Thiên Hộ Lưu Độc Tú dẫn theo một đoàn gồm ba trăm tên mặc áo Phi Ngư, hắn bố trí họ ở trên đường cái, tiến hành vây cả Khách Thắng Cư từ xa. Hắn không biết chuyện gì xảy ra ở bên trong Khách Thắng Cư, nhưng hắn biết rõ ở trong Khách Thắng Cư có ít nhất một trăm tên biên quân Đại Nam kiêu dũng và thiện chiến. Đó không phải là binh lính bình thường, những tên biên quân kia đều là tinh nhuệ, là chọn một từ trong một trăm dặm, thậm chí là chọn một từ trong một ngàn dặm.
Nếu như vì đối phó với hơn một trăm tên biên quân tinh nhuệ mà Trấn phủ sứ điều hắn ra, Lưu Độc Tú tự thấy không có lòng tin với bản thân hắn và đội ngũ gồm ba trăm người mặc áo Phi Ngư này. Một khi những biên quân kia nháo sự, đội ngũ một trăm người đó đủ làm cho người ta đau đầu. Luận tu vị cá nhân, bọn người mặc áo Phi Ngư đều là cao thủ. Nhưng luận đến thủ đoạn giết người, những người mặc áo Phi Ngư chưa hẳn mạnh hơn mấy tên biên quân nọ.
Các dân chúng không có mấy người biết rõ, trong mắt bọn họ thì ở bên trong quân đội Đại Nam, mười sáu Vệ chiến binh mới là tinh nhuệ và uy vũ nhất. Nhưng mà người trong triều đình thì ai cũng tinh tường, binh sĩ của mười sáu Vệ chiến binh đã có mười lăm, mười sáu năm không có đánh trận, mà hằng năm biên quân lại liên tục chém giết với quy mô nhỏ.
Đang lúc Lưu Độc Tú lo lắng, hắn chợt phát hiện người có thể cởi bỏ áp lực của hắn tới.
Một chiếc xe ngựa có dấu hiệu riêng của đại nội thị vệ dừng lại ở ngay đầu phố, người trong xe không có xuống, nhưng xa phu trên xe lại hướng về Lưu Độc Tú mà vẫy vẫy tay. Lưu Độc Tú quá quen với chiếc xe ngựa này, cho nên hắn lập tức chạy tới. Hắn vén rèm, tiến vào trong xe ngựa, sau đó liền cúi đầu chào một tiếng:
- Xin chào Trác tiên sinh.
- Ừ.
Trác Bố Y nói:
- Lát nữa nếu như bên trong Khách Thắng Cư xảy ra nhiễu loạn, ngươi đừng để người bên ngoài lập tức xông vào. Nói cho bọn họ biết nếu lát nữa có chuyện gì xảy ra thì lập tức phong tỏa đường cái, không cho phép người nào trong Khách Thắng Cư rời đi, vô luận là thực khách hay vẫn là quần chúng. Cho dù bên trong ấy gây họa lớn đến đâu, không có tín hiệu của ta thì không được phép đi vào… Ngươi về trước đi, ta ở chỗ này nhìn xem.
Hiển nhiên Lưu Độc Tú cầu còn không được.
Hắn xuống xe ngựa, phân phó cho đám người mặc áo Phi Ngư giấu kỹ thân mình, không nên vọng động.
Trác Bố Y ngồi ở trong xe ngựa, chậm rãi nhắm mắt lại, dường như là đang ngủ.
Sướng Xuân Viên.
Khung Lư.
Hoàng đế Dương Định Thiên rời khỏi chiếc giường, rất nghiêm túc làm một bộ động tác. Đây là những động tác mà trước đây Trương Thế Nhân từng biểu diễn trong gian phòng này, sau đó được Thái giám Cầm bút Tô Phi Tiến làm ra một ít sửa chữa rồi dâng cho bệ hạ, cố ý để bệ hạ học xong. Song, mặc Long bào, Hoàng đế bệ hạ lại mười phần sôi nổi làm bộ động tác này, có trông thế nào cũng thấy có chút đáng yêu.
La Úy Nhiên nín cười, hắn rất muốn cười to nhưng hắn cũng không dám cười.
- Tấu chương xin từ quan của Ngu Đông Lai đã đưa tới rồi, Trẫm cũng đã đồng ý. Cho dù chuyện này không phải xuất phát từ bản ý của Ngu Đông Lai mà ra, nhưng hắn cũng khó thoát được tội của mình. Binh Bộ không thể không có người điều hành, Trẫm đã bảo đám người Hoài Thu dâng lên một phần danh sách… Nhưng Trẫm không nhìn thấy một người nào trong phần danh sách đó có thể gánh vác được trách nhiệm này. Nếu là thời gian thái bình ngày xưa, những người này nhậm chức Thượng Thư Binh Bộ hoặc là Binh Bộ Thị Lang thì đều có thể được. Nhưng bây gờ không được, không có một người nào trong danh sách ấy từng trải qua kinh nghiệm liên tục đại chiến trong mấy năm… Đối ngoại sẽ động binh, không phải ba, năm ngày, cũng không phải ba tháng là có thể chấm dứt, vì thế không phải người có năng lực siêu quần thì không thể điều hành Binh Bộ.
Hoàng đế hoàn thành một bộ động tác, cảm thấy thân thể thoải mái không ít, hắn buông lỏng cánh tay, hỏi La Úy Nhiên:
- Tuy rằng ngươi xuất thân từ giang hồ, nhưng ngươi đã làm việc ở trong triều đình mười năm rồi. Ngươi chưởng quản đại nội thị vệ, chỉ sợ hiểu rõ đám quan lại ở trong triều đình hơn cả Trẫm, ngươi nói xem, ai có thể đảm nhiệm vị trí Thượng Thư Binh Bộ?
La Úy Nhiên cúi người, nói:
- Thần nghe nói có mấy vị quan to cùng nhau tiến cử Di Thân Vương…
Hắn mới nói được phân nửa thì đã bị Hoàng đế khoát tay ngăn cản:
- Cuộc chiến của anh em ruột… Bọn người Hoài Thu thật là nhẹ nhõm. Nếu Trẫm thật sự dùng Di Thân Vương, ngay lập tức sẽ có đám người khác đứng ra nói Trẫm dùng người không khách quan! Trẫm giàu nhất tứ hải, thủ hạ còn nhiều hiền tài, vẫn không nên để Di Thân Vương cũng đi theo chịu khổ, chịu tội với Trẫm.
Trong lòng La Úy Nhiên nhảy một cái, tự nhủ: “Thì ra bệ hạ vẫn không muốn dùng Di Thân Vương. Di Thân Vương sai một lần duy nhất ở mười năm trước, dù đó cũng không phải là sai lầm gì quá lớn, nhưng sợ hắn phải ôm hận cả đời rồi. Nếu như Trung Thân Vương còn ở đây, bệ hạ chắc chắn sẽ không phát sầu vì chuyện phải dùng ai.”
- Người tốt mà thần muốn tiến cử… hình như cũng không thích hợp.
La Úy Nhiên cung kính nói:
- Đã mười lăm năm triều đình không có chiến sự, một khi khai chiến thì lượng việc mà Binh Bộ phải xử lý sẽ trở nên quá nặng… Bệ hạ lại vừa nói không muốn bị lũ triều thần nói người dùng người không khách quan, cho nên người mà thần nghĩ thích hợp nhất cũng đã không còn thích hợp.
- Ai?
- Húc Quận Vương Dương Khai.
La Úy Nhiên dừng lại một chút, nói:
- Bất quá, triều đình xác thực cũng không có tiền lệ bổ nhiệm Thân Vương, Quận Vương làm Thượng Thư Binh Bộ.
- Dương Khai?
Hoàng đế trầm ngâm trong chốc lát, nghĩ nghĩ, nói:
- Tiên đế động binh với Thương Quốc, tuy Dương Khai còn nhỏ tuổi nhưng đã độc lĩnh một đội. Hắn phá Túc Châu, Huệ Châu, Khâm Châu, dùng binh lực gồm hai vạn người diệt chín vạn tinh binh của Thương Quốc trong một lần. Sau khi diệt Thương Quốc, Dương Khai có lãnh binh mấy lần. Đó đúng là soái tài… Ở trước trận chiến cuối cùng, tiên đế giao cho Dương Khai việc điều hành hậu cần của đại quân, hắn ta cũng làm ngay ngắn rõ ràng, không có để lộ ra một chỗ sơ sót. Chỉ là hắn đã có mười lăm năm không có xử lý chính sự, Trẫm sợ hắn lực bất tòng tâm…
Hoàng đế trầm mặc chốc lát, sau đó phân phó:
- Tô Phi Tiến, mời Húc Quận Vương đến Sướng Xuân Viên nghị sự.
- Vâng.
Tô Phi Tiến lên tiếng, vội vàng đi ra lệnh cho người khác đi mời Húc Quận Vương.
Nhìn thấy bệ hạ không có gì phản cảm với đề xuất của mình, La Úy Nhiên lặng lẽ thở ra nhẹ nhàng. Hắn do dự trong chốc lát, nói:
- Thật ra trước đó thần còn nghĩ tới hai người, nhưng lo sợ bệ hạ trách cứ, cho nên vẫn nhịn xuống. Vừa rồi trong nội tâm của hạ thần một mực tự trách, vì nước tiến cử hiền tài thì sao có thể sợ đầu sợ đuôi như thế…
- Nói!
- Không biết bệ hạ còn nhớ rõ hai Lương thần sao?
- Mưu Lương Bật, Tông Lương Hổ… Trẫm làm sao có thể quên?
Hoàng đế thở dài một hơi, đi trở về chiếc giường, ngồi xuống, hỏi:
- Hai người kia vẫn bị giam ở trong đại lao?
- Vâng, vẫn còn bị giam.
- Bị giam mười một năm, hẳn là tính tình đã thu lại chút ít.
Hoàng đế trầm ngâm trong chốc lát, nói:
- Sai người dẫn họ ra đi, đưa họ cùng Húc Quận Vương tới gặp Trẫm.
- Bệ hạ… Thần còn có chuyện muốn bẩm báo.
- Chuyện gì?
- Ngay vào lúc hạ thần vào cửa, Trác Bố Y phái người đưa tin khẩn cấp đến, nói rằng ở trong Khách Thắng Cư có mấy vị công tử danh môn, tựa hồ họ có bất hòa với đám biên quân tụ hội ở đó, cho nên ấp ủ một ít âm mưu.
- Cuộc tụ hội của biên quân?
- Bệ hạ tin dùng biên quân, nhưng có ít người xem thường bọn họ.
…
…
Khách Thắng Cư.
Trương Cuồng rót một chén rượu cho Trương Thế Nhân, cười nói:
- Chuyện như vậy đã sớm trở thành thói quen của chúng ta, kỳ thật những người xuất thân từ danh môn chính thức không phải không đàng hoàng như thế. Mấy ngày trước đây, chúng ta đi trên đường, vô tình gặp được Di Thân Vương cùng Thượng Thư Lễ Bộ Hoài Thu đang thả câu ở bên bờ sông. Nhìn thấy những tên biên quân… chỉ xứng là tiểu nhân vậy như chúng ta, vậy mà Di Thân Vương đứng dậy chào đón, hỏi han ân cần, trước lúc tạm biệt còn thưởng cho mỗi người chúng ta năm mươi lượng bạc.
Trương Cuồng nói:
- Còn những cái gia tộc đã sắp xuống dốc, sắp thảm bại, không có biện pháp thay đổi kết cục của mình mà lại tự xưng là danh môn, bọn người ấy sẽ biểu hiện ra sự kiêu ngạo cùng cuồng vọng càng cao hơn mình thường. Họ cố gắng thể hiện sự cao quý của bản thân, đó không phải là muốn che giấu với mọi người việc gia tộc của bọn họ sắp xong đời hay sao?
Hắn chỉ chỉ lên lầu, nói ra:
- Vương gia Giang Nam, ai mà không biết nước sông ngày một rút xuống.
- Dẫu là danh môn thì cũng không thiếu người bám mông đấy.
Trương Thế Nhân hướng về một bên mà chép miệng, Trương Cuồng cùng Mạc Tẩy Đao lập tức cười cười đầy khinh thường.
Lữ soái thành Bạch Thủy Vương Duy từ trên lầu đi xuống, hắn do dự một chút rồi mới tiếp tục đi về bên này. Có ngốc cũng thấy được khi đối mặt với nhiều người có cùng xuất thân là biên quân, sắc mặt của hắn có chút khó coi.
Lúc nãy, trước khi hắn vào cửa, hắn nghe rõ ràng những lời mà Vương Định đã nói, nhưng hắn vẫn lựa chọn đứng ở sau lưng của Vương Định, chứ không phải cùng tụ hội với những người có cùng xuất thân như mình.
- Mạc đại ca…
Vương Duy đi đến bên cạnh ba người Trương Thế Nhân, biểu lộ có chút khó khăn, nói:
- Hôm qua ta không phải cố tình từ chối lời mời của các huynh đệ, chỉ là do đã đáp ứng Vương công tử từ trước. Nếu như đã đáp ứng rồi lại đi từ chối người ta thì không hợp lý, mong Mạc đại ca cùng các huynh đệ thứ lỗi.
- Đã đáp ứng lời mời của người khác, việc này chúng ta không hề trách gì ngươi.
Trương Cuồng không muốn làm cho quan hệ căng lên, hắn đứng lên, nói:
- Các huynh đệ vốn chỉ muốn tụ hội cho có tình cảm, chứ không có chuyện gì quan trọng.
- Sau khi ta đi lên, ta đã tranh cãi với Vương Định…
Vương Duy thở dài:
- Miệng của người này thối vô cùng, nhưng kỳ thật đáy lòng của hắn cũng không tính là quá xấu. Ở trên lầu ta suýt nữa đã trở mặt với hắn, hắn cũng nói tự biết lời lúc nãy của mình có chút nặng, cho nên hắn muốn xin lỗi huynh đệ chúng ta. Hắn muốn mời ba vị lên trên lầu, hắn nói hắn nguyện ý tự phạt gấp ba để thỉnh tội. Hắn định tự xuống mời ba vị lên, nhưng lại sợ làm cho các huynh đệ hiểu lầm, rồi lại gây ra chuyện không thoải mái gì nữa, cho nên hắn nhờ ta…
- Không đi.
Mạc Tẩy Đao khoát tay áo, nói:
- Những người… thô tục như chúng ta, sao có thể xứng mà ngồi nói chuyện và uống rượu cùng Vương công tử của danh môn!
Trương Cuồng vội vàng kéo hắn, nói:
- Làm gì… Nếu Vương đại ca đã xuống xin lỗi, chúng ta cũng không thể cứ níu lấy mà không buông ra có phải không? Luận sự độ lượng, biên quân chúng ta chưa hề thua ai.
- Trương huynh đệ, ngươi có đi không?
Mạc Tẩy Đao quay đầu nhìn về phía Trương Thế Nhân, hỏi.
Trương Thế Nhân định lắc đầu, nhưng Trương Cuồng lặng lẽ kéo vạt áo ở sau lưng hắn. Trương Thế Nhân biết rõ Trương Cuồng là người cẩn thận, sợ gây căng quá mức với đám con cháu thế gia. Biên quân bọn họ đều là những người không có chỗ dựa, vạn nhất thật sự đắc tội cái tên Vương Định kia, nếu hắn sử dụng cái thủ đoạn xấu xa gì ở sau lưng, chỉ sợ đám bọn họ đều không ứng phó được.
- Uống rượu thì không cần.
Trương Thế Nhân nghĩ nghĩ, nói ra:
- Đã Vương công tử muốn xin lỗi, huynh đệ chúng ta không so đo là được. Dù gì về sau còn không biết có thể trở thành đồng học ở Kinh Võ Viện hay không. Vương đại ca, ngươi trở về nói cho Vương công tử, chúng ta nhận lấy ý tốt của hắn, rượu thì vẫn là thôi đi.
Rốt cuộc Trương Thế Nhân vẫn không có đứng ở phía Trương Cuồng, bởi vì hắn cảm thấy việc này có chút kỳ quặc. Có nhìn thế nào thì tên Vương Định kia cũng không giống một người chịu hạ thân phận. Huống chi vừa rồi họ cũng đã nói hắn là một người xuất thân từ thế gia xuống dốc, càng sẽ không dễ dàng làm ra chuyện tình khiến người ta cảm thấy hắn đang sợ hãi.
Mạc Tẩy Đao theo thói quen sờ soạng vết sẹo ở trên mặt, nhìn nhìn sắc mặt khổ sở của Trương Cuồng, nắm lên bình rượu, hướng về phía xa xa trên lầu mà giơ lên, sau đó chợt uống một mạch.
Sắc mặt Vương Duy lập tức trở nên khó coi, giọng điệu gần như cầu khẩn:
- Chẳng lẽ các ngươi còn muốn ta quỳ xuống cầu? Không chỉ vì tên Vương Định kia, chỉ vì ta thì chẳng lẽ ba vị không cho ta chút mặt mũi? Nếu ta không mời được ba vị đi lên, sau này ta…
Nghe hắn nói vậy, nội tâm Mạc Tẩy Đao lại trở nên mềm nhũn.
- Đã như vậy thì chúng ta liền đi lên uống một chén?
Hắn hỏi Trương Thế Nhân.
Trương Thế Nhân vẫn lắc đầu:
- Dù thế nào ta vẫn không muốn đi.
- Được rồi, được rồi!
Trương Cuồng vội vàng nói:
- Trương Thế Nhân không muốn đi thì thôi, hai người chúng ta đi là được.
Nói xong hắn kéo Mạc Tẩy Đao đi về phía cái bậc thang lên lầu.
Sắc mặt Vương Duy thoáng giãn xuống một thoáng, liếc Trương Thế Nhân như có thâm ý, sau đó liền quay người rời đi.
…
…
Vương Duy đi ở phía trước dẫn đường, vừa lên lầu hai liền cười:
- Phòng ở phía trước, Vương công tử đã rót đầy rượu tốt, chỉ chờ hai vị đi vào.
Hắn đi đến trước cửa một căn phòng, chỉ chỉ vào bên trong, nói:
- Xin mời.
Mạc Tẩy Đao liếc nhìn Trương Cuồng, sau đó liền đi vào trước. Trương Cuồng theo sát phía sau.
Vừa vào cửa hai người bọn họ nhịn không được khẽ giật mình, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Vương Duy.
Trong phòng không có bất kỳ ai.
Đúng vào lúc này, Mạc Tẩy Đao bỗng nhiên phát hiện cái gì, hắn chợt ngẩng đầu nhìn về vách tường phía đối diện, sắc mặt tức khắc thay đổi.
- Đi mau!
Hắn kéo Trương Cuồng, muốn nhanh chóng thoát ra ngoài. Thế nhưng còn chưa cất bước thì hắn đã thấy Vương Duy đóng cửa phòng lại.
- To gan! Hai tên cuồng đồ lớn mật Mạc Tẩy Đao và Trương Cuồng, hai ngươi dám xông vào căn phòng mà năm đó Thái tổ lưu lại bài thơ, lại còn dám ngồi lên trên chiếc ghế mà Thái tổ đã từng ngồi!
Vương Duy hét lớn một tiếng, bọn người Vương Định ở trong căn phòng trang nhã đối diện lập tức vọt ra, cùng nhau hô to:
- Ngăn bọn hắn lại, đừng cho bọn hắn đi ra. Cuồng đồ vậy mà miệt thị Thái tổ, đây là tội bất kính phải bị tru cửu tộc! Ta xem bọn hắn chính là cố ý, sớm có một lòng làm loạn!
Ở một cái phòng cách đó không xa, Hầu Văn Cực khẽ lắc đầu, than nhẹ:
- Hai tên ngu ngốc kia cũng đừng nên phá cửa, hủy đồ đạc mà ra… Không làm gì thì còn có thể xem là bị mưu hại. Nhưng nếu các ngươi nổi giận phá cửa, động thủ thì… hết đường chối cãi.
Đúng lúc này…
Oanh!
Cái cửa phòng kia bị Mạc Tẩy Đao đấm một quyền làm nổ nát. Sau đó hắn trợn mắt bước nhanh ra ngoài, dùng một ngón tay chỉ vào Vương Định mà mắng:
- Thất phu!