Xe ngựa tiến lên vô cùng vững vàng, cho nên lòng Trương Thế Nhân cũng dần dần trở nên bình tĩnh lại. Bên trong chiếc xe ngựa hắn ngồi có một ít hàng hóa, hắn đang ẩn thân ở bên trong cùng nhất. Hắn nhắm mắt lại, bắt buộc chính mình nghỉ ngơi một lát, nhưng thanh Hoành Đao lại đặt ở vị trí hắn có thể chạm tay tới.
Từ sáng sớm hôm qua, sau khi rời khỏi Hải Dương Quán, hắn liên tiếp lâm vào tình thế nguy hiểm.
Cũng bắt đầu từ hôm qua, hắn không thể không làm giao dịch cùng hai người. Người giao dịch đầu tiên với hắn là La Văn, Trương Thế Nhân dùng phương pháp phá thành nghĩ được đổi lấy một đoạn thời gian ngắn ngủi để chuẩn bị. Sau đó giết người của La Văn, lẫn vào bên trong đám binh lính Hữu Vũ Vệ, đi ra khỏi Diễn Võ Trường.
Không lâu sau, hắn lại cùng nhà thương hội có tên Hàng Thông Thiên Hạ làm một cái giao dịch khác. Hắn dùng tổng cộng một nghìn bốn trăm sáu mươi lượng bạc để đổi lấy sự bình an vào thành.
Hai cái giao dịch này, đều là những giao dịch không làm không được.
Dựa vào trên thùng xe ngựa, Trương Thế Nhân ngủ cũng không dám ngủ, bởi vì hắn không thể tin cái tên mập mạp kia có phải thật sự bảo đảm hắn bình an tiến vào đế đô hay không. Cùng làm một cuộc giao dịch có chút ly kỳ, cũng rất qua loa với thương hội Hàng Thông Thiên Hạ, cho nên Trương Thế Nhân nhìn như nghỉ ngơi, song chỉ là sự nghỉ ngơi của cơ thể, chứ không phải tư duy.
Hàng hóa trong xe ngựa có chút lộn xộn với đủ loại, nhưng mỗi một loại cũng không nhiều.
Có rượu, có thuốc lá, có lá trà, còn có một chút đồ vật lặt vặt rất kỳ quái.
Theo bản năng, Trương Thế Nhân muốn đưa tay mở ra một vò rượu, nhưng cánh tay vươn ra vẫn ngừng lại ở giữa không trung. Hắn ngồi xếp bằng, dựa lưng vào thùng xe của chiếc xe ngựa, hô hấp chậm rãi, giống như đang thực sự ngủ. Hắn ở trong tình thế có chút lay động như vậy trong khoảng một canh giờ, về sau thanh âm nói chuyện của con người càng ngày càng ầm ĩ. Trương Thế Nhân biết rõ đoàn xe đã tới gần cửa vào thành Thanh Long, bởi vậy mà lượng người đi trên trục đường chính mới nhiều hơn nhiều lần.
Hắn mở mắt ra, tay nắm lấy chuôi thanh Hoành Đao.
Nghiêng tai lắng nghe.
- Chưởng quầy Tửu, như thế nào mà hôm nay đổi một cách ăn mặc như thế.
Có người chào hỏi cùng tên mập mạp kia.
- Đừng nhắc đến, nhắc đến việc này lại khiến ta căm tức. Cùng người đánh cuộc thứ tự ba hạng đầu của cuộc thi cuối cùng, kết quả thua, liền quần áo đều bồi vào. Xui… Quả thực xui.
Bên ngoài truyền đến một hồi tiếng cười, Trương Thế Nhân đoán đó hẳn là binh sĩ thủ vệ.
- Chưởng quầy Tửu, xin hỏi một cái, năm nay ai là danh đầu?
- Muốn biết sao, đợi thông cáo của triều đình đi.
- Chưởng quầy Tửu thật hẹp hòi, cái này không giống như tính cách của ngài.
- Ha ha, hẳn là công tử La gia thắng một bậc. Xem chừng đến sáng sớm ngày mai thông cáo của triều đình sẽ phát ra. Sao thế, ngươi cũng đánh cược?
- Ta làm sao có thể so cùng ngài, một tháng bổng lộc của ta còn chưa đủ cho ngài uống một chén trà đâu. Ta đánh cược năm lượng bạc vào La công tử, ha ha… Cũng là một bồi ba, xem ra cũng lời một bút.
- Chúc mừng chúc mừng, lần sau ngươi phải mời khách.
Mập mạp được gọi là chưởng quầy Tửu nói đùa vài câu, sau đó xe ngựa khởi động lần nữa. Trương Thế Nhân hơi kinh ngạc, cảm thấy nhà thương hội có tên Hàng Thông Thiên Hạ này có lai lịch kỳ quái, thật không hiểu quân sĩ thủ vệ cửa thành Thanh Long nổi tiếng nghiêm khắc tại sao lại không kiểm tra? Chỉ tùy tiện hàn huyên vài câu như vậy, sau đó cho đi. Hiển nhiên nhà thương hội này có bối cảnh rất thâm hậu.
Vừa lúc đó, một cái tên đột nhiên xuất hiện ở trong đầu Trương Thế Nhân.
Đúng rồi, nếu như là hắn ta thì chẳng có gì lạ.
Trương Thế Nhân bất đắc dĩ lắc đầu, cười cười. Mười phần mười là Ngô Nhất Đạo, người giàu nhất thiên hạ Đại Nam, người mà đã bỏ vài chục vạn lạng vàng tu sửa cả một mặt thành Thanh Long để đổi lấy tước vị Tán Kim Hầu. Cũng chỉ có hắn ta mới có mặt mũi lớn như vậy, lớn đến nỗi mà binh sĩ thủ vệ cửa thành Thanh Long cũng không kiểm tra hàng hóa. Và cũng chỉ có hắn ta mới dám thêu lên hàng chữ “Hàng thông thiên hạ” trên lá cờ. Nếu là người khác, e rằng sẽ bị người cười thúi mũi.
Vậy mà Trương Thế Nhân hắn đã làm một khoản buôn bán với Ngô Nhất Đạo, dùng một nghìn bốn trăm sáu mươi lượng bạc mua mạng của mình.
Trương Thế Nhân cảm thấy có chút buồn cười, trong lòng tự nhủ: “Cái này có phải đại biểu việc mạng của mình bị Hàng Thông Thiên Hạ của Ngô Nhất Đạo công khai ghi giá rồi sao? Về sau nếu ai muốn mua đầu của mình, có thể đến Hàng Thông Thiên Hạ, nhìn vào danh mục hàng hóa, liếc qua thì có thể thấy, giá một nghìn bốn trăm sáu mươi lượng bạc, già trẻ không gạt.”
Mấu chốt là cái giá này còn do chính bản thân hắn định ra.
Sau khi xe ngựa tiến vào thành Thanh Long, thanh âm bên ngoài trở nên càng thêm náo nhiệt, ầm ĩ. Khắp nơi thành Thanh Long lộ ra phồn hoa, mỗi một con phố đều phi thường nhộn nhịp. Tiếng thương nhân, người bán hàng rong rao hàng, tiếng du khách trả giá, tiếng âm thanh chỉnh tề khi binh sĩ tuần thành đi ngang qua, còn có tiếng áo giáp phát ra khi bọn họ bước đi.
Nhìn không thấy bên ngoài, nhưng có thể dựa vào thính giác để cảm giác, phân biệt cái thế giới này.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu.
Ngay ở thời điểm Trương Thế Nhân hết sức chăm chú nghe động tĩnh ở bên ngoài, bên trong bụng của hắn xuất hiện sự đau đớn mà không có dấu hiệu báo trước nào. Loại đau này có khí thế hung hung như nước lũ dâng trào, trong nháy mắt làm cho thân thể Trương Thế Nhân không tự chủ được còng xuống… Đau đớn to lớn khiến hắn căn bản khó có thể cố gắng giữ tỉnh táo, dù cho hắn có cắn nát bờ môi của mình thì cũng không có cách nào giảm bớt loại đau đớn như bị mũi khoan xuyên thủng qua, như nỗi đau khi nội tạng đều bị xoắn lại.
Đau đớn mãnh liệt như vậy khiến cho một người có tâm trí kiên định và nghị lực viễn siêu người thường như Trương Thế Nhân cũng khó có thể ngăn cản.
Hắn chỉ giữ vững được mười mấy giây đồng hồ, sau đó đã ngất đi vì đau.
Ngay vào lúc thân thể hắn mềm oặt, ngã xuống, xe ngựa ngừng lại. Có người vén lên rèm xe ngựa, thò đầu vào trong xem xét mà nói:
- Tranh thủ thời gian xuống xe, định còn không đi sao?
- Ồ? Giả chết?
Người nói chuyện sửng sốt một chút, lập tức leo lên xe, mở ra mí mắt Trương Thế Nhân, nhìn nhìn.
Khi xuống xe, Ngô Nhất Đạo vốn định trực tiếp tiến vào trong phủ, nhưng không biết vì sao mà bỗng nhiên muốn nhìn cái thiếu niên bỏ bạc mua mạng kia một chút. Vì vậy hắn để cho hạ nhân dẫn nữ nhi bảo bối Ngô Ẩn Ngọc vào trước, sau đó chậm rãi đi đến chiếc xe ngựa Trương Thế Nhân đang ngồi. Đợi trong chốc lát mà không thấy người xuống, hắn khẽ nhíu mày, đi vào bên trong nhìn xem.
Chỉ thấy mập mạp Tửu Sắc Tài đang ngồi xổm ở bên cạnh Trương Thế Nhân, gương mặt kinh ngạc, thậm chí còn mang theo một điểm sợ hãi. Ngô Nhất Đạo hiểu rõ Tửu Sắc Tài, hiểu rất rõ. Là cái gì có thể làm cho một mập mạp mà không có bao nhiêu thứ có thể khiến hắn sợ lại ẩn ẩn có chút sợ hãi? Ngô Nhất Đạo rất ngạc nhiên.
- Chuyện gì?
Hắn hỏi.
Mập mạp quay đầu lại nhìn Ngô Nhất Đạo, sự phức tạp trong ánh mắt nói không rõ ràng. Trên mặt hắn cũng tương tự như trong ánh mắt, cũng phức tạp đến mức khó có thể hình dung.
- Thiếu niên này… Quá quái dị.
…
…
Đến cùng Ngô Nhất Đạo có bao nhiêu tiền thì chỉ sợ ngoại trừ chính hắn ra, không ai còn biết được. Không cần phải nói Tổng thương Ngô Ký có một nhánh thương hội Hàng Thông Thiên Hạ, chỉ cần nhắc đến sản nghiệp của hắn ở đế đô cũng đủ để làm cho tất cả mọi người sinh lòng ghen ghét. Con đường dài gần trăm dặm cũng đủ lớn để cho lòng người xuất hiện kính sợ, cứ không nói đến sự đắt đỏ của đất đai cũng đã làm cho lòng người sợ hãi.
Đế đô là nơi tấc đất tấc vàng, nhưng Ngô Nhất Đạo có cả một con đường.
Cho nên khi nhắc đến cái tên Ngô Nhất Đạo này, mọi người tự nhiên sẽ liên tưởng đến con phố ở sau lưng cái tên này. Ở lúc mọi người còn tuyên dương sự trọng yếu của việc đặt một cái tên, vào lúc người cha Ngô Nhất Đạo lấy cái tên này cho hắn, ông ta tuyệt đối không thể tưởng tượng được sau này con của ông thật sự có được một con đường.
Bởi vì hắn tên là Nhất Đạo, cho nên hắn đã có một lối đi. Con phố này ở đế đô được người nhắc tới quá mức nhiều lần, thế nên ngược lại, mọi người không để ý đến việc tài phú Ngô Nhất Đạo có thể mua được một mảnh giang sơn của Đại Nam. Một con đường thì tính là gì, đấy mới thực sự là ý nghĩa của “Nhất Đạo”.
Kết quả là tên của những đứa bé ra đời trong mấy năm này lại làm cho người ta nghe qua mà im lặng. Có đứa được đặt tên là Nhất Trấn, có đứa được đặt là Nhất Thành, thậm chí có đứa được cha mẹ đặt là Nhất… Tỉnh. Trên đường đi đến đế đô, Trương Thế Nhân gặp một thiếu phụ ôm con trẻ, cho bú. Hắn nhìn thấy đứa bé dễ thương liền hỏi tên của nó, thiếu phụ buồn rầu nói nó chưa có tên. Thiếu phụ bảo mấy đứa bé trong thôn có đứa gọi là Nhất Thôn, cũng có đứa tên là Nhất Quận, còn có người gan lớn đặt tên là Nhất Quốc, bởi thế nên chồng nàng sầu khổ vì không nghĩ ra được một cái tên hay để đặt.
Căn cứ tinh thần giúp người làm niềm vui, Trương Thế Nhân không hề nghĩ ngợi, liền bảo đặt tên đứa bé kia là Nhất Bóng là tốt rồi, tuyệt đối bá khí. Ý của hắn, Nhất Bóng là chỉ cả hành tinh này thuộc về đứa nhỏ đó rồi.
Thiếu phụ trả lời:
- Cút!
Về sau Trương Thế Nhân mới suy nghĩ cẩn thận, nguyên lai nam nhân gọi là Nhất Bóng xác thực không quá may mắn. Phải biết trong thôn có thể có đứa có tên là Chó Nhỏ, Lúa, Ba Ba… nhưng tuyệt đối không có Nhất Bóng.
Giàu có như vậy, nhưng chỗ ở hiện tại của Ngô Nhất Đạo cũng không phải rất lớn.
Cách chỗ hiện tại của hắn ước chừng nửa giờ đi bộ trong một miếng đất chiếm diện tích vượt quá ba mươi mẫu là một tòa nhà nhỏ. Đó là nơi ở cũ của hắn, là lúc hắn chưa triệt để trở thành thương nhân. Bây giờ giàu có, hắn chỉ mở diện tích nơi ở ra ba mươi mẫu, nhưng không phá tòa nhà cũ để xây tòa nhà mới. Mặt khác, trước kia hắn không mua thêm đất thì bây giờ hắn cũng không dám mua, âu cũng do trên người hắn đã có tước vị rồi.
Đã có tước vị thì không thể quá rêu rao.
Nhất là tại đế đô.
Ai biết được ai đó vào một ngày rảnh rỗi, không có việc gì làm nên liền dâng một phần tấu chương vạch tội hắn vượt qua lễ chế? Với những việc vu khống như vậy, chỉ cần chịu khó một chút thì vẫn có thể tìm ra không thiếu cái gọi là chứng cứ. Nếu như triều đình muốn tra, dù khe cửa chỉ có chiều rộng bằng một ngón tay, chắc chắn cũng có người có thể nói cái khe hở ấy còn rộng hơn cả cửa lớn của Hoàng cung! Đương nhiên, Hoàng đế hẳn sẽ không thật sự bắt hắn để xử lí, song việc này vẫn rất buồn nôn.
Trong lúc rảnh rỗi, Ngô Nhất Đạo thích ngồi ở trong rừng trúc được hắn trồng mà đọc sách. Nhất là vào thời gian mùa hè, ngồi trong rừng trúc thì rất mát.
Để một cái ghế nằm, bày một bình trà thơm trên bàn, vài thứ đồ ăn hợp khẩu vị… Sau đó nằm trên ghế đọc sách, thưởng thức trà và thức ăn, nghe tiếng gió trong rừng trúc, đó khẳng định là một chuyện vô cùng tao nhã. Hiện nay Ngô Nhất Đạo đã qua khoảng thời gian truy cầu lịch sự, tao nhã để che giấu thân phận thương nhân hèn mọn của mình. Cùng so sánh với phần lớn thương nhân khác, hắn là một người rất lịch sự và tao nhã, mà đó lại không phải là giả bộ.
Hắn tham tài, nhưng trong mắt hắn, tham tài không bao giờ là một chuyện tình thô bỉ, mà là bản phận của mình.
Mập mạp Tửu Sắc Tài thay đổi một bộ quần áo, cung kính đứng ở bên người Ngô Nhất Đạo, rón rén rót đầy chén trà. Ngô Nhất Đạo nâng chung trà lên, nhấp một miếng, để quyển sách trong tay xuống, hỏi:
- An bài thỏa đáng?
- Thỏa!
Mập mạp hồi đáp:
- Đã an bài tiểu thư tại tiểu viện phía tây. Ban đầu ta cho rằng để tiểu thư vào tòa nhà này thì tiểu thư sẽ không thích, dù sao tiểu thư thích cái nhà cũ rộng rãi có hoa viên, nhiều hoa cỏ và kỳ thạch, còn có ao sen. Nhưng không nghĩ tới tiểu thư lại rất ưa thích cái địa phương này, nàng nói sân nhỏ nhỏ hơn, nhưng nhân khí chín dày đặc. Thuộc hạ ngu dốt, thật không hiểu tiểu thư nói từ “chín” là có ý gì.
- Không hiểu cũng không sao, nàng ở thoải mái là tốt rồi.
Ngô Nhất Đạo cười cười, đột nhiên hiểu ra mong muốn của con gái vẫn rất đơn giản. Thì ra cái tòa nhà kia tuy rằng rộng rãi và xinh đẹp, nhưng quá lạnh lẽo và buồn tẻ. Trước kia chính hắn bôn ba ở ngoài, bên người nàng chỉ có tiểu nha hoàn Hoàn Phi Quyên là người có thể cùng nàng trò chuyện… Ngẫm lại, khó trách nàng sẽ ưa thích chỗ ở hiện tại, mặc dù nhỏ, nhưng có vẻ náo nhiệt hơn nhiều.
- À, thiếu niên kia đâu này?
- Ở ngay phòng trọ, còn ngủ.
- Có mời lang trung qua chưa?
- Đã mời qua, song lang trung cũng không nhìn ra được rốt cuộc là vấn đề gì. Chỉ có thể nhìn ra rằng cánh tay phải của hắn gãy đi, nó được băng bó vô cùng thô sơ, hẳn là do chính thiếu niên kia buộc lại.
- Gãy cánh tay còn có tâm tư cùng ngươi pha trò cò kè mặc cả, thú vị.
Ngô Nhất Đạo cười cười, sau đó lại hỏi:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
Sắc mặt mập mạp hơi đổi một chút, trầm mặc một hồi, có chút không dám xác định, suy đoán:
- Toàn thân cứng rắn như một tảng đá tốt, ta thực hoài nghi một cái búa gõ lên người hắn thì chiếc búa sẽ vỡ. Thuộc hạ cũng kiểm tra kinh mạch của hắn, kỳ quái là ở chỗ toàn thân hắn có một trăm hai mươi tám huyệt, nhưng chỉ mở ra ba huyệt, quá quái dị. Nếu như không phải vì điều này, thuộc hạ có thể xác định là vì hắn không gánh được thống khổ của Khí Hải tấn cấp khi tu luyện nên đã bất tỉnh. Thế nhưng mà… Khí Hải của hắn căn bản không có tồn tại. Dựa theo đạo lý, người không có Khí Hải dù sống thì cũng là phế nhân. Đừng nói đi đường, chỉ sợ nếu không có người hỗ trợ thì trở mình còn không được. Vậy mà phản ứng cùng thân thủ của thiếu niên này cũng không tệ. Mặc dù đau đến mức bất tỉnh, nhưng tay trái của hắn vẫn nắm chặt thanh Hoành Đao, tách đều không thể tách ra… Còn nữa, tay phải của hắn có vết chai khi dùng đao, và lúc nhìn vào ánh mắt của hắn thì ta liền biết hắn đã giết không ít người. Nhớ lại thì vào lúc ở ven đường, ánh mắt của hắn vẫn nhìn vào cổ họng của ta.
Tửu Sắc Tài thở dài:
- Vừa rồi thuộc hạ đã kiểm tra thêm một lần, hắn cường tráng như một con báo săn.
Rồi tên mập mạp này cười khổ, lắc đầu:
- Nhiều năm như vậy, lần thứ nhất ta nhìn thấy thể chất kỳ quái như vậy.
- Không kỳ quái.
Ngô Nhất Đạo cầm chén trà, quay đầu nhìn nhìn phương hướng phòng trọ, giọng điệu bình thản:
- Ít nhất, ta biết một người đặc thù có thể chất giống hắn.
- Ai?
- La Diệu.
- Thế nhưng mà thuộc hạ vẫn không thể tin rằng La Diệu thật sự không thể tu hành.
Mập mạp nhịn không được nói ra cái nhìn của mình:
- Một người không thể tu hành, vô luận như thế nào cũng không thể dựa vào rèn luyện thân thể đơn thuần mà đạt tới thực lực như vậy, tuyệt đối không thể. Không có kình khí rèn luyện, thân thể cường thịnh đến mấy thì cuối cùng cũng chỉ là thân thể.
- Trên thế giới này không có gì là không thể. Xác thực La Diệu không thể tu hành… Toàn bộ Đại Nam không có mấy người biết Khí Hải của hắn bị người mạnh mẽ đánh nát ở ba mươi năm trước.
- À??
Sắc mặt mập mạp đại biến, biểu lộ tràn đầy không thể tưởng tượng nổi:
- Bị người đánh vỡ Khí Hải mà còn sống?
Ngô Nhất Đạo đặt chén trà xuống, đứng dậy, chắp tay đi về phía phòng trọ bên kia:
- Hôm nay ngươi gặp phải một người không có Khí Hải mà không chết, La Diệu còn sống thì có gì kỳ quái? Đi thôi… Đi xem bảo bối ngươi nhặt được này rốt cuộc có thể làm cho chúng ta có bao nhiêu vui mừng.