an bài tốt, mà hắn cũng chẳng làm vì nhiều lắm vì mọi chuyện đã được an bài tốt lắm rồi mọi người đã đều có vị trí và cương vị riêng.
Nguyệt Nguyệt chạy tới tảng đá lớn cách đại thần không xa lắm núp vào, dù sao mọi người đều nói rồi, chỉ cần mình trốn kỹ không cho boss đánh trúng là được rồi! Nếu không giúp sức được, vậy hãy để cho chính mình trốn ở nơi an toàn, đừng gây thêm phiền toái cho mọi người là được.
Đột nhiên đại thần lạnh như băng nói ra một câu, thiếu chút nữa đem Nguyệt Nguyệt hù chết.
: “còn muốn trốn đến khi nào a? Trốn, trốn cái gì?”
Nguyệt Nguyệt chuyển đầu nhìn trái nhìn phải, chẳng lẽ đại thần nói đến chính mình? Ngay tại lúc Nguyệt Nguyệt muốn từ tảng đá đi ra, chỉ thấy sau đám người có hai bóng người.