[Dịch] Chiến Thần Bất Bại

Chương 648 : Hậu chiêu của Nhu phu nhân




"Bọn họ tiến nhập Châu Nam?"

Thanh âm ôn nhu mềm mại làm cho người ta ngứa ngáy khó nhịn, nhưng mà mọi người đương trường, ai cũng đứng thẳng tắp, thần tình nghiêm túc, không dám có chút gì buông lỏng, giống như những quân nhân lão thành. Áo gió chỉ có thuần một sắc đen, đồ án khô lâu đầu đỏ tươi phía sau lưng cho thấy thân phận bọn họ là hải tặc.

Nhu phu nhân ngồi trên ghế dựa mềm màu đen, cánh tay ôn nhuận như ngọc, chống cằm, khóe môi nhếch lên nở nụ cười yếu ớt mê người.

Trinh sát cung kính bẩm báo: "Vâng, Lăng Hạ đảm nhiệm hướng đạo, nàng quan hệ không tệ có với Châu Nam Ngụy Đình Đình. Mãnh Nam đưa mấy món đồ vật, không qua bao lâu, gia chủ năm tộc đi ra nghênh tiếp."

Nhu phu nhân nhẹ nga một tiếng, đôi mắt đẹp hơi sáng lên: "Có thể khiến cho gia chủ năm tộc nghênh tiếp, là đồ vật gì đấy?"

"Không dám kinh động bọn họ, khoảng cách quá xa, thuộc hạ vô pháp thấy rõ." Trinh sát cúi đầu, lòng có chút run.

"Khổ cực rồi." Ngữ khí Nhu phu nhân ôn hòa.

Trách phạt như dự đoán không phủ xuống, người trinh sát thở phào nhẹ nhõm, tính khí của phu nhân thế mà tốt hơn Hứa đại nhân nhiều.

"Có tin tức của Hứa đại nhân hay không?" Đột nhiên Nhu phu nhân hỏi, Hứa đại nhân đó là vị cao gầy kia, khi nàng rời Bạch Sa không đồng hành cùng hắn.

Trong đám người đứng thẳng tắp trang nghiêm, một người bước ra khỏi hàng: "Vừa mới rồi thu được tin tức, hải tặc đoàn cùng Hứa đại nhân, toàn quân hủy diệt."

Trên khuôn mặt của Nhu phu nhân hiện lên vẻ đau thương, than nhẹ: "Không ngờ Hứa đại nhân vậy mà lại tao ngộ bất trắc, trời đố kị anh tài. Nhưng mà công lao của hắn sẽ không mạt diệt, ta sẽ báo cáo, thỉnh danh phong tặng nhất đẳng trung liệt."

Tinh thần mọi người không khỏi rung lên, nhất đẳng trung liệt là khen thưởng cao nhất với tướng sĩ hi sinh, quan trọng là, người nhà của hắn có thể nhận được chiếu cố tốt nhất. Bọn họ đều là tướng sĩ của Quang Minh châu, ám ẩn núp ngụy trang thành hải tặc, là hoạt động thầm lén, Quang Minh châu là tuyệt đối sẽ không thừa nhận sự tồn tại của bọn họ.

Nếu như sau này bản thân mình hi sinh, người nhà có thể được chiếu cố thích đáng, bọn họ sex không có nỗi lo về sau.

Nhu phu nhân rướn người đứng lên, nhìn chăm chú tướng sĩ đứng trang nghiêm trước mặt, trịnh trọng nói: "Mọi người hãy yên tâm, thượng cấp sẽ không quên nỗ lực và sự hi sinh của mọi người. Mọi thứ chúng ta làm, đều là vì Thánh vực. Thánh vực phân tranh quá lâu, quần hùng cùng tồn tại, chiến tranh không ngừng. Bao nhiêu người vô tội chết trong chiến loạn, bao nhiêu gia đình tan vỡ bởi khói thuốc súng, tiên huyết đã chảy quá lâu, tất cả cái này phải kết thúc! Chỉ có một người thống trị cường đại, chỉ có quang mang Quang Minh châu vẩy khắp từng ngóc ngách Thánh vực, như thế thiên hạ mới có thể hòa bình, mọi người mới có thể an cư lạc nghiệp!"

Trên mặt tướng sĩ đương trường hiện lên vẻ cuồng nhiệt, bọn họ đều là nòng cốt của Quang Minh châu, đối với Quang Minh châu vô cùng trung thành.

Lúc này, thân ảnh Nhu phu nhân, trong tầm mắt bọn họ dường như vĩ đại, tín niệm của mỗi người vô cùng kiên định.

Không sai, chỉ có bọn họ mới có thể cứu thế giới này! Chỉ có Quang Minh châu, mới có thể đủ khiến cho thiên hạ quy về an bình!

"Chỉ máu và hỏa, mới có thể trọng tổ thái bình! Đốt chí sĩ thân thể ta, lấy máu hỏa làm kiếm, đâm phá mây đen thấy quang minh! Chỉ có quang minh, chiếu khắp đại địa!"

Thần sắc Nhu phu nhân sục sôi, ngôn ngữ thay đổi khác hẳn vẻ ôn nhu mềm mại thường ngày, lẫn với thanh âm leng keng kim thạch.

"Chỉ có quang minh!"

Toàn bộ tướng sĩ đồng thanh hét lớn, trên mặt mỗi người, đều vô cùng cuồng nhiệt.

"Xin đợi chư quân chiến thắng trở về!" Nhu phu nhân dịu dàng dùng đại lễ mà bái, mặt trên không có tý nào vẻ kiêu căng của bề trên.

"Tất thắng!" Chư tướng ầm ầm đồng ý.

Ẩn núp trong hạm đội hắc ám, lặng lẽ vận chuyển mới lộ vẻ dữ tợn.

Khi vị tướng lĩnh sau cùng ra khỏi phòng, Nhu phu nhân ngồi trở lại trong ghế dựa mềm, trên mặt không khỏi hiện lên mấy phần mệt mỏi rã rời.

"Phu nhân, chúng ta nhất định có thể thắng!" Thị nữ bên cạnh nàng hưng phấn huy vũ đôi bàn tay trắng như phấn.

Nhu phu nhân nhích nhích môi, nhưng không nói gì, việc nên làm nàng đều làm rồi, còn lại chỉ có thể mặc cho số phận. Nàng không hiểu chiến trận, vô pháp tự mình chỉ huy, chỉ có thể bố cục và cổ vũ sĩ khí.

"Hứa đại nhân cũng quá vô dụng rồi, bằng không, sao cần phu nhân phải xuất hiện thu thập tàn cục." Thị nữ lầm bầm, khuôn mặt rất xem thường.

Nhu phu nhân cảm thấy bất đắc dĩ, nàng cũng chưa từng nghĩ, đội hữu của bản thân mình vậy mà lại không chịu được việc lớn như thế. Nàng nghĩ tới Hà Anh binh bại, mới thay đối phương mưu tính một độc kế dẫn hải tặc nhập châu. Không ngờ, Hứa đại nhân lưu lại tai họa ngầm, Lôi Nhĩ Phu trước khi chết lưu lại đầu dây mối nhợ cho Tác Bỉ, thời điểm mấu chốt liên quân bị Tác Bỉ chặn đường lui. Liên hợp hải tặc, muốn mượn hải tặc chi lực, lại không nghĩ rằng Liêm Bách Quân phản bội.

Cục diện đang ổn bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Nếu như đứa gia hỏa này còn sống, tất nhiên phải chịu trách nhiệm với kết quả này. Không ngờ là đứa gia hỏa này chết rồi, vận khí cũng không tệ. Vì ổn định quân tâm, Nhu phu nhân còn phải xin cấp trên trợ cấp cho hắn.

"Người chết đèn tắt, không nên thêm lời." Nhu phu nhân thản nhiên nói.

Thị nữ tặc tặc lưỡi, ngậm miệng không nói, thấy khuôn mặt phu nhân lộ vẻ mệt mỏi, vội vàng chạy tới, nhẹ nhàng đấm vai phu nhân.

Nhu phu nhân nhắm mắt suy nghĩ.

Mục tiêu của Quang Minh châu tại Bạch Sa châu có hai thứ.

Mục tiêu thứ nhất là khống chế Bạch Sa, để Bạch Sa trở thành điểm tựa cho Quang Minh châu tiến nhập Nam Vực. Nếu như không thể khống chế thì phá hỏng, khiến cho Bạch Sa rơi vào chiến loạn, sau đó chiến loạn mở rộng lan tràn đến toàn bộ Nam vực, do đó khiến mỗi châu Nam vực rơi vào trạng thái hỗn chiến, phân hóa và tiêu hao lực lượng từng châu Nam vực.

Mục tiêu thứ hai là tiêu diệt Châu Nam ngũ tộc.

Bây giờ mục tiêu thứ nhất đã thất bại, có khả năng hoàn thành chỉ còn lại có mục tiêu thứ hai.

Hứa đại nhân binh bại chết rồi, nàng liền biết rõ tình thế khó mà xoay chuyển, nàng liền rời ánh mắt đặt ở Châu Nam. Bạch Sa châu mới ổn định, sự tình rườm rà, Tác Bỉ chỉ huy binh đoàn, cũng phải thêm chú ý thanh tiễu tàn dư hải tặc xung quanh.

Ai cũng sẽ không chú ý đến Châu Nam, đây là cơ hội.

Nhu phu nhân là nhân viên tình báo quan trọng, cấp tốc điều mấy đội hải tặc được Quang Minh châu thâm nhập tổ chức, lặng lẽ tụ tập tại Châu Nam, nàng muốn thừa dịp đám người Tác Bỉ đã có phản ứng, giải quyết Châu Nam ngũ tộc giải. Tuy rằng thời gian cấp bách, nhưng mà nàng đã bố trí đâu vào đấy xong rồi. Tuy rằng liên đội hải tặc tan tác, may mà mấy đội hải tặc bị thâm nhập không có tổn thất quá lớn.

Nòng cốt của mấy đội hải tặc này, tất cả đều là tinh nhuệ mà Quang Minh châu tỉ mỉ chọn lựa, thực lực hơn xa hải tặc bình thường. Bọn họ nhìn thấy tình thế không thể xoay được, liền lý trí mà lựa chọn bảo tồn thực lực.

Khi Nhu phu nhân nhìn thấy đại quân triệu tập đã tới, thì mừng rỡ vô cùng.

Nhu phu nhân vừa mới che giấu thân phận xong, nghe thấy Mãnh Nam cũng muốn tới Châu Nam, hơn nữa mang rất ít người, tức thì tâm cơ chuyển động, cơ hội tốt! Nếu như Mãnh Nam tiến nhập Châu Nam, vậy chẳng phải là có thể đồng thời giết chết một lượt?

Mãnh Nam là cái đinh trong mắt Nhu phu nhân, nếu không phải đứa gia hỏa này nửa đường xông ra đánh giết, cái mục tiêu thứ nhất bọn họ đã thành công! Mãnh Nam lai lịch thần bí, thực lực mạnh mẽ, tác phong ngoan cường, tài lực hùng hậu, hành sự không kiêng nể gì cả. Nàng vừa mới tạm sắp đặt, Mãnh Nam đã tới Châu Nam, cái này chẳng phải là được thưởng cơ hội tốt?

Tuy rằng lúc trước ở trên tay Mãnh Nam ngã cái cắm đầ, nhưng Nhu phu nhân có là mười phần tin tưởng đối với trận chiến này.

Châu Nam ngũ tộc sở dĩ khó mà phá được, không phải là năm tộc cường hãn quá mức, mà bởi vì năm tộc kinh doanh tại Lục Vụ hải nhiều năm, bây giờ Lục Vụ hải, kịch độc khắp nơi, các loại hoang thú độc trùng tầng tầng lớp lớp. Nhưng mà mạnh nhất là trong vòng hai trăm năm qua, năm vị cường giả cao nhất ngũ tộc, lấy thân làm mốc, lấy pháp tắc liên thông lẫn nhau.

Năm loại pháp tắc, liên thông với nhau, thay đổi thất thường.

Nhiều năm như thế, Quang Minh châu đã ngã dập mông vô số lần tại Lục Vụ hải. Tiên huyết và sự hi sinh cũng không phải không có chút thu hoạch, làm thế nào để hóa giải Lục Vụ hải đã trở thành một trong những hạng mục nghiên cứu tối trọng yếu của Quang Minh châu.

Mới cách đây không lâu, cuối cùng bọn họ có bước đột phá.

Hai ngày qua Đường Thiên thực thoải mái, không cất dấu thủ đoạn, hắn nói hết mọi chuyện một lần. Sau đó năm vị gia chủ liền đóng cửa lại để bắt đầu thảo luận, mấy ngày liền không ra.

Đường Thiên không thèm để ý, dù sao cái cần nói cũng nói rồi, lựa chọn như thế nào, đó chính là chuyện của đối phương.

Chỉ có điều, từ khi hắn tiện tay đưa Ngụy Đình Đình một kiện bí bảo thanh đồng Xạ thủ tọa, xung quanh Đường Thiên trở nên náo nhiệt rồi.

"Mãnh ca! Uống nước đi! Đây chính là nước suối từ đầu nguồn ta đi rất xa lấy về, rất ngọt!"

Nhìn nam tử tướng mạo thô mãnh trước mặt mắt to sáng ngời, vẻ mặt lấy lòng, Đường Thiên rất bất đắc dĩ: "Lão Ngụy, ta không khát."

"Không khát? Vậy có đói bụng không? Ta đây có tay nghề nướng hoẵng, cũng thơm ngon lắm a!" Ngụy Hào nịnh nọt.

Ngụy Hào là ca ca của Ngụy Đình Đình, từ lúc hắn biết Ngụy Đình Đình cầm mấy kiện hồn vật khác nhau từ trên tay Đường Thiên, liền mỗi ngày đôi mắt trông mong chạy tới xun xoe.

Đường Thiên thực sự chịu không nổi đứa gia hỏa này ân cần ra sức, Xạ thủ tọa chưa từng nghe nói có công phu da mặt dày a, thế nào mà da mặt đứa gia hỏa này dày đến mức thế này. Bị đánh bại, Đường Thiên ném cho Ngụy Hào một kiện bí bảo thanh đồng : "Ngày mai không cần thò mặt!"

"Tuyệt đối không đến nữa!" Ngụy Hào nắm lấy bí bảo thanh đồng, quay đầu bỏ chạy.

Ngụy Đình Đình nhận được hồn vật, mọi người còn đang quan vọng, dù sao không rõ ràng tình trạng lắm. Nhưng khi Ngụy Hào cũng xin được một kiện, toàn bộ con mắt đám đệ tử lập tức đỏ, chỗ tốt cũng không thể đều kệ cho lão Ngụy gia lấy!

Đó là hồn vật đấy!

Đường Thiên cảm thấy cuộc sống gần đây nhàn nhã sung sướng, thật là thoải mái, hắn phi thường hưởng thụ phần yên tĩnh này.

"Mãnh Nam, có dám ra đây đánh một trận với ta!" Lão nhị da mặt mỏng dứt khoát đổi phương thức, không phải là cảm giác trái ngược sao? Ngươi nịnh nọt như thế, cha ngươi biết không?

Lão nhị đứng ở ngoài cửa Đường Thiên, hô một canh giờ, cổ họng hắn to, âm thanh có thể thổi tung mái ngói.

Không chịu nổi phiền Đường Thiên ném một kiện bí bảo thanh đồng ra : "Cút!"

Lão nhị đắc ý vô cùng, cầm bảo bối, cứ như thế ly khai.

Chân trước mới vừa đi, bốn tỷ muội Lý gia, cầm các loại điểm tâm mới ra lò nóng hầm hập đưa vào gian phòng Đường Thiên. Không lâu sau, bốn tỷ muội, mỗi người cầm một kiện hồn vật, vui rạo rực mà ly khai.

Điểm tâm ngon quá, Đường Thiên thiếu một chút nuốt cả đầu lưỡi.

Dù sao bí bảo thanh đồng không đáng tiền, hắn cứ tùy tay một người một kiện.

Những người khác đỏ mắt, cũng đương nghĩ biện pháp. Biện pháp như Lão nhị khẳng định là không được rồi, lão Nhị còn giảng khí phách, hắn được hồn vật, liền thủ tại cửa vào làm môn thần (thần giữ cửa), thay Đường Thiên ngăn trở người khác. Thực lực Lão Nhị cường hãn, người đánh thắng được hắn không có mấy người.

Tay nghề làm điểm tâm của bốn tỷ muội Lý gia là nhất tuyệt.

Vu Thanh Y đi tới trước cửa Đường Thiên, không nhìn ánh mắt lão Nhị đằng đằng sát khí, cất cao giọng nói: "Quý chúc thân hữu bệnh kín vết thương cũ, tại hạ hơi hiểu biết y thuật, có thể thử một lần."

Từ bên trong bay ra một kiện bí bảo thanh đồng chòm Bạch Dương.

Vu Thanh Y chạy đến trước mặt Thạch Sâm, lúc này Thạch Sâm mới minh bạch, đối phương nói chính là bản thân mình. Thạch Sâm có chút bội phục, những lão binh như bọn họ trong cơ thể đúng là có chút ám thương, bởi vì năm xưa thiếu y ít dược, không ngờ là đứa gia hỏa này liếc mắt có thể nhìn ra.

Tuy nhiên, lão bản cũng quá tốt rồi...

Thạch Sâm cảm thấy cái giá này có điểm hơi cao, nhưng mà có thể trị khỏi ám thương trong cơ thể, hắn rất hài lòng

Năm nhà chỉ còn lại có Trương gia, Trương Nam Nham tràn đầy tự tin tiến lên: "Tại hạ có cái cọc buôn bán..."

Lời còn chưa dứt, một tiếng tiếng nổ ầm ầm, sắc mặt mọi người đại biến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.