"Sao lại đuổi theo ta?"
Giọng nói túc sát, không cao không thấp, lộ ra ý lạnh.
Lăng Hạ bị bàn tay sắt tóm chặt lấy cổ, mái tóc ngắn rối bời, sắc mựat tái nhợt, đôi mắt mờ mịt sợ hãi, yếu ớt đến mức khiến người ta thương tiếc.
Tất cả những người đang đứng xem lúc này ai nấy trợn mắt ngoác mồm, không ai ngờ cục diện lại xảy ra như vậy.
Câu hỏi của Đường Thiên, người đứng xa một chút nghe không rõ, thế nhưng bọn họ vẫn báo tin về cho Lăng gia, danh tiếng của Lăng gia tại Bạch Sa Châu rất tốt, rất nhiều người chịu ơn huệ của Lăng gia, mà số người có quan hệ hợp tác với Lăng gia lại càng nhiều.
Nơi này là thành Bạch Sa.
Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng gầm giận dữ: "Mau buông tiểu thư Lăng Hạ ra!"
Không cần quay đầu lại Đường Thiên cũng nhận ra đám người hùng hổ lao tới phía sau. Lại thêm một nhóm người đang tản ra bốn phía, đối luyện với bọn Thạch Sâm đã lâu, Đường Thiên lập tức đoán ra ý đồ của đối phương.
Đối phương định bao vây hắn!
Đường Thiên hiểu, đối mặt với binh đoàn tối kỵ là bị bao vây. Một khi rơi vào vòng vây, mất đi không gian, sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Không buồn nhìn lại, Đường Thiên nhấc theo Lăng Hạ đột nhiên lao về phía trước.
"Ngăn hắn lại!"
Nam tử phía sau Đường Thiên gầm lên, binh lính tản ra xung quanh chuẩn bị bao vây nhanh chóng bay về phía Đường Thiên.
Một đám người đột nhiên chui ra trước mặt, chuẩn bị chặn Đường Thiên lại. Ánh mắt Đường Thiên lạnh lùng, không hiểu sao bị đuổi theo, lại không hiểu sao bị dính chặt lấy, sau đó không hiểu sao bị bao vây.
Thiếu Niên Như Thần dễ bị bắt nạt lắm à?
Đường Thiên nheo mắt lại, không hề có ý né tránh, phóng thẳng về phía đám người.
Đối phương toàn thân tỏa sáng, ngưng tụ thành một bức tường, chặn trước mặt Đường Thiên. Đường Thiên hừ lạnh một tiếng, vung Lăng Hạ trong tay lên, làm bộ ném về phía bức tường ánh sáng!
Đê tiện!
Mọi người trong bức tường đồng loạt biến sắc, nam tử cầm đầu cuống quít hô lớn: "Mọi người tản ra!"
Bức tường bể nát, mọi người hốt hoảng tản ra bốn phía, tránh ra một con đường.
Đường Thiên lại như làn gió thổi qua đám người, chỉ lắc nhẹ vài cái, nhờ nhà gỗ yểm hộ, gã nhấc theo Lăng Hạ, biến mất không còn tăm hơi.
Đường Thiên biểu hiện chăm chú, gã cẩn thận quan sát xung quanh. Tuy gã không hiểu thân phận cô gái trong tay nhưng xem ra khá có lai lịch.
Nơi này không phải chòm Đại Hùng.
"Thả ta ra!"
Lăng Hạ rốt cuộc cũng khôi phục tinh thần, nàng không nhịn được gọi.
"Sao lại đuổi theo ta?" Ánh mắt Đường Thiên quét qua xung quanh, bước chân không hề ngừng lại.
Lăng Hạ cứng lại, sao lại đuổi theo gã? Nghĩ kỹ một hồi, nàng vẫn cảm thấy khó lòng mở miệng. Hiếu kỳ? Hay là thẹn quá hóa giận? Hình như bất cứ lý do nào đều không hợp lý.
Thế nhưng dám làm dám chịu mới là phong cách của Lăng Hạ, nàng cắn răng nói: "Xin lỗi, ta chỉ hơi tò mò thôi."
Tò mò?
Đường Thiên sửng sốt một lúc, lại nghĩ một hồi, vẫn không hiểu nổi lý do kỳ quái này, gã bất giác hỏi: "Tò mò cái gì?"
Lăng Hạ thản nhiên đáp: "Phương thức phi hành của ngươi."
"Ồ ố ô!" Đường Thiên đột nhiên hiểu ra, gã thả Lăng Hạ ra, đương đương tự đắc khoe khoang: "Sao? Lợi hại lắm phải không? Nó do ta sáng tạo ra đấy, nó tên là Kiền Bạt, kinh ngạc không thiếu nữ?"
Lăng Hạ không ngờ đối phương nói buông là buông, càng không ngờ Đường Thiên lại đương đương tự đắc như vậy, bỗng chốc ngây ra tại chỗ.
"Có thể nhận ra sự lợi hại của Kiền Bạt, thiếu nữ, ánh mắt không tồi!"
Đường Thiên ra vẻ "tiền bối ẩn ý thâm sâu".
Lăng Hạ ngơ ngác nhìn Đường Thiên, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì.
Đám người toàn lực đuổi theo, chạy tới nơi, thấy cảnh tượng này hầu như không tin nổi vào mắt mình. Vừa rồi hai bên còn giương cung bạt kiếm, đằng đằng sát khí, sao đột nhiên lại an lành như vậy?
Lăng Hạ khôi phục tinh thần, nàng nói với mọi người: "Hiểu lầm! Chỉ là hiểu lầm thôi!"
Sắc mặt mọi người hòa hoãn lại, nếu Lăng đại tiểu thư đã nói là hiểu lầm, vậy không có chuyện gì rồi. Thực lực Đường Thiên vừa bộc lộ cũng khiến mọi người âm thầm kiêng kỵ, nếu thật sự chiến đấu cùng cao thủ như vậy, tử thương sợ cũng rất khốc liệt.
Khác với đám người này, những công tử bột chịu thiệt trên tay Đường Thiên lại lập tức xông tới. Bọn họ tình cách dẫu sao cũng có phần hồn nhiên, không để ý tới người bình thường nhưng lại cực kỳ kính nể những ai mạnh hơn mình.
Ngay đại tỷ cũng bị chế phục, lần đầu tiên có nam nhân dũng mãnh như vậy!
"Huynh đệ ngươi thật quá mạnh mẽ!"
"Một cước vừa rồi của ngươi, má ơi, tốc độ quá nhanh! Giờ ngực ta còn khó chịu này!"
"Anh trai, đi uống nước không?"
Bọn họ vây quanh Đường Thiên, ai nấy hưng phấn không thôi.
Đường Thiên tuy bình thường cũng hay được nịnh nọt, thế nhưng đây là lần đầu tiên được nhiều người khen ngợi như vậy, cũng do là lần đầu, gã lập tức phấn khích hẳn lên. Nếu có ai có ác ý với Đường Thiên, gã chắc chắn không nó hai lời, đánh ngã đối phương. Nhưng nếu đối phương tỏ thiện ý, Đường Thiên rất dễ nói chuyện, mà nếu đối phương còn khen ngợi Đường Thiên, Đường Thiên đương nhiên như mở cờ trong bụng, chuyện gì cũng dễ nói.
Chắc là không đánh thì không quen!
"Nam nhân phải dũng mãnh như vậy chứ!"
"Kiền Bạt, đó là Kiền Bạt, lợi hại không, do ta sáng tạo ra đó!"
"Sau này mọi người là huynh đệ rồi!"
. . .
Lăng Hạ trợn tròn hai mắt nhìn Đường Thiên nhanh chóng hòa mình cùng mọi người, xưng huynh gọi đệ.
Đám công tử bột càng nhận thấy Đường Thiên hợp khẩu vị, thực lực mạnh sẽ khiến người ta kính nể, thế nhưng tính cách như vậy coi như hiếm thấy rồi! Đám ngụy quân tử vờ vịt khiêm tốn mới là người khiến bọn họ chán ghét nhất. Đường Thiên đương đương tự đắc như vậy lại khiến họ cảm thấy thẳng thắn, không giả bộ.
Hợp khẩu vị, đáng kết giao!
"Cái gì? Mãnh ca đến đây buôn bán? Không vấn đề! Nhà tiểu đệ có vài cửa hàng, nói một lời là được!"
"Chuyện nhỏ này mà Mãnh ca nói cám ơn là coi thường bọn ta rồi!"
"Chuyện của Mãnh ca cũng là chuyện của chúng ta! Lời của ta vẫn có chút trọng lượng với những người đứng đầu thành Bạch Sa này!"
. . .
Đám người quên cả Lăng Hạ, có thể kết giao một cao thủ như vậy, đám người đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, không đúng không đúng, là duyên phận!
Thấy đám người càng lúc càng hưng phấn, Lăng Hạ bất đắc dĩ đẩy đám người ra, chăm chú thi lễ: "Mãnh huynh, hôm nay là tiểu muội không đúng, tiểu muội xin chuẩn bị tiệc rượu tạ lỗi với Mãnh huynh, kính mong Mãnh huynh nể mặt!"
Đám người lập tức yên tĩnh hẳn, đã bao giờ đại tỷ tạ lỗi với người khác như vậy?
Đường Thiên vừa vặn đói bụng, gật đầu: "Được! Mọi người cùng đi!"
"Đương nhiên là vậy rồi!"
"Đại tỷ, hôm nay tiểu đệ tuy không có công nhưng cũng bỏ bao sức!"
. . .
Lăng Hạ gật đầu: "Mọi người cùng đi, các ngươi chờ ta một lúc!"
Nàng bay tới trước những người vừa tới giúp, nói cám ơn. Xong xuôi mọi chuyện mới quay người bay trở lại cạnh bọn Đường Thiên.
Xoạt, đám người vây quanh Đường Thiên, cùng bay về phía quán rượu.
Thân là công tử bột, ai không hiểu cách hưởng thụ phóng túng căn bản không sống được cùng mọi người.
Bạch Lâu, quán rượu xa hoa nhất Bạch Sa.
Đám người cuồn cuộn tiến vào Bạch Lâu, bọn họ đều là khách quen tại đây, nhân viên vội vàng tiến lên tiếp đón. Lăng Hạ rất có khả năng sẽ nhậm chức binh đoàn trưởng binh đoàn thứ năm Bạch Sa. Người như vậy đương nhiên phải nịnh bợ. Bạch Sa Châu theo con đường tinh binh, so với Phồn Tinh Châu có tới ba mươi sáu binh đoàn, chỉ năm binh đoàn có vẻ yếu thế hơn nhiều.
Thế nhưng năm binh đoàn này đều là tinh nhuệ, sau khi tuyển chọn ngàn vạn lượt mới lưu lại. Đoàn trưởng binh đoàn Bạch Sa Châu quyền thế lớn hơn binh đoàn trưởng. Tay nắm thực quyền, năm đoàn trưởng binh đoàn đều là chư hầu một phương.
Người có thể trở thành chư hầu một phương, có coi trọng thế nào cũng không quá đáng.
Đường Thiên tò mò quan sát bốn phía, quán rượu gần như đầy khách, hương vị mê người khiến Đường Thiên càng thêm đói bụng.
Thế nhưng bọn họ bị ngăn lại.
"Đây chẳng phải Lăng tiểu thư? Không ngờ lại gặp được Lăng tiểu thư tại đây, thật may mắn." Một nam tử cười dài nói, nam tử khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, vóc người khá cao, tướng mạo tuấn nhã, gương mặt mỉm cười ôn hòa, tay giơ cao chén rượu, nói với Lăng Hạ.
Đường Thiên nhíu mày, gã không thích khí tức mà người này tỏa ra.
Lăng Hạ ánh mắt không chút cảm xúc: "Không ngờ Hà đại nhân cũng đang dùng bữa tại đây, hân hạnh. Lăng Hạ đang có việc, đại nhân xin cứ tự nhiên."
Giọng nói nàng không có chút ý tứ may mắn khi gặp mặt.
Hà Anh lại không chịu tránh đường, hắn cúi đầu xoay xoay chén rượu trong tay, giọng nói đùa bỡn: "Hẹn trước chẳng bằng tình cờ gặp mặt, hiếm khi được tương kiến Lăng tiểu thư, chẳng bằng cùng uống hai chén? Đối thủ cạnh tranh của Lăng tiểu thư cũng không kém đâu, mọi người uống chút rượu, giao lưu tình cảm."
Lăng Hạ sắc mặt tái xanh, giọng nói của Hà Anh mang ý uy hiếp rõ ràng.
"Gã này là ai vậy?" Đường Thiên chọc chọc một gã công tử bột bên cạnh.
Hà đại nhân nghe vậy cười ha hả nói: "Tại hạ Hà Anh. Vị này chắc hẳn là cao thủ đã chế phục Lăng tiểu thư phải không, quả nhiên là thiếu niên anh hùng! Nghe nói ngoài thành hôm nay xuất hiện một cao thủ thần bí, khiến cả thành Bạch Sa khiếp sợ."
Lời nói quái gở của đối phương khiến Đường Thiên nhíu nhíu mày, không chút khách khí nói: "Này, ta đói, tránh ra chút!"
Gã đưa tay chuẩn bị gạt Hà Anh sang một bên.
"Làm càn!" Một đại hán vẻ mặt nhanh nhẹn, thân hình thấp lùn nhưng lực lưỡng lao ra trước đám người, che trước mựt Hà Anh, híp mắt lạnh lùng nói: "To gan vô lễ với đại nhân, chán sống rồi à!"
"Gã này là ai?" Đường Thiên nghiêng đầu hỏi Lăng Hạ.
"Hộ vệ của hắn, tên là Hoành Sơn, cao thủ Vĩnh Lâm Châu. . ." Lăng Hạ lời còn chưa dứt đã thấy mắt hoa lên.
Bàn chân Đường Thiên đạp thẳng lên mặt Hoành Sơn.
Ầm!
Hoành Sơn hai mắt trợn tròn, sát theo đó, hắn cảm thấy một lực lượng bài sơn đảo hải truyền lại, thân thể như quả bóng da bị quất bay, bắn ngược ra ngoài.
Thân thể như ngọn núi nhỏ va thẳng vào bàn ăn, cái bàn lập tức chia năm xẻ bảy, rượu bắn tung tóe. Hoành Sơn ngã trong đống bừa bộn, sắc mặt đầy máu, không hề nhúc nhích.
Không ai ngờ Đường Thiên thậm chí không buồn chào hỏi, trực tiếp động thủ.
Hà Anh sắc mặt tái xanh, hắn thân là đoàn trưởng binh đoàn thứ hai, đã bao giờ có ai làm càn trước mặt hắn như vậy?
Không cần hạ lệnh, hộ vệ bên cạnh Hà Anh gào thét đập về phía Đường Thiên.
Lăng Hạ biến sắc, hộ vệ xung quanh Hà Anh ai nấy đều là cao thủ một phương, thực lực cá nhân cực kỳ mạnh mẽ. Đường Thiên đột nhiên xuất thủ cũng nằm ngoài dự liệu của nàng, chỉ chớp mắt, tình hình trở nên cực kỳ tồi tệ.
Thật ra nàng cũng không muốn đắc tội với Hà Anh, đối phương là đoàn trưởng binh đoàn thứ hai, cho dù nàng trở thành đoàn trưởng binh đoàn thứ năm, thứ hạng cũng dưới Hà Anh.
Thế nhưng lúc này Đường Thiên đã động thủ, không còn đường thối lui, nàng cắn chặt răng, chuẩn bị ra tay.
Động tác của Đường Thiên nhanh hơn nàng.
Trong từ điển của gã chưa bao giờ có bốn chữ "hậu phát chế nhân", trước nay quan điển của gã đều là
. . . Tiên hạ thủ vi cường!
Huống hồ, dám chặn ca đi ăn cơm, chán sống rồi à!