[Dịch]Chinh Chiến

Chương 75 :  Đoạt giải nhất diễn võ (3)




Đây là một cái quân doanh không quá lớn, cơ hồ liếc là có thể nhìn ra nó có bao nhiêu tòa lều vải. Sau khi Trương Thế Nhân vào cửa, hắn chính đang đứng ở đằng sau cái quân doanh này. Phía trước quân doanh khoảng ba dặm chính là tòa thành bằng đất được định làm nơi tỷ thí. Thế nên, hiển nhiên tòa quân doanh này là thuộc về một trong ba người tài giỏi nhất của Kinh Võ Viện tham gia tranh hạng ba, chỉ không biết đó là ai mà thôi.

Bởi vì đang đứng ở mặt sau cùng của quân doanh, Trương Thế Nhân may mắn ở chỗ hắn chỉ đối mặt với hai tên lính quèn trông coi cửa sau mà thôi.

Nhưng hắn cũng bất hạnh ở chỗ mới vào cửa thì đã bị người dùng Hoành Đao kề vào cổ.

- Ngươi là ai!

Binh sĩ cầm đao lạnh giọng hỏi một câu, Trương Thế Nhân có thể cảm thấy được ánh mắt lạnh như băng của đối phương đang nhìn chằm chằm vào cổ mình. Đúng vậy, không phải nhìn chằm chằm vào mặt, mà là cổ.

Trương Thế Nhân xuất thân từ biên quân Đại Nam, bởi vậy hắn hiểu quân luật của Đại Nam rất thấu triệt. Hắn biết rõ ở dưới loại tình huống này, chỉ cần bản thân hắn có một cử động nhỏ nhất, người binh lính kia khẳng định không chút do dự cầm đao cắt xuống.

Quân luật của Đại Nam, bất cứ ai, bất cứ kẻ nào, không màng chức vị, dám tự tiện xông vào quân doanh, sau khi bị binh sĩ thủ vệ phát hiện, thậm chí bọn họ không cần xin chỉ thị của tướng quân mà có thể chém chết kẻ xâm nhập.

Năm đó, công tử của một vị Thượng Thư đại nhân có phẩm quan Nhị Phẩm, bởi vì tò mò bộ dạng của quân doanh bảo vệ thành Thanh Long, mang theo mấy cái gia đinh tiến vào từ tường vây, kết quả chỉ mới nhảy vào thì đã bị binh sĩ tuần doanh phát hiện. Binh sĩ tuần doanh lập tức quát lớn, ra lệnh cho những người kia quỳ xuống.

Công tử thế gia đều là những người khôn khéo và có bụng dạ cực sâu, chắc chắn sẽ không có mấy kẻ không học vấn cũng chẳng có nghề nghiệp. Rất không may, vị công tử của Thượng Thư đại nhân kia thuộc loại người này.

Có thể khiến cho hắn quỳ xuống, ngay cả cha hắn cũng không có cái quyền ấy.

Vì thế hắn chửi ầm lên. Hắn vốn tưởng rằng có thể hù sợ những tên… binh sĩ tuần doanh kia. Ai biết sau khi đối phương hô ba lượt yêu cầu hắn quỳ xuống mà không nhận được sự “hợp tác”, thế là một trận mưa tên không chút do dự bắn tới. Tính cả người công tử vào thì bốn, năm người đều bị bắn thành con nhím.

Lúc ấy chuyện này lưu truyền sôi sùng sục ở thành Thanh Long, đầu đường cuối ngõ đều đang bàn luận. Nếu như dựa theo sự lý giải của Trương Thế Nhân, chuyện này nhất định sẽ không thể nào gây nên chút gió nào. Nhưng mấy tên binh sĩ bắn chết vị công tử kia có lẽ chẳng mấy chốc sẽ mai danh ẩn tích ở ngoài ánh mắt của mọi người. Còn việc xử lý, tuyệt đối sẽ không có ở bên mặt ngoài như thế. Rất có thể ở bề ngoài người cầm quyền bên trên sẽ an ủi vị Thượng Thư đại nhân kia, còn có thể giả mù sa mưa phê bình một phen.

Dung túng con của mình, cái tội giáo dục không nghiêm cũng khó trốn. Nếu như đi sâu vào vấn đề, thậm chí có thể xem đó là sự miệt thị quân luật của Đại Nam.

Nhưng từ một góc độ nào đó, người cầm quyền khó tránh khỏi việc sẽ giết mấy tên lính kia để trả lại một cái công đạo cho vị Thượng Thư đại nhân nọ. Dù sao thì so với một vị quan Thượng Thư có phẩm cấp Nhị Phẩm, chết mấy người tiểu binh sĩ cũng là chuyện không đáng coi vào đâu.

Trên thực tế, sự tình thật không phải tốt đẹp như phỏng đoán của Trương Thế Nhân. Trương Thế Nhân mang theo tư duy kiểu quán tính của kiếp trước, cho nên rất dễ dàng dựa theo mạch suy nghĩ âm u mà suy đoán.

Song đây là Đại Nam chứ không phải kiếp trước của Trương Thế Nhân.

Vị Thượng Thư đại nhân kia chấp nhận nỗi đau mất con, chuyện thứ nhất hắn làm là dâng một tấu chương thỉnh tội cho bệ hạ. Sau khi cởi chiếc mũ quan của mình ra, hắn về nhà đóng cửa tự ngẫm. Hoàng đế hạ chỉ, thông báo cho cả nước với lời lẽ trách cứ nghiêm khắc, chỉ ở phần cuối của ý chỉ mới an ủi vài câu. Còn mấy người binh sĩ giết người, không có một người nào bị một chút trách phạt.

Tuy vậy nhưng không có người nào trong bọn hắn lên chức, thậm chí sáu, bảy năm sau, không có người trong trong bọn hắn được thăng lên chức quan đội trưởng nhỏ nhất.

Về phần bệ hạ sẽ au ủi vị Thượng Thư đại nhân kia bằng cách nào và bằng cái gì, ngược lại không ai sẽ chú ý.

Cho nên nguy cơ hiện nay Trương Thế Nhân đang gặp phải cũng có thể xem như việc hắn phải dùng câu nói ngắn gọn nào nhất để cho binh sĩ trước mặt bỏ đi ý định giết hắn. Phải biết lời nói đưa cơm trước đó chỉ làm cho người cầm đao kề lên cổ hắn dừng lại một vài giây đồng hồ mà thôi.

- Thật ra ta là gian tế.

Hắn nói ra sáu chữ.

Binh sĩ cầm đao sửng sốt một chút, sau đó quay đầu lại nhìn thoáng qua đồng bạn của mình.

- Dẫn hắn đi gặp La tướng quân!

Một người lính khác dường như không có chút do dự nào mà làm ra quyết định, điều này là cho Trương Thế Nhân thở ra hơi chút nhẹ nhàng. Điều hắn phải làm kế tiếp, chính là ở khoảng thời gian hắn gặp vị La tướng quân kia, hắn phải nghĩ ra một cái cớ tốt để cho mình thoát thân. Không có cách nào khác rồi, bên người hắn đã không có Đại Khuyển cùng Mộc Tiểu Yêu, tay phải của hắn còn gãy nữa.

Hắn chỉ có một thanh tàn đao loang lổ vết rỉ… Không, thanh tàn đao cũng bị người tịch thu rồi.

Đi ở sau lưng người lính kia, đầu óc Trương Thế Nhân bắt đầu nhanh chóng vận chuyển. Lúc này hắn không có thời gian cân nhắc xem đến cùng mình đã đắc tội với ai mà giờ này bị đẩy vào một tình cảnh nguy hiểm như vậy. Điều hắn cần làm là phải dùng thời gian ngắn nhất nghĩ đến biện pháp, biện pháp mà ít nhất có thể cũng phải để hắn… còn sống rời đi nơi này.

- Ngươi là người do Nguyễn Phục hay là Ngu Khiếu phái tới?

Sau khi đi được mấy bước, người binh lính kia bỗng nhiên lạnh giọng hỏi một câu.

Trong đầu Trương Thế Nhân lập tức sáng ngời.

- Khi gặp La tướng quân, ta tự nhiên sẽ nói.

Hắn ưỡn lên bộ ngực, thần sắc biểu hiện có chút ngạo nghễ.

Người lính kia đánh giá Trương Thế Nhân vài lần, cười lạnh nói:

- Ngươi ngược lại có thể giả vờ, nếu như thật có khí chất thì sẽ lập tức thẳng thắn nhận mình là gian tế? Còn có… người phái ngươi tới có phải uống rượu say, làm sao mà phái một tên… phế nhân đi đến đây?

Trương Thế Nhân khẽ giật mình, theo bản năng nhìn nhìn cánh tay của mình.

Hắn ngẩng đầu nhìn người binh lính kia, nói ra:

- Sở dĩ ta lập tức thừa nhận thân phận của mình là bởi vì ta đã không có hy vọng nào thăm dò tình báo. Mới tiến vào đã bị binh lính tuần doanh phát hiện, có che che lấp lấp thì không sảng khoái bằng việc trực tiếp thừa nhận. Các ngươi muốn đánh muốn phạt, thích làm gì thì cũng được. Về phần tại sao không nói cho ngươi biết ai phái ta tới đó là do ngươi không có tư cách nghe.

Lời nào đầy kiêu ngạo, thậm chí làm người giận sôi.

Nhưng người binh sĩ dẫn đường không có tức giận, hắn ta cười một cái, nói:

- Chúng ta đều là binh lính Hữu Vũ Vệ được tuyển ra, hôm nay bất quá là đều vì chủ mình mà thôi, ai sẽ thật sự đánh và trách phạt ngươi? Đã thất bại là đã thất bại, cùng lắm là giam ngươi đến lúc cuộc thi chấm dứt, sau đó thả ra là được.

Hữu Vũ Vệ.

Trương Thế Nhân nhớ kỹ cái từ mấu chốt này, trong đầu nhanh chóng sửa sang lại những việc đã nghe về Lục Quân dưới trướng Thiên tử của Đại Nam một lần.

Đại tướng quân Hữu Vũ Vệ là Hứa Hiếu Cung, Tướng quân Hữu Vũ Vệ là Tạ Nhiên.

- Rốt cuộc thì chuyện gì xảy ra với cánh tay của ngươi?

Người binh lính kia không nhịn được tò mò, hỏi.

Trương Thế Nhân trầm mặc một hồi, nghiêm túc đáp:

- Sau khi tuân lệnh, chúng ta chạy ra khỏi quân doanh bên kia. Kết quả bị người trong quân doanh tưởng lầm là đào binh. Vào thời điểm nóng vội chạy trốn, vừa leo lên tường thì ta đã té, cho nên nhặt một cái cành cây ven đường, xé quần áo mà cột lại.

- Ngươi thật là xui xẻo!

Người binh lính kia không khỏi cảm khái:

- Cũng rất đần!

Tuy rằng ba vị công tử tham gia cuộc tỷ thí hôm nay đều chưa có quân chức chính thức, nhưng các binh sĩ gọi bọn họ là Tướng quân cũng không có cái gì không đúng. Dù ai trong ba người này đạt giải nhất đi nữa, nhưng sau này, khi bước ra khỏi Kinh Võ Viện, trên người bọn hắn sẽ có một chức quan Tiểu tướng Ngũ Phẩm.

Lần đầu tiên Trương Thế Nhân nhìn thấy người được gọi là La Tướng quân La Văn, hắn liền có một thứ cảm giác rằng đây là một người căn bản không biết cười, cũng là người không hiểu được chuyện gây cười.

Lạnh lẽo như băng.

La Văn ăn mặc một thân trang phục màu đen, cũng không có mặc khôi giáp, hắn ngồi trên ghế dựa, ánh mắt đạm mạc nhìn lướt qua kẻ đang bị áp vào. Loại đạm mạc này cũng có thể xem như là cao cao tại thượng. Chỉ một ánh mắt đã có thể biểu thị công khai ra một loại ngươi và hắn là người không cùng một thế giới, là chủng loại mà bị ngăn cách và khoảng cách xa vời.

Hắn cũng không khôi ngô hay cao lớn, dáng người của hắn chỉ xếp vào hạng trung bình. Hắn cao khoảng một thước năm, không mập không ốm, tỉ lệ dáng người hoàn mỹ. Vai rộng và eo vừa, chân lại rất dài.

Không thể không nói đây là một người đàn ông anh tuấn.

Mày kiếm, mắt trầm tĩnh.

Trên khuôn mặt có góc cạnh rõ ràng không có chút biểu lộ. Ánh mắt của hắn rất lớn, cái mũi rất cao, chòm râu trên cằm được cạo sạch sẽ, thoạt nhìn cả người vô cùng sạch sẽ.

Hắn chỉ đạm mạc liếc nhìn Trương Thế Nhân, sau đó lập tức thu hồi ánh mắt về, chăm chú nhìn vào tấm bản đồ ở trên bàn. Đó là địa đồ của thành đất, tấm địa đồ được đánh dấu vô cùng kỹ càng. Trong tay hắn đang cầm một cây bút chì, thỉnh thoảng vẽ vài đường lên tấm bản đồ đã được vẽ rất nhiều đường cong. Tuy rằng khoảng cách còn xa, nhưng Trương Thế Nhân có thể thấy được những đường cong trên bản đồ đại biểu cho việc hắn hủy bỏ một phương án tấn công của mình.

- Áp xuống đi, đợi sau khi chấm dứt thì để cho hắn trở về.

La Văn nhàn nhạt phân phó một câu, thậm chí không có lại ngẩng đầu liếc nhìn Trương Thế Nhân.

Vài tên binh lính ngoài cửa lập tức tiến tới, định trói Trương Thế Nhân.

- Không cần trói lại.

La Văn khoát tay áo, ra hiệu các binh sĩ mang Trương Thế Nhân đi.

- Người không hỏi xem rốt cuộc là ai phái ta tới hay sao?

Trương Thế Nhân hỏi.

La Văn không có trả lời, lực chú ý vẫn luôn dừng lại ở trên tấm bản đồ kia.

- Cho dù ngài không muốn biết ai là người phái ta tới, chẳng lẽ ngài không muốn biết người khác chuẩn bị tấn công như thế nào?

Trương Thế Nhân lại hỏi.

La Văn vẫn không có ngẩng đầu, chỉ lạnh nhạt nói:

- Ngươi chỉ là một tên tiểu tốt mà căn bản chẳng có một chỗ ích lợi gì, nếu như ngươi có thể biết rõ Tướng quân nhà ngươi an bài tấn công như thế nào thì mới lạ. Đi ra ngoài đi, ta sẽ không làm khó ngươi, dù sao ngươi cũng là binh sĩ của Hữu Vũ Vệ, Đại tướng quân phân nhân mã cho chúng ta vốn cũng không nhiều. Giữ lại ngươi, đối thủ của ta sẽ thiếu một người, tuy rằng dù thiếu một người thì hầu như là chẳng hề ảnh hưởng gì tới cục diện chiến đấu.

- Có!

Trương Thế Nhân chậm rãi hít một hơi, nói:

- Ngài giữ lại ta, không chỉ làm cho đối thủ của ngài thiếu một binh sĩ, mà ngài còn nhiều hơn một người binh sĩ, một binh sĩ rất hữu dụng.

Rốt cuộc La Văn nhịn không được ngẩng đầu, lần thứ hai liếc nhìn Trương Thế Nhân.

- Áp hắn xuống đi.

La Văn khẽ lắc đầu, nói:

- Ta biết bề ngoài ngươi nóng lòng thể hiện dục vọng mãnh liệt của mình, nhưng nói không chừng là ngươi chủ động yêu cầu đến chỗ ta tìm hiểu tin tức. Sau khi bị phát hiện, ngươi mất đi cơ hội biểu hiện ở bên kia, cho nên ngươi mới có dáng vẻ như thế ở trước mặt ta.

Trong giọng nói không có giễu cợt, nhưng so với bất luận cái giễu cợt nào đều làm lòng tự trọng của một người tổn thương nặng hơn.

Mấy người lính muốn đi lên đè Trương Thế Nhân xuống đất, Trương Thế Nhân khinh thường cười cười, ném ra vấn đề cuối cùng có thể làm La Văn chú ý của mình:

- Tướng quân đang đợi trời tối?

Những lời này làm cho bàn tay đang dùng bút vẽ một đường cong của La Văn cứng đờ, lần thứ ba hắn ngẩng đầu nhìn Trương Thế Nhân, sự đắc ý trong ánh mắt đã có thay đổi.

- Ngươi tên là gì?

Hắn hỏi.

- Điều này không quan trọng.

Trương Thế Nhân lách người tránh ra khỏi những binh sĩ muốn lôi hắn đi, cười cười với giọng điệu mang chút khinh thường:

- Ta không phải là gian tế gì, chỉ là do sơ ý một chút mới trúng âm mưu, là hạng người vô danh bị người mưu hại đến nơi này. Một đường đi qua ta cũng nhân cơ hội nhìn nhìn, số binh sĩ trong quân doanh này của ngươi có lẽ không vượt quá năm trăm người. Ta cũng liếc nhìn tòa thành bằng đất ở xa xa kia, tuy rằng nhìn không nhiều, nhưng cũng biết bên trong tòa thành đất kia có ít nhất ba trăm quân thủ thành. Bởi thế, cho dù năm trăm người binh sĩ này của ngươi đi lên, dẫu là đánh lén ban đêm cũng chỉ là không công. Tướng quân đang đợi trời tối, hai người khác chắc hẳn cũng đang đợi trời tối. Hơn nữa… các ngươi không chỉ đang đợi trời tối, mà còn đang đợi người khác động thủ trước. Tỷ thí công thành như vậy, hiển nhiên người xuất thủ thứ ba được lợi lớn hơn người xuất thủ đầu tiên rất nhiều. Nếu như là ta, ta cũng sẽ không ngu làm cái người xuất thủ đầu tiên.

Sau khi Trương Thế Nhân nói xong những lời này, hắn nhìn La Văn, đợi câu trả lời.

La Văn trầm mặc một lúc, sau đó gật đầu:

- Ta tin ngươi.

- Vì sao?

Trương Thế Nhân khẽ giật mình.

La Văn chỉ chỉ cành khô cột ở trên cánh tay phải của Trương Thế Nhân, nói:

- Đó là cành mai khô, ở trong Diễn Võ Trường không có cây mai. Thậm chí ở hai bên con đường chính ở ngoài đế đô cũng không nhìn thấy một cây mai. Ngươi là người đi ra từ nội thành, ngươi có thể đi đến đây thì tất nhiên là có người dẫn vào.

Hắn dừng lại một chút, nói:

- Bất kể ngươi bị cái oan khuất gì, ngươi đã tiến vào đại doanh của ta, ngươi có thể nhìn ra ta đang chờ đợi cái gì, vậy thì ngươi vẫn nên thành thành thật thật nói xong ý nghĩ của mình, bằng không thì… Hiện tại ta cũng không phải không có ý định giết ngươi rồi.

La Văn nhìn Trương Thế Nhân, nói thật:

- Ngươi không phải là binh lính của Đại tướng quân Hứa Hiếu Cung, thậm chí có lẽ cũng chẳng phải là quân nhân, chỉ là một tên tặc tử tự tiện xông vài trại lính. Nếu như ta muốn, ta băm ngươi thành thịt nát thì cũng sẽ không có người nào trách tội gì ta.

- Ta là quân nhân, ta biết rõ sự nghiêm khắc và trang trọng của quân luật Đại Nam, cho nên ta biết Tướng quân ngài không phải đang hù dọa ta. Bởi vậy, ta vẫn muốn làm cho Tướng quân chú ý, là vì muốn làm chút sự tình cho Tướng quân. Cũng là vì chỉ có giúp ngài thì ngài mới có thể giúp ta. Ít nhất… Nếu không người nào nguyện ý đưa ta đi một đoạn đường, cho dù ta muốn trở về trong đế đô thì cũng là chuyện tình mà ta rất khó có thể làm được. Khi kẻ muốn giết ta không mượn tay người khác được, bọn hắn sẽ tự mình động đao.

La Văn gật nhẹ đầu, nghĩ nghĩ rồi nói:

- Ta mặc kệ ngươi đắc tội với ai, cũng không quản người ngươi đắc tội có phải là người mà ngay cả ta cũng không đắc tội nổi. Nhưng nếu như ngươi có thể nghĩ ra phương pháp phá tòa thành đất kia, ít nhất ta có thể giúp ngươi trở về trong đế đô.

- Thành giao.

Trương Thế Nhân gật đầu, nói:

- Có thể làm cho ta trở về thành Thanh Long là đủ rồi.

La Văn bắt đầu có chút ưa thích sự tự tin ở trong giọng nói của thiếu niên này, dù cho thiếu niên này xuất hiện có chút ly kỳ.

- Nếu như điều ngươi nói là sự thật, như vậy ta chỉ có thể nói ngươi rất thông minh. Lần này người muốn hại ngươi chưa thành công, dùng trí tuệ của ngươi, lần tiếp theo của họ cũng chưa chắc thành công.

- Thời khắc bản thân của mình ở trong tình thế nguy hiểm, không thể nào ngu muội.

La Văn không có đi suy nghĩ cẩn thận hàm nghĩa trong câu nói này, hắn không biết kinh nghiệm nhân sinh của Trương Thế Nhân thì tự nhiên không thể tưởng tượng được những chuyện khác. Cho nên hắn không có tiếp tục nói về đề tài này, mà đơn giản nói qua nội dung của cuộc tỷ thí này một lần. Sau đó chỉ chỉ nhưng chỗ hắn đã gạt bỏ trên bản đồ, tự bỏ qua vô số phương án tấn công, nói:

- Đến xem bản đồ, hiển nhiên là nếu như ngươi có thể xem mà hiểu được.

Trương Thế Nhân lắc đầu:

- Quân thủ thành có hai nghìn, Tướng quân chỉ có năm trăm binh, bây giờ không phải là thời điểm xem bản đồ. Bởi vì vô luận nhìn thế nào, một trận này đều không đánh thắng. Đoạt giải nhất, đoạt giải nhất… Chỉ sợ Chu viện trưởng vốn không muốn để người nào trong các ngươi đoạt đi cái danh đầu này.

Đang trên chiến đài quan chiến, Di Thân Vương Dương Dận vuốt vuốt lông mày đang nhíu, hỏi Chu viện trưởng ở bên cạnh:

- Chu lão, vì cái gì mà còn không thấy có động tĩnh gì?

Chu Xuân Thu uống một ngụm trà, mỉm cười nói:

- Ban ngày hôm nay không đánh nổi, trái lại, trời tối đỡ hơn chút. Cuộc tỷ thí này có thời hạn ba ngày, không vội… Không vội.

Đại tướng quân Hữu Vũ Vệ Hứa Hiếu Cung không khỏi thở dài:

- Cho dù ta đánh một trận chiến này, chỉ sợ có suy nghĩ một lát cũng không biết nên động thủ thế nào. Muốn đoạt giải nhất, khó.

- Đoạt giải nhất?

Chu viện trưởng cười cười, vẻ mặt cao thâm khó dò, nói:

- Mỗi người có năm trăm binh, đừng nói cho ngươi đi đánh, ngay cả ta cũng đánh không thắng. Muốn đoạt giải nhất… Nằm mơ.

- Vậy ý của ngài là?

Dương Dận khó hiểu hỏi.

- Muốn công phá thành đất có một biện pháp, trong ba người bọn họ, ai có thể nghĩ đến đầu tiên thì miễn cưỡng xem hắn là danh đầu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.