[Dịch]Chơi Game, Trói Đại Thần

Chương 21 : Cấp cho đại thần một cái danh phận




Edit: DOL

Lúc này trong phòng ngủ, ba ánh mắt quái dị phóng thẳng lên người Nguyệt Nguyệt, nhìn xem cô ấy có phải Nguyệt Nguyệt mà họ quen biết không? Không phải giả mạo chứa? Ba người trong lòng nghĩ thầm: vừa rồi Nguyệt Nguyệt dùng thủ đoạn tàn bạo giết chết ‘ Lạc Vũ Phỉ Phi ’, nguyên lai Nguyệt Nguyệt chúng ta cũng có thể xấu bụng như vậy!

Nguyệt Nguyệt bất đắc dĩ nhìn ba người trong phòng, kỳ thật cô cũng không muốn vô sỉ như vậy giết chết ‘Lạc Vũ Phỉ Phi’, nhưng hiện tại cô mới có cấp 10, trừ bỏ dùng biện pháp kia, chẳng lẽ còn phương pháp khác sao?

Nguyệt Nguyệt không nhìn ba người trong phòng nữa, chuẩn bị đi tìm cái tên đại thần tung tin vịt kia, vài ngày rồi, rốt cục cũng chờ tới khi hắn login rồi! Mà lúc này đột nhiên ‘Hàn Lâm Học Sĩ’ đứng bên cạnh mật nói với Nguyệt Nguyệt:

“Đại tẩu a! Xin chị thương xót a, đừng nói cho lão đại biết chúng ta không bảo vệ tốt để chị bị luân bạch a!” Nguyệt Nguyệt thầm thở dài, mới mật lại:

“Đã nói ngươi đừng cứ gọi ta là đại tẩu rồi, các ngươi không nghe, ta có bị luân bạch cũng không liên quan tới các ngươi. Ta sẽ không nói!” Sau khi nói xong Nguyệt Nguyệt lại quên hỏi tìm đại thần ở đâu rồi, liền mật qua hỏi ‘Hàn Lâm Học Sĩ’: “ta muốn tìm đại thần nói chuyện, ta nên đi dâu tìm hắn vậy?”

‘Hàn Lâm Học Sĩ’ nói với ngươi: “a! Ta quên nói, vừa rồi lão đại bảo ta nói với chị tìm hắn ở thác nước!”

Sau khi nói xong cũng không để ý Nguyệt Nguyệt có biết đường không, chỉ biết xé phù chạy về thành, bây giờ không chạy, chẳng lẽ chờ lão đại phát hiện chuyện hôm nay thì chạy còn kịp sao? Cho nên vẫn nên chạy nhanh tránh nạn thôi!

Thác nước ở chỗ nào vậy? Nguyệt Nguyệt trở về thành, mở bản đồ ra xem, phát hiện thác nước ở phía sau Luận Kiếm sơn trang. Suy nghĩ một chút, Nguyệt Nguyệt tới thợ rèn sửa chữa, bị giết thì độ bền rớt trang bị sẽ xuống 0, sau đó quay về kho hàng sắp xếp lại. Ánh mắt liếc qua chiếc nhẫn nam của Thu Hương đưa cho mình. Bây giờ lại trở về cấp 10, ai ~! Luyện cấp cao lên một chút sau đó mới tìm chủ nhân nhẫn nam! Lại sợ đặt trong túi không cẩn thận bán mất cho NPC, nghĩ xong quyết định đem cái nhẫn kia vào kho hàng.

Trên đường đi tới thác nước, Nguyệt Nguyệt mới nhớ tới bốn người trộng đội mình, vừa rồi định quay lại chào hỏi bọn họ, kết quả vì đại thần login, hại mình lại quên mất, Nguyệt Nguyệt vẫn quyết định mật với ‘Kiều Khí Công Chúa’.

: “nha đầu, ta đã trở về, bất quá bây giờ ta có chút chuyện, muội nói với bọn họ, lát ta sẽ quay lại chơi tiếp!”

: “Nguyệt Nguyệt tỷ, thực xin lỗi! Trách chúng ta không có năng lực bảo hộ tỷ, mới hại tỷ ——”

: “không sao, tiểu nha đầu đừng suy nghĩ bậy, ta không sao hết? Nhớ nói với các huynh ấy nha.”

Lúc này bên máy tinh kia, một cô gái tóc vàng ngẩn người nhìn nữ tử áo trắng trong màn ảnh, qua mấy phút nàng mới từ từ phát ra một câu.

: “Dạ, em sẽ nói cho bọn họ biết. Vậy tỷ trước mau đi đi!”

Nguyệt Nguyệt mới vừa tới Luận Kiếm sơn trang mơ hồ nghe thấy tiếng nước chảy rầm rầm, đi theo tiếng nước, quả nhiên gần thác nước, có một nam nhân tóc và áo đều màu bạc, bóng dáng nhìn qua hơi cô đơn lại mang một chút bướng bĩnh, sau lưng còn đeo một thanh trường kiếm.

Nguyệt Nguyệt dừng một chút sau mới bước tới. Lúc Nguyệt Nguyệt đi đến bên cạnh, hắn quay đầu, nhìn cô gật đầu mở miệng nói: “Nàng đã đến rồi?”

Nguyệt Nguyệt không nghĩ tới hắn lại đột nhiên chào hỏi mình, hơi ngẩn người, một hồi lâu mới phản ánh lại, cười ngượng mới mở miệng nói :

“uhm, ta muốn nói chuyện với ngươi!” hắn chỉ nhìn cô không nói lời nào, chờ cô tự mở miệng nói với mình. Nguyệt Nguyệt đợi nửa ngày cũng không còn thấy hắn nói tiếp, hơi tức giận lành phải nói rõ trước:

“Ta muốn bạn của ngươi đừng gọi ta là đại tẩu nữa, tuy rằng chuyện hôm đó là ta không đúng, nhưng lúc ấy ta có xin lỗi rồi ah.” Nhưng Nguyệt Nguyệt nói xong hơn nữa ngày, cũng không thấy ‘ Huyết Sắc Dụ Hoặc ’ nói gì, cô không khỏi hoài nghi hắn có còn ở đó không? Cô chạy tới chạy lui bên cạnh hắn hỏi:

“Có ở đây không? Không ở đây sao? Ngươi rốt cuộc có ở đây không? Ngươi chẳng lẽ không có ở đây sao?” Cô đành phải tự tiêu khiển ở đây. Ngồi trước máy tính, hắn dập tắt mẩu thuốc lá trên tay, lại đốt một điếu khác, nhưng lần này chỉ nhìn điếu thuốc tự cháy hết, hắn cũng chưa hút một ngụm.

Hắn nhìn tiểu nha đầu hồng y cứ chạy tới chạy lui quanh người hỏi mình có ở đây hay không, vẻ mặt mệt mỏi từ từ hiện lên một nụ cười ôn nhu. Con mồi đã rơi vào bẫy, hắn nên buông tay không? Đáp án đương nhiên là không! Hơn nữa … sau năm năm mới lại gặp nhau, hắn không cho rằng mình có thể buông tay! Đôi tay thon dài nhẹ nhàng đặt trên bàn phím đánh ra một câu, nhưng chỉ một câu lại khiếm Nguyệt Nguyệt hoàn toàn đứng hình!

: “kỳ thật nói nhiều như vậy, nàng cũng chỉ là tìm cớ không muốn phụ trách với ta thôi?”

Nguyệt Nguyệt đang uống nước liền bị sặc ho khan không ngừng. Chờ một lát sau, cô không tin lại nhìn màn hình, nhưng nhìn thế nào cũng chỉ có một câu kia. Mình không nhìn lầm chứa? Đại thần lại còn nói mình không muốn phụ trách với hắn? Nhưng mà ta phụ trách cái gì ah? Nguyệt Nguyệt dùng sắc trừng mắt nhìn thân ảnh kia, quả thực không dám tin, đây là lời đại thần sao? Thật sao? Qua một lúc lâu, Nguyệt Nguyệt đồng học mới lắp bắp xuất ra một câu:

“Cái kia. . . Đại thần a! ta… ta chỉ là nhẹ nhàng đụng phải, hơn nữa chỉ là không cẩn thận sờ soạng ngươi vài cái, ngươi cảm thấy cần ta … phụ trách sao?” Ách… có phải nên bỏ qua đi? Hai mắt An Lạc Phi mang theo ý cười nhìn lời thân ảnh hồng y, hắn dám cam đoan vừa rồi cô chắc rất giật mình.

: “nàng cảm thấy cần dùng cái gì phụ trách?”

: “ách —— có phải hay không coi như xong.”

: “nàng thật sự cảm thấy việc phụ trách với ta không quan trọng sao?”

: “đúng. . . Đúng vậy! Ngươi là đại thần a! Làm sao có thể cần ta phụ trách với ngươi.”

: “nhưng nếu ta nói cho ngươi biết, ngươi là nữ nhân đầu tiên chạm vào ta thì sao?”

“Phốc ——!” Nguyệt Nguyệt phun ra ( t/g: đã nói ngươi rồi, bị một lần còn không biết tiếp thu kinh nghiệm, sao lại uống nước trước màn hình? Động một chút là phun ra, thực bẩn! ) hiện tại trong đầu của cô chỉ có hai chữ “lần đầu” không ngừng bay tới thổi đi!” “lần đầu” “lần đầu a!” đại thần lại còn nói cô là nữ nhân đầu tiên chạm hắn, mẹ nó! ! ! ba người trong phòng nhìn Nguyệt Nguyệt, cô sợ tới mức chạy nhanh che lại màn hình máy tính, nói với ba người kia :

“Xoay qua chỗ khác, không cho phép nhìn, không cho phép nhìn! Ta đang nói chuyện yêu đương với hắn!” châm chước nửa ngày, Nguyệt Nguyệt mới quyết định giơ tay lên, đánh một câu.

: “vậy là ngươi muốn ta phụ trách như thế nào?”

Lúc này trước máy tính, con ngươi đen nhánh sáng lên tràn đầy ý cười. môi cũng hơi hơi nhếch lên! Thấy hắn vẫn chưa trả lời, Nguyệt Nguyệt lần nữa hoài nghi hắn lại biến mất, ngay lúc nàng chuẩn bị hỏi hắn, đại thần của chúng ta mở miệng nói chuyện.

: “nàng chẳng lẻ không cảm thấy, bây giờ nàng hẳn là phải cho ta một danh phận sao?”

Danh. . . Danh phận? Nguyệt Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt.

: “đại thần, xin hỏi những lời này có giống ý ta nghĩ không?”

: “nếu không phải ý đó thì…, thì nàng nghĩ còn ý khác sao!”

: “nhưng. . . Nhưng , sever này có rất nhiều cô gái sẵn lòng phụ trách với ngươi a!”

: “Nàng không muốn?”

Không biết có phải hay không do Nguyệt Nguyệt là người có lỗi, ngay lúc đại thần đánh ra câu kia, cô đột nhiên cảm giác như có ánh mắt sắc bén lướt qua người mình. Sợ tới mức cô nhanh chóng dùng sức lắc đầu nói : “Không —— không có.” Sau khi nói xong cô lại nhịn không được trong lòng nói thầm: chẳng lẽ ta nói không muốn, ngươi sẽ bỏ qua ta sao?

: “vậy nàng đồng ý cho ta danh phận rồi?”

Nguyệt Nguyệt thở dài, aizz ——!

: “vâng!”

Trước máy tính, sau khi An Lạc Phi nhìn đáp án kia, sự mệt mỏi trên người liền trở thành hư không, hiện tại thoạt nhìn tinh thần hắn rất sảng khoái, nghĩ đến việc sắp đem người nào đó lừa gạt tới tay, hắn vui vẻ xoa bóp tay, phân phó thư ký thông báo nhóm trưởng phòng nửa giờ sau họp tiếp! Để điện thoại xuống, hắn mới gõ tiếp một câu.

: “xin hỏi phu nhân, khi nào mới cưới vi phu qua cửa?”

Nguyệt Nguyệt nghĩ nghĩ, nhớ rõ trước kia ba người trong phòng ngủ có nói qua, dường như phải cấp 50 mới có thể kết hôn, nghĩ đến đây trên mặt Nguyệt Nguyệt hiện lên một tia cười mờ ám, cô chỉ đáp ứng phụ trách với hắn, cũng không nói là bây giờ ah? Hiện tại cô chưa tới cấp 50 cấp sao phụ trách với hắn được? Trực tiếp kêu hắn đợi cô tới cấp 50 mới phụ trách đi! Nghĩ xong, tâm tình nàng liền vui vẻ.

: “chờ ta tới cấp 50, đến lúc đó ta sẽ phụ trách với ngươi!”

: “nhất ngôn cữu đỉnh! Vi phu sẽ chuẩn bị tốt đồ cưới.”

: “phu nhân em cũng sớm nghỉ ngơi đi, vi phu out trước!”

An Lạc Phi nói xong lời chào tạm biệt Nguyệt Nguyệt rồi logout. Chỉ để lại Nguyệt Nguyệt đang há hốc mồm với hai chữ ‘ đồ cưới ’!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.