Đám người nam nữ đứng ở xa nhìn thấy từ đầu chí cuối vẫn đứng yên đó xem mọi chuyện kết thúc một cách tẻ nhạt. Vô Song có ý đồ lợi dụng đám đông khiến làm ghê tởm Trương Thế Nhân, nhưng lại bị Trương Thế Nhân dùng gậy ông đập lưng ông khiến nàng ta nhận về toàn bộ sự ghê tởm của chính mình. Quay người đi vào trong tiệm mà trong lòng hắn còn đầy nghi hoặc. Hắn khó hiểu ở chỗ... Trước đó nhất định Vô Song đã dùng thủ đoạn nào đó mê hoặc đám nam nhân vô tội này. Đám nam nhân này tuyệt đối không phải vì chính nghĩa hay vì háo sắc.
Lẽ nào Đạo môn lại có loại công pháp tà đạo này?
Trương Thế Nhân nghĩ không ra cho nên tự nói với mình là một lúc nào đó sẽ đi hỏi Hạng Thanh Ngưu.
Trong tiệm quét dọn vô cùng sạch sẽ. Đám thợ may đang ăn cơm chiều nhìn thấy Trương Thế Nhân đẩy cửa đi vào thì vô cùng sửng sốt, ngay sau đó đều đứng hết lên. Do kích động, nhiều người trong bọn họ đánh rơi bát cơm, thậm chí có người còn rưng rưng nước mắt. Một vài người để bát cơm lại, rồi vòng qua cái bàn, chạy tới vây quanh Trương Thế Nhân. Bọn họ rất xúc động, thậm chí có thể nói là vô cùng cảm kích.
- Ông chủ, ngài đã trở về rồi.
Một người thợ may nước mắt nước lưng tròng nắm lấy tay áo Trương Thế Nhân, thật giống một đứa trẻ nhỏ bị bắt nạt vậy.
- Không phải là nhớ ta đến mức như vậy chứ?
Trương Thế Nhân có chút kinh ngạc hỏi.
- Không phải...
Vân vê ống tay áo lão thợ may khóc lóc kể lể:
- Hơn nửa năm rồi, hầu như không ai để ý tới chúng tôi cả. Lúc đầu ký cái khế ước chết tiệt gì đó với ngài nên chúng tôi không thể tùy ý rời khỏi cửa tiệm này. Ở ngoài cửa lúc nào cũng có mấy tên mặc áo Phi Ngư nhìn chằm chằm. Mà ngài cũng độc ác quá, lại còn cho một tên béo đáng chết mặc đạo bào màu đen đến đây tra tấn chúng tôi một trận... Ngân lượng đã dùng hết lâu rồi... Nếu không nhờ ông chủ bán canh nóng trước cửa tiệm này tốt bụng cho chúng tôi mua chịu thức ăn thì có lẽ chúng tôi không chết đói thì chúng tôi cũng phải liều chết mà bỏ chạy.
Trương Thế Nhân quay đầu lại nhìn Đại Khuyển. Đại Khuyển ngại ngùng gãi đầu gãi tai:
- Lúc đầu ta thường xuyên đến đây, sau đó không phải ngươi cho người mang thư đến cho chúng ta nói là không thể dễ dàng đi ra khỏi phủ Tán Kim Hầu sao…
- Các vị chịu khổ rồi.
Trương Thế Nhân vỗ vỗ bả vai lão:
- Ta đi xem quần áo trước. Nếu như đạt yêu cầu ta sẽ thanh toán cho các vị gấp hai lần số ngân lượng đã thỏa thuận, coi như là bồi thường cho các vị.
Mong mỏi vất vả lắm mới thấy Trương Thế Nhân trở về, mấy người thợ may nhìn thấy hắn như thấy ánh rạng đông. Cả bọn đưa hắn lên lầu, lúc đẩy cửa phòng bước vào, nhìn thấy mấy chục bộ quần áo treo trên tường, Trương Thế Nhân không khỏi ngẩn ra. Những ký ức liên quan đến kiếp trước trong nháy mắt đã tràn ngập trong đầu hắn.
Mất thời gian hơn nửa năm mới làm ra được mấy chục bộ quần áo này, đủ thấy mức độ thủ công tinh xảo đến nhường nào. Những bộ quần áo cho nữ mà Trương Thế Nhân nhớ được từ kiếp trước trên cơ bản đều đã được làm ra, tuy rằng thực tế và trong tưởng tượng sẽ có chút khác biệt, nhưng những mẫu ở đây mang theo đặc thù mỹ cảm của thế giới này do đó tăng thêm mấy phần sắc thái cho y phục.
Nữ tử có thiên tính yêu cái đẹp. Lúc Trầm Khuynh Phiến bước qua cửa, nàng bỗng lặng người trong giây lát rồi lập tức bước nhanh tới. Nàng dò xét những bộ y phục mà nàng chưa từng thấy bao giờ một cách cẩn thận, tỉ mỉ.
- Muội... Có thể mặc thử hay không?
Trầm Khuynh Phiến chỉ vào bộ y phục đầu tiên hỏi.
Trương Thế Nhân gật đầu nói:
- Nàng muốn mặc bộ y phục nào trong căn phòng này thì cứ mặc.
Biểu hiện của Trầm Khuynh Phiến không ngờ lại có vài phần nhí nhảnh của tiểu nữ nhân. Nàng tháo bộ y phục nàng thích xuống, mang vào phòng trong mặc thử. Trương Thế Nhân đi tới vách tường phía trước, tay vuốt ve bộ y phục trước mặt, trong lòng cảm thán vạn phần.
Lúc Trầm Khuynh Phiến bước ra khỏi cửa phòng, tất cả đám nam nhân trong phòng đều ngây cả người.
Đây là một bộ y phục của dân công sở đã sửa đổi. Váy dài đến đầu gối, phía trên chiếc áo được viền tơ lụa rất tinh xảo. Màu trắng của chiếc áo sơ mi càng tôn lên vẻ nữ tính điệu đà, lại vừa có chút khác biệt. Cổ áo là kiểu cổ áo dài, cúc áo làm từ đá mã não cực kỳ xinh đẹp. Phần thắt lưng ở lưng áo may rất khéo, vừa khít với chiếc eo nhỏ nhắn của Trầm Khuynh Phiến, nhờ vậy mà khuôn ngực của nàng bỗng cao lớn và đầy đặn hơn bình thường. Chiếc váy ở phía dưới cũng rất vừa người, tôn lên vòng ba căng tròn vô cùng quyến rũ.
Thật đẹp và quyến rũ.
Trương Thế Nhân không nhịn được than một tiếng, chậc chậc khen:
- Chỉ còn thiếu một đôi dày cao gót.
Hắn quay đầu lại hỏi người thợ may:
- Đã làm chưa?
Người thợ may vội vàng đi về phía một cái tủ rồi mở cửa tủ ra nói:
- Y phục thì không khó làm nhưng những đôi giày này thì khó làm vô cùng. Lấy đâu ra những mẫu như thế này được, cả đôi chân gần như lộ hết ra rồi hơn nữa gót sau lại cao như thế. Ai lại có thể đi loại hài này ra đường được chứ?
- Đừng có đánh giá thấp năng lực thích ứng của nữ nhân như thế.
Trương Thế Nhân khẽ cười nói.
Hắn cầm lấy một đôi giày cao gót bằng da trâu đưa cho Trầm Khuynh Phiến:
- Thứ này dùng bây giờ chắc chắn là không thích hợp, nhưng cứ thử xem sao.
Trầm Khuynh Phiến nhận lấy đôi giầy, do dự trong chốc lát rồi mới ngồi xuống thay vào. Xỏ xong đôi giày, mặc dù tu vi không tầm thường nhưng nàng vẫn phải mất chút khí lực mới đứng vững được thân mình.
- Như thế này có khác nào chịu cực hình?
Nàng có chút không hiểu hỏi hắn.
Trương Thế Nhân đỡ nàng đi tới trước mặt chiếc gương đồng thật lớn, chỉ thân hình cao gầy thon thả bên trong chiếc gương nói:
- Đây chính là thứ vũ khí lợi hại giúp nữ nhân ăn gian chiều cao. Có thứ này nữ nhân sẽ tràn đầy tự tin. Hơn nữa đi loại giày này vào, mông sẽ ưỡn cao một cách tự nhiên. Nếu xét theo góc độ sức khỏe mà nói thì vật này không có gì tốt cả. Tuy nhiên... Nữ nhân từ trước đến nay là một loại sinh vật có thể chịu khổ để làm đẹp.
- Quả thật là cao lên không ít.
Trầm Khuynh Phiến nhìn nhìn sang bên cạnh Trương Thế Nhân. Trước đó nàng chỉ cao tới tai Trương Thế Nhân, còn bây giờ gần như đã cao bằng Trương Thế Nhân rồi.
Trương Thế Nhân rất hài lòng với những thành phẩm này. Hắn xoay người, nói một cách nghiêm túc với mấy người thợ may:
- Khế ước chúng ta ký, các vị sẽ nhận được một khoản tiền thù lao rất cao. Nhưng các vị nhất định phải thực hiện theo khế ước. Sau khi mang bạc ra khỏi nơi đây thì phải quên ngay số quần áo và giày dép này đi. Nếu như có ai đó tiết lộ kiểu dáng của những thứ này ra ngoài, ta cam đoan các vị sẽ không chỉ đơn giản là táng gia bại sản.
- Chúng tôi ở trong này đã hơn nửa năm rồi... Ngày nào cũng đối mặt với mấy thứ này làm sao chúng tôi có thể quên được?
Người đứng đầu đám thợ may nói.
- Ta không cần biết các vị dùng biện pháp gì và quên như thế nào là việc của các vị. Tiền ta sẽ tính đủ, gấp đôi số tiền trong khế ước. Cầm số thù lao cao như vậy các vị nên biết tuân thủ đạo đức nghề nghiệp.
Lão thợ may lại liếc nhìn bộ y phục trên người Trầm Khuynh Phiến, ánh mắt tỏ vẻ luyến tiếc:
- Sau này cả đời chúng tôi không thể làm tiếp những bộ y phục như thế này nữa sao?
- Không thể.
Trương Thế Nhân gật đầu nói.
- Tuy nhiên...
Trương Thế Nhân dừng lại một chút, nói:
- Nếu các vị tình nguyện chỉ lấy một nửa tiền thù lao lần này thì ta sẽ xem xét cho tất cả các vị gia nhập cửa tiệm của ta, đảm bảo tiền công hàng tháng sẽ nhiều hơn thu nhập các vị tự mở tiệm may. Sau khi các vị truyền dạy được các đồ đệ có tay nghề thì các vị sẽ được thăng chức làm quản lý cửa tiệm. Ta tin các vị đều hiểu được có một vài bộ y phục trong số này phù hợp với thời tiết hiện giờ, chỉ cần xuất ra ngoài, nữ tử, gia quyến các phú hộ chỉ sợ sẽ đỏ mắt. Mà trong mùa hè sang năm, phong cảnh tuyệt đẹp nhất trong thành Thanh Long này tuyệt đối sẽ không nằm ở những chiếc quần lụa mỏng đơn điệu nữa.
Hắn chỉ vào đầu của mình:
- Chính ở đây, sẽ còn có rất nhiều sáng tạo nữa và thông qua những bàn tay khéo léo của các vị sẽ biến thành vô số các trang phục tinh xảo.
Hắn khẽ cười nói:
- Các vị đi về đoàn tụ với người nhà trước đi, ngày mai trả lời ta là được.
Người cầm đầu đám thợ may do dự một lát, chợt giậm chân, nói:
- Tôi đồng ý chỉ lấy một nửa tiền thù lao, tôi muốn gia nhập cửa tiệm của ngài, nhưng tôi muốn thân phận của một chưởng quỹ.
- Có thể.
Trương Thế Nhân gật đầu, thật giống như một con sói già dụ dỗ một chú thỏ trắng bé nhỏ phạm tội vậy:
- Ngươi có biết Hàng Thông Thiên Hạ vận chuyển như thế nào không? Ta và Tán Kim Hầu là bạn tốt, chỉ cần ta đồng ý, vào thời điểm này sang năm các vị có thể tự hào rằng toàn bộ các nam nhân nữ nhân của Đại Nam sẽ mặc y phục do chính tay các vị làm ra.
...
...
Khách nhân bên trong Hải Dương Quán quả là khiến người ta kinh hãi. Cứ nhìn những bộ quần áo đắt tiền, lấp lánh, đủ thấy trong thành Thanh Long này cự phú nhiều đến cỡ nào. Cần phải biết rằng tiêu phí tại Hải Dương Quán này có thể làm cho người thường líu lưỡi. Chi phí cho một bữa ăn đơn giản bằng cả một năm ăn mặc chi tiêu của một hộ dân bình thường không phải là chuyện hiếm thấy ở Hải Dương Quán này.
Cho dù là như vậy, nhưng công việc kinh doanh thịnh vượng ở nơi này vẫn khiến không ít người đố kỵ. Để đối phó Hải Dương Quán, nghe nói Thanh lâu phía nam và phía đông thành Thanh Long kết thành đồng minh, dùng tất cả vốn liếng cũng đấu không lại Hải Dương Quán - cái nơi không kinh doanh da thịt của nữ nhân này. Nếu đổi lại là người khác làm kinh doanh thì có thể đã bị người ta đập tan bao nhiêu lần rồi. Nhưng nơi này không phải là nơi có thể tùy tiện cho người ta gây rối, có điều cũng không phải là chưa từng có kẻ đến gây rồi. Đã từng có kẻ to gan lớn mật nhân lúc trời đêm tạt một chậu cứt cộng nước tiểu và phóng hỏa nơi này, chỉ có điều ngay sáng ngày hôm sau tên ác nhân tất nhiên đã bị giải ra bên ngoài Hải Dương Quán thị chúng.
Lúc Trương Thế Nhân đi vào Hải Dương Quán, hắn vừa liếc mắt đã nhìn thấy lão già què đang ngồi dựa vào một góc híp mắt uống rượu. Người này và Hải Dương Quán vẫn luôn không hòa hợp, mọi người ai ai cũng biết điều này cả năm nay rồi. Lão già què này là một nhân vật cực kỳ đặc thù ở Hải Dương Quán, ngay cả Tiểu Đinh Điểm, người đã thay thế Lê đại nương quản lý công việc, cũng vô cùng cung kính với lão.
Từ lâu Lê đại nương đã rất ít xuất hiện trước mặt mọi người. Toàn bộ mọi việc trong ngoài đều giao cho Tiểu Đinh Điểm sắp xếp. Tiểu nha đầu này mới có mười bốn, mười lăm tuổi mà biểu hiện cực kỳ khôn khéo, giỏi giang. Ngay cả các cô nương kia cũng đều nhận thấy nha đầu này có khả năng đảm nhiệm, không còn ai nghi ngờ điều này nữa, Tiểu Đinh Điểm sẽ là người kế tiếp trở thành người cầm lái của Hải Dương Quán.
Tiểu Đinh Điểm ngồi ở lầu hai chăm chú nhìn công việc kinh doanh phía dưới, vừa liếc mắt đã thấy Trương Thế Nhân bước vào cửa, môi định nở nụ cười nhưng lại nhịn xuống.
- Tên tiểu tử chết tiệt này không ngờ lại xuất hiện rồi!
Nàng mang theo chút tức giận nói thầm một câu, ngơ người trong chốc lát rồi vẫn đứng dậy bước xuống lầu.
Trương Thế Nhân đi đến trước mặt lão già què, cung kính thi lễ kêu một tiếng “sư phụ”. Lão già què mắt hơi híp rồi “ừ” một tiếng, dường như không lấy làm lạ với việc Trương Thế Nhân đến đây.
- Không có gì nói với đệ tử sao?
Trương Thế Nhân vẫn cứ hỏi.
Lão già què bĩu môi, nói:
- Ngươi đâu có phải đến đây vì ta, ta nói với ngươi cái gì đây?
Trương Thế Nhân cũng không đỏ mặt, lấy ra hai bầu rượu trong tay Đại Khuyển, nói:
- Đây là rượu ngon trộm được trong phủ Tán Kim Hầu, nghe nói là Bồ Đào Tửu của Tây Vực. Thứ này đương nhiên không cay độc như rượu Tây Bắc của ngài, có điều có thể coi là một kiểu hưởng thụ khác, coi như là uống trà tế phẩm, thay đổi khẩu vị cũng không tệ.
- Trộm đồ của người khác để làm quà tặng mà ngươi cũng làm ra được.
Lão già què một tay giật lấy bình rượu, chỉ chỉ phía sau hắn nói:
- Ánh mắt đó của Tiểu đương gia có thể ăn thịt người, ngươi cũng nên cẩn thận chút.
Trương Thế Nhân quay đầu lại nhìn nhìn rồi đi tới chỗ Tiểu Đinh Điểm, cười nói:
- Sư phụ cứ yên tâm, đệ tử không phải là kẻ phụ nàng ấy, nàng ấy có gì để hận đệ tử chứ.
Nói xong câu đó, Trương Thế Nhân xoay người mỉm cười, vẫy tay chào Tiểu Đinh Điểm:
- Tiểu... Ơ kìa, sao muội lại cắn ta!
Hắn vẫy tay chào thì bị Tiểu Đinh Điểm nắm lấy tay, sau đó cúi đầu cắn trên mu bàn tay hắn một cái.
- Nói!
Cắn xong rồi Tiểu Đinh Điểm nhìn chằm chằm Trương Thế Nhân:
- Những ngày này huynh đã đi đâu!
Trương Thế Nhân lật bàn tay lên đã lộ ra một hạt châu trong suốt:
- Còn không phải bị nhốt bên trong Kinh Võ Viện, đâu có được tự do đi lại chứ. Có nhớ tới Tiểu Đinh Điểm nhà chúng ta cũng không thể đến đây thăm được.
- Cút đi, ai cần huynh nhớ chứ?
Tiểu Đinh Điểm đỏ mặt, nhìn hạt châu trong tay Trương Thế Nhân hỏi:
- Đây là của huynh mua cho muội à?
Trương Thế Nhân lắc đầu, chân thành nói:
- Không phải... Đây là một viên mà ta trộm được trên trang sức của Kim Tán Hầu, tặng cho muội đấy.
Tiểu Đinh Điểm trợn mắt, hung hăng nhìn Trương Thế Nhân một cái, ánh mắt kia thật có thể ăn thịt người.
- Không cần à?
Trương Thế Nhân hỏi.
- Dựa vào cái gì mà không cần!
Tiểu Đinh Điểm giật lấy hạt châu, đặt ở trước mắt, chăm chú nhìn nói:
- Coi như là tiền trà nước của huynh hôm nay là được rồi.
- Cũng không chỉ có uống trà đâu.
Trương Thế Nhân mặt dày đi tới trước đụng vai vào người Tiểu Đinh Điểm hỏi:
- Có thể mời Lê cô nương múa một khúc "Song Hoa Kiến Điệp" được không?
Thấy hắn không ngờ lại đến liếc mắt đưa tình với tiểu đương gia của Hải Dương Quán, các khách nhân ở hành lang đều tò mò không biết kẻ to gan này này là ai. Trong thành Thanh Long, những kẻ biết Trương Thế Nhân vốn không có nhiều, hơn nữa hơn nửa năm nay hắn không xuất hiện nên mọi người đã quên khuấy cái kẻ chừng sáu bảy tháng trước đạt được chín môn ưu tú, cái kẻ mà đã khiến cả Đại Nam phải sôi trào.
Đang lúc mọi người liên tục nghị luận, một cánh cửa sổ trên lầu hai mở ra. Tức đại nương xuất hiện ở cửa sổ, thản nhiên nói ra vài chữ.
- Trương Thế Nhân, lên đây.
Bốn chữ vừa được nói ra, cả Hải Dương Quán lập tức yên tĩnh. Mọi người đều đổ dồn cặp mắt nhìn lại, trong lòng tự nhủ hoá ra cậu thiếu niên thanh tú này chính là đầu danh Kinh Võ Viện?
Trương Thế Nhân nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đám người này, hắn không kìm nổi đắc chí, thấp giọng nói:
- Muốn giấu thân phận cũng không được, ôi...