Ở trong phòng, Trương Thế Nhân nói chuyện với Chu viện trưởng rất lâu, lâu đến nỗi các thí sinh được kiểm tra cũng đã rời khỏi võ đài. Nữ giáo sư Khâu Dư đứng chờ ở ngoài cửa, nàng không có bước vào. Khoảng cách giữa nàng và căn phòng nơi Chu viện trưởng và Trương Thế Nhân nói chuyện cũng không gần, nhưng lúc Chu viện trưởng hạ giọng hỏi Trương Thế Nhân rằng "Ngươi cảm thấy giáo sư Khâu Dư thế nào?", nữ giáo sư có hình dáng và tướng mạo đẹp đẽ cùng với một loại khí chất đặc biệt này bỗng ngạc nhiên. Sau đó nàng nắm chặt nắm đấm, khóe miệng nổi lên một vòng sát khí.
Một nữ giáo sư có một vòng ửng đỏ ở trên mặt, đó trông giống như là vẻ đẹp đáng yêu của một cô bé.
Đương nhiên, sát khí này cũng không thật sự là sát khí.
Chu viện trưởng dù ở trong phòng, nhưng ông ta dường như cảm nhận được sự tức giận của người nào đó ở bên ngoài, thế là lão hồ ly này đã lập tức thay đổi chủ đề.
Khi cuộc nói chuyện với Trương Thế Nhân đã có tiến triển thực chất, lão ta đứng dậy, đi ra ngoài:
- Đi thôi, ngươi đã đáp ứng ta, như vậy kế tiếp là lúc ta biểu hiện ra thành ý. Ta sẽ an bài một vị giáo sư đến chỉ điểm cho ngươi, đây chính là chuyện chưa từng xảy ra trong Kinh Võ Viện từ trước tới nay.
Trương Thế Nhân đi theo đằng sau Chu viện trưởng, nói khẽ:
- Ta sẽ không nói cảm ơn.
- Tùy ngươi.
Chu viện trưởng tựa hồ không để ý đến thái độ của Trương Thế Nhân, hắn kéo cửa ra, chỉ vào vị giáo sư Khâu Dư đang chờ ở ngoài, nói ra:
- Từ hôm nay trở đi, nàng sẽ là giáo viên duy nhất của ngươi. Ngoại trừ việc học tập bình thường của Kinh Võ Viện, mỗi lúc rảnh rỗi ngươi có thể tìm nàng mà thỉnh giáo các vấn đề tu luyện... Sở dĩ là giáo sư Khâu Dư, là vì nàng có ưu thế hơn người khác.
- Ta biết.
Trương Thế Nhân chỉ chỉ vào ánh mắt của mình.
Chu viện trưởng mỉm cười, nói:
- Cũng không chỉ là do ánh mắt, so với mọi người trong Kinh Võ Viện, thính giác của nàng cũng là tốt nhất.
- À??
Trương Thế Nhân sửng sốt một chút, sau đó ghé sát miệng vào tai Chu viện trưởng, dùng thanh âm cực thấp mà hỏi:
- Như vậy chẳng phải là lúc ngài dùng "mỹ nhân" dụ dỗ ta thì cũng không gạt được đôi tai của giáo sư Khâu Dư?
- Ây... Vậy mà ta đã quên... Cái kia... Các ngươi cứ trò chuyện đi, ta còn có chuyện rất quan trọng phải xử lý.
Chu viện trưởng nói xong câu này thì liền xoay người rời đi, cũng không hề dây dưa hay dài dòng chút nào.
Trương Thế Nhân phát hiện mình bắt đầu có chút ưa thích tính cách của Chu viện trưởng - cái loại tính cách không hề âm hiểm mà lại giả vờ hiền lành của chốn quan trường. Dựa theo suy nghĩ của hắn, dù là những người trẻ tuổi trong quan trường cũng đều giả bộ mình rất lão thành. Mà vị Chu viện trưởng lại vẫn còn như đứa bé dẫu tuổi đã cao.
Không thể nghi ngờ rằng Trương Thế Nhân ưa thích loại người thứ hai.
- ... Viện trưởng đại nhân nói thính giác của ngài rất tuyệt.
Trương Thế Nhân mím môi chào hỏi Khâu Dư.
Khâu Dư mặc một trường bào màu xanh nhạt khá thùng thình trên người, Trương Thế Nhân có thể cảm nhận được thân hình mượt mà của nàng lúc nàng đi đường. Cũng chỉ có lúc nàng di chuyển thì cái thân hình nổi bật ẩn dưới lớp trường bào thùng thình kia mới lộ ra một điểm.
Ầy... Lại nói sau khi đến đế đô, Trương Thế Nhân phát hiện bản thân hắn không nhìn ra độ tuổi của rất nhiều người, ví dụ như Trác Bố Y, ví dụ như Chu viện trưởng, lại ví dụ như vị nữ giáo sư Khâu Dư đang ở trước mặt hắn.
Nghĩ gì thì nghĩ, hắn cũng biết so với việc hắn nịnh nọt Chu viện trưởng, việc hắn phải nịnh nọt Khâu Dư phải là việc hắn phải bỏ nhiều công sức và thời gian hơn, bởi vì hắn biết rõ đạo lý... cấp trên trên trên trời không bằng người quản lý trực tiếp.
- Nếu như ta nghe được trong lúc ngươi và Chu viện trưởng nói chuyện lại có cái chủ đề kia, ngươi đoán kết quả sẽ như thế nào?
Khâu Dư hỏi rất chăm chú.
- Ta sẽ trở thành người mà ngay cả mẹ ta đều không nhận ra.
Trương Thể Nhân cũng trả lời rất nghiêm túc.
Khâu Dư gật đầu với vẻ hài lòng, sau đó quay người, chắp tay mà đi. Nàng như thế nào có thể biết được tâm tư ti tiện trong nội tâm Trương Thế Nhân? Đến bây giờ Trương Thế Nhân còn không biết cha mẹ hắn là ai, mặc dù hắn không bị đánh thành đầu heo, mẹ hắn có đứng đối diện với hắn thì nhất định chưa chắn đã nhận ra hắn.
- Giáo sư, chúng ta nên làm gì trước tiên?
- Hôm nay không có buổi lên lớp.
- Đây chẳng phải là lãng phí thời gian quý giá?
- Ngươi có thể đi ngủ.
- Ta cảm thấy chúng ta vẫn nên tăng cường một ít trao đổi, dù sao ngài còn không phải hiểu rất rõ ta, mà ta cũng không phải hiểu ngài rất rõ.
- Ngươi không biết ta, nhưng ta sẽ chậm rãi giảng cho ngươi.
Khâu Dư dừng bước, quay đầu nhìn Trương Thế Nhân, nói:
- Nhưng mà nếu ngươi đã cảm thấy ta nhất định phải tăng cường một ít hiểu biết về ngươi, đã thế thì ta cũng không ngại bất cứ gì để đối mặt với ngươi nhằm tìm hiểu một chút.
Nghe được "không ngại bất cứ gì", Trương Thế Nhân nở nụ cười hèn mọn và bỉ ổi.
Mà sau nửa canh giờ, Trương Thế Nhân muốn khóc.
...
...
Trương Thế Nhân thật không ngờ phía sau Kinh Võ Viện có một tòa núi nhỏ giống tòa hòn non bộ ở Sướng Xuân Viên. Đương nhiên, hai hòn non bộ to lớn đầy vĩ đại này có thể xem như là những tòa núi giả thì thích hợp hơn. Càng đương nhiên hơn là hai tòa núi giả này lại giống như cái tòa núi ở trong Ngự Hoa Viên...
Đến khi Trương Thế Nhân leo lên ngọn núi, hắn rốt cuộc hiểu vì sao Hoàng đế bệ hạ kiên quyết không đồng ý việc chuyển Kinh Võ Viện ra khỏi thành Thanh Long.
Đó là bởi vì ba tòa núi giả này lại chính là một tòa. Nếu như xây một con đường trên ngọn núi này... như vậy thì vạn nhất khi có người mưu nghịch mà mang binh vây quanh Sướng Xuân Viên hoặc Thái Cực Điện, người của Kinh Võ Viện nhất định có thể trực tiếp thông qua ngọn núi giả này mà đuổi tới tiếp viện.
Trương Thế Nhân khẳng định trên núi nhất định có một con đường như vậy.
Mà bởi thế, hắn có thể cảm thấy sự tín nhiệm mà Hoàng đế bệ hạ dành cho Chu viện trưởng cùng các giáo sư của Kinh Võ Viện vượt xa sự tín nhiệm của ngài dành cho các quan viên khác trong triều đình.
Song Trương Thế Nhân không biết rằng không có mấy người đệ tử Kinh Võ Viện có tư cách đi vào phía sau núi. Dẫu vậy, hắn không có đoán sai, trên núi này quả thật có một con đường chặt chẽ nối thẳng tới Sướng Xuân Viên và Thái Cực Điện.
- Ngươi không phải là muốn ta hiểu rõ ngươi sao?
Khâu Dư mỉm cười, ngón tay chỉ về tòa núi ở phía trước, nói:
- Dùng tốc độ nhanh nhất của ngươi chạy đến đỉnh núi rồi chạy trở về. Cứ chạy như thế nhiều lần, thẳng đến khi ngươi bò không được mới thôi.
- Có thể hỏi ngài rằng tại sao không?
Với biểu lộ xoắn xuýt, Trương Thế Nhân hỏi.
- Ta muốn khảo sát thể lực và sức chịu đựng của ngươi để tăng sự hiểu biết về ngươi. Đi thôi, nếu như ngươi không muốn thì có thể rời khỏi, về sau ta cũng sẽ không yêu cầu ngươi làm gì nữa.
Trương Thế Nhân phát hiện nữ nhân này thích uy hiếp người hơn cả Chu viện trưởng, mà sự uy hiếp của nàng lại đặc biệt hiệu quả, cho nên hắn chỉ có thể cười khổ một tiếng, sau đó nhét vạt áo choàng của mình vào trong dây thắt lưng, hít một hơi thật sâu rồi chạy vội lên núi.
Nếu là muốn khảo nghiệm sức chịu đựng của hắn, ngay từ đầu Trương Thế Nhân hắn không có chạy hết tốc lực. Nhưng dù vậy, tố chất thân thể của hắn cũng làm cho Khâu Dư có chút thỏa mãn. Tuy rằng núi không cao, nhưng leo núi cùng chạy bộ trên đất bằng là hai khái niệm, bởi vậy mà chỉ sau hai lần chạy, y phục trên người Trương Thế Nhân đã có thể vắt ra nước chảy.
Khâu Dư đứng ở bên cạnh một gốc cây đào núi, mỉm cười nhìn bộ dáng ngày càng chật vật của người thiếu niên. Từ nụ cười của nàng, Trương Thế Nhân biết hiện tại nàng đang rất đắc ý.
Sau một canh giờ, Trương Thế Nhân không kịp thở dốc, hắn đi đến trước mặt Khâu Dư, hỏi:
- Đã có thể rồi chứ?
Khâu Dư lắc đầu:
- Không được, lúc trước ta đã nói là thẳng đến lúc ngươi không bò nổi mới thôi. Bây giờ ngươi còn có thể đi, hiển nhiên còn cách lúc ngươi bò không được rất xa.
Trương Thế Nhân thở dài đầy bất đắc dĩ, rồi lại quay người tiếp tục leo lên.
Nửa canh giờ sau mặt trời cũng đã ngả về tây. Vốn chưa ăn cơm trưa, Trương Thế Nhân có lẽ đã tiêu hết khí lực, tuy rằng chưa đến mức phải bò, nhưng hai cái đùi của hắn như đeo thêm chì, cực kỳ nặng nề. Nếu là người bình thường, liên tục leo núi một canh giờ thì đã sớm tê liệt trên mặt đất rồi.
- Tốt rồi.
Khi Trương Thế Nhân đi qua bên người Khâu Dư lần nữa, cái vị nữ giáo sư thoạt nhìn không màng danh lợi này nhẹ nhàng nói:
- Ngươi đã đổ mồ hôi khắp cả người, thế có muốn tắm hay không?
- Đương nhiên... Tốt nhất là trước khi tắm ngài cho ta ăn một chút gì, ta nhất định mang ơn.
- Không vội ăn cơm, thời gian ăn cơm trưa đã qua, nếu muốn ăn gì thì chỉ có thể đợi đến buổi cơm chiều. Kinh Võ Viện có quy củ của Kinh Võ Viện, càng có quy định ăn cơm vào thời gian nào.
- Vậy thì đi tắm trước thôi.
- Đi theo ta.
Khâu Dư đi trước dẫn đường, Trương Thế Nhân vừa đi theo sau vừa xoa cặp đùi đau nhức của mình. Theo đường nhỏ chuyển qua một rừng cây, Trương Thế Nhân đã nghe được tiếng nước ào ào. Việc khiến Trương Thế Nhân kinh ngạc chính là ở trên ngọn núi thấp này lại có một cái thác nước. Đặc biệt là thác nước này có quy mô còn lớn hơn ngọn núi.
Dưới thác nước là một cái hồ sâu, nước bay thẳng từ trên thác xuống, nện thẳng vào hồ sâu, khuấy động lên từng làn bọt nước, tạo thành một loại sắc thái tươi đẹp dưới ánh sáng mặt trời.
Còn chưa tới mép nước thì sự mát mẻ đã đập vào mặt. Trong một mùa hè nóng bức như thế này, một chỗ nghỉ mát bên cạnh hồ nước tuyệt đối là một sự lựa chọn tuyệt vời.
Trương Thế Nhân đứng ở bên cạnh hồ nước mà duỗi người một chút. Hắn nhìn xem hồ nước thanh tịnh mà nhịn không được cúi người, dùng hai tay bụm lấy nước, uống liền hai ngụm. Có lẽ là do quá khát, hắn cảm thấy nước ở đây mang theo một vị ngọt tự nhiên.
- Ngài muốn tránh đi một chút hay không?
Trương Thế Nhân hơi ngượng ngùng mà hỏi.
- Không cần.
Khâu Dư chỉ tay vào cái thác nước to lớn này, nói cực kỳ rõ ràng:
- Tiến tới đứng ở dưới thác nước đi.
- À??
...
...
Tuy núi không cao nhưng cũng không thể xem là thấp đi nơi nào. Lại nói cái thác nước to lớn kia cũng không thể chỉ cao bằng một cái phòng. Vì lẽ đó, vào thời điểm Trương Thế Nhân theo tảng đá lớn tiến tới gần thác nước để thăm dò, hắn không khỏi quay đầu về phía Khâu Dư, quăng đi ánh mắt cầu khẩn.
Khâu Dư liền nhìn đều không có nhìn hắn, mà ngồi xổm xuống, bưng nước rửa mặt.
Với cái thân thể hiện tại đang mệt mỏi vô cùng, lúc Trương Thế Nhân nhìn đến cái hồ sâu dưới thác nước, tâm tình của hắn không còn sót lại chút gì, hắn cắn răng thử tới gần thác nước. Mới hơi có chút tiếp xúc, nước từ trên chảy xuống đánh thẳng vào người khiến hắn cảm thấy đau đớn. Trương Thế Nhân thật không dám xác định xem nếu như hắn cứ xông thẳng vào như vậy thì đầu hắn có thể bị dòng nước nện gãy hay không, cũng không dám xác định lúc vừa chui vào thì hắn có đi đời nhà ma một cách oan uổng hay không.
Thế nhưng mà khi đứng cạnh thác nước một lát, tính tình không chịu thua của hắn cũng bị kích ra rồi. Hắn không có quay đầu nhìn lại Khâu Dư lần nữa, mà hít một hơi thật sau, sau đó cắn răng mà tiến vào trong thác nước.
Mới vừa đi vào, Trương Thế Nhân lập tức cảm giác được đầu mình giống như bị vô số người liên tục dùng gỗ nện không ngừng với tất cả sự hung ác. Đó âu cũng là do áp lực thật sự quá lớn.
Cổ cùng xương sống và xương cốt của hắn tựa hồ đang bị người ta đánh nát. Hắn đứng ở trong đó mà dường như không có cách nào cất bước đi về phía trước.
Dòng nước to lớn chảy xiết giống như một cao thủ có nội kình hùng hậu không ngừng công kích, nhất nhất bảo trì lực áp bức không thay đổi tí tẹo nào. Thời điểm ới hơi chút tiếp xúc, Trương Thế Nhân tựu suýt nữa tan tác mà ngã xuống, hai chân hắn run lên không ngừng. Dần dần, dưới dòng nước xiết nện lên đỉnh đầu cùng lưng và eo, rất nhanh cái loại đau đớn này biến thành chết lặng. Thậm chí hắn cũng nghĩ tới việc kiên trì thêm một hồi thì thịt của hắn có thể bị dòng nước xiết xé nát hay không?
Nhưng... nếu cứ lui về như vậy, hiển nhiên hắn chắc chắn sẽ bị nữ giáo sư kia chế nhạo.
Thân đã là một cái nam nhân đã trưởng thành, Trương Thế Nhân không thể để cho một nữ nhân nói mình không được.
Kiên trì, cắn răng mà kiên trì.
Vừa lúc đó, ở dưới những tiếng vang cực lớn do dòng nước va đập sinh ra, thanh âm của Khâu Dư truyền vào lỗ tai hắn vô cùng rõ ràng.
- Chừng nào ngươi có thể đi lui đi tới ở dưới thác nước một cách tự nhiên như một người đi bộ đang nhàn nhã dạo chơi thì ngươi mới chính thức qua được cửa ải này. Nếu ta nói cho ngươi biết Đại tướng quân Nguyễn Khiếu từng vừa đi tản bộ dưới thác nước vừa ngâm thơ, ngươi có cảm thấy mình rất thất bại hay không?
- Ta sẽ không cảm thấy... bản thân rất thất bại!
Nước chảy làm cho Trương Thế Nhân rất khó mở miệng, hắn vừa há miệng liền có nước liên tục nện vào trong miệng. Mà mở miệng nói chuyện thì nhất định sẽ mang tới cảm giác hít thở không thông mãnh liệt. Việc hô hấp đã biến chất, trở nên hết sức gian nan; quả nhiên chỉ có cá mới có thể dễ dàng tìm được khí oxi ở trong nước.
- Nhưng ta... Nhưng ta cảm thấy... Ngâm thơ ở dưới thác nước... tuyệt đối là một chuyện rất bốc mùi dối trá!
Hô xong câu này, Trương Thế Nhân cũng không biết hắn đã uống vào bao nhiêu nước. Song con ngươi của hắn càng ngày càng sáng ngời, sự sợ hãi do thác nước mang lại ở trong lòng hắn có vẻ càng ngày càng nhỏ.
Khâu Dư híp mắt nhìn thiếu niên kia, trong ánh mắt hiện lên một tia khen ngợi.
Đúng lúc này, thiếu niên kia rõ ràng rất không biết xấu hổ ngẩng đầu lên chậm rãi, sau đó dưới sự "cọ rửa" của thác nước mà giang tay ra, làm thành một bộ ôm ấp.
- Nắng rọi Hương Lô khói tía bay, xa trông dòng thác trước sông này: Nước bay thẳng xuống con mẹ nó ba nghìn thước, tưởng dải ngân hà tuột khỏi mây!
Tiếng sói tru của người thiếu niên kia vậy mà cứ đứt quãng truyền tới qua thác nước, tuy yếu ớt và mất trật tự, nhưng tràn đầy bất khuất.
- Không phải là ngâm thơ sao... Ta đây cũng có thể ngâm ra được một bài thơ tươi đẹp mà ẩm ướt!
Ánh mắt Khâu Dư nhìn thiếu niên kia càng sáng lên, độ cong mà khóe miệng nàng nhếch lên càng ngày càng đẹp. Thân hình chật vật mà kiên cường của thiếu niên kia thế mà hiện lên rất rõ ràng trong mắt nàng. Nghe được những câu thơ qua tiếng gào thét xuyên phá thác nước của hắn, nàng không khỏi lẩm bẩm:
- Xóa đi ba chữ "con mẹ nó" thì đó đúng là một bài thơ hay.