Chuyện binh đoàn giao cho hai người, Đường Thiên lập tức bỏ ra sau đầu, trên tay còn mười tỷ ba trăm triệu, mua hai nhánh binh đoàn vẫn đủ. Gã cực kỳ đắc ý với ý tưởng bộc phát của mình, thiếu niên phải thiên tài cỡ nào mới nghĩ ra được ý tưởng thiên tài như vậy?
Nhưng đúng lúc này, Lăng Hạ mang theo một người trung niên tới gặp.
Lăng Hạ giới thiệu rất đơn giản: "Đây là phụ thân ta, Lăng Nguyên Hoành."
Những người khác dồn dập chào, Lăng Nguyên Hoành không chỉ là phụ thân của Lăng Hạ mà còn là gia chủ đương đại của Lăng gia, có sức ảnh hưởng cực lớn tại Bạch Sa Châu.
Nghe Lăng Hạ nói, Đường Thiên mới biết tin tức Lăng gia có cường viện đã loan truyền bên ngoài.
"Ta cũng không ngờ chuyện lại xảy ra như vậy." Lăng Hạ sắc mặt áy náy, nghe lời đồn đó, nàng lập tức chạy tới quán rượu Bạch Sa xin lỗi Đường Thiên.
Nàng có thể tiếp nhận binh đoàn số năm ngoại trừ gia thế ra, cả thực lực cá nhân và đầu óc đều tương đối xuất sắc. Hôm nay Hà Anh lộ ra địch ý khiến nàng rất cảnh giác.
Dưới cái nhìn của nàng, vì nàng mà Đường Thiên bất ngờ bị cuốn vào trận chiến tranh quyền lực này. Cao thủ lai lịch bí ẩn này đã bị người ngoài đánh giá là thế lực ẩn của Lăng gia, với Lăng gia đây đương nhiên là chuyện tốt, thế nhưng nếu vì vậy mà đắc tội Đường Thiên, vậy cái được không bù nổi cái mất.
Lúc này Lăng Nguyên Hoành tự mình tới cửa xin lỗi cũng biểu lộ thái độ của Lăng gia. Lăng Nguyên Hoành không chỉ là phụ thân của Lăng Hạ còn là gia chủ Lăng gia, thái độ như vậy cũng cấp đủ thể diện cho Đường Thiên.
"Mãnh tiên sinh cần chúng ta làm gì xin cứ nói, Lăng gia chắc chắn không chối từ."
Lăng Nguyên Hoành trong lòng tràn ngập vui mừng, hôm nay tới đúng lúc rồi. Nhìn thái độ mọi người ở đây với Đường Thiên, hắn biết gã tuyệt đối không phải người không bối cảnh gì.
"Lăng bá bá khách khí quá, ta và Lăng Hạ là bằng hữu, đây chỉ là chuyện nhỏ." Đường Thiên không hề để ý nói, hôm qua hòa mình cùng đám công tử bột kia, còn âm mưu gì gì đó, gã không quan tâm!
Lăng Nguyên Hoành thở phào một hơi.
Khóe mắt Đường Thiên xuyên qua cửa sổ thủy tinh, đột nhiên bắt được một bóng người, con ngươi của gã co rụt lại.
Ngoài quán rượu, một nam tử máu me khắp người đang hốt hoảng chạy về phía quán rượu, mà sau lưng hắn là một loạt những điểm đen nhỏ bám sát không ngừng.
Richard!
Nam tử máu me khắp người là Richard!
Sát ý đột nhiên bộc phát khiến mọi người kinh ngạc không thôi, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đường Thiên như con báo săn nhanh nhẹn lập tức lao ra ngoài, ầm, cửa kính nát bấy, Đường Thiên bay giữa không trung, trên tay nhiều thêm một mũi Băng Lam Chi Thương.
Xoay eo vung cánh tay, Băng Lam Chi Thương trong cánh tay hóa thành một vệt sáng xanh, bắn thẳng về phía bóng đen truy sát Richard.
Vài người mặc áo đen phía trước đồn dập giơ vũ khí trong tay lên đỡ.
Đùng, ánh lam yếu ớt như băng, nháy mắt bể nát, thế nhưng một ánh sáng xanh khó lòng nhận ra nhân cơ hội tiến vào cơ thể của họ.
Thân hình vài người hơi cứng lại, sau đó lại như viên đá rớt từ trên bầu trời xuống. Người bị ánh lam bắn trúng gương mặt đều lộ ra màu băng lam yêu dị mỹ lệ.
"Băng Lam Chi Thương!"
Có người kinh hô, những người mặc áo đen dồn đập ngừng lại, đứng đối lập với Đường Thiên ở phía xa.
Richard đã sớm thành cung kéo hết đà, thấy Đường Thiên, tâm thần căng thẳng thư giãn, rơi thẳng xuống mặt đất.
Một bàn tay nắm chặt lấy Richard.
Đường Thiên xuất hiện bên cạnh Richard, hắn đem Richard ném về phía sau cho U Châu Quỷ Kỵ bị kinh động chạy tới: "Dẫn hắn đi tìm thầy thuốc!"
Những người mặc áo đen đối diện rõ ràng không phải dạng hiền lành gì, ánh mắt lộ vẻ hung ác, thân mặc áo đen, ngực thêu huy chương hoa tường vi màu vàng.
Kẻ mặc áo đen cầm đầu lạnh lùng nói: "Người này trộm cắp cơ mật của Kim Sắc Vi chúng ta, chẳng lẽ các hạ là chủ mưu?"
Kim Sắc Vi, ba chữ này như có lực lượng dị thường, vốn đông đảo hộ vệ của quán rượu đang lao ra lập tức rụt lại.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một đám nhân viên trị an từ phía sau những cao ốc lao tới, bao vây quán rượu Bạch Sa. Điền thống lĩnh cầm đầu lớn tiếng quát: "Đừng để tội phạm bỏ chạy!"
Một vị quản lý quán rượu Bạch Sa sắc mặt tái xanh bước khỏi quán rượu, chất vấn: "Điền đại nhân, ngài có ý gì?"
Điền thống lĩnh sắc mặt không chút cảm xúc: "Giải quyết việc chung! Quan hệ trọng đại, xin nói giúp cho ông chủ Hứa một câu, tiểu đệ cũng vì bất đắc dĩ thôi!"
Hắn ngoài miệng nói bất đắc dĩ nhưng vẻ mặt không chút thay đổi.
Quản lý biến sắc, cuối cùng hắn cũng hiểu sự tình có điểm bất thường.
Vài chiếc chiến thuyền cũng tới, vũ khí trên chiến thuyền nhắm thẳng vào Đường Thiên cùng quán rượu Bạch Sa.
Điền thống lĩnh không buồn để ý tới quản lý quán rượu Bạch Sa mà híp mắt lạnh lùng nói với Đường Thiên: "Ngươi không chỉ bao che tội phạm bỏ trốn lại dám ngang nhiên giết người giữa đường, ta khuyên ngươi bó tay chịu trói đi! Dám to gan ẩn nấp chống cự, đánh chết tại chỗ!"
Bầu không khí toàn trường nghiêm nghị, tất cả chiến thuyền đều sáng lên ánh sáng thăm thẳm.
"Đánh chết tại chỗ? Điền thống lĩnh khẩu khí cũng thật lớn!" Lăng Hạ bay khỏi cửa sổ, sắc mặt lạnh lùng: "Điền thống lĩnh muốn đánh chết ai?"
Điền thống lĩnh thấy người tới, hơi biến sắc, Lăng Hạ!
"Lăng đại nhân!" Điền thống lĩnh vội vàng thi lễ: "Tên trọng phạm này tội ác đầy trời, Điền mỗ thân mang trọng trách, nếu lời nói có chỗ nào mạo phạm kính mong Lăng đại nhân tha thứ!"
Lăng Hạ nhìn chằm chằm Điền thống lĩnh, lời này của đối phương nhìn như khách khí nhưng thực tế nhắc nhở nàng đừng quản việc không đâu. Nàng ngửi ra được ý vị bất thường, sở trị an cường thế như vậy từ lúc nào?
Sở trị an chỉ phụ trách trị an trong thành Bạch Sa, trong mắt những binh đoàn trưởng bọn họ, sở trị an hoàn toàn không đáng nhắc tới. Ngày thường họ Điền này thấy nàng như chuột thấy mèo, hôm nay thái độ lại bất thường như vậy ắt có chỗ dựa.
"Điền thống lĩnh nói hắn là trọng phạm?" Lăng Hạ đột nhiên hỏi.
"Đúng vậy!" Điền thống lĩnh trầm giọng nói: "Người này bị tình nghi là thủ phạm trong một vụ trọng án, chúng ta truy đuổi hắn thẳng tới tận nơi này. Không ngờ đồng bọn hắn tại đây, lại dám to gan giết người giữa đường, Lăng đại nhân ở đây thật quá tốt rồi, thuộc hạ kính mong Lăng đại nhân hiệp trợ bắt tên ác tặc này!"
Lăng Hạ không ngờ Điền thống lĩnh không chỉ nói ngược lại còn cố kéo nàng vào.
Gương mặt nàng không chút biến sắc: "Mãnh tiên sinh là quý khách của châu chủ, không nằm trong phạm vi quản lý của sở trị an. Chúng ta sẽ mời Minh Công thành lập đoàn điều tra chuyên môn, tra rõ chuyện này. Nếu Điền thống lĩnh có chứng cớ, đoàn điều tra sẽ tới sở trị an lấy bằng chứng."
Điền thống lĩnh trong lòng trầm xuống, gương mặt lại chẳng chút biến sắc: "Sao dám phiền Minh Công! Lăng đại nhân xin đừng làm khó sở trị an chúng ta, chuyện này chắc hẳn có hiểu lầm gì đó, tại hạ chỉ muốn mời bọn họ tới sở trị an trình báo một chút, nếu có hiểu lầm cũng chỉ cần giải thích một chút là được."
Điền thống lĩnh có ý đồ gì sao Lăng Hạ không rõ: "Mãnh tiên sinh thân phận cao quý, chuyện này Minh Công sẽ đích thân điều tra, Điền thống lĩnh mời trở về."
Điền thống lĩnh thấy mọi chuyện không có chỗ trống cứu vãn, sắc mặt lạnh đi: "Lăng đại nhân khư khư cố chấp, vậy cũng đừng trách tại hạ! Bắt tất cho ta!"
"Sở trị an Bạch Sa quả thật uy phong, hôm nay xem như mở rộng tầm mắt rồi!"
Vài người bay khỏi cửa sổ vỡ, Bạch Việt như cười như không, bên cạnh hắn là Công Tử Bạch Hiểu, bên cạnh nữa là Từ Tấn, Lăng Nguyên Hoành cùng Tần Ngữ Nhiên.
Lăng Nguyên Hoành cười khẩy: "Xem ra chúng ta cũng là giặc cướp rồi! Điền thống lĩnh muốn bắt cả chúng ta cơ đấy!"
Từ Tấn sắc mặt không chút cảm xúc: "Chẳng hay Điền thống lĩnh có cần tới Từ Ký điều tra một chút không?"
Tần Ngữ Nhiên không lên tiếng, chỉ lạnh lùng nhìn Điền thống lĩnh.
Những người này vừa xuất hiện, những người vây xem lập tức náo nhiệt. Đặc biệt khi Tần Ngữ Nhiên xuất hiện, dân chúng lập tức xôn xao ồn ào.
Điền thống lĩnh biến sắc, mọi chuyện đã ra khỏi tầm khống chế của hắn, đầu óc hắn tê dại một hồi. Hai chú cháu họ Bạch đại biểu cho Bạch gia, cho hắn mười cái gan hắn cũng không dám động thủ. Từ Ký cũng chẳng hề dễ chọc, cho dù là châu chủ cũng cực kỳ khách khí với Từ Ký.
Là gia chủ Lăng gia, Lăng Nguyên Hoành tuy không chút chức tước, thế nhưng Lăng gia địa vị tôn quý, đời đời thiện lương, vài chục năm tinh lực của Lăng Nguyên Hoành đều đặt ở cứu tế cùng phát triển khu vực nghèo, rất được dân chúng tôn kính.
Hắn dám đánh Lăng Hạ nhưng tuyệt đối không dám động thủ với Lăng Nguyên Hoành.
Tần Ngữ Nhiên lại càng không cần phải nói, khách quý của châu chủ, chỉ cần hắn dám động thủ, không cần tới ngày mai, sở trị an lập tức bị đạp thành bình địa.
"Hiểu lầm hiểu lầm!" Điền thống lĩnh thay đổi sắc mặt cực nhanh, gương mặt mang nụ cười hiền lành: "Chút hiểu lầm này quấy rầy các vị đại nhân rồi, hổ thẹn hổ thẹn, tại hạ đã sớm thấy chuyện này có vấn đề rồi, tại hạ sẽ lập tức đi điều tra lại."
Dứt lời hắn dẫn tất cả đám người ỉu xìu rời đi.
Những người mặc áo đen đã sớm biến mất không còn tăm hơi.
Lăng Hạ rốt cuộc thở phào một hơi, nàng vốn không lo Điền thống lĩnh sẽ động thủ, nàng lo Mãnh đại ca sẽ ra tay. Xuất thủ với sở trị an ngay trước mặt mọi người, bọn họ ngược lại sẽ rơi vào bị động.
Khiến nàng bất ngờ là Mãnh đại ca vốn luôn lỗ mãng lần này lại bình tĩnh ngoài dự đoán mọi người.
"Đa tạ các vị đã giúp đỡ!" Đường Thiên chăm chú nói cám ơn với mọi người.
Lăng Nguyên Hoành nói: "Quán rượu không tiện, tệ gia có một điền trang ở thành tây, không gian u tĩnh rộng rãi, nếu Mãnh tiên sinh không chơi, chẳng bằng dời tới nơi đó."
Đường Thiên cũng không từ chối: "Đa tạ Lăng bá bá!"
Tần Ngữ Nhiên vẫn chăm chú quan sát Đường Thiên, nàng thấy Đường Thiên sắc mặt trầm tĩnh, nhưng sâu trong ánh mắt lập lòe ánh lạnh, biết lần này sợ rằng Mãnh đại ca thật sự nổi giận rồi.
Nàng bắt đầu suy nghĩ làm sao mới có thể giúp Mãnh đại ca thăm dò tin tức.
Đường Thiên quan tâm tới thương thế của Richard, tới xem xét một hồi, khi biết Richard tuy nhìn qua người đầy máu nhưng chỉ tổn thương da thịt, không đáng lo ngại.
Lăng Nguyên Hoành lo trên đường có biến cố gì, tự mình dẫn nhóm Đường Thiên tới trang viên của lăng gia. Nơi này bỏ không đã lâu, ngày thường có vài người hầu tới quét dọn, có thể dọn thẳng tới ở. Thu xếp cẩn thận mọi chuyện, Lăng Nguyên Hoành và Lăng Hạ mới rời đi.
"Giúp ta thăm dò tên họ Điền một chút." Đường Thiên nói.
Lăng Hạ hiểu ý gật đầu.
U Châu Quỷ Kỵ nhanh chóng an bài trạm gác ngầm phòng ngự.
Richard yếu ớt tỉnh lại, thấy trước mặt là Đường Thiên mới thở phào một hơi.
"Chuyện gì xảy ra?" Đường Thiên trầm giọng hỏi.
"Là chuyện mười ba gia tộc, có người đang để trông chừng ý chuyện này, ta đi thăm dò đã kinh động bọn họ." Richard cười khổ: "May ta tìm tới người quen, người quen nhận ra có điểm bất ổn, cảnh báo với ta. Bằng không hôm nay không về được."
"Có người đang trông chừng chuyện này?" Khóe mắt Đường Thiên hiện ánh lạnh: "Người nào?"
"Không biết." Richard lắc đầu.
"Vậy người truy giết ngươi?" Đường Thiên hỏi.
"Bọn họ là người của Kim Sắc Vi. Kim Sắc Vi là tổ chức sát thủ nổi tiếng nhất Bạch Sa, chúng ta phải cẩn thận một chút, bọn họ sẽ tuyệt đối không giảng hòa như vậy." Richard dặn dò.
"Giảng hòa? Cái này phải hỏi qua ta mới được!"
Dười ánh đèn, Đường Thiên cười gằn, sắc mặt đằng đằng sát khí.