[Dịch]Chờ! Ta Sẽ Chờ Em

Chương 85 : Nhiệm vụ l (PllI)




Đặt Từ Hy nằm trên chiếc ghế sofa dài cạnh tủ sách. Nam Vũ, Vĩnh Đăng cùng Minh Kỳ tiếp tục cuộc trò chuyện. Nam Vũ là người mở lời trước. Cô nhìn qua chỗ Từ Hy đang nằm nói.

_Có phải tôi đã vô tình khiến cô ấy trở nên như vậy? Tôi không phải là người thích xen vào chuyện không phải của mình, nhưng mọi người ngày càng làm tôi thêm tò mò về cô gái Vũ Thiên Băng gì đó, và làm tôi cảm thấy đây chính là chuyện của bản thân tôi. Có thật tôi rất giống cô gái Thiên Băng?

Nam Vũ nói xong nhìn thẳng mắt Minh Kỳ.

_Cô thật sự muốn nghe hay sao? Minh Kỳ hỏi lại. Nam Vũ không nói gì chỉ khẽ gật đầu.

Minh Kỳ không nói gì. Anh đứng lên đi đến một kệ sách và đi vòng lại đằng sau kệ sách đó. Nam Vũ khó hiểu nhìn theo.

_Cô muốn giải đáp tất cả mọi thắc mắc. Về chuyện vì sao Kelvin cho cô vào căn phòng cấm này, về chuyện vì sao mọi người khi nhìn thấy cô đều gọi cô là Vũ Thiên Băng và về Vũ Thiên Băng thì cô hãy đi theo Kelvin. Yên tâm, cậu ấy sẽ chẳng làm gì hại đến cô khi cô chắc chắn không phải Vũ Thiên Băng đâu.

Vĩnh Đăng nói rồi bước đến bên cạnh Từ Hy. Thấy vậy Nam Vũ tiến dần lại chỗ Minh Kỳ. Tuy mặt cô rất bình tĩnh như không có chuyện gì sảy ra, nhưng trong lòng cô đã dâng lên một cỗ cảm xúc khó tả, cô thầm nghĩ.

"Anh Đăng nói những điều đó với mình là có ý gì đây? Hay là..... không, chuyện đó không thể xảy ra được đâu. Chắc chắn mọi người vẫn chỉ đang hoài nghi mình thôi. Còn Anh Kỳ. Anh ấy định làm gì kia chứ. Không được mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh trước mọi tình huống."

Hít thở thật sâu, Nam Vũ theo sau Minh Kỳ vào một căn phòng khác sau kệ sách. Cô như chết lâm sàng khi bước chân vào căn phòng này. Hình ảnh của cô được dán kín căn phòng. Từ cửa đi vào là hình lúc cô vừa chào đời còn nằm trên tay mẹ. Đến bức hình cô ngồi trên một chiếc xe đạp đồ chơi năm cô lên 3 tuổi. Rồi thì những hình ảnh 10 tuổi, 15 tuổi, 20 tuổi của cô được treo đầy hai bên tường. Bức ảnh cuối cùng chính là tấm ảnh cưới của cô và anh được anh treo một cách cẩn thận, tỉ mỉ và đẹp mắt ở cuối tường. Cô thật sự không thể tin được mọi chuyện diễn ra trước mắt, dường như mọi kí ức đã cùng một lúc ùa về trong cô khi cô thấy những bức ảnh đó.

_Cô gái trong tất cả mọi bức hình ở đây chính là Vũ Thiên Băng. Cô thấy sao, cô ấy có phải rất giống cô không Vũ Ngân Nam? Minh Kỳ nhìn chăm chú vào bức ảnh cưới của anh và cô nói.

_Quả thực có người giống tôi đến như vậy. Hèn chi mọi người luôn hiểu lầm tôi điều đó có lẽ là đương nhiên.

Lấy lại bình tĩnh, Nam Vũ trả lời.

_Lần cuối cùng tôi nhìn thấy được nụ cười hạnh phúc của cô ấy tôi nghĩ đó là một ngày đẹp nhất và cũng chính vào cái ngày đẹp nhất đó mà tôi chẳng thể gặp lại khuôn mặt của cô ấy thêm một lần nào nữa.

Minh Kỳ vẫn nhìn vào bức ảnh cưới nói. Câu nói của anh khiến tim ai đó nhói lên một hồi.

_Mọi người đều tin rằng cô ấy đã mất sau đám cưới của tôi và cô ấy 1 tuần. Mọi người tin rằng cô ấy bị tai nạn giao thông mà mất, vì cô gái ở hiện trường tai nạn lúc đó có vóc dáng rất giống cô ấy, cô gái đó còn có nhẫn cưới của tôi và cô ấy, cô gái đó cũng có luôn sợi dây chuyền như hình với bóng của cô ấy. Mọi chi tiết quá trùng hợp. Chỉ là khuôn mặt của cô gái đó lại bị chiếc xe làm cho không thể nhận diện. Nhưng riêng tôi, tôi vẫn chưa bao giờ tin rằng cô ấy đã chết. Tôi cảm nhận rất rõ rằng cô ấy vẫn đang tồn tại bên cạnh tôi hoặc là một nơi nào đó mà nơi đó tôi chưa thể đến. Và cũng sẽ rất nhanh thôi, tôi sẽ tìm ra nơi đó và đến với cô ấy.

Nói xong Minh Kỳ bất chợt quay lại nhìn thẳng vào mắt Nam Vũ. Điều này khiến Nam Vũ hơi giật mình, nhưng vẫn giữ bình tĩnh tốt.

_Có lẽ anh rất yêu cô gái đó. Anh nói luôn cảm nhận cô ấy tồn tại cạnh anh, vậy anh nghĩ cô ấy có vui khi thấy những hành động với những lời nói hằng ngày của anh về cô ấy trong suốt ngần ấy năm không?

Cô ấy có vui không?

Nam Vũ hơi bị kích động nói.

_Nếu cô là cô ấy thì cô sẽ ra sao? Cô có vui không?

Câu hỏi của Minh Kỳ một lần nữa khiến Nam Vũ giật mình nhẹ.

_Tôi.... tôi không biết. Bởi vì tôi không phải cô ấy.

_Vậy thì tôi cũng không biết vì tôi cũng chẳng phải cô ấy. Có lẽ cô ấy sẽ rất vui và có lẽ cô ấy cũng muốn tôi sớm đến chỗ cô ấy chăng? Thả nhẹ một câu hỏi hơi hoóc búa cho Nam Vũ, Minh Kỳ hơi nhếch môi cười vừa đủ mình anh biết.

_Đó là chuyện riêng của anh và cô gái Thiên Băng đó, có lẽ anh đã có cho mình câu trả lời hay nhất rồi.

Minh Kỳ cười nhẹ với câu trả lời của Nam Vũ.

_Tôi thật không hiểu nổi bản thân tôi đang nghĩ gì nữa. Tạo ra một căn phòng cấm, không để một ai có thể bước chân vào ngay cả người thân cận. Vậy mà lại dễ dàng để cô khám phá hết căn phòng một cách dễ dàng.

_Từ lúc Vũ Thiên Băng không còn ở bên cạnh tôi, cả thế giới của tôi dường như sụp đổ. Mọi cảm giác và cảm xúc của tôi đều bị tê liệt. Tôi thật không hiểu vì sao khi ở cạnh cô, khi tôi nói chuyện với cô thì cảm giác của nhiều năm trước, lúc tôi còn Vũ Thiên Băng lại ùa về nhanh chóng như vậy.

_Tôi có thể kể cho cô nghe mọi chuyện của tôi như không có một rào cản nào. Rõ ràng cô là Vũ Ngân Nam là đại tỷ Nam Vũ của Thiên Tích mà cảm giác cô mang lại cho tôi lại là một Vũ Thiên Băng đại tỷ Tích Băng của Bạch Thiên từ nhiều năm về trước.

Mắt đấu mắt, bình tĩnh đấu bình tĩnh. Nam Vũ tuy vẻ mặt như không có gì, nhưng từng lời từng chữ Minh Kỳ nói ra hình như đã hạ gục hoàn toàn cô. Tưởng chừng Minh Kỳ chỉ cần nói thêm vài câu nữa thì cô sẽ không chịu nổi mà buông bỏ mọi thứ nhảy vào lòng anh khóc thật to và thừa nhận mình chính là Vũ Thiên Băng quá.

Còn về phần Minh Kỳ. Lại là một cỗ cảm xúc khó tả khi nhìn vào đôi mắt nâu ấy. Từ lần đầu tiên anh gặp Nam Vũ cho đến giây phút này thì trong lòng anh đã có câu trả lời rằng cô ấy là ai. Anh đã biết được rõ đến 60% cô. Vũ Ngân Nam (Ogita Hyo) là ai. Tim anh nhói từng hồi khi nhìn vào gương mặt của cô. Anh thầm nhủ trong lòng.

"Rốt cục là vì chuyện gì đã khiến em trở nên như vậy? Em nghĩ chỉ cần đổi tên thì anh không nhận ra em sao? Có lẽ em không hề biết được rằng, giữa anh và em quả thực có sự tương giao mà điều này chỉ mình anh mới có thể cảm nhận? Dù là Tuệ Vũ, là Thiên Băng hay Ngân Nam thì em mãi mãi là em. Là người anh yêu. Sẽ rất nhanh thôi, anh sẽ khiến em phải thừa nhận em chính là vợ của anh. Tuệ Vũ của Thiên Âm trong quá khứ và Thiên Băng của Minh Kỳ trong hiện tại. Rất nhanh thôi."

_Thì ra Vũ Thiên Băng cũng từng làm đại tỷ. Có quá nhiều sự trùng hợp giữa tôi và cô ấy vậy nên cảm giác của anh đối với tôi giống với cảm giác của anh đối với cô ấy là điều không thể tránh khỏi.

_Tôi nghĩ tôi cũng đã hiểu được phần nào câu chuyện của mọi người về cô gái Vũ Thiên Băng này rồi. Có lẽ tôi nên hiểu phần nào đó thôi nhỉ? Người ta thường nói có nhiều chuyện không phải chuyện của mình thì biết nhiều cũng không nên. Tôi nghĩ chúng ta nên trở lại vấn đề chính của Thiên Tích và Bạch thiên thì hay hơn.

Nam Vũ nói rồi xoay người bước ra khỏi căn phòng, cô quay trở lại căn phòng ngoài, nơi mà Từ Hy đã tỉnh lại ngồi cạnh Vĩnh Đăng chờ cô và Minh Kỳ.

Vừa nhìn thấy Nam Vũ bước ra ngồi xuống sofa, Từ Hy đưa đôi mắt vô thần nhìn cô.

_Đó thật sự không phải gấu con của em ư?

_Xin lỗi nếu điều tôi nói làm cô buồn. Nhưng thật sự tôi vẫn phải nói. Tôi không phải là người cô đang nghĩ đến.

_Chúng ta vào luôn vấn đề chính chứ hả? Nam Vũ nở nụ cười nhẹ nhìn Minh Kỳ và Vĩnh Đăng.

_Hai người ở lại bàn đi. Tôi sẽ đưa Từ Hy về trước. Minh Kỳ đứng lên nói rồi đi ra ngoài trước. Từ Hy thấy vậy cũng đi theo sau, nhưng mắt thì cứ nhìn Nam Vũ kiểu không muốn rời đi (Giả Giới: Bà này diễn max so deep >-


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.