- Ta biết Lạc gia ở Hải Dương Quán dạy ngươi một ít bản lĩnh, lần trước ở Sướng Xuân Viên, bệ hạ cũng có ấn tượng không tệ với ngươi, nhưng những chuyện này cũng không đại biểu cho việc ngươi nhất định có thể tiến vào Kinh Võ Viện. Ngươi xuất thân là quân nhân Đại Nam, như vậy hẳn chính ngươi cũng biết rõ, Chu viện trưởng của Kinh Võ Viện là người kỳ quái cùng rất đặc biệt. Bệ hạ thích, hắn chưa hẳn đã thích. Mà chuyện của Kinh Võ Viện… bệ hạ tuyệt đối sẽ không can thiệp quá nhiều.
Ngô Nhất Đạo vẫy vẫy tay ra hiệu cho nha hoàn tới đổi trà, vẫn là Đại Hồng Bào hái từ một nhánh duy nhất, nhưng được rửa qua ba nước mới bỏ vào. Không thể không nói sinh hoạt của nhà giàu quá xa xỉ. Đại Hồng Bào của Vũ Di Sơn được xưng pha chín lần mà không giảm mùi hoa quế, lá trà đắt như thế mà đã pha ba lượt ném đi, cho nên khóe miệng Trương Thế Nhân nhịn không được giật vài cái.
Ngô Nhất Đạo không thèm để ý đến cái động tác nhỏ này của hắn, cười một tiếng, nói:
- Ta cũng không nỡ như ngươi, bởi vì ta là người bỏ tiền mua về. Nhưng sau khi đạt tới độ cao nhất định, ngươi sẽ hiểu bản thân mình có nhiều chuyện mà thân bất do kỷ, cho dù là giả bộ cũng phải giả bộ rất tiêu sái. Ví dụ như việc uống trà này, nếu như bị người hiểu đạo uống trà biết được ngươi thật sự đem một bình trà thay nước chín lần, chuyện này mà truyền đi thì ngươi lập tức sẽ nhận được không ít cười nhạo.
Hắn đứng lên đi tới bên cạnh cái ao, hít một luồng không khí ẩm ướt cùng hương vị đặc thù thơm của sen, vốn định cảm khái một câu, chợt nhớ tới việc vừa rồi Trương Thế Nhân đã tiểu ở cách đó không xa, hắn lập tức quay người đi trở về:
- Ta chưa bao giờ sợ bị cười nhạo, nhưng thương hội sợ. Ngươi cũng nghĩ đến rồi chứ, đến cái tình trạng như ta, bất luận một chút tin tức xấu thì đều có thể ảnh hưởng đến việc buôn bán của ta… Ví dụ như, nếu như cái bình trà này thật sự pha chín lần mới vứt bỏ, ngay lập tức sẽ có người thề son sắt rằng trong tay của ta không còn nhiều bạc lắm, bằng không thì sẽ không keo kiệt như vậy.
- Sau đó là cái gì?
Hắn hỏi Trương Thế Nhân.
Trương Thế Nhân không cần nghĩ, hồi đáp:
- Sau đó những người bán hàng cho ngươi mà chưa lấy được tiền hàng sẽ ngay lập tức chạy đến dò xét. Thăm dò không có sao, nhưng luôn luôn sẽ có chút ít kẻ ngu dốt đi tin tưởng lời đồn. Khi kẻ ngu dốt ngày càng nhiều, mặc dù tài lực của Hàng Thông Thiên Hạ hùng hậu đến đâu thì cũng không chịu được con kiến đào huyệt kéo đồ ra bên ngoài, sợ nhất… là khi số lượng con kiến đào nhiều lắm, một hồi đầu sóng đánh tới thì đê đập sẽ lung lay, sụp đổ.
- Thông minh.
Ngô Nhất Đạo cười cười, chỉ chỉ cái tiểu viện của mình, nói ra:
- Bây giờ trên người ta có tước vị, cho nên làm việc phải khiêm tốn. Nhưng mà có khiêm tốn thì cũng phải xem đó là địa phương nào, đối với một việc nhỏ không đáng kể, ta vẫn có thể đưa thái độ của mình lên cao một chút nhưng vẫn hữu ích và vô hại.
Trương Thế Nhân gật đầu:
- Thật ra ta vẫn cảm thấy người làm ăn đều rất đáng sợ.
- Vì sao?
Ngô Nhất Đạo hỏi.
- Thoạt nhìn người làm ăn ở Đại Nam có địa vị cũng không cao, không thể từ bỏ, mặc dù gặp phải một nông phu nghèo rớt mồng tơi, người làm ăn đều phải nhường đường. Nhưng đây là chuyện bên ngoài, trong mặt tối, người làm ăn có rất nhiều thủ đoạn làm cho tên nông phu nọ chết mà không có chỗ chôn.
- Lời này quá âm u.
Ngô Nhất Đạo khẽ lắc đầu, không muốn tiếp tục dây dưa ở trên cái vấn đề này:
- Nghe nói không biết ngươi dùng biện pháp gì mà các Đại học sĩ có đức cao vọng trọng ở trong triều đình đều ra sức dụ dỗ. Mấy ngày trước ta thưởng thức trà cùng Đại học sĩ Văn Uyên Các Ngưu Tuệ Luân, Đại học sĩ Thư Hoa Các Trang Sở Vũ, hai vị đại nhân này khen ngươi không dứt miệng.
- Văn nhân thuần túy, so với quan viên thuần túy dễ thương nhiều lắm.
Trương Thế Nhân cười một tiếng, nói ra.
- Vì sao ánh mắt ngươi xem nhân sinh luôn âm u như vậy…
Ngô Nhất Đạo trợn trắng mắt nhìn hắn, nói:
- Bất quá ngươi nói không sai, mấy vị Đại học sĩ kia tuy rằng cũng đều xuất thân từ danh môn, hơn nữa thực chất trong lòng học đều cao ngạo đến độ làm người không thoải mái. Những ở trên quan trường, bọn họ không chèn ép và bắt nạt người khác, đều nói văn nhân khinh thường làm những chuyện như vậy… Nhưng mà cũng không phải văn nhân nào cũng vậy, song mấy vị Đại học sĩ kia, khi đến độ cao như của bọn hắn, bọn hắn không cần cùng người so sự hiếu thắng, ngoại trừ so học thức ra thì cũng chỉ còn lại việc so phẩm chất. Cho nên bọn hắn có mở rộng cửa chào người, không mở rộng cũng phải mở rộng, cũng ưa thích lôi kéo thanh niên tài tuấn vào làm môn hạ của chính mình, nói thật chính xác là chỉ điểm và đề bạt thanh niên tuổi trẻ tài cao. Vậy nhưng thật ra đó cũng chỉ là dát vàng bạc lên mặt mình mà thôi.
Hắn vừa cười vừa nói:
- Ngươi còn chưa thấy qua đâu, khi mấy vị Đại học sĩ ngồi ở cùng một chỗ, cái tràng diện so sánh với nhau xem ai có nhiều đệ tử hơn có bao nhiêu nhàm chán. Đệ tử ít chút thì sẽ bắt đầu so xem đệ tử của ai làm quan lớn hơn. Nếu không so sánh về tiền đồ của đệ tử, họ sẽ so xem đệ tử của ai có nhiều tài học hơn. Đến cuối cùng họ đều tranh luận tới mức mặt đỏ tới mang tai, hận không thể dùng gậy đánh nhau thật tàn nhẫn.
- Nhưng có một điều…
Ngô Nhất Đạo tổng kết:
- Bọn hắn có thể mở rộng cửa chào người, cũng vui vẻ thể hiện phẩm chất cao quý luôn giúp đỡ nhân tài mới xuất hiện. Nhưng bọn họ không cho phép trước khi mình chết lại có người trẻ tuổi leo lên ngồi trên đầu mình. Đương nhiên, nếu có biện pháp, bọn họ thậm chí không muốn sau khi mình chết lại có người khác leo lên ngồi trên đầu bọn họ. Cho nên… Mặc kệ sau này ngươi quyền chức cao đến đâu, nhất định phải biểu hiện ra đầy đủ khiêm tốn và tôn trọng với họ. Nhìn như họ không có quyền, nhưng trong tay những Đại học sĩ họ luôn có rất nhiều vốn liếng, đó là đệ tử nhiều… Trong đám môn hạ của họ, ai mà không có đệ tử làm Thượng Thư hay Thị Lang? Ai mà không có đệ tử trở thành Tướng quân hay Đại tướng quân?
- Đa tạ!
Trương Thế Nhân chân thành cúi đầu.
Ngô Nhất Đạo khoát tay áo nói:
- Chỉ là do hôm nay hào hứng, lại còn rảnh rỗi cho nên mới nói vài câu chuyện phiếm. Nếu như ngươi nói cảm ơn đường đường chính chính như vậy, thế thì không còn thú vị. Ta không thu bạc việc ngươi mua tin tức hay học vấn, ngươi cũng không cần nói cảm ơn. Đương nhiên, nếu như ngươi thực sự cảm thấy băn khoăn, nhất định muốn đưa bạc cho ta, dù ngươi có đưa một lượng thì ta cũng không chê ít.
Trương Thế Nhân cười cười, trong nội tâm rất ấm áp. Tuy hắn biết rõ Ngô Nhất Đạo có thể trở thành thương nhân giàu có nhất Đại Nam thì tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian và miệng lưỡi cùng một tiểu bối vô danh, không có chút giá trị. Nhưng lời nói của Ngô Nhất Đạo, dù cố ý hay vô ý đều là chỉ điểm cho hắn, thế nên hắn nợ Ngô Nhất Đạo một cái nhân tình.
- Lại nói, ta là một thương nhân.
Ngô Nhất Đạo mỉm cười nói:
- Ta chỉ quan tâm lợi nhuận cao, cùng ngươi nói nhiều như vậy là do ta cảm thấy ngươi có tiền đồ, sớm lấy lòng dù sao cũng tốt hơn là ngày sau tham gia náo nhiệt, bắt đầu lôi kéo làm quen. Bây giờ cùng ngươi tâm sự, tuy rằng không xem là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nhưng dẫu sao cũng hơn dệt hoa thêu gấm qua vài năm nữa. Hiển nhiên rồi, việc làm bây giờ sẽ khiến ngươi nhớ tới ta nhiều hơn.
Thẳng thắn và thành khẩn, cái chuyện tính toán trên người người khác rất khó gặp người thẳng thắn và thành khẩn như thế.
- Chưa chắc có thể được như ngài đã nói, cũng chưa hẳn đã thăng chức rất nhanh.
Trương Thế Nhân trả lời với đúng sự thật.
- Dối trá.
Ngô Nhất Đạo trừng mắt nhìn hắn, cười cười, hỏi:
- Ngươi biết bí quyết thành công lớn nhất của ta là gì sao?
Câu hỏi như vậy làm cho Trương Thế Nhân nhớ lại việc hắn luôn nhớ rõ, đó là lúc Ngô Nhất Đạo nói chuyện trời đất với hắn đã từng đề cập qua. Ngô Nhất Đạo đã từng nói về ba lần kinh doanh gặp phải kinh nghiệm mất cả chì lẫn chài, về sau hắn không tin vào cảm giác nữa, mà dựa vào kinh nghiệm thất bại cùng tự hỏi bản thân nhiều hơn và học hỏi nhiều hơn.
- Là nhãn lực?
Trương Thế Nhân thử thăm dò một câu.
- Cái rắm!
Ngô Nhất Đạo cười nói:
- Tung lưới nhiều, kết thiện duyên, ai biết khi vung lưới thì lúc nào sẽ kéo lên một con cá lớn? Không cần đầu nhập gì, mà có lẽ còn có một mùa thu hoạch lớn. Chuyện này càng làm nhiều thì càng tốt, tuyệt đối không nên chán ghét chút phiền toái nhỏ này, chớ coi thường thiếu niên nghèo… Dù rằng thiếu niên thật sự nghèo cả đời, hắn cũng sẽ nhớ kỹ ta đối xử với hắn không tệ, không phải sao? So với hôm nay, ta không có đưa cho ngươi một đồng bạc nào, cũng không có đặt cược gì trên thân thể ngươi, ta chỉ cùng ngươi tâm sự, cái này không tính là đầu nhập gì, nhưng có lẽ sẽ có hồi báo. Cho nên ta chưa bao giờ sẽ keo kiệt thời gian nói chuyện của mình với một thiếu niên. Chín đại chưởng quỹ hiện tại của Hàng Thông Thiên Hạ có bốn cái là do ta nói chuyện như vầy mà mời tới.
…
…
Ngô Ẩn Ngọc hận đến nỗi hàm răng cũng ngưa ngứa, ban đầu vào lúc nhìn thấy Trương Thế Nhân ở bên ngoài thành Thanh Long, nàng cảm thấy thiếu niên này có chút không tầm thường, cho nên khó tránh khỏi sẽ hiếu kỳ, thậm chí động niệm muốn trêu chọc hắn một tí để tìm niềm vui. Sau khi trở về đế đô, thiếu niên kia không có xuất hiện qua, hơn nữa nàng cũng có chuyện phiền lòng cho nên đã quên Trương Thế Nhân.
Nhưng mà hôm nay, việc thiếu niên kia tiểu vào ao sen đã chọc giận nàng.
Vừa nghĩ tới cái ao sen kia, trong bụng nàng lại có chút đồ vật từ dạ dày đi lên cổ.
Sau này nàng cũng không thể dùng đôi chân trần đã cởi giày nhảy vào ao sen mò cá, mò tôm chơi. Điều này làm cho một người vốn không có niềm vui thú gì khác như nàng càng căm tức. Càng nghĩ càng cảm thấy buồn nôn, càng nghĩ càng cảm thấy tức giận.
Thiếu nữ có độ tuổi mười bốn, mười lăm vốn là lúc không làm việc theo lý trí. Huống chi nàng lại có tính tình của một đại tiểu thư? Thế thì làm sao nàng có thể nhịn được cơn tức này?
- Phi Quyên!
Nàng ngồi ở bên giường, cắn môi hỏi:
- Lần trước cái thuốc xổ chúng ta cho cái tên con trai phá sản của lão Ngư Dương ăn vào vẫn còn dư lại chứ? Hừm… Chính là cái hàng ngốc xum xoe, theo đuôi ta không dứt ấy.
- Giống như là còn một chút… Tiểu thư, ngươi định làm gì?
- Lát nữa ngươi mang một ít điểm tâm qua cho phụ thân cùng tên thiếu niên kia, nhớ bỏ thuốc xổ vào thức ăn.
- À?
Hoàn Phi Quyên kinh hô một tiếng:
- Đây chẳng phải là thuốc cả lão gia hay sao?
- Đần!
Ngô Ẩn Ngọc bĩu môi, nói:
- Phụ thân ăn điểm tâm, hắn chỉ ăn đồ có hương vị mặn nhàn nhạt, chứ không ăn loại điểm tâm ngọt. Chốc nữa ngươi đưa điểm tâm lên, chỉ cần mang loại đồ ngọt, càng ngọt thì càng tốt.
- Ây da… Chưa gì ta đã quên!
Hoàn Phi Quyên cũng căm tức việc Trương Thế Nhân đi tiểu vào trong ao sen, hành vi đó trong mắt nàng chính là lưu manh cùng không biết xấu hổ. Nàng và tiểu thư Ngô Ẩn Ngọc của nàng lớn lên cùng nhau, thế nên rất ăn nhịp với nhau. Hai cái tiểu nha đầu lập tức hành động, Hoàn Phi Quyên đi xuống nhà bếp cầm vài món điểm tâm ngọt, Ngô Ẩn Ngọc thì nhanh chóng đi tìm thuốc xổ, sau đó nàng dùng chày đập nó nát ra thành những mảnh rất nhỏ, vô cùng mịn màng.
Đợi Hoàn Phi Quyên bưng một bàn điểm tâm ngọt về, hai cái tiểu nha đầu rắc bột phấn của thuốc xổ lên, cùng nở nụ cười tà ác.
Ngô Ẩn Ngọc nhắm mắt lại, trong đầu đều là hình ảnh của tiểu tử vô liêm sỉ kia lúc hắn không ngừng ra vào nhà vệ sinh.
Bên cạnh ao sen.
Ngô Nhất Đạo chỉ vào bầu trời, nói với Trương Thế Nhân:
- Cái vùng trời ngươi thấy ở thành Gia Trang, cùng cái vùng trời ngươi thấy ở thành Thanh Long có vẻ ngoài không khác nhau. Nhưng ngươi nên hiểu rằng ở thành Gia Trang thì bầu trời rất cao, còn ở đế đô, bầu trời thoạt nhìn cũng không cao như vậy. Có thể nếu có một cơ hội, ngươi có thể va chạm với bầu trời, phất lên như diều gặp gió. Mà ở thành Gia Trang, dù ngươi có đứng ở trên tường thành thì cũng không sờ, không chạm tới được bầu trời.
- Nhưng mà… Chính bởi vì hôm nay ngươi có thể đụng chạm đến khoảng không này, cho nên rất nguy hiểm. Trước một khắc vẫn là bầu trời xanh vạn dặm, sau một khắc thì có thể là bầu trời u ám, lôi điện đan xen. Đứng cao thì trước hết phải ổn định căn cơ, có thế mới không té ngã.
- Kinh Võ Viện là một khối căn cơ của ngươi.
Ngô Nhất Đạo quay mặt nhìn Trương Thế Nhân:
- Đừng lãng phí.
Hắn trầm ngâm trong chốc lát, nói ra:
- Ta sẽ không dùng phương pháp bỏ bạc ra đi mua giám khảo cho ngươi. Tất cả mọi người đều biết giáo sư làm giám khảo của Kinh Võ Viện đều thanh liêm đến độ làm người căm tức, nhưng ta biết người của Kinh Võ Viện thật ra không thanh liêm, họ thu bạc đều hung ác hơn ai khác… Đương nhiên, người của Kinh Võ Viện thu bạc cùng với quan lại tham ô thu bạc có khác nhau rất lớn. Ngươi có biết không, bảy tám phần mười người được tất cả các thành đề cử đều là những người không có bản lĩnh thật sự, nếu không phải tham gia cuộc thi Kinh Võ Viện có thể gia tăng một chút tư bản dùng để khoe khoang, bọn họ chẳng cần chạy từ ngàn dặm xa xôi đến đây để nhận sự khinh bỉ.
- Chính bởi vì rất nhiều người nghĩ đi một vòng trong Kinh Võ Viện sẽ gia tăng danh tiếng và tư lịch của mình, cho nên số bạc họ đưa cũng không ít. Chu viện trưởng của Kinh Võ Viện cho tới bây giờ cũng chưa từng từ chối số bạc đưa tới cửa ở trong tối, ai đưa nhiều hắn cũng không keo kiệt nhận lấy mà bỏ vào túi mình. Nghe nói… Bệ hạ rất ưa thích cái cách làm này của Chu viện trưởng, bởi vì Chu viện trưởng đưa tất cả số bạc này cho bệ hạ. Xem chừng, số bạc lớn như vậy đều làm cho mặt mày bệ hạ hớn hở.
- Mặc dù ta rất có tiền, mặc dù ta rất thưởng thức ngươi, nhưng còn chưa tới mức độ ta cam tâm tình nguyện đưa đi mấy vạn lượng bạc vì ngươi, ta có thể giúp ngươi cũng không nhiều, nói cho ngươi biết những ai nên đáng chú ý là một trong số đó.
Hắn ngồi xuống, ngữ khí ôn hòa nói:
- Thứ nhất, ngươi phải giữ gìn mối quan hệ với những người được Binh Bộ tiến cử. Phần lớn những người này có xuất thân nghèo hèn, cho nên cực kỳ đoàn kết, một khi ngươi giữ gìn mối quan hệ với bọn họ, nhất định nó sẽ có trợ giúp rất lớn cho tương lai của ngươi. Thí sinh được Binh Bộ đề cửa năm này có ba người đáng phải chú ý nhất, ít nhất là ở trong báo cáo của Binh Bộ dâng lên thoạt nhìn huy hoàng hơn nhiều người.
- Vương Duy, Lữ soái biên quân thành Bạch Thủy. Nghe nói đã có tu vị Tứ Phẩm thượng, bởi vì xuất thân không được, nếu không thì tu vị như vậy cũng đã là một Giáo Úy rồi. Thành Bạch Thủy ở Nam Cương, địa phương có nhiều di dân, thô bạo dã man, không phục giáo hóa, hàng năm đều có người làm loạn. Cái tên Vương Duy nghe nhã nhặn, nhưng hắn là người làm việc quả quyết và tàn nhẫn. Từ khi làm Lữ soái trong hai năm qua, hàng năm hắn đều mang binh tàn sát mấy cái thôn không phục việc quản giáo, giết người không tính số lượng. Thành Bạch Thủy được quản lý bởi quận Ung Châu, cho nên hắn được xem như là người của Đại tướng quân Tả Tiền Vệ La Diệu.
- Trương Cuồng, Đội chính của biên quân thành An Nguyên. Người này nhìn như ôn hòa so với Vương Duy không ít, nhưng ngươi phải nhớ kỹ một chuyện… Thành An Nguyên ở đông bắc Đế quốc, hơi nghiêng về phía đông là Thập Vạn Đại Sơn, hơi nghiêng về phía bắc là lãnh địa của man nhân. Người man nhân phương bắc cùng người Bắc Tàu đều dã man nhiều lắm. Bắc Tàu còn chịu sự thống soái của Hoàn Nhan Dũng, nhưng mà người man nhân phương bắc không có thống nhất, họ giống như một đàn dã thú. Trương Cuồng từng sinh sống trong bộ lạc man nhân vài năm, thậm chí còn cưới con gái của thủ lĩnh bộ lạc man nhân phương bắc. Thẳng đến khi lấy được tín nhiệm của man nhân phương bắc, hắn lập tức dẫn dắt biên quân giết qua, một trận giết hơn vạn người. Thế là biên cương nơi ấy có thể an ổn hai năm. Cuộc thi Kinh Võ Viện năm trước, hắn vẫn còn sống thận trọng ở trong bộ lạc man nhân. Song đến năm vừa rồi, hắn nổi lên.
- Thủ lĩnh bộ lạc man nhân phương bắc cùng người vợ man nhân của hắn đều do hắn đích thân giết chết.
Ngô Nhất Đạo bổ sung một câu, sau đó tiếp tục nói:
- Mạc Tẩy Đao, Đội chính Xích Hầu ở thành Phượng Hoàng Đài nơi Đông Cương. Hắn cùng ngươi có xuất thân giống nhau, như khác ở chỗ công lao của hắn lớn hơn ngươi rất nhiều. Hai năm trước, một người Tướng quân nước Đông Sở vì hận Đại Nam, mang theo bộ hạ và nhân mã của hắn đánh lén Phượng Hoàng Đài. Không biết vì sao mà sau đó Tướng quân thành Phượng Hoàng Đài biết rõ tin tức này, hắn phái Mạc Tẩy Đạo lẻn vào nước Đông Sở kiểm chứng.
- Kết quả Mạc Tẩy Đao giết cả nhà gồm một trăm mười sáu mạng người của Tướng quân Đông Sở kia trong một đêm. Sau mười ba ngày, hắn đơn giản chỉ cần thoát khỏi số lượng truy binh đếm không hết mà chạy về, còn thuận tay vẽ ra sự bố trí phòng vệ binh lực ở biên giới của Đông Sở. Sau khi hắn trở về Phượng Hoàng Đài, công lao này chắc chắn sẽ không còn rõ rệt. Đương nhiên, trong có có một phần là do quân đội Đại Nam sẽ không thừa nhận việc làm ra chuyện tình làm tổn thường tình cảm của hai nước.
- Ba người này có điểm giống nhau là tu vị rất cao, nhất là Mạc Tẩy Đao… Có lẽ tu vị của hắn đã từ Lục Phẩm thượng trở lên. Hơn nữa ba người bọn họ đều rất thông minh, thậm chí có thể nói là thông minh đến nỗi có thể dọa chết người. Nếu không phải như thế, bọn họ cũng đã không còn sống mà hoàn thành sứ mạng của họ. Ba người này, nếu nắm chắc thì họ sẽ là sự trợ giúp rất lớn cho ngươi.
Đang lúc Trương Thế Nhân nghe đến nhập thần, trong lòng càng ghi nhớ kỹ ba cái tên này, bỗng nhiên một tiểu nha hoàn có mặt mày thanh tú đánh gãy lời nói của Ngô Nhất Đạo. Người nha hoàn thoạt nhìn hơi gầy này bưng lên một bàn điểm tâm, tay khẽ run, tiếng nói cũng hơi run:
- Lão gia, Phương công tử, trước hết ăn chút điểm tâm đã chứ?