[Dịch] Chiến Thiên

Chương 15 :  Quyển 1 Thánh Quả Truyền Nhân CHƯƠNG 16 LANG NHA BỔNG Nguồn Sưu tầm




Trịnh Hạo Thiên thân hình vừa động, nhanh như linh hồ lui xuống . Lúc khi hắn đứng lại, trong tay đã đem ra một thanh cung dạng gấp triển khai ra .

“sưu sưu sưu..”

Liên tiếp ba mũi tên cực nhanh bắn ra ngoài, Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình cùng cảm thấy ánh mắt hoa lên, ba mũi tên đã găm vào trên một cây đại thụ cách hơn mấy chục bước, mà càng làm người khác giật mình chính là, trên thân đại thụ, ba mũi tên dài sắp hàng hình tam giác hiện lên .

Dư uy hoa cùng Lâm Đình trong con ngươi đồng thời hiện lên một tia kinh ngạc .

Trước đây hai năm, Trịnh Hạo Thiên vừa vặn tiếp xúc võ nghệ, mà trước đó, Trịnh Thành Liêm một lòng một dạ muốn hắn thừa kế thủ nghệ làm mộc gia truyền, cho nên cũng không có để cho hắn tham gia luyện võ cùng với những người trẻ tuổi trong thôn.

Nhưng ở trong hai năm này, tiểu tử này tiến bộ giống như có thần giúp đỡ, không chỉ quyền pháp đạt đến trình độ có thể ngưng tụ ra chân khí, ngay cả khí lực cũng là điều bất khả tư nghị,mà hôm nay xem ra, về tiễn thuật,hắn tựa hồ đã không kém dưới hai người ở đây.

Than nhẹ một tiếng, Lâm Đình nói: “Uy Hoa, ngươi nhìn đấy.”

Dư Uy Hoa suy nghĩ một chút, nói: thân thủ của hắn hiện tại so với chúng ta cũng không thua gì,hẳn là có đủ tư cách vào núi .”

Trịnh Hạo Thiên nhất thời tươi cười rạng rỡ,lúc trước khi hắn bắt đầu luyện võ, luôn từng mong ước có thể cùng đám thợ săn trong thôn cùng nhau vào núi săn thú, nhưng là thẳng cho tới hôm nay,điều tâm nguyện là mới xem như có hi vọng hoàn thành.

Dư Uy Hoa ngẩng đầu hướng mắt xem xét bên trong phòng,nói: “Trịnh thúc ở nơi đâu? Chúng ta nhất định phải có sự đồng ý của Trịnh thúc.”

Trịnh Hạo Thiên liên tục khoát tay,nói: “Trong thành có một phú hộ dùng nhiều tiền mời cha ta đánh một bộ tám đại vật gia truyền . Dư thúc hộ tống cha ta đi vào thành, hơn nữa chuyện này các ngươi không cần tìm người,ta làm chủ được.”

Dư Uy Hoa “ồ” nhẹ lên một tiếng, hắn và Lâm Đình trở về từ trong núi,ngay cả nhà cũng chưa có qua, cho nên đối với việc người trong thôn say sưa chuyện cũng không hiểu biết .

Hắn do dự một chút, nghĩ tới biểu hiện mới rồi của Trịnh Hạo Thiên, rốt cục đem một chút băn khoăn trong lòng bỏ đi

Lấy năng lực lúc này của Trịnh Hạo Thiên, ba huynh đệ bọn họ liên thủ vào núi, chỉ cần không phải thâm nhập sâu trong núi,tựu tuyệt đối sẽ không có nguy hiểm gì

Hai người liếc mắt nhìn nhau,không hẹn mà cùng gật đầu một cái, bọn họ rốt cục cũng đưa ra quyết định.

Lâm Đình trầm giọng nói: “Hạo Thiên, ngươi muốn vào núi cũng được, bất quá săn thú không phải việc chơi đùa, ngươi trước hết đi lựa chọn một món binh khí hợp tay xem sao.”

Trịnh Hạo Thiên mừng rỡ, nhảy cẫng lên, bất quá sau đó hắn lại ngây ngẩn cả người.

Vào núi săn thú muốn chuẩn bị đồ cũng không ít, trừ lương khô nước uống ra, chủ yếu nhất đúng là một thân trang bị. Đặc biệt là vũ khí tốt hay xấu sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thành quả săn thú .

Khẽ đảo ánh mắt một vòng trong sân. Trịnh Hạo Thiên chân mày nhíu lại, nhà hắn vật ly kỳ cổ quái không ít, nhưng chỉ là công cụ thợ mộc, hoàn toàn không thể mang theo những thứ này lên núi được.

Đến khi hắn nghĩ tới khi rèn luyện dùng côn bổng…

Nhưng côn bổng bình thường chơi đùa còn có thể, nhưng muốn gây ra lực sát thương, vậy thì thật sự làm cho người ta lo lắng rồi.

Tựu hồ nhìn thấu tâm tư bối rối lúc này của Trịnh Hạo Nhiên, Dư Uy Hoa lắc đầu nói: “ Nếu ở đây không có binh khí thích hợp,thử đi mượn chỗ ta xem sao.”

Dư Kiến Thăng là săn sư duy nhất lưu lại trong thôn, hắn võ giỏi, trong nhà cũng góp nhặt không ít binh khí. Nếu Dư Kiến Thăng lúc này ở nhà, như vậy Dư Uy Hoa tuyệt đối không dám có chủ ý đó, nhưng nếu lão đã hộ tống Trịnh thúc xuống núi, đó chính là “ trong núi không cọp, hầu tử xưng vương.”

Trịnh Hạo Thiên cảm kích nói: “Uy Hoa,đa tạ ngươi.”

Dư Uy Hoa giơ cây cung đã gấp lại lên, xem như đã hiểu

Huynh đệ trong một nhà,không cần phân biệt lẫn nhau.

Đem sân sửa sang lại một chút, mang một số đồ thu thập thỏa đáng, bọn họ cùng cười cười nói nói đi tới Dư gia.

Tại thôn Đại Lâm, Dư Kiến Thăng chẳng những là trưởng thôn, hơn nữa là săn sư duy nhất còn ở trong thôn, điều kiện trong nhà chính là số một số hai . Nếu như không có Trịnh Thành Liêm tinh thông thủ nghệ làm mộc, như vậy nhà hắn tuyệt đối là lớn nhất.

Dư Uy Hoa trực tiếp đưa tất cả dẫn vào trong hậu viện, nơi đó có phòng ốc đặc thù . Bên trong không có người ở, mà chất rất nhiều các loại binh khí.

Dư Uy Hoa vừa mở cửa sau phòng ra, Trịnh Hạo Thiên ánh mắt nhất thời sáng lên.

Nơi này binh khí các chủng loại đều có đầy đủ, lớn như đao thương, côn bổng . Ngắn có khảm đao, tiêm đao đầy đủ mọi thứ. Trừ những thứ đó ra, những cung tên săn thượng hạng cũng chất đầy.

Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên sáng lên, liếc nhìn mấy lần, khẽ nở nụ cười, trong đó rõ ràng có hai cây là do cha làm.

“ Hạo Thiên, cha ta đều để binh khí ở nơi này, ngươi lựa chọn sao” Dư Uy Hoa hướng tới nói.

Hắn biết, cha mình đối với Trịnh Hạo Thiên tương đối vừa mắt, nếu không như thế, hắn cũng sẽ không dễ dàng dẫn vào gian phòng này.

Trịnh Hạo Thiên khẽ gật đầu, ánh mắt không ngừng xem tới xem lui.

Đi tới một dãy binh khí dài bên cạnh, hắn thầm đánh giá, tiện tay rút ra một thanh Trường Đao.

Ở trong tay huy vũ một chút, khẽ nhíu mày,nói: “Quá nhẹ ” Sau đó đem Trường Đao bỏ vào chỗ cũ.

“Quá nhẹ sao?” Dư Uy Hoa hồ nghi hỏi một tiếng, hắn đi về về giá ở trước, đưa tay cầm Trường Đao lên, nhẹ nhàng huy vũ mấy cái,sắc mặt nhất thời trở lên có phần cổ quái.

Lâm Đình tiến lên, nhận lấy Trường Đao, thoáng suy nghĩ, quay đầu kêu lên: “Hạo Thiên, ngươi đúng là quái vật, khí lực quá lớn a!”

Thật ra thì mới vừa rồi, khi thời điểm hai quyền chạm nhau, bọn họ mơ hồ cảm giác như vậy rồi.

Bởi vì bọn lúc đó chỉ đủ khí lực để phòng hộ bản thân, hoàn toàn không đủ khả ngăng để đả thương, cho nên Trịnh Hạo Thiên mới có thể bằng vào sức mạnh đem hai người bọn họ đánh lui. Bất quá khi đó Trịnh Hạo Thiên không có chút tiện nghi là mấy, cho nên hai người bọn họ cảm thụ không mãnh liệt, mà lúc này sức nặng binh khí cũng là thật, bọn họ cầm lên Trường Đao, là biết người này sau mấy tháng đã có tiến bộ lớn.

Thở dài một tiếng,Dư Uy Hoa nói: “Hạo Thiên, ta xem ngươi cũng không cần tu luyện chân khí,chỉ cần với lực lượng này cũng đủ trong rừng rậm tung hoành rồi”

Ánh mắt Trịnh Hạo Thiên ngưng tụ,nói: “Không,ta muốn tiếp tục tu luyện, muốn đại biểu cho đại Lâm thôn đánh bại Uyển Gia thôn”

Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình tròng mắt nhất thời trở lên sắc lạnh, đối với người rong Đại Lâm thôn mà nói, Uyển Gia thôn giống như là đặt trên đầu bọn họ một tảng đá lớn . Nếu như trong thôn không phải có Dư Kiến Thăng trấn giữ, hơn nữa thúc thúc Lâm đình dấn thân vào bên trong Cừu gia nhậm chức, để cho Uyển Gia thôn có chỗ kiêng kỵ, chỉ sợ ngay cả phạm vi săn thú cũng không thể giữ được.

“chúng ta cùng nhau tu luyện, xem ai trước tiên tu luyên tới trung giai săn sư, chiến thắng Uyển Nhất Phu” Dư Uy Hoa bừng bừng hào khí nói.

Lâm Đình nặng nề gật đầu,nói: “ Tất nhiên tu luyện chân khí phải có thiên phú, nhưng cố gắng hay không lại là mặt khác . Hạo Thiên, để cho ba huynh đệ chúng ta mở mặt xem nào”

Trịnh Hạo Thiên đáp một tiếng, cười nói: “ Ta không phản đối, nhưng muốn chiến thắng Uyển Nhất Phu, với tu vi trung giai săn sư sợ không đủ”

Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình suy tư chốc lát, cũng chậm rãi gật đầu. Uyển Nhất Phu ngay từ hai mươi năm trước đã là trung giai săn sư, mặc dù qua hai mươi năm không tiến thêm,nhưng hắn đích thực lúc đầu đã ở tầng thứ hai đỉnh, hơn nữa mấy chục năm kinh nghiệm,muốn thắng hắn dễ dàng,chỉ sợ phải hơn một cấp mới được.

Bất quá vừa nghĩ tới muốn trở thành cao cấp săn sư, ba người bọn họ sắc mặt nhất thời suy sụp xuống.

Lắc đầu, ánh mắt Trịnh Hạo Thiên tiếp tục đảo khắp trong phòng.

Cao cấp săn sư đối với bọn họ mà nói,thật sự là quá mức xa xôi, lần lên núi săn đầu tiên này mới là việc trước mắt phải làm.

Dư Uy Hoa trầm ngâm chốc lát nói: “Hạo Thiên, lực lượng của ngươi rất lớn” Hắn đi tới góc nhỏ một gian phòng,nói: “Cái binh khí này trong nhà ta là nặng nhất, ngay cả phụ thân cũng không dám sử dụng như binh khí bình thường”

Trịnh Hạo Nhiên bước nhanh tới, khi hắn nhìn thấy binh khí,không khỏi ngẩn người ra .

Cái binh khi này chính là một thanh lang nha bổng hiếm thấy, vô luận là phía dưới thân gậy hay phía trên, kể cả như gai nhọn kinh khủng ở đầu gậy cũng hoàn toàn sáng bóng, hoàn toàn không có một chút dơ bẩn .

Bởi vậy có thể thấy được Dư Kiến Thăng đối với binh khí này tương đối có phần coi trọng

Đưa tay ra, nắm thật chắc thân thanh Lang Nha bổng, Trịnh Hạo Thiên dùng sức, nhất thời đem nó nhấc lên.

Hai tròng mắt hắn mơ hồ sáng lên khẽ huy động mấy cái, thanh Lang Nha bổng trầm trọng xẹt qua không khí,thế đi mang theo từng đợt tiếng gió gào thét.

Dư Uy Hoa cùng Lâm Đình bất giác tự lui về phía sau vài bước, binh khí hung hãn này trong tay Trịnh Hạo Thiên,hơn nữa đang được huy vũ, bọn họ có thể cảm nhận một cảm giác bị trấn áp mãnh liệt cực điểm.

Trong không khí, thanh âm có phần sắc nhọn, khiến cho hai người có hơi chút kinh hãi .

“Tốt” Trịnh Hạo Thiên hưng phấn hô một tiếng, nói “ Binh khí này rất hợp tay ta,chúng ta đi thôi.”

Hai người Dư Uy Hoa thoáng trao đổi ánh ánh mắt với nhau, trong lòng thầm kêu một tiếng “Tiểu quái vật”.

Mặc dù hai người bọn họ có thể miễn cưỡng huy vũ, nhưng muốn cầm vật này cùng người khác động thủ,chính là có chút lực bất tòng tâm.

Nhưng là, vật nặng như thế trong tay Trinh Hạo Nhiên lại không là gì, đúng là khiến bọn họ kinh hãi mà cũng rất kích thích.

Sau này tu luyện võ công nhất định càng thêm khắc khổ, không thể yếu kém hơn Trịnh Hạo Thiên được.

Ba người chuẩn bị xong đầy đủ lương khô cùng bộ phận nước uống,tránh khỏi tầm mắt của mọi người trong thôn,lặng lẽ đi vào núi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.