[Dịch]Chinh Chiến

Chương 53 :  Người tu hành Tứ Phẩm




Ba con tuấn mã theo hướng đông nam con đường chính xông tới, bỏ lại khói bụi ở đằng sau. Trên lưng ba con ngựa là hai nam một nữ, tuy ít người, nhưng tốc độ chạy băng băng lại mang theo một loại khí thế sắc bén không thể đỡ. Tốc độ của ba con ngựa này nhanh kinh người, người đi đường vừa nghe được vó ngựa, trong lúc vội vàng né tránh thì ba con ngựa đã đi qua như gió cuốn. Người đi đường đứng ngớ ra đó, đầy kinh ngạc vì họ không thấy rõ hình dáng của người cưỡi ngựa.

Cách đó không xa ở phía trước, hơn mười tên nha sai của quan phủ tỉnh Hà Đông có chút buồn chán đứng ở ven đường. Bọn họ là tuần bộ của thành Hải Tiếu, sáng sớm hôm nay đã nhận được mệnh lệnh bày bố chướng ngại vật ở trên đường, chặn ba người khả nghi. Mệnh lệnh này là do Thành chủ đại nhân ban bố với sắc mặt ngưng trọng, các nha sai đều nhìn ra được ba người tội phạm truy nã quan trọng kia chắc chắn có lai lịch không nhỏ.

Thành Hải Tiếu là thành lớn thứ hai của tỉnh Hà Đông, gần với quan phủ tỉnh Hà Đông ở thành Hà Đông. Thường ngày những tên nha sai này chỉ dò xét qua lại ở khu vực xung quanh thành, hoặc bất quá là phụng mệnh bắt một ít tiểu tặc có tay chân không sạch sẽ mà thôi. Còn cái việc ra khỏi thành mà bày bố chướng ngại vật ở trên đường, nhằm chặn đường tội phạm quan trọng thì lại là lần đầu tiên họ làm.

Hơn nữa trong suy nghĩ của bọn họ, và cũng thông qua những cuộc trò chuyện với nhau, tất cả bọn họ đều suy đoán ba người kia có thể là bọn người giết người không chớp mắt. Mà bởi vậy, trong lòng mỗi người đều rất hồi hộp. Một là sợ ba tên tội phạm có võ nghệ cao cường, thậm chí cao đến mức bọn họ không ngăn được. Hai là sợ rằng vạn nhất họ để ba người nghi phạm chạy thoát thì họ sẽ không có biện pháp báo cáo kết quả công việc lên trên.

Đầu mục nha sai thành Hải Tiếu có tên là Lưu Phong, hắn nhìn thoáng qua bốn, năm tên mặc áo Phi Ngư ở nơi xa, trong nội tâm tự nhủ: “May mắn còn có mấy cái cao thủ đến từ kinh thành, nếu chỉ có mỗi mình và thủ hạ không… thì một chút nha sai võ vẽ mèo cào này thật không thể tin được”. Hắn liếc trộm về quần áo mấy người kia đang mặc, không khỏi có chút hâm mộ.

Bộ quần áo Phi Ngư này là trang phục đặc biệt của đại nội thị vệ. Chỉ cần mặc bộ quần áo này vào, đừng nói là tại thành Hải Tiếu nho nhỏ, chính là ở đế đô thì vẫn có thể đi ngang.

Lưu Phong không khỏi mơ mộng, nghĩ đến lúc chính hắn mặc vào bộ quần áo Phi Ngư đỏ sậm này, đầu đội mũ quan, đeo thanh đao bên hông, khoác thêm chiếc áo choàng màu đỏ ở bên ngoài, đi trên đường cái thành Hải Tiếu: “Lúc ấy, ngay cả Thành chủ đại nhân cũng phải cúi đầu khom lưng nịnh nọt khi gặp mình, kể cả Lưu quả phụ mà trước giờ mình không dám xuống tay cũng phải cười quyến rũ, chủ động yêu thương nhung nhớ mình.”

Nghĩ đến những thứ này, trong lòng của hắn lại ngứa muốn chết. Vào thời điểm nghĩ đến Lưu quả phụ, hắn càng không tự chủ nghĩ đến bờ môi rực lửa cùng vóc người xinh đẹp của người quả phụ kia. Càng nghĩ đến việc nàng ngồi xổm trước người hắn, dùng cái miệng anh đào nhỏ nhắn mà ấp a ấp úng ở dưới cái hạ bộ của hắn.

Đôi môi mềm mại bao vây lấy cái địa phương nhạy cảm, cái lưỡi nhỏ nhắn cuốn cái vật kia lên một cách nhẹ nhàng…

Vừa nghĩ tới đây thì hắn phát hiện hạ thân của hắn phát nóng, bỗng nhiên một tiếng gào to bóp nát tất cả tưởng tượng của hắn.

- Giơ lên chướng ngại vật ở trên đường ngăn lại, có người xông tới rồi.

Người kêu gọi là một người mặc áo Phi Ngư phẩm cấp Bách Hộ.

Hắn nói thì Lưu Phong cũng không dám không nghe. Dù sao nếu dựa vào phẩm cấp, cái tên có phẩm cấp Bách Hộ này cùng thành chủ thành Hải Tiếu đều là quan lại Thất Phẩm. Người ta lại tới từ đế đô, vẫn là người của đại nội thị vệ, rõ ràng thân phận so với Thành chủ còn muốn tôn quý hơn nhiều.

Lưu Phong lập tức ra lệnh cho thủ hạ nâng lên chướng ngại vật trên đường, chắn ngang con đường chính. Khi vừa sắp xếp xong thì ba con tuấn mã nọ đã đến cách đó không xa. Nhìn thấy ba người cưỡi ngựa kia không có ý định giảm tốc độ chút nào, ai cũng cho rằng ba người họ muốn phóng qua chướng ngại vật ở trên đường.

- Bắn tên!

Tên mặc áo Phi Ngư Bách Hộ hét lớn một câu, sau đó lấy chiếc liên nỏ ở trên bờ eo xuống. Cái liên nỏ này là trang bị tiêu chuẩn của quân đội Đại Nam, có thể liên tục bắn ra mười hai mũi tên một lần. Không khó hiểu khi ở trong chiến đấu, liên nỏ là lợi khí giết địch có một không hai. Mà đồ đạc tốt như vậy, nha sai ở địa phương không có tư cách có được.

Bốn, năm cái liên nỏ được giơ lên đồng thời, nhắm ngay vào ba người cưỡi ngựa đang chạy như bay tới. Khi mũi tên thứ nhất bay ra, những tên nha sai địa phương còn chưa có giơ cung nặng hai mươi cân lên. Lưu Phong phản ứng nhanh nhất, nhưng hắn phí hết sức của chín trâu hai hổ lại không thể nào kéo cung ra.

Hắn thấp giọng mắng một câu, sau đó mới nhìn rõ. Thì ra lúc trước hắn tùy ý chỉ vào chiếc cung ở trong kho thành Hải Tiếu và ra lệnh cho thủ hạ vác bỏ lên xe ngựa mà không chú ý đến việc những chiếc cung này là loại cung nặng hai mươi cân. Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy cầm một cây cung lớn chút thì rất có bá khí, căn bản không có cân nhắc đến việc hắn có đủ sức mạnh để kéo cây cung này ra hay không.

Mặc dù chỉ có bốn, năm chiếc liên nỏ, nhưng nếu muốn phủ kín cả con đường chính thì cũng không khó. Tốc độ bắn tên của liên nỏ cực nhanh, cơ hồ là ở trong hai phút thì đã bắn hết mười hai mũi tên ở trong hộp.

Khi thấy mấy tên mặc áo Phi Ngư giơ lên liên nỏ, Trương Thế Nhân hô lớn một câu:

- Hai người các ngươi ứng phó đám đại nội thị vệ, những tên nha sai kia do ta đến!

Mộc Tiểu Yêu nói:

- Ngươi cũng không phải khách khí.

Sau đó dải băng màu đỏ quấn ở đầu vai nàng như có ý thức, tự động bay ra ngoài. Băng đỏ phất phới, như rắn lớn uốn lượn, bay múa ở giữa không trung. Ngay tức khắc, không có một mũi tên nào trong hơn mười mũi tên có thể xuyên qua.

- Người cản đường, chết!

Trương Thế Nhân hét lên một câu đầy khí phách, sau đó thúc ngựa chạy tới chướng ngại vật bên đường. Con chiến mã toàn thâm đỏ sẫm nhảy lên độ cao hơn chiều cao một người thường, lao qua chướng ngại vật mà không phí chút sức.

Có dải băng đỏ của Mộc Tiểu yêu che chở, ba người không chút dừng lại mà vọt thẳng tới.

Nhưng mà vừa đúng lúc đó, tên mặc áo Phi Ngư Bách Hộ vung tay lên, một cái dây xích đâm thẳng tắp đến sau lưng Trương Thế Nhân!

Mắt thấy dây xích chỉ cần cách lưng Trương Thế Nhân một tấc, từ trên chiến mã, Đại Khuyển nhảy lên một cái, giống như một con chim to đang xoay quanh, dùng hai cái móng vuốt thép mà mạnh mẽ giữ chặt cái dây xích sắt kia. Cũng không biết hai cái móng vuốt thép ấy được làm từ chất liệu gì mà có cả công dụng đao thương bất nhập.

Mộc Tiểu Yêu nhìn thấy Đại Khuyển xuống ngựa thì cũng không hề chần chừ, nhảy xuống khỏi lưng ngựa, dải băng đỏ ngăn lại đường đi của những tên mặc áo Phi Ngư khác. Nàng nhìn về phía Trương Thế Nhân đang ở cách phía trước mười mấy thước:

- Ngươi đi trước đi!

- Đi cái rắm!

Trương Thế Nhân ghìm chặt chiến mã, thấp giọng mắng một câu, nhảy xuống ngựa, xoay người rút ra thanh Hoành Đao ở sau lưng, vọt tới đám người ở trước. Hắn đối diện với mười mấy tên nha sai thành Hải Tiếu mà không có một tia sợ hãi.

- Tốc chiến tốc thắng, truy binh phía sau sẽ đến đây rất nhanh!

Hắn hô một tiếng, một đao vỗ vào mặt một tên nha sai đối diện, đập tên ấy bay thẳng ra ngoài. Hắn dùng thân đao chứ không phải chém thẳng vào, bằng không thì một bên đầu lâu của tên nha sai nọ đã sớm bay lên giữa không trung.

Những tên nha sai bình thường diễu võ dương oai ở thành Hải Tiếu này căn bản chưa từng chém giết qua, có thể nào hiểu được kỹ xảo giết người, càng không có dũng khí thấy chết không sờn. Thế nên, Trương Thế Nhân như hổ lạc bầy dê.

Thân thể hắn xoay một vòng, dùng một cước đạp lăn một tên nha sai bên cạnh. Sau đó thân thể xoay tròn như con quay, vượt qua hai tên nha sai đang quơ đao, thân đao lại xoay qua, đập vào ở trên ngực một tên nha sai khác, làm cho tên đó bay rớt “thình thịch” ở mặt đất ngoài hai, ba thước.

Mộc Tiểu Yêu dùng dải băng đỏ quấn lấy một tên mặc áo Phi Ngư, đưa hắn lên lưng chừng bầu trời. Dải băng đỏ như rắn lớn ghìm chặt con mồi, sau đó đột nhiên buộc chặc. Sau một tiếng “răng rắc”, không biết tên mặc áo Phi Ngư nọ gãy bao nhiêu cái xương sườn mà khi dải băng đỏ buông ra, thi thể của hắn từ giữa không trung rớt xuống một cái “bịch”, làm một đám bụi mù bốc lên. Lúc nhìn lại, thân thể cái tên mặc áo Phi Ngư kia vậy mà đã cong cong, thật giống như một càng cây bị uốn lại.

Mộc Tiểu Yêu dùng dải băng đỏ ngăn cản một thanh Hoành Đao đang chém tới, tranh thủ thời gian liếc nhìn Trương Thế Nhân. Nàng nhận ra cái tên thiếu niên nàng quan sát hắn lớn lên từ nhỏ đã có chút kĩ xảo cùng tinh thần chiến đấu. Nàng chưa từng nhìn thấy loại dũng khí này ở trên người hắn, cũng chưa từng không thể không giật mình khi nhìn thấy lúc hắn xuất thủ.

Mộc Tiểu Yêu không biết loại chuyển biến này bắt đầu từ lúc nào.

Nhưng nàng lại biết loại chuyển biến này không phải là một chuyện xấu với Trương Thế Nhân. Không chỉ thân thủ của hắn càng nhìn càng thêm linh hoạt, mà càng chiến đấu, hắn lại càng trở nên tỉnh táo. Nàng phát hiện lúc Trương Thế Nhân xuất thủ, mỗi kích của hắn đều dứt khoát và trực tiếp, dường như nó chính là biện pháp nhanh nhất giải quyết địch nhân trước mắt.

Trương Thế Nhân bây giờ, với Trương Thế Nhân không dám giết người trong thành Gia Trang là cùng một Trương Thế Nhân sao?

Mộc Tiểu Yêu không có thời gian cẩn thận suy nghĩ, bời vì dù thực lực của mấy tên mặc áo Phi Ngư không cao, nhưng thủ đoạn trên người họ lại làm người đau đầu và phiền chán, muốn đối phó cũng không phải đơn giản. Mặt khác, để giảm bớt áp lực cho Trương Thế Nhân, dải băng đỏ của nàng thỉnh thoảng vẫn phải bay ra đánh ngã một tên nha sai đang định đánh lén hắn.

Công kích từ trước tới giờ của Đại Khuyển luôn trực tiếp và hữu hiệu, hắn càng ưa thích chiến đấu cận thân, bằng không thì binh khí của hắn cũng sẽ không phải là một đôi bao tay.

Chỉ có điều ngay cả Trương Thế Nhân cũng có đôi khi nghĩ mãi mà không rõ, cái tên thoạt nhìn gầy gò và vô lực vào ngày bình thường, thậm chí trong tính cách còn có chút ít sợ đầu sợ đuôi, thì vì cái gì mà mỗi lần chém giết lại thô bạo đến mức làm cho người ta không dám nhìn tới. Hắn giết người rất trực tiếp, lại càng máu tanh.

Mang theo cái bao tay thép ấy, hai tay hắn hợp thành hình chữ thập, nhào tới phía trước.

Phù!

Hắn trực tiếp chọc nó vào bụng của một tên mặc áo Phi Ngư. Sau khi chọc vào thì hai cánh tay kéo ra ngoài, mạnh mẽ xé bụng người nọ ra thành một lỗ hổng nhầy nhụa. Khóe miệng hắn run run, càng dùng sức lên hai tay.

Xoạt.

Bụng người kia đã bị hắn xé mở!

Ruột, còn có hỗn hợp nội tạng khác mà khó nhận ra lẫn lộn vào nhau, một đám lớn rơi xuống, bị nhiễm màu nâu đen của bùn đất.

Dải băng đỏ của Mộc Tiểu Yêu đánh bay cái đầu của một nha sai, sau đó quấn quanh ở trên cổ một tên mặc áo Phi Ngư có ý định đánh lén. Nàng nắm chặt dải băng đỏ, kéo về phía mình, cái đầu tên đó lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, mặt hướng về phía sau. Khi cái đầu của hắn rũ về phía sau, tên này nhìn thấy được bờ mông cùng cái lưng của chính mình.

- Đừng ham chiến!

Trương Thế Nhân dùng một quyền nện vào mặt một tên nha sai, làm cho cái mũi của gã ấy lệch đi. Thân thể của hắn lách tới phía trước, tránh thoát một thanh đao đang bổ xuống hông. Sau đó nhào người về sau lưng tên nha sai bị lệch mũi, hung hăng vỗ thanh Hoành Đao vào bờ vai một người khác.

Ca!

Xương quai xanh của người kia lập tức nát.

Lưu Phong cúi đầu xuống nhìn nhìn thanh Hoành Đao của mình, lại nhìn cái tên thiếu niên như hổ dữ đang xông vào đám người. Hắn khó khăn nuốt nước bọt, ánh mắt chạm đến hai cái nghi phạm hung hãn khác. Đang chạy đến mà nội tâm hắn trải qua giãy giụa kịch liệt, rốt cuộc hắn vẫn cắn răng và vọt về phía Trương Thế Nhân.

- Cường đạo! Nhanh chóng bó tay chịu trói!

Hắn huy vũ thanh đao như gió lốc, nhìn qua có chút khí thế. Một chiêu chém cơ bản này được hắn thường xuyên sử dụng, cho nên nó có thêm một phong cách riêng của hắn.

- Cút!

Trương Thế Nhân lạnh nhạt nhìn hắn, tức giận mắng một câu, một đao bổ tới, đánh bay thanh đao mà Lưu Phong đang cầm trong tay lên giữa không trung.

Ở trong chớp mắt này, tên Tứ Phẩm mặc áo Phi Ngư Bách Hộ đang giấu trong đám người nhìn thấy cơ hội. Từ phía sau lưng Trương Thế Nhân, hắn ta nhảy lên, quăng dây xích về phía kẻ hớ hênh.

Lần này quá mức đột ngột, Đại Khuyển cùng Mộc Tiểu Yêu đều không kịp phản ứng lại.

Tên kia có tu vị Tứ Phẩm, mà Trương Thế Nhân thì lại không thể tu hành! Huống hồ tên đó còn đánh lén, cái dây xích kia lại có khoảng cách khống chế hơn xa thanh Hoành Đạo, thoạt nhìn… Trương Thế Nhân chắc chắn phải chết!

Đại Khuyển cùng Mộc Tiểu Yêu thúc thủ vô sách.

Hai người chỉ kịp hô lên câu “Coi chừng”, rồi xông về phía trước.

Nhưng hiển nhiên là đã chậm.

Tại một giây sau, Đại Khuyển cùng Mộc Tiểu Yêu mở to hai mắt mà nhìn, há to miệng, khuôn mặt khiếp sợ.

Trương Thế Nhân như đã cảm thấy nguy hiểm từ phía sau, bỗng nhiên chợt nghiêng người, rồi xoay người, thân thể đè thấp, hai chân uốn lượn, chuyển động như một con báo săn đang mùa động dục.

Ngay tại lúc dây xích đánh vào không khí, trong nháy mắt ấy, hai cái đùi của Trương Thế Nhân chợt đạp về phía sau, thân thể xông tới giống như đạn pháo bay ra ngoài. Chỉ một cái nháy mắt thì đã đến trước mặt tên Bách Hộ kia, rồi hắn chém xuống một đao.

Phốc!

- Ngươi cũng cút!

Sau một tiếng hét lớn, thân thể tên Bách Hộ đột nhiên cứng đờ. Sau một lát, một đạo tơ máu theo thân thể của hắn xuất hiện, rồi ngay lập tức máu trong cơ thể hắn phun ra ngoài như suối. Rõ ràng thân thể của tên mặc áo Phi Ngư Bách Hộ đã bị Trương Thế Nhân chém thành hai nửa.

Một đao.

Hai nửa.

- Người tu hành Tứ Phẩm…

Đắm chìm trong một hồi mưa máu, Trương Thế Nhân lạnh lùng hừ một tiếng, giọng điệu mang theo một tia ngạo ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.