[Dịch] Chiến Thần Bất Bại

Chương 730 : Ma ngô trảm




Lô Thiên Vấn đã bao lâu rồi không chật vật như thế rồi? Gã không nhớ rõ.

Gã cũng chẳng thèm nhớ nữa, con mắt gã sung huyết, nhìn chằm chằm Đường Thiên ở trước mặt, trong đầu gã chỉ có một cái ý nghĩ duy nhất, giết chết bọn họ, giết chết tất cả bọn họ.

Keng keng.

Một tiếng chớp vang rất nhỏ, không khí cách Lô Thiên Vấn không xa, đột nhiên sáng lên một tia chớp.

Keng kengkeng keng, âm thanh bùng nổ rất nhỏ liên miên bên tai không dứt, từng tia chớp hiện ra trong không khí, trong nháy mắt, xung quanh Lô Thiên Vấn sáng lên dày đặc chi chít màu xanh tia chớp. Ô, bỗng tiếng gió trầm thấp vang lên giữa những tia chớp.

Một vệt sóng gợn trong suốt lướt qua giữa những tia chớp, ô ô ô, tiếng gió dần dần nổi lên, tụ tập thành tiếng gió rít trầm thấp khiến người rợn tóc gáy, từng lớp sóng gợn trong suốt, lấy mũi trường thương trong tay Lô Thiên Vấn làm trung tâm, không ngừng lan tỏa ra.

Dù cho cách thật xa, tất cả mọi người trên tường đá cũng khó mà đứng thẳng, trong lòng đều hoảng sợ.

Đường Thiên hồn nhiên như không cảm giác, hắn đang ngẫm lại hai trảm vừa rồi kia, tuy rằng lần đầu tiên sử dụng còn có chút ít chỗ trúc trắc, nhưng mà hai cái trọng trảm này vẫn khiến huyết mạch hắn sôi sục, tràn trề sảng khoái không thể nói ra. Được vậy là bởi thân thể hắn mạnh mẽ lại thêm kỹ xảo khống chế thân thể phi thường xuất sắc, mới có thể trong lần đầu tiên sử dụng đã có hiệu quả xuất sắc như thế.

Thiên Ma trọng trảm tổng cộng có năm chiêu, 【 Lập đao thành ma 】, 【 Nghịch trảm thiên 】, 【 Ma ngô trảm 】, 【 Xá thân trảm 】, 【 Thiên Ma vô tướng trảm 】.

Hai chiêu【 Lập đao thành ma 】 và 【 Nghịch trảm thiên 】này uy lực cường đại, Đường Thiên cảm thấy có chút khó điều khiển, Nguyên lực trong cơ thể hắn tràn trề vô biên, theo lý thuyết hẳn là sẽ không xuất hiện tình huống như vậy. Theo mức độ mạnh mẽ của nhục thể, Đường Thiên cơ hồ có thể nói là đã đạt đến đỉnh cao, hắn muốn tiến thêm một bước nữa, chỉ có thể thông qua sinh mệnh tinh nguyên không ngừng mà cường hóa. Đường Thiên đối với sự mạnh mẽ của nhục thể mình rất mực tự tin, cho dù là Tiết gia sơ tổ, cũng tuyệt đối không có khả năng so nhục thể mạnh hơn mình.

Vậy nhất định còn có cái ảo diệu khác, lúc này Đường Thiên mới phát hiện, Thiên Ma trọng trảm không đơn giản như trước đây mình tưởng.

Bỗng nhiên, Đường Thiên cảm thấy một luồng dao động cực kỳ cường liệt, hắn bỗng nhiên từ trong trầm tư giật mình tỉnh lại, lúc này mới phát hiện dị trạng quanh thân Lô Thiên Vấn ở đối diện, con mắt Đường Thiên bỗng nhiên nheo lại.

Đó là...

Lô Thiên Vấn đứng thứ 39 trên Chiến lực bảng Tội vực, đã là thuộc nhóm cường giả đứng đầu toàn bộ Tội vực, so với Hàn Băng Ngưng sơ ngộ pháp tắc diện, pháp tắc diện của gã thành thục hoàn mỹ, cách lĩnh ngộ pháp tắc lĩnh vực chỉ có kém một bước chân.

Pháp tắc diện hoàn thiện phóng ra lực lượng mênh mông mà cường đại, chúng nó tựa như chùm tia sáng tụ tập trên người Lô Thiên Vấn. Khí tức Lô Thiên Vấn điên cuồng dâng cao, không ngừng tăng lên, nguy nga giống như thiên địa, gợn sóng nổi lên trên mũi thương khuếch tán ra giống như sóng tràn, phạm vi nó quấy rầy không ngừng khuếch trương, không gian đều trở nên không ổn định.

Khí tức thực sự là cường đại...

Khí tức kinh khủng vững vàng khóa chặt Đường Thiên, Đường Thiên vậy mà lại sinh ra ảo giác chính mình không thể động đậy.

Thân thể Đường Thiên rung lên, ba, những gợn sóng lướt qua bên cạnh hắn kia trong nháy mắt phá thành mảnh nhỏ, quanh thân nhẹ nhàng. Nhưng mà càng nhiều gợn sóng cuồn cuộn vọt tới không ngừng, không khí lần thứ hai trở nên sền sệt.

Ngẫm lại Thiên Ma trọng trảm vừa rồi, Đường Thiên có phát hiện, nắm chặt chuôi đao, khí huyết trong cơ thể kích động, toàn thân huyết nhục hưng phấn run rẩy phảng phất đang vang lên, một cổ khí tức thảm liệt tự nhiên sinh ra.

Uy nghiêm phô thiên cái địa, khí tức nguy nga kinh khủng như thiên địa, ở trong mắt Đường Thiên như không có gì. Hắn rốt cuộc hiểu ra mấy phần chân lý của Thiên Ma trọng trảm.

Tuy rằng không rõ thế nào gọi là Thiên Ma, nhưng mà hắn từ trong đao pháp này cảm thụ được dù cho là thân kiến hôi nhỏ bé cũng quyết tâm chống lại thiên địa. Cho dù là thiên địa, cũng không thể khiến hắn khuất phục, cũng không thể khiến hắn đầu hàng.

Thực sự là đao pháp quyết tuyệt thảm liệt!

Thực sự là đao pháp tuyệt!

Đường Thiên bị cảm nhiễm, bỗng dưng ngửa mặt lên trời huýt dài, chiến ý quyết tuyệt thảm liệt giống như hỏa diễm quay cuồng, mang theo sự thoải mái và điên cuồng. Quần áo trên người hắn không gió tự động tung bay, linh diễm quanh thân như rắn quay cuồng, không khí gợn sóng như sóng tràn, vừa tiếp cận Đường Thiên liền ầm ầm nghiền nát.

Trường đao trong tay chậm rãi vung lên.

Nguyên lực trong cơ thể chậm rãi thôi động, nhưng mà lần này lại hoàn toàn khác với hai trảm trước. Huyết nhục lực lượng trong cơ thể kích động xoay chuyển, tựa như giãy dụa quẩn quanh trong cơ thể, trong lúc đó chúng nó kịch liệt xung đột khiến cho toàn thân Đường Thiên không tự chủ mà hơi hơi run rẩy.

Đường Thiên không hề động, chịu đựng cảm giác như đao cắt trong cơ thể, ánh mắt hắn sáng ngời dị thường.

Cái gì là ma ngô (ngô: chỉ bản thân), ma tướng và chân ngô, giãy dụa dây dưa, bồi hồi và mờ mịt, bản chất con người, nhưng mà chỉ cần có thể chịu đựng được, chỉ có thể kiên trì không ngừng, mới có thể nhìn thấy ánh rạng đông, mới có thể thấy rõ bản tâm chính mình.

Thống khổ và giãy dụa, bồi hồi và mờ mịt, cũng không hề biến mất, nó tựa như ma chướng cuộc đời, mỗi một lần trải qua, ánh mắt liền sẽ thêm một phần sáng suốt, bước tiến liền sẽ ổn hơn một phần, tâm tình kiên định hơn một phần.

Con đường Thiên Ma nhất định chống lại thiên địa, thống khổ giãy dụa bồi hồi mờ mịt như vậy, sẽ chỉ càng nhiều, càng mãnh liệt.

Muốn đúc ra đao phong, tất phải nhận lấy cõi khổ từ nó. Muốn luyện Thiên Ma, tất phải bị nó mê hoặc.

Huyết nhục trong cơ thể kích động giãy dụa, giống như sóng dữ cuộn trào mãnh liệt, nổ vang không ngừng, ánh mắt Đường Thiên càng nhìn càng sáng ngời, trường đao trong tay càng nâng càng ổn định, kể cả linh diễm phóng đãng quanh thân cũng trở nên an tĩnh thuần phục, khí thế hắn nội liễm, không có nửa điểm thô bạo chi khí.

Gợn sóng trong suốt rung động, vừa đến quanh thân hắn mười trượng, liền im hơi lặng tiếng tan vỡ vô hình.

Con mắt Lô Thiên Vấn sung huyết, hung quang đại thịnh, chiến ý trong cơ thể phóng lên cao. Gã chưa từng nghĩ, Mặt Quỷ vậy mà lại mạnh mẽ đến tình trạng như thế, một đao này còn chưa chém ra, nhưng mà khí tức của nó đã bất phàm như thế.

Quá mức đã!

Cường giả như vậy, vị tiên huyết nhất định càng thêm mỹ vị.

Huyết sắc trong mắt Lô Thiên Vấn càng đậm, trường thương trong tay nhẹ nhàng nâng lên, rung động vô hình tựa như lưới cá thu lại, hồ quang dày đặc chi chít giống như bầy cá bị một lưới bắt hết, tiếng gió trầm thấp càng khiếp tâm hồn.

Lô Thiên Vấn lành lạnh nhếch miệng cười, một thương đâm ra.

Âm thanh Phong lôi bùng nổ đầy rung động hỗn loạn đột nhiên tụ tập về phía mũi thương, khiếu âm khắp bầu trời vì đó không còn.

Thân theo thương đi, một đạo phong lôi thương mang rực sáng hai màu xanh bạc giao nhau, kèm theo khiếu âm ô ô đáng sợ, phảng phất trong thương mang xiềng xích vô số mãnh thú, giống như sao băng cắt ngang bầu trời, phút chốc xuất hiện trước mặt Đường Thiên.

Vừa đúng vào lúc này, Nguyên lực kịch liệt xung đột trong cơ thể Đường Thiên bỗng chốc bình tĩnh, khí tức Đường Thiên đột nhiên trở nên không minh mờ ảo dị thường. Hai mắt tinh mang sáng lên, trường đao vung lên vô thanh chém xuống.

Một đao không có chút khí tức khói lửa nào.

Lô Thiên Vấn không biết vì sao, con mắt nhíu lại, hắn từng gặp vô số đao khách cao minh, một đao không linh như thế, không có khí tức khói lửa như thế chỉ có những đao khách đao ý không linh tinh thuần kia mới có khả năng chém ra.

Không phải lời đồn đãi Mặt Quỷ dùng quyền sao?

Sao mà dụng đao cũng lợi hại như thế?

Nhưng mà trong lòng hắn không có nửa điểm e sợ, chỉ có hưng phấn, đến đi! Đến đi!

Khinh phiêu phiêu chém tới, chém trúng thương mang, phảng phất như thương mang đưa đến dưới đao Đường Thiên.

Lực lượng cuộn trào mãnh liệt từ thân đao truyền đến, gần như trong nháy mắt, Đường Thiên nhận thấy không ổn.

Binh!

Trường đao trong tay vỡ tan, hóa thành vô số mảnh nhỏ.

Thân thể Đường Thiên có thể chịu đựng lực lượng kinh người, nhưng mà trường đao không cách nào chịu được. Cơ hồ là trong nháy mắt chém trúng, hắn liền lắc mình một cái, phá vỡ không gian, biến mất tăm tích. Một đao Chân Ngô trảm này của Đường Thiên cũng không phải tầm thường, nhìn như lướt nhẹ vô lực, nhưng mà lực lượng kinh khủng chìm vào trong thương mang trong nháy mắt bạo phát, thương mang đột nhiên bành trướng, giống hệt như khí cầu thổi căng, hóa thành một cái phong lôi cầu.

Oanh!

Phong lôi cầu ầm ầm nổ tung.

Sấm gió tia chớp chói mắt hỗn tạp đao mang, sóng khí kinh khủng, giống như từng phiến phong nhận(lưỡi dao) vô hình bao phủ tia chớp, bùng ra khắp bốn phía.

Rầm rầm rầm!

Mỗi một cái phong nhận rơi xuống mặt đất, đều ầm ầm bùng nổ, nổ tung tạo thành hố sâu một vài trượng. Tiếng nổ liên miên không ngừng nổ tung vang ở phía dưới, vô số cột bùn bay lên thiên không, trong chớp mắt, mặt đất phía dưới đã tràn ngập lỗ hổng.

Khóe miệng Đường Thiên tràn ra một vòi máu tươi, nửa bên phải thân thể hắn cháy đen một mảnh.

Một thương vừa rồi của Lô Thiên Vấn cường hãn vô cùng, dù cho lui về phía sau nhanh thế vẫn bị thương không nhẹ. Hắn nhìn nửa người bên phải của mình, huyết nhục mơ hồ, một mảnh cháy đen, có thể thấy cả xương cốt, sấm gió bá đạo ác độc, còn đang không ngừng mà ăn mòn huyết nhục hắn.

Một đao vừa mới rồi, Đường Thiên hoảng sợ phát hiện, Nguyên lực trong cơ thể mình vậy mà lại chỉ còn có không đến ba thành! Nguyên lực trong cơ thể hắn dồi dào cỡ nào, vậy mà trong ba trảm, trực tiếp thấy đáy.

Hắn hiện tại cuối cùng hiểu rõ, vì sao năm đó chỉ có Tiết gia sơ tổ mới có thể chân chính phát huy đủ uy lực Thiên Ma trọng trảm, đao pháp hoàn toàn là dùng vô số sinh mệnh tinh nguyên mới tích lũy ra a.

Nguyên lực Đường Thiên cổ đãng, sấm gió màu xanh bạc, phút chốc bay đi. Vết thương được linh diễm bao vây khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy.

Toàn thân cháy đen, Lô Thiên Vấn ngơ ngác nhìn Đường Thiên, gã không ngờ, lực lượng một đao kia vậy mà lại kỳ quái như thế, tiến vào thương mang của gã mới nổ tung! Bất ngờ không kịp đề phòng, tức thì ăn thiệt thòi lớn.

Làm cho gã cảm thấy biệt khuất hơn chính là vết thương của Đường Thiên đang tự lành.

Hỗn đản! Cái này là cái thứ tào lao gì...

Không phải nói tu luyện chính là quyền pháp sao! Sao lại thành dùng đao! Mẹ nó, dùng đao tốt như vậy cũng được đi, tu luyện pháp tắc vậy mà còn là sinh tử pháp tắc!

Năng lực tự lành cường đại như thế, chỉ có những gia hỏa chủ tu sinh tử pháp tắc mới có khả năng làm được.

Lô Thiên Vấn cảm thấy rất tổn thương, biệt khuất không thể nói ra, tựa như đã nói sẽ cùng đối phương so sức lực, kết quả đối phương tới so kỹ xảo, được rồi, so kỹ xảo thì so kỹ xảo, kết quả đến lúc so thì đối phương lại bảo so đẹp trai!

Thực lực của Đường Thiên trong mắt gã chẳng đáng kể chút nào. Quyền pháp trong truyền thuyết không xuất hiện, Lô Thiên Vấn thủy chung đề phòng, nghe nói loại quyền pháp này cũng vô cùng kỳ quái. Lô Thiên Vấn thủy chung cảm thấy Đường Thiên dùng đao chỉ là ngụy trang, sát chiêu chân chính nhất định là quyền pháp.

Ngụy trang vĩnh viễn chỉ là ngụy trang, vũ kỹ mà mỗi người chủ tu là tuyệt đối vô pháp cải biến.

Hơn nữa gã tìm nhược điểm của Đường Thiên, sớm đã phát hiện trường đao trong tay Đường Thiên là hàng phổ thông, căn bản không chịu được lực lượng quá mạnh mẽ. Mà trường thương trong tay gã, là bảo vật đứng đầu, Phong Lôi thương Lô gia tốn hao cự kim mới chế tác mà thành.

Cứ nhằm vào nhược điểm, trận này tất thắng.

Kết quả sao chứ...

Quyền pháp trong truyền thuyết còn chưa xuất hiện, mình đã chật vật như thế, nhìn thấy thân thể Đường Thiên hoàn hảo không tổn hao gì, lại nhìn mình toàn thân cháy đen một mảnh, tâm thật nghẹn!

Cứ chờ đi, ta sẽ lại đến!

Toàn thân cháy đen, Lô Thiên Vấn giận dữ ly khai


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.