[Dịch]Chơi Game, Trói Đại Thần

Chương 12 : THU HƯƠNG BỊ THƯƠNG




Edit: DOL

Nguyệt Nguyệt nhìn hai người không hiểu gì hết, rất muốn làm rõ chuyện gì đang xảy ra! Nhìn hai người giống như là không muốn mở miệng giải thích, Nguyệt Nguyệt mở miệng hỏi: “Ách —— cái kia, ngươi có thể trước hết nói cho ta biết cần ta hỗ trợ (giúp đỡ) cái gì?” Vừa dứt lời, đã bị người đàn bà kia kéo đến trước quầy. Mà ‘ Khí Vũ Hiên Ngang ’ càng không muốn trả lời vấn đề Nguyệt Nguyệt, chẳng lẽ muốn hắn nói cho cô biết, mình lừa cô đến đây đo thân làm hỷ phục? nếu nói vậy chắc chắn sẽ dọa cho tiểu nha đầu này chạy mất, hắn cũng không muốn sau khi lão đại trở về biết Tiểu Miêu của hắn không thấy, tìm chính mình tính toán sổ a. Cho nên lúc này tốt nhất vẫn là trầm mặc đi! Nghe không được! Nghe không được! Ta chính là nghe không được câu hỏi của tiểu nha đầu. “Đứng vững đừng nhúc nhích ——! !” Mỹ nhân trung niên mỹ lệ nhẹ kéo người Nguyệt Nguyệt đang lộn xộn, cũng không biết cô ta từ nơi nào lấy ra thước cuộn, trên người Nguyệt Nguyệt đo qua đo lại, Nguyệt Nguyệt cảm thấy rất muốn bật cười, vừa định kêu ngừng, người nọ đã buông thước tràn đầy ngạc nhiên nhìn cô. ”Thật sự nhìn không ra nha —— ngươi cái nha đầu này thoạt nhìn khô cằn kết quả như vậy không lường trước được, dáng người cân xứng như vậy, là người mà hai mươi mấy năm ta lần đầu tiên thấy nha.” Vừa nói nàng còn sờ sờ eo thon nhỏ của Nguyệt Nguyệt . ‘ Khí Vũ Hiên Ngang ’ chịu không nổi ở trong lòng nói thầm, làm sao có thể là lần đầu tiên? Trong trò chơi này nhiều nhân vật như vậy, số liệu đều giống nhau, dáng người đều một cái dạng nha, lời kịch NPC này cũng hơi quá đi! Trực tiếp cắt đứt lời ca tụng của Thu Hương a di mở miệng nói: “Vậy ngươi xem y phục này khi nào thì có thể làm xong?” Nguyệt Nguyệt nghi hoặc nhìn hắn, kêu mình tới đo dáng người là để làm quần áo? Mình và hắn lại không quen làm cái gì quần áo a? Chẳng lẽ hắn bạn gái cũng giống dáng người mình? Kêu mình tới giúp làm người mẫu sao? “Quần áo không cần làm, chỗ ta có một bộ cực phẩm , tuyệt đối mặc vào rất giống đo người mà may ra.” Thu Hương a di như là nghĩ tới điều gì vậy, trong mắt hiện lên một tia bi thống, tuy rằng rất nhanh liền khôi phục bình thường, nhưng Nguyệt Nguyệt xác thực nhìn thấy nhất thanh nhị sở (giống như là nhìn thấy rất rõ rang vậy) . ‘ Khí Vũ Hiên Ngang ’ kỳ quái hỏi: “Không phải là vừa mới đo xong sao? Tại sao có thể có sẵn ? không phải hỷ phục đều là đặt làm sao?” Thu Hương không nói gì liếc ‘ Khí Vũ Hiên Ngang ’ một cái, không phải vấn đề của hắn sao, chỉ có chú rể tự mình đến mới có thể may quần áo, khiến cho hắn đi ra ngoài trước. ‘ Khí Vũ Hiên Ngang ’ tràn đầy buồn bực vì sao may quần áo còn muốn chú rể tự mình đến, nói nhỏ đi ra ngoài. Nguyệt Nguyệt buồn bực nhìn, chính mình bị gọi tới giằng co nửa ngày, kết quả ngay cả sự tình gì cũng chưa biết, nhìn đến ‘ Khí Vũ Hiên Ngang ’ đi ra ngoài, cũng muốn đi theo hắn ra ngoài. Lúc này Thu Hương đột nhiên gọi nàng lại: “Tiểu nha đầu, ngươi trước lưu lại, ta có chút nói muốn nói với ngươi.” “Ta —— ta sao?” “Đúng!” Nguyệt Nguyệt kỳ quái nhìn, NPC này thật kỳ quái, cũng không biết có phải mình bị ảo giác, tổng cảm thấy trên người NPC này dường như cất dấu cái gì vậy, cho nên dừng bước kêu ‘ Khí Vũ Hiên Ngang ’ đi bên ngoài chờ mình. Thấy hắn đã đi ra cửa hàng, Nguyệt Nguyệt chú ý đến Thu Hương đang đứng ở bên cửa sổ, nhìn ra ngoài dường như đang suy nghĩ cái gì, nhìn bóng lưng của cô ấy ta cảm thấy một tia bi thương, một loại cảm giác đau khổ theo thân ảnh gầy yếu phát ra. Nguyệt Nguyệt không dám mở miệng đánh vỡ loại yên tĩnh này, nhẹ nhàng tiêu sái đi đến bên người Thu Hương bồi cô xem cảnh sắc ngoài cửa sổ, bên ngoài là một vườn hoa nhỏ, khắp nơi đều trồng đầy Hồ Điệp lan, cạnh góc tường còn có hai đứa bé đang chơi đu dây. Qua một hồi khá lâu Thu Hương mới chậm rãi quay đầu nhìn Nguyệt Nguyệt mở miệng nói: “Ngươi có biết tại sao ta lại kêu ngươi lưu lại không?” Nguyệt Nguyệt khó hiểu hỏi: “Ta không biết, nhưng là ta nghĩ ngươi hẳn là có lý do.” Thu Hương nhìn cô gái trước mắt, tuy rằng thoạt nhìn thực mơ hồ, nhưng mà lại có thể trả lời khôn khéo vậy, có lẽ mơ hồ chính là cô muốn tự vệ thôi. Thấy cô im lặng đứng cùng mình lúc ấy Thu Hương đã hiểu được, đứa bé này là một người phi thường thận trọng, nội tâm mềm mại, săn sóc người tỉ mỉ. Một đứa nhỏ như vậy tuyệt đối cần một cái nam nhân tốt hảo hảo bảo vệ. Thu Hương thu hồi ánh mắt đang nhìn Nguyệt Nguyệt, xoay người đi vào bên trong cửa hàng: “Theo ta vào đi, ta có chuyện muốn nhờ ngươi!” Sau khi nói xong liền vào nội thất. Nguyệt Nguyệt nhìn Thu Hương đi, nghĩ đến nàng nói có chuyện nhờ mình, Nguyệt Nguyệt thoáng do dự, cô rõ ràng biết, nếu mình bước vào nội thất thì có cơ hội nhận được một nhiệm vụ che dấu, tuy rằng cô không biết vì sao lại có thể dễ dàng đụng phải Nhiệm Vụ Ẩn Tàng, nhưng nàng sợ lại bị cuốn tiến phiền toái, nhưng cô lại nhớ đến nét đau thương trên mặt Thu Hương, vẫn là quyết định theo vào đi nghe một chút rốt cuộc là sự tình gì, chờ nghe xong được lại quyết định đi. Sau khi hạ quyết định Nguyệt Nguyệt bước bước theo, vào bên trong, nàng cảm giác ánh sáng mờ hơn, một lát sau mới thích ứng được. Lúc này Nguyệt Nguyệt thấy Thu Hương ngồi gần cái bàn tròn ở gian nhà chính, Nguyệt Nguyệt đi tới trước bàn, trên bàn có một cái hòm gỗ màu đen, cái hòm kia được thợ khắc phi thường tinh tế, trên đắp hòm có một đóa Sắc Vi Hoa màu đen thật to, hoa văn trên thân hộp vô cùng bóng loáng. Thu Hương vẫn chưa nói chuyện, vẻ mặt suy tư nhìn hòm trên bàn. Cuối cùng Thu Hương đưa tay nhẹ nhàng sờ soạng vài cái ở trên đắp hộp, giống như là đã hạ quyết tâm, ngón tay nhẹ nhàng đưa lên mở hòm. Lúc này Nguyệt Nguyệt chỉ thấy một đạo ánh sáng màu tím theo trong hộp phát ra, trong hộp trên một tấm vải màu trắng có hai chiếc nhẫn, xem ra giống như là một cặp nhẫn, nhưng kỳ quái là, trong hai chiếc nhẫn chỉ có một chiếc tản ra ánh sáng tím, mà kia nhẫn nam lại ảm đạm không ánh sáng nằm ở trong hộp. Nguyệt Nguyệt khó hiểu nhìn Thu Hương: “Vì sao kia cái nhẫn không sáng?” Thu Hương giống như không nghe thấy câu hỏi của Nguyệt Nguyệt, chính là lẳng lặng nhìn cặp nhẫn trong hộp, giống nhau thời gian dừng lại ngay một khắc này, chỉ thấy trong đôi mắt thật to lúc này rốt cuộc không dấu được tia đau xót, nước mắt nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt, tay nàng run rẩy cầm nhẫn nam lên, nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, Thu Hương nghẹn ngào mở miệng nói: “Đây là một cặp nhẫn, tin rằng ta không nói ngươi cũng biết, cặp nhẫn này vốn bị phong ấn , nhưng chiếc nhẫn nữ lại sáng lên nguyên nhân là bởi vì ngươi, ngươi đã mở phong ấn của nó.” Nguyệt Nguyệt đồng học lúc này càng thêm hồ đồ, chính mình sau khi đi theo vào cái gì cũng không làm, tại sao lai có thể mở phong ấn của chiếc nhẫn? Nguyệt Nguyệt nhíu mày nhìn Thu Hương, sự tình dường như càng ngày càng phức tạp. Cô vẫn chưa nói tiếp, chính là suy tư nhìn chiếc nhẫn. Nguyệt Nguyệt thật muốn Thu Hương nói cho minhg biết làm thế nào lại mở được phong ấn của nhẫn, không để Nguyệt Nguyệt nghĩ nhiều, lau nước mắt trên khuôn mặt vẻ mặt hi vọng nhìn Nguyệt Nguyệt: “Bởi vì hai chiếc nhẫn vốn là một đôi, chỉ biết nhận thức khí chất linh giới, cặp nhẫn này không biết đã được truyền lại bao nhiêu đời rồi, một khi có khí chất thích hợp sau tiếp cận nó sẽ giải trừ phong ấn tự nhận chủ, lúc nhẫn này nhận được một chủ nhân, nó sẽ phát ra ánh sáng màu tím, một khi đã nhận chủ người khác sẽ không có biện pháp rồi cướp nó đi, trừ phi là ——.” nói tới đây sau, nước mắt trong hốc mắt Thu Hương lại ngăn không được chảy xuống.” Trừ phi là giống như ta và Hổ ca, người bị thần linh mạnh mẽ của linh giới xóa sổ” Nguyệt Nguyệt hơi sửng sờ: ” Thần linh mạnh mẽ xóa sổ?” nhìn bộ dạng bi thương muốn chết của Thu Hương nàng muốn an ủi, nhưng là lại không biết mở miệng như thế nào, cảm giác lúc này nói cái gì đều không giảm bớt được đau xót trên người cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.