- Cái gì hai người, một người?
Trác Bố Y nghe không hiểu lời lầm bầm lầu bầu của Trương Thế Nhân. Dù gì câu nói đột ngột xuất hiện của Trương Thế Nhân cũng cực kỳ khó lý giải.
Trên mặt Trương Thế Nhân là biểu lộ bừng tỉnh, hiểu rõ, hắn nhịn không được đi qua đi lại vài bước, trong lòng vẫn không dám tin tưởng suy đoán này của mình. Trước kia, ở thời điểm ở ngàn cân treo sợi tóc tại trà phố, tên nam nhân dẫn hắn đến đại nội thị vệ nói: “Ngươi là đệ tử của hắn, nếu như thời điểm vào thành ngươi nói rõ thân phận của mình thì ai dám làm khó ngươi?”. Nghĩ đến câu nói này, mạch suy nghĩ trong lòng Trương Thế Nhân ngày càng rõ ràng, không khỏi thán một tiếng:
- Vận khí của mình thật sự rất tốt, tốt đến mức không thể tin được.
Người nam nhân mặc áo xanh ở thành Gia Trang vậy mà có địa vị lớn như thế.
Càng nghĩ đến, hắn lại càng thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đến cuối cùng, Trương Thế Nhân không khỏi bật cười.
- Điên rồi?
Trác Bố Y trợn tròn mắt, hỏi.
- Không điên.
Trương Thế Nhân ngưng hắn tiếng cười, sau đó nói:
- Chỉ nghĩ đến một ít chuyện buồn cười, nhịn không được nghĩ đến chính bản thân mình quả thật đúng là đồ ngốc, vậy mà cho tới bây giờ mới thật sự hiểu được.
Hắn hỏi Trác Bố Y:
- Có chỗ để ta rửa mặt một cái không?
Trác Bố Y càng không hiểu rõ rốt cuộc thiếu niên này đã nghĩ tới chuyện gì, làm sao nói vài câu bừa bãi mà…, hắn kinh ngạc hỏi:
- Rửa mặt? Rửa mặt làm cái gì?
Trương Thế Nhân nói:
- Nếu như không có bất kỳ bất ngờ ngờ nào xảy ra, có lẽ không bao lâu nữa ta sẽ được Hoàng đế bệ hạ triệu kiến. Nếu là gặp vua diện thánh, có sao thì ta cũng phải rửa mặt một phen, nếu đưa cái đầu tóc bù xù cùng cái khuôn mặt bẩn đi gặp bệ hạ, đó là bất kính.
Trác Bố Y ngơ ngẩn, không khỏi tập trung liếc nhìn Trương Thế Nhân, lập tức giật mình:
- Không thể tưởng tượng được chính ngươi vậy mà đến bây giờ mới biết được thân phận của người kia, quả nhiên là đủ ngu ngốc. Càng không nghĩ tới là cái tên đạo nhân béo kia lại dám gạt Chỉ huy sứ, ngay cả bệ hạ cũng dám lừa… Ngươi rõ ràng không phải là đệ tử của hắn.
Trương Thế Nhân sững sờ, lập tức ảo não nói:
- Ngươi không thể lợi dụng lúc người ta đang gặp khó khăn.
- Đây không tính là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Trác Bố Y nói:
- Lúc trước ta đã từng nói ngươi là một người có tâm trí rất kiên định, cho nên nếu ta muốn nhìn thấy nội tâm của ngươi thì đó cũng không phải là một chuyện đơn giản. Nhưng bất cứ ai đều sẽ bị cảm xúc ảnh hưởng, hoặc là giận dữ, hoặc là vui vẻ, thường thường vào lúc này, sự đề phòng trong lòng họ sẽ giảm xuống… Ngươi vừa rồi có chút trầm vào cảm xúc, bởi vậy ta mới có thể nhìn thấy được điều ngươi đang suy nghĩ.
Trương Thế Nhân không khỏi lắc đầu:
- Ta xác thực không phải đệ tử của người kia, nhưng tiên sinh có ý vạch trần ta?
Trác Bố Y cũng lắc đầu, nói:
- Ta không quan tâm tới sự sống chết của ngươi, ta chỉ không nỡ nhìn thấy một hạt giống tốt mà mình vất vả tìm được chết yểu. Nếu như ngươi chết, eo nhỏ cũng sẽ không sống được.
- Vẫn phải cảm ơn ngài.
Trương Thế Nhân cười cười, cảm thấy bầu trời lúc này đều xanh thẳm hơn trước kia không ít.
- Đừng quá đắc ý.
Trác Bố Y nói thật:
- Tính tình bệ hạ cũng không phải là một người tùy tiện có thể suy đoán được. Hiện tại bệ hạ không giết ngươi, không có nghĩa là về sau sẽ không giết ngươi. Có lẽ sau khi kêu ngươi vào hỏi rõ sự tình, người vẫn sẽ ra lệnh cho đại nội thị vệ lôi ngươi ra trước cửa Sướng Xuân Viên, chém thành một trăm sáu mươi tám khối thịt. Cho nên việc ngươi bây giờ phải làm không phải là đắc ý, mà là phải nghĩ xem mình tiếp tục nói dối như thế nào.
- Hạng Thanh Ngưu chết tiệt!
Trương Thế Nhân thấp giọng mắng một câu:
- Thế mà một chút tin tức cũng không chịu nói cho ta biết. Nếu như ngay lúc đầu hắn nói cho ta biết hắn đã nói với Chỉ huy sứ như thế nào, thì ta làm gì sẽ căm tức như thế này, làm gì phải suy nghĩ nói dối như thế nào?
Vừa lúc đó, một đại nội thị vệ từ bên ngoài bước nhanh tới, người nọ hành lễ với Trác Bố Y, sau đó chỉ chỉ Trương Thế Nhân, nói:
- Ngươi, đi theo ta một chuyến.
- Đi chỗ nào?
- Sướng Xuân Viên.
…
…
Phi Vân Lầu là quán rượu có danh tiếng ở trong đế đô Thanh Long, nghe nói cũng là một cửa hàng có hơn trăm năm tuổi. Sinh ý của quán rượu cũng không tệ, ngày bình thường đều có không thiếu quan lại, quyền quý tới nơi này tụ hội. Nghe nói ông chủ quán rượu xuất thân từ Thôi gia, nhưng hẳn là có chín mươi chín phần trăm là đó chẳng qua là một sự bắt quàng làm sang.
Ai cũng sẽ nói xuất thân của mình thật êm tai một ít, họ Vương đều nói mình là người xuất thân từ Vương gia Giang Nam, họ Nguyễn cho dù cả đời không có rời đi thành Thanh Long thì thường thường cũng sẽ nói mình có quan hệ với Nguyễn gia Thế Tây. Vì chính mình mà tô lên một xuất thân vang dội, đó không phải là chuyện gì mất mặt.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, những khách nhân đến Phi Vân Lầu ăn cơm cũng đắm chìm trong sự giao thoa đó. Ở trong thời buổi thịnh thế, sinh ý của quán rượu cũng sẽ không chênh lệch gì nhiều, nhất là những quán rượu ở đế đô Đại Nam. Mặc dù bách tính bình dân thì họ cũng sẽ có vài lần ngẫu nhiên đi quán rượu tiêu khiển một chầu, huống chi là bên trong cái tòa thành Thanh Long mà chưa bao giờ thiếu những kẻ có tiền.
Ở trên lầu hai của Phi Vân Lầu, có mấy người đã ngồi ở đây trong thời gian dài rồi. Rượu và thức ăn được bày đầy bàn, vào lúc tiểu nhị đi vào châm trà thì lại phát hiện bốn vị khách quan này đều không có dùng bữa. Trái lại, họ uống rượu vô cùng nhanh, trước sau đã xơi hết năm cái bình rượu lâu năm. Thế nên có thể thấy được tửu lượng của bốn vị khách quan này đúng là cực kỳ tốt.
Bốn nam nhân, trong đó người làm người khác chú ý nhất là một người đàn ông có thân cao hai thước, giống như cái cột điện. Áo vải trên người hắn được mở rộng nút thắt, lộ ra màu đồng đỏ của da thịt bên trong, thoạt nhìn cơ ngực cùng cơ bắp của hắn ta cứng rắn giống như nham thạch. Dù người này ngồi, cũng mang đến cho người đối diện một loại cảm giác áp bách rất mãnh liệt. Mà cái chấp nhiếp nhân tâm người ta nhất, khẳng định đó chính là hình xăm Kỳ Lân màu đen ở trên ngực hắn.
Hắn được gọi là Kỳ Lân.
Đây không phải là tên thật của hắn, nhưng bị người ta gọi bằng cái tên Kỳ Lân suốt mười lăm năm, hắn đã sắp quên cái tên ban đầu của mình.
Hắn bưng bát rượu trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch, thời điểm đặt chén rượu xuống, lực lượng cơ bắp của hắn ấn nó lún sâu vào bàn một chút.
Bịch!
- Quá uất ức!
Hắn thấp giọng gào rú hai chữ, khuôn mặt có chút dữ tợn.
- Uất ức cái rắm!
Thiết Nô ngồi đối diện với hắn, khuôn mặt âm trầm nói:
- Đã qua mười lăm năm, chúng ta không cần phải tiếp tục đi theo để mạo hiểm, thật vất vả an ổn, tìm được một cây đại thụ như Nhất Khí Quan để dựa vào, dễ dàng sao? Địa phương ở Đại Nam có thể làm cho chúng ta an toàn cũng không nhiều, hiển nhiên Nhất Khí Quan là nơi tốt nhất trong số đó. Năm đó có bao nhiêu người đi ra ngoài, bây giờ còn lại bao nhiêu người?
Kỳ Lân trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, nói:
- Nếu như không có Trầm Khuynh Phiến, chúng ta cũng không sống tới hôm nay.
Thiết Nô chợt đứng lên, cả giận nói:
- Nếu như không có Trương Thế Nhân, chúng ta căn bản cũng không cần sống cuộc sống mà mỗi ngày run như cầy sấy, chẳng khác con mẹ gì chó suốt mười lăm năm nay!
Kỳ Lân khẽ giật mình, tìm không thấy lời nào để phản bác.
Trong mấy người bọn họ, người lớn tuổi nhất chính là Thiết Nô. Trong mười lăm năm, bọn họ phải tin tưởng lẫn nhau mà sống, cảm tình của bọn họ đã thân hơn anh em ruột từ lâu. Những năm gần đây, cùng nhau xuất sinh nhập tử, lẫn nhau chèo chống, gặp phải rất nhiều tình cảnh nguy hiểm hẳn phải chết, bọn họ đã trở thành một cái chỉnh thể không thể tách rời, tính mạng ương ngạnh kéo dài tới bây giờ. Nhưng hôm nay, bốn người bọn họ lại xuất hiện sự khác nhau rất lớn.
- Ta vẫn cảm thấy làm như vậy có chút không trượng nghĩa.
Kỳ Lân trực tiếp nắm lên bình rượu, tu một hơi rồi dùng tay xoa xoa những giọt rượu còn dính ở trên cằm, nhỏ giọng nói:
- Trầm Khuynh Phiến đã cứu mạng chúng ta.
- Nàng cứu ngươi cũng là vì tự bảo vệ mình!
Thiết Nô nhìn hắn chằm chằm, nói ra.
- Ta không quan tâm những chuyện đó, ta thiếu nàng cái mạng này, dù sao cũng phải trả.
Kỳ Lân đứng lên, ánh mắt đảo qua mặt ba người còn lại:
- Ta sẽ đi tìm Trầm Khuynh Phiến cùng Trương Thế Nhân ngay bây giờ, các ngươi ai đi theo ta?
Thiết Nô không nói lời nào, Cú Vọ cũng không có đáp lời.
Sau khi trầm mặc một lát, Hoành Côn đứng lên, đi đến bên người Kỳ Lân, nói:
- Ta đi với ngươi… Mặc dù không có Trương Thế Nhân, chúng ta sẽ không phải chịu sự tra tấn vô cùng khốn khổ suốt mười lăm năm này, nhưng ta vẫn có điểm ưa thích tên tiểu tử kia. Nói thật, không gặp ba năm rưỡi, ông đây có chút nhớ hắn. Trước khi tách ra ở thành Đại Lý, tên tiểu tử kia thích nhất là việc kể chuyện cười đầy chất lưu manh cho ta nghe, lúc ấy các ngươi không phải đều nói hai người chúng ta là hai kẻ sắc quỷ à… Đại Khuyển cùng Mộc Tiểu Yêu không đủ thực lực nhưng lại có thể là được chuyện ấy, ông đây không có đạo lý gì thua bọn hắn. Kỳ Lân… Đừng khuyên, mọi người đều có chí hướng khác nhau, chúng ta đi.
Kỳ Lân “ừ” một tiếng, móc ra một thỏi bạc từ trong ngực, đặt nó ở trên bàn.
- Bữa rượu này ta mời… Có lẽ đời này cũng không có lần ngồi chung chè chén nữa rồi.
Hắn quay người ra khỏi phòng, Hoành Côn ôm quyền với Thiết Nô cùng Cú Vọ, nói:
- Hai vị huynh trưởng, các ngươi chiếu cố ta mười lăm năm nay, ta đều ghi tạc trong lòng. Hôm nay từ biệt có lẽ sẽ không có ngày gặp lại, nguy nan cần đối mặt ở lần này tuyệt đối không nhỏ hơn những gì chúng ta đã đối mặt lúc trước. Trầm Khuynh Phiến xông vào Binh Bộ vào ban đêm, một hơi giết chết hơn trăm người, Hoàng đế Đại Nam cho dù có tính tình hiền hòa, thì hắn cũng không thể nào nhịn xuống. Cao thủ trong thành Thanh Long nhiều như mây, ta đi lần này…
Hắn cười cười, không có nói tiếp.
- Bảo trọng!
…
…
Đi ra Phi Vân Lầu, thân thể hơi có chút lay động, Kỳ Lân đứng ở bên đường, hỏi Hoành Côn:
- Chúng ta đi đâu tìm Trương Thế Nhân?
Hoành Côn nghĩ nghĩ, nói:
- Ngươi trước tiên đi lấy binh khí của hai người chúng ta, trong tay không có nó, lực lượng của ta đều yếu đi hai phần. Quy củ trong thành Thanh Long quá lớn, không cho mang binh khí tùy ý đi đi lại lại, ngươi trở về lấy thì nhớ cẩn thận chút, đừng để quan quân tuần thành phát giác. Trương Thế Nhân cùng nhà ca múa Hải Dương Quán có quan hệ mật thiết, ta liền đi đến nơi đó hỏi một chút. Không cần quản việc các nàng có biết tin tức của Trương Thế Nhân hay không, sau một canh giờ chúng ta tụ hợp ở trước cửa Hải Dương Quán, tìm địa phương nghỉ ngơi một hồi, trời vừa sáng thì ra khỏi thành.
- Tốt!
Kỳ Lân vỗ vỗ mặt của mình, nhấc lên tinh thần, nhìn Hoành Côn, nói:
- Ngươi cũng phải cẩn thận nhiều hơn.
- Ngươi còn lo lắng ta bị những cô nương kia nuốt?
Hoành Côn cười cười, xoay người rời đi.
- Hoành Côn!
Kỳ Lân ở sau lưng còn gọi hắn một tiếng, Hoành Côn quay đầu lại hỏi:
- Chuyện gì?
- Ngươi hình như lớn hơn ta mấy tuổi, nếu không hai ta kết bái huynh đệ, từ hôm nay ta – cái tên sinh sau – sẽ gọi ngươi là đại ca?
Kỳ Lân sờ lên đầu trọc của mình, tên đàn ông có thân hình vạm vỡ, bình thường khỏe mạnh này thậm chí có chút ít nhăn nhó.
- Được.
Hoành Côn gật đầu:
- Đợi ra khỏi thành, sau khi tìm được Trương Thế Nhân, chúng ta thu hắn là tam đệ.
Kỳ Lân cười ha ha, dùng sức gật nhẹ đầu, sau đó xoay người, bước nhanh đi.
Hoành Côn nhìn cái bóng lưng hùng vĩ của Kỳ Lân dần dần biến mất, nhịn không được lắc đầu, cười cười, lẩm bẩm:
- Cái hàng khờ ngốc này… Làm huynh đệ, không sai!
Hắn nhìn nhìn cái đường không có bao nhiêu người, cẩn thận phân biệt vị trí của Hải Dương Quán, bước nhanh đi tới đó. Phi Vân Lầu cách Hải Dương Quán cũng không gần, mặc dù đi nhanh chút thì ít nhất cũng cần gần nửa canh giờ. Mấy ngày nay, sau khi bọn họ đến thành Thanh Long, bốn người họ cũng ít khi ra ngoài đi dạo, niềm vui lớn nhất là lần lượt tìm từng quán rượu mà nếm qua.
Mười lăm năm sống trong cảnh màn trời chiếu đất, cuối cùng cũng an ổn.
Nhưng cái sự an ổn này dường như quá ngắn một chút.
Hoành Côn đi qua một cái hẻm nhỏ, nhìn hai bên một lúc, xác định không có ai thì lập tức vận nội kình lao về phía trước với tốc độ cực nhanh. Hắn đi trên con đường nhỏ vắng vẻ, như vậy thì có thể thi triển khinh công, còn nếu đi trên đường lớn, e rằng đi không bao lâu thì sẽ gặp quan quân tuần tra, nếu bị họ chứng kiến thì cũng không thoát khỏi một phen phiền toái.
Ngay lúc hắn vừa mới xoay người tiến vào một cái ngõ nhỏ yên tĩnh, hắn chợt dừng bước, quay người nhìn về phía sau.
Không biết từ lúc nào, phía sau hắn đã xuất hiện một cái bóng trắng.
Trong một đêm tối yên tĩnh cùng thâm thúy, cái bóng trắng kia xuất hiện đột ngột và quỷ dị như vậy khiến lòng người ta phát lạnh. Thân pháp của người này hiển nhiên vô cùng tốt, cũng không biết đã theo Hoành Côn bao lâu. Hắn thật giống như một bộ quần áo bị gió vây quanh, lâng lâng đi về phía trước mà không rõ hắn mượn lực như thế nào.
- Ai!
Hoành Côn thấp giọng hỏi một câu.
Người nọ tựa hồ là hơi kinh ngạc vì bị Hoành Côn phát hiện, thân hình dừng lại một chút, sau đó chậm rãi đi về hướng này. Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, một bộ áo trắng tung bay, đung đưa. Hắn bay trên mặt đất, nhìn như một cái quỷ hồn.
Đợi đến khi hắn đến gần thì Hoành Côn mới nhìn rõ, người tới là một công tử trẻ tuổi có tướng mạo tuấn mỹ.
- Vì sao đi theo ta?
Hoành Côn lạnh giọng hỏi.
- Ngươi là…
Người nọ do dự một chút, hỏi:
- Cái thiện làm người cầm côn sắt?
Nghe được câu này, sắc mặt Hoành Côn đột nhiên biến đổi. Hắn nhìn công tử trẻ tuổi kia, muốn nhận ra đối phương là ai, nhưng mà trong trí nhớ của hắn cũng không hề có chút ấn tượng về người này.
- Chẳng lẽ ngươi…
Hắn vốn muốn hỏi “ngươi có phải là những người vẫn luôn một mực đuổi giết chúng ta hay không”, nhưng lời nói còn không có xong, tên công tử áo trắng đã mở miệng:
- Ban đầu vẫn muốn dựa vào ngươi tìm nơi Trương Thế Nhân đang ở, không nghĩ tới đã đánh giá thấp sự đề phòng của ngươi. Cũng khó trách, thời gian mười lăm năm đã quá đầy đủ để cho một người luôn bảo trì tỉnh ngủ suốt mọi thời khắc. Tu vị của ngươi không sai, đáng tiếc… hiện tại binh khí của ngươi không có bên người ngươi.
Hoành Côn hừ lạnh một tiếng, âm thầm điều động tất cả kình khí về bên tay phải. Hắn nhìn tên công tử áo trắng kia, nói:
- Gậy sắt có hay không cũng không có quan hệ gì, Côn Ý vẫn ở thì đã đầy đủ!
Nói xong câu đó, hắn bỗng nhiên nhanh chóng lui về phía sau. Khi còn ở giữa không trung, hắn giơ lên tay phải của mình, bốn ngón khép lại, ngón trỏ chỉ lên trời.
- Côn ở chỗ này!
Hắn quát to một tiếng, ngón trở chợt đập xuống một cái.
Nhiệt độ trong bầu trời đêm bỗng nhiên biến đổi, mấy chục mét bên trong đều trở nên cực nóng. Trong nháy mắt, cái ngón trỏ tựa hồ hóa thành một cái côn cực lớn, dài đến mấy thước, lấy thế bài sơn đảo hải đập xuống. Vào lúc cây côn vô hình kia đập xuống, trong không khí đều phát ra những tiếng bạo liệt “đùng đùng”.
OÀ… ÀNH!
Một tiếng vang thật lớn nổ ra, bụi mù đầy trời như bị gió cấp chín cuốn vào, chúng tràn ngập ngõ hẻm.
Một ngón tay hóa côn, vậy mà chém mặt đường thành một cái rãnh sâu hơn một mét. Tảng đá cứng rắn cũng vỡ vụn từng mảnh, bị Côn Ý chấn động đến mức trở thành bột mịn. Khói bụi hướng bốn phía mà bay phất phới ra ngoài, thổi mạnh qua làm cho những cây nhỏ ở ven đường nhao nhao đứt gãy. Ở tường nhà của mấy gia đình bên cạnh lập tức xuất hiện vô số vết rạn như mạng nhện!
Không thể nghi ngờ, đây là một côn mạnh nhất mà Hoành Côn đánh ra kể từ lúc chào đời.
- Không tầm thường, một tán tu thế mà dựa vào chính mình đạt được thành tựu như vậy. Tốt. Diệt Ma Thức của Hàng Ma Xử cũng gần như thế, nhưng so với côn pháp của ngươi thì bá đạo hơn chút ít. Bởi vì nếu là diệt ma, tự nhiên trong lòng không thể có thương cảm. Ma nhân đi đường làm loạn muôn dân trăm họ, phật cũng phải trừng mắt kim cương.
Ngay lúc Hoàng Côn nhìn chằm chằm vào vị trí khói bụi dày đặc nhất để đề phòng, một lời nói trong trẻo và lạnh lùng bay ra từ trong đám bụi mù đó. Một cỗ gió cuốn qua, khói bụi tan hết. Lúc nhìn lại, sắc mặt Hoành Côn bỗng nhiên biến đổi.
Cái Côn Ý kia, đến trước người tên công tử áo trắng ba thước thì lại không thể tiến thêm! Hay đổi một cách nói khác, cái rãnh sâu một mét im bặt dừng lại ở trước thân thể người nọ ba thước!
Một côn mạnh mẽ và bá khí như thế vậy mà không thể tiếp cận được vạt áo của công tử áo trắng kia!
- Phật nói thân người bất quá là biểu tượng, nhất định có thể biến ảo. Ngươi dùng ngón tay hóa côn coi như là có vài phần ngộ tính, thế mà ngươi đã phá một chút phật ý huyền ảo nhất định phải có. Nhưng nếu đã là huyền ảo, cần gì phải câu nệ duy nhất một loại côn?
Hắn duỗi ngón tay ra, điểm một cái về phía xa xa.
Phù!
Bên trên ngực phải của Hoành Côn bỗng nhiên xuất hiện một vết thương hẹp, trước sau thông suốt, máu tươi phun đầy.
- Có thể hóa kiếm.
Công tử áo trắng cười khẽ:
- Cũng có thể hóa chùy.
Hắn lại điểm một cái.
Ầm ầm.
Thân thể Hoành Côn như bị búa tạ đập ở trên ngực, cả người hắn bị nện bay về phía sau hơn mười mấy thước, hung hăng đâm vào trên vách tường của một gia đình, cũng không biết đã gãy bao nhiêu cái xương sườn.
- Còn có thể hóa đao.
Hắn lại duỗi một ngón tay, từ trên không trung chém xuống. Sau một phát chỉnh tề, bả vai của Hoành Côn đã bị gọt rớt!
Công tử áo trắng chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa nói:
- Đây là huyền ảo, có ngàn vạn diệu pháp biến hóa. Nhưng ngón tay là ngón tay, biến ảo ngàn vạn thì bộ dáng của ngón tay cũng không thể nào thay đổi, đây là định. Ta thích dùng định của ngón tay, Bản Ý là Bản Ý, sự đơn giản chân thật nhất, đó mới là thứ mà đệ tử Phật tông truy tìm.
Ngón tay của hắn nhấn xuống một cái, Hoành Côn đang có ý đồ giãy giụa đứng lên bỗng nhịn không được rên lên một tiếng, sau khi thân thể co quắp vài cái thì đã không còn động tĩnh. Trên trán hắn xuất hiện một cái lỗ nhỏ bóng loáng mà mượt mà, màu trắng của óc cùng màu đỏ của máu pha trộn vào nhau, cùng theo cái lỗ nhỏ kia chảy ra róc rách.
- Minh Vương từ bi, chúc ngươi vãng sinh.
Bạch y tung bay như hoa sen xuất trần, tăng nhân Trần Nhai thấp giọng tụng kinh, dáng vẻ trang nghiêm.