Mãi cho đến khi tất cả những tên đại nội thị vệ mặc áo Phi Ngư kia đã rời khỏi, nội tâm của Trương Thế Nhân vẫn chưa có hoàn toàn bình tĩnh lại. Sau khi đến cái thế giới này, chuyện đầu tiên hắn làm là đưa cái lý luận của kiếp trước áp dụng vào thực tế của kiếp này: “Không bao giờ khinh địch, càng không nên tin tưởng bất cứ người nào. Nhất là một người xa lạ đột nhiên xuất hiện trước mặt ngươi.”
Người được Mạnh Vô Địch và đám người đại nội thị vệ gọi là Trác tiên sinh dường như biết rõ Trương Thế Nhân đang nghĩ gì, hắn cười nói:
- Nhân chi thường tình, dù sao ai cũng rất khó tin tưởng một người đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, nhất là khi người này cùng những người đuổi giết mình lại còn đến từ một nơi.
Hắn nói thẳng ra suy nghĩ ở trong nội tâm của Trương Thế Nhân. Song mấu chốt là ở chỗ Trương Thế Nhân chưa hề nói một câu!
- Đọc tâm?
Trương Thế Nhân không nhịn được tò mò, hỏi.
- Đọc tâm?
Trác tiên sinh lặp lại một lần, sau đó gật đầu không ngừng:
- Tên gọi cũng không tệ, bất quá trước kia ta vẫn luôn xưng hô loại năng lực này là nhìn cảnh.
Trong lòng Trương Thế Nhân tự nhủ: “Vậy là ngươi nhìn được tất cả nội tâm bên trong con người hay chỉ nhìn xuyên qua lớp quần áo của người ta.”
Nhưng nghĩ tới đây thì hắn lập tức dừng lại, e sợ bị cái tên trung niên không đứng đắn này nhìn thấu ý nghĩ của mình. Hắn không khỏi hỏi Trác tiên sinh:
- Năng lực này của ngài là thiên phú, hay là do tu vị?
- Trên đời này, có rất nhiều người có tu vị cao, nhưng mà năng lực của họ chỉ có thể dùng để đánh nhau mà thôi. Song vì mỗi người có thiên phú không giống nhau nên năng lực của con người có đủ mọi thể loại. Thế giới rất lớn, có lẽ có rất nhiều thiên phú kinh người và thần thông được cất giấu bên trong người tầm thường… Đặc dị công năng? Làm sao ngươi lại nghĩ ra cái tên gọi ấy để hình dung bọn họ?
Trác tiên sinh không có đi sâu nghiên cứu bốn chữ này, mà là cười cười:
- Chẳng qua nếu như ta không muốn đọc, vậy thì không thể đọc được cái gì. Nhưng mà ngươi cũng biết đấy, cái chuyện nhìn trộm nhân tâm rất dễ làm cho người ta nghiện, ta dùng cả mười năm mới khiến mình có thể tùy ý khống chế loại dục vọng này.
- Nếu đổi lại là ta, chỉ sợ không phạm tội hay vào đại lao thì cũng đã mất mạng.
Trương Thế Nhân cảm khái một câu.
Câu nói này lại làm cho sắc mặt Trác tiên sinh xảy ra biến hóa. Hắn chậm rãi đi về phía con suối nhỏ kia, ngồi xổm xuống, dùng tay hứng một ngụm nước rồi uống vào, sau đó thở dài:
- Nếu như ta có được giác ngộ đó ở độ tuổi này của ngươi, chỉ sợ ta cũng sẽ không đi nhiều đường quanh co như vậy. Thật tình ta cũng trải qua vài lần suýt chết. Còn ngồi tù… Để làm được việc khống chế cái dục vọng muốn nhìn trộm nội tâm của người khác, ta đã dùng cả mười năm, mà mười năm này đều trải qua ở đại lao đấy.
Hắn cười cười, nói:
- Là cái chủng loại ngục rất chắc chắn, cũng rất quạnh quẽ.
Trương Thế Nhân ngẩn ngơ, ngược lại là không biết nên nói cái gì.
- Đi thôi.
Trác tiên sinh đứng lên, nói:
- Nếu đã đến đón các ngươi, thì cũng là thời điểm nên phản hồi đế đô rồi. Những năm này không có đi đi lại lại, sau khi rời nhà giam thì ta lại mê luyến sự rộng lớn của đế đô. Do đó khi đã đi ra khỏi toà thành lớn hùng vĩ kia, suýt nữa đã bị mất phương hướng. Mặt khác, cứ mỗi lần nhìn thấy địa phương có non xanh, nước biếc là lòng ta lại sinh ra ý niệm định cư, không muốn trở về đế đô. Mười năm địa ngục vẫn không thể để cho dục vọng thu phát tự nhiên, xấu hổ.
- Nếu quả thật có người có thể thu phát dục vọng của bản thân tự nhiên…
Trương Thế Nhân xoay ngươi nhảy lên con ngựa đỏ thẫm, nói:
- Như vậy, nhất định hắn là thánh nhân.
Lần này đến phiên Trác tiên sinh ngẩn ngơ, sau đó gật đầu, nói:
- Xác thực là như thế.
Trương Thế Nhân dùng tay làm dấu mời, hỏi:
- Ta và ngươi cùng cưỡi một con?
Trác tiên sinh mỉm cười, lắc đầu:
- Ta có thú cưỡi của mình, có chăng là nó không giống với lương câu của các ngươi. Mỗi ngày nó đi không được bao xa, hơn nữa tính tình của nó còn không nhỏ. Nếu nó không muốn đi thì chính ta cũng không có cách nào. Cho nên trong những ngày đi về đế đô này, nếu như tốc độ chậm một chút… Các ngươi cũng không cần phải nôn nóng.
Trương Thế Nhân nhịn không được suy đoán:
- Là con lừa?
Trác tiên sinh cười ha hả:
- Ngươi là người trẻ tuổi có ý tứ, ba người các ngươi đều là những người rất có ý tứ. Chuyến này có thể nhận thức ba người các ngươi thì ta không có phí thời gian đi tới nơi này.
Như ảo thuật, hắn lấy ra một cây sáo từ trong chiếc trường bào bằng vải xám, sau đó đặt ở trên miệng, nhẹ nhàng thổi một khúc. Không bao lâu, từ trong rừng rậm truyền đến một tiếng kêu to. Âm thanh rất đặc biệt, lần đầu nghe được âm thanh này, ngay cả Trương Thế Nhân cũng không thể nhận ra đó là động vật nào, nhưng hắn có thể khẳng định đó không phải là con lừa.
Vào lúc con vật kia từ từ đi ra khỏi rừng rậm, ba người Trương Thế Nhân không khỏi lắp bắp, đầy kinh hãi.
Thú cưỡi của Trác tiên sinh dĩ nhiên là một con lợn.
Lợn rừng.
Thoạt nhìn là một con lợn rừng có vẻ ngoài to lớn và thô bạo. Ở bên mồm con lợn này có hai cái răng nanh dài chừng hai thước, sắc bén giống như là thanh Hoành Đao tiêu chuẩn của Đại Nam. Nhìn qua thì thân hình đầu lợn rừng này to hơn một con trâu già nhiều lắm. Nó đi chậm rãi, từ tốn, nhưng mỗi bước đều mang theo oai phong lẫm liệt.
Nó… giống như là chúa sơn lâm, và nó đang dò xét lãnh địa của chính mình.
- Cần phải trở về.
Trác tiên sinh nói với con lợn rừng nọ.
Con lợn rừng kia hình như mặc kệ hắn, trái lại, dường như có chút hứng thú với ba người Trương Thế Nhân.
Trong nháy mắt khi con lợn rừng to lớn này xuất hiện, mặc dù là loài tuấn mã thường thấy dã thú của Bắc Tàu cũng sợ đến phát run. Con ngựa đỏ thẫm mà Trương Thế Nhân đang ngồi khá hơn chút ít, nó chỉ đi qua đi lại, nhưng những vết chân của nó có vẻ hơi nôn nóng. Còn hai con chiến mã màu trắng như tuyết kia thì sợ đến mức đứng yên một chỗ, không dám nhúc nhích.
Dù dọa ba con ngựa sợ hãi, nhưng con lợn rừng này lại không có một chút cảm giác thành công. Trong lỗ mũi của nó phóng ra hai tiếng “hừ hừ”, tựa hồ đang nói với ba con ngựa kia rằng nó không hề có hứng thú. Nhất là khi nó ngửa cái cằm lên, thể hiện ra cái bộ dáng ngạo mạn thì nó có nhân tính y chang như con người.
Trác tiên sinh ngượng ngùng cười cười, nói:
- Vừa rồi ta đã nói rồi, Tiểu Hoa có chút không nghe lời.
Hắn có chút vụng về bò lên trên lưng con lợn rừng kia, sau đó thản nhiên nắm chặt một đám lông bờm của con lợn rừng này. Người cưỡi lợn, cho dù là cưỡi lợn rừng, nhìn thế nào cũng thấy sao sao.
Trương Thế Nhân đột nhiên nghĩ đến một điều, hắn tự hỏi cưỡi lợn có phải là thoải mái hơn cưỡi ngựa một ít?
- Ngươi nói nó tên gì?
Đại Khuyển nhìn con lợn rừng kia đầy đề phòng, hỏi.
Trác tiên sinh tự hào cười cười, sau đó rất nghiêm túc trả lời:
- Tiểu Hoa, tên đầy đủ của nó là Trư Tiểu Hoa.
…
…
Ngoại trừ con ngựa đỏ thẫm mà Trương Thế Nhân đang cưỡi còn dám đi cạnh con Trư Tiểu Hoa không xa, hai con chiến mã còn lại đều lựa chọn thành thành thật thật đi theo ở phía sau. Con lợn rừng kia đi mau một chút thì hai con ngựa này sẽ đi nhanh một chút, nếu như con heo kia chậm rãi đi, mặc cho Đại Khuyển cùng Mộc Tiểu Yêu có thúc chúng thế nào thì chúng cũng không dám vượt qua.
Trong lòng Trương Thế Nhân không khỏi khen thầm một câu, trong lòng tự nhủ: “Con Trư Tiểu Hoa này mới là vận đen của tất cả động vật đi bên đường. Nó không đi thì động vật khác cũng không dám đi. Nó đi thì các động vật khác cũng chả dám đi.”
- Trác tiên sinh, vừa rồi ngài đã nói bệ hạ cũng biết ta?
Sau khi ra khỏi rừng cây, tiến đến con đường chính, Trương Thế Nhân không kiềm nén được lòng tò mò của mình, rốt cuộc cũng hỏi. Trên thực tế, ở trong rừng Trác tiên sinh nói rất nhiều chuyện. Nhưng câu làm cho Trương Thế Nhân để ý nhất chính là: “ Trần phủ sứ đại nhân đã đề cập chuyện của thiếu niên này trước mặt bệ hạ”… Đối với một người luôn nghĩ đến việc dừng chân tại đế đô như Trương Thế Nhân, không thể nghi ngờ rằng những lời này rất có lực hấp dẫn.
- Đúng vậy, bệ hạ biết rõ ngươi.
Trác tiên sinh nhàn nhạt hồi đáp.
- Từ đâu biết được?
Trương Thế Nhân chưa từ bỏ ý định, truy hỏi.
- Ta cũng không biết rõ ràng lắm, chỉ là nghe nói Trần phủ sứ đại nhân nhắc đến ngươi vài câu, bệ hạ hình như cũng rất tán thưởng ngươi. Dường như ngươi lập hai mươi mốt lần quân công ở thành Gia Trang rồi mới tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện? Phải biết lập năm lần quân công thì đã có tư cách được đề cử lên Binh Bộ, sau những lần chọn lựa tầng tầng thì mới chọn ra người thích hợp nhất. Ngươi lập hơn hai mươi lần quân công thì mới báo danh với Binh Bộ, do đó mà căn bản cũng không cần phải xét duyệt lần thứ hai, Binh Bộ trực tiếp phê chuẩn cho ngươi tham gia cuộc thi.
- À?
Trương Thế Nhân sửng sốt một chút, sau đó mắng một câu: “Nguyễn Văn Dũng, thằng chó!”.
Trác tiên sinh hỏi:
- Nguyễn Văn Dũng? Tiểu tướng biên quân thành Gia Trang?
Trương Thế Nhân hận hận gật đầu nói:
- Người kia nói cho ta biết rằng nếu muốn tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện thì phải tích lũy ít nhất hai mươi lần quân công!
Trác tiên sinh sửng sốt một lúc, nhịn không được cười ha hả:
- Ta còn tưởng rằng chính ngươi vẫn luôn cố gắng, lại không muốn tham gia sàng chọn, mà trực tiếp lập quân công gấp bốn lần để đổi lấy danh ngạch thí sinh.
Trương Thế Nhân cười khổ, lại hỏi:
- Bệ hạ còn nói gì về ta?
- Không nên đề cập đến…
Nói đến đây, Trác tiên sinh có lòng tốt nhắc nhở:
- Ngươi đừng tưởng rằng bệ hạ nhắc đến tên ngươi một lần ở Ngự Thư Phòng thì việc ngươi tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện là chuyện ván đã đóng thuyền. Bệ hạ có trăm công nghìn việc, mỗi ngày đều phải xử lý lượng chính sự không chỉ cực lớn, mà còn phức tạp rất nhiều. Chỉ sợ bệ hạ sẽ quên tên của ngươi vào ngay ngày thứ hai, có lẽ về sau cũng sẽ không nhớ tới.
Trương Thế Nhân thở dài nói:
- Con quay khổ cực.
Trác tiên sinh hỏi:
- Có ý gì?
Tất nhiên Trương Thế Nhân sẽ không giải thích, mà cười cười nói lảng sang chuyện khác:
- Trác tiên sinh, vậy ngài cảm thấy ta có thể thi đỗ sao?
- Làm gì phải chấp nhất với cái cửa lớn của Kinh Võ Viện?
Trác tiên sinh nói:
- Nếu ngươi xuất thân từ quân đội, mặc dù ngươi không thi đỗ vào Kinh Võ Viện thì vẫn sẽ trở về trong quân. Ở cái tuổi này của ngươi mà đã có bản lĩnh lập được hai mươi mốt lần quân công, lại có vận may được bệ hạ đề cập qua một lần trong Ngự Thư Phòng, thì cho dù ngươi không đỗ, chẳng lẽ con đường sau này của ngươi sẽ khó đi?
- Không phải ngài nói rằng có thể bệ hạ sẽ quên mất ta vào ngày hôm sau sao?
- Bệ hạ có thể quên…
Trác tiên sinh nhìn Trương Thế Nhân, chân thành nói:
- Nhưng ngươi cho rằng các đại nhân ở trong triều đình cũng dám quên sao? Dù rằng bệ hạ chỉ tùy tiện nhắc đến tên ngươi một lần trong Ngự Thư Phòng, phía Binh Bộ cũng sẽ xem trọng ngươi. Bởi vì bọn họ sợ rằng vạn nhất bệ hạ lại nhắc đến ngươi lần nữa mà bọn họ quên mất thì bọn họ sẽ trở thành cái đích cho bệ hạ trút giận. Đương nhiên, nếu thỉnh thoảng ngươi không có bản lĩnh làm cho bệ hạ nhớ đến ngươi, vậy thì sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị lãng quên, có lẽ chết cũng không biết chết như thế nào.
Thỉnh thoảng lại làm cho bệ hạ nhớ đến ngươi một lần.
Trong lòng Trương Thế Nhân nhớ kỹ những lời này.
- Khảo thi võ khoa, ngươi không có ưu thế.
Trác tiên sinh bỗng nhiên nói một câu.
Trương Thế Nhân gật nhẹ đầu. Hắn biết mình không thể tu hành, so với các thí sinh xuất thân từ quân đội, hắn đúng là không bằng được mấy ai.
- Vậy thì ngươi suy nghĩ một chút xem, ngươi còn có bản lĩnh nào khác?
Trác tiên sinh duỗi ra một ngón rồi lại một ngón tay, nói:
- Ngươi không chiếm ưu thế ở võ khoa, vậy thì ở thao lược, binh pháp, thiên văn, địa lý, nhân tâm, những môn… giáo dục, ngươi có am hiểu môn nào không?
Trương Thế Nhân vốn cho rằng mình có nội tình ở kiếp trước, có học thì cũng không thành vấn đề. Nhưng vừa nghĩ đến lãnh thổ to lớn của Đại Nam – nơi mà kỳ nhân dị sĩ không thiếu – hắn lại không có tự tin. Cho nên sau khi hắn cẩn thận suy nghĩ, hắn lắc đầu.
Ánh mắt Trác tiên sinh lóe lên vẻ thất vọng, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ ý định:
- Cho dù phụ trợ cũng được. Có chút tạo nghệ trên thư pháp chẳng hạn. Phải biết hành quân cũng cần có phụ tá vẽ bản đồ chinh chiến, càng cần đến phụ tá phụ trách ghi chép lại hành trình chiến sự của đại quân và các sự tình khác. Vẽ được, viết chữ đẹp cũng có cơ hội trở thành phụ tá, cũng là một con đường tiến thân tốt cho tân nhân.
Trương Thế Nhân cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó lại lắc đầu. Hắn vẫn cho rằng Đại Nam quá lớn, mà người tham gia cuộc thi này đều là tinh anh trong tinh anh, mà hắn chỉ có một chút kiến thức cơ bản về hội họa, có chăng cũng chỉ miễn cưỡng nhập môn. Còn chữ viết… Liền cái tên của mình còn không thể viết rõ ràng thì đừng nói đến việc chữ đẹp.
- Đều không am hiểu, vậy ngươi cho rằng Kinh Võ Viện cần ngươi làm gì? Mà ngươi tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện để làm gì vậy?
Trác tiên sinh kinh ngạc hỏi.
- Vì…
Trương Thế Nhân không có nói tiếp, mà nhìn Trác tiên sinh, chăm chú hỏi:
- Hiện tại ngài không có nhìn trộm tâm tư của ta chứ?
Trác tiên sinh liếc nhìn hắn một cái, nói:
- Đây không phải là một chuyện tình nhẹ nhõm, cũng cần phải tập trung tinh thần. Ngươi cho rằng bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu thì ta cũng có thể biết ngươi đang nghĩ gì sao?
Đạt được câu trả lời thuyết phục này, lập tức Trương Thế Nhân thở ra, sau đó ngồi thẳng người lên trên lưng con ngựa đỏ sẫm. Hắn nhìn về phía Trác tiên sinh, thần sắc nghiêm túc và trang trọng, giọng điệu hào hùng, tiếng to rõ:
- Ta muốn tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện là vì gia tăng thực lực của mình. Có như vậy thì mới làm tốt phận thần tử của mình, làm tốt trách nhiệm của một người dân Đại Nam! Thân là quân nhân, nhất định phải luôn nhớ kỹ chức trách của mình!
Trác tiên sinh ngẩn người, sau đó thở dài:
- Ngươi quá xem thường ta.
Trương Thế Nhân khó hiểu:
- Không có, ta rất tôn kính ngài.
Trác tiên sinh khinh bỉ nhìn Trương Thế Nhân, nói:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng nếu ta không động ý niệm thì không nghe ra lời nói của ngươi có bao nhiêu giả dối?
Hắn nhìn kỹ Trương Thế Nhân, thở dài:
- Đáng tiếc Kinh Võ Viện lại không phải là thanh lâu, nó không thu tiểu công tử… Cái người có da thịt mềm mại, bề ngoài thanh tú như ngươi thật không tệ. Trong đám Hầu tước, danh môn, phú thương… có nhiều người ưa thích tiểu công tử hơn tiểu nương tử.
Trương Thế Nhân không nói chuyện.
Trác tiên sinh lại cả giận nói:
- Không cho phép mắng chửi người!