[Dịch] Chiến Thần Bất Bại

Chương 601 : Richard




Có thể kiên trì trong lúc mọi người đều thất bại, hoặc là ngu ngốc, hoặc là dũng cảm.

Bất kể ngu ngốc hay dũng cảm, Đường Thiên đều thấy rất tốt, gã chính là người như vậy.

Tuy quản lý quán rượu khó lòng lý giải lựa chọn của Đường Thiên, thế nhưng hắn rất hiểu đại gia, đại gia trong thiên hạ thiên kỳ bách quái. Một người sau khi trở thành đại gia cũng sẽ trở nên kỳ quái. Có thể là một loại ham muốn hay thứ gì đó khiến các đại gia cảm thấy hứng thú. Nói tóm lại, thích sao thì vậy.

Ký kết thỏa thuận tài trợ, thanh toán tiền tài trợ kỳ đầu tiên hai trăm vân tệ, trái tim trong lồng ngực Richard mới buông lỏng. Thật ra hắn cũng không đồng ý với lựa chọn của con trai, nhưng ai bảo nó là con trai hắn? Có thể giúp được cho con trai là an ủi lớn nhất của Richard.

"Đây là báo cáo nghiên cứu về Quang Minh Châu. Toàn bộ Thánh Vực không ai có quyền uy hơn ta về vấn đề này. Không ai hiểu rõ về Quang Minh Châu hơn ta."

Ngữ khí của Richard khi nói lời này cực kỳ tự đại, mũi vểnh lên trời.

Đường Thiên nhận lấy báo cáo, ngồi xuống xem xét tỉ mỉ.

"Chuyện Quang Minh Châu quật khởi là vài trăm năm trở lại đây, so với những thế lực có truyền thống tới cả vạn năm tại Kim Châu, bọn họ chỉ là thế lực mới tới không thể mới hơn. Nhưng thế giới này không dùng kinh nghiệm và lịch sử để phân chia cao thấp, thực lực mới là thước đo tàn khốc nhất."

"Quang Minh Châu đã bước lên cấp cường hào của Thánh Vực, lịch sử quật khởi của nó toàn bộ là chiếm đoạt.

Thánh Vực vạn châu, Tây Vực nhiều nhất, có hơn bốn ngàn châu lớn lớn nhỏ nhỏ, thế nhưng giờ chỉ còn lại khoảng hơn hai ngàn. Vài trăm năm qua, Quang Minh Châu không ngừng lớn mạnh, chiếm đoạt, bọn họ từ một châu cỡ trung của Tây Vực nhanh chóng trở thành bá chủ một phương tại Tây Vực, sau đó lại trở thành bá chủ đỉnh cao trên toàn bộ Thánh Vực.

Quang Minh Châu hiện tại đã là thế lực lớn nhất đại biểu cho cả Tây Vực.

Toàn bộ Tây Vực đều bao phủ dưới ánh sáng chói mắt của Quang Minh Châu.

Càng khiến người ta kinh ngạc không thôi là Quang Minh Châu quật khởi vài trăm năm nhưng không hề xuất hiện thiên tài tuyệt thế kinh diễm gì. Bọn họ lặng lẽ không chút tiếng động cải tiến võ kỹ hệ Quang Minh, bọn họ lặng lẽ không chút tăm hơi tiến hành nghiên cứu hồn, bọn họ lạnh lẽo không chút tiếng động thành lập binh đoàn Quang Minh, lại lặng lẽ không một tiếng động tiến hành chiếm đoạt các châu khác.

Rất nhiều người gọi điểm đặc thù này của Quang Minh Châu là "bước tiến âm thầm".

Bọn họ khen ngợi tinh thần đoàn đội của Quang Minh Châu, cho rằng bọn họ tuy không có nhân vật nào cấp lãnh tụ, thế nhưng khả năng hợp tác đoàn đội xuất sắc đã đẩy bọn họ lên độ cao trước giờ chưa từng có."

Đọc tới đây, Đường Thiên đã hiểu. Vì sao Quang Minh Châu nghiên cứu hồn thành công, vì bọn họ có Võ Hội Quang Minh cùng Thánh Điện, bọn họ có thể đồng thời rút lấy ưu điểm của hai thế giới.

Hiện tại, một người khác cũng có thể rút ra ưu điểm của cả hai thế giới đã xuất hiện, đó là Đường Thiên. Hơn nữa Quang Minh Châu còn không biết Đường Thiên đã tới Thánh Vực.

Nhưng thời gian không đứng ở phía Đường Thiên.

Không có nhiều thời gian cho Đường Thiên chậm rãi phát triển. Một khi cửa sao khai mở, binh đoàn Quang Minh Châu tiến vào Thiên Lộ, vậy sẽ là một đại tai nạn.

Chứng kiến uy lực của chiến hạm, Đường Thiên hiểu rõ binh đoàn Thiên Lộ tuyệt đối không chống đỡ nổi binh đoàn của Thánh Vực, thực lực hai bên vốn không cùng một cấp bậc.

Từ lúc đầu, Quang Minh Châu đã có chủ ý chinh phục Thiên Lộ.

Đây là điều Đường Thiên tuyệt đối không cho phép, Thiên Lộ là cố hương của gã, gã không thể khoan dung cho Thiên Lộ bị chà đạp. Hắn quyết định sẽ truyền tin về thành Tam Hồn, để chòm Đại Hùng cũng tham gia vào trận chiến đối kháng Võ Hội Quang Minh. Võ Hội Quang Minh cùng Thánh Điện chính là nanh vuốt của Quang Minh Châu.

Đột nhiên, hắn chú ý thấy một đoạn.

"Mười ba gia tộc? Có thể nói rõ hơn một chút không?" Đường Thiên hỏi.

"Mười ba gia tộc là ta đặt tên cho bọn họ, đó là mười ba gia tộc va chạm với Quang Minh Châu." Richard nhún vai: "Số gia tộc bị Quang Minh Châu tàn phá rất nhiều, mấy trăm năm qua, chỉ riêng những châu bị bọn họ trực tiếp chiếm đoạt đã không ít hơn năm trăm rồi. Tính bình quân cứ mỗi năm chiếm đoạt một châu. Đây là trực tiếp chiếm đoạt, số lượng chiếm đoạt gián tiếp còn cao hơn. Thế nhưng mười ba gia tộc này lại không ở Tây Châu mà ở Nam Vực."

Thấy Đường Thiên nghe tới nhập thần, Richard càng thêm hưng phấn: "Khi ta nghiên cứu lịch sử quật khởi của Quang Minh Châu, ta phát hiện bọn họ rất ít khi ra khỏi Tây Châu trực tiếp tấn công nhưng gia tộc châu khác. Mà mười ba gia tộc này lại là đối tượng bọn họ toàn lực đối phó. Ta rất hiếu kỳ, vì sao Quang Minh Châu lại phải dốc sức đối phó với bọn họ như vậy? Mãi tới khi ta nghiên cứu lịch sử gia tộc bọn họ mới phát hiện môt chuyện rất thú vị. Mười ba gia tộc này trong thời cổ đại xa xôi từng có một sự kiện mất tích. Đây là điểm chung duy nhất của mười ba gia tộc."

Đường Thiên nghe vậy lập tức hiểu ra, Mười Hai Cung Hoàng Đạo và Hắc Hồn.

"Quang Minh Châu dùng rất nhiều thủ đoạn âm thầm đối phó với bọn họ, hơn nữa còn suốt mấy trăm năm, tấn công không ngừng. Những chuyện này vốn họ không muốn người khác biết, đây là do ta phát hiện khi nghiên cứu tư liệu về thế giới ngầm, đọc được trong một quyển nhật ký cũ. Những nhà nghiên cứu chúng ta thường tiếp xúc với những thứ rất kỳ quái. Vì thế ta nghi ngờ nguyên nhân Quang Minh Châu đối phó với mười ba gia tộc này chính là do sự kiện mất tích bí ẩn kia. Ta suy nghĩ, rốt cuộc nguyên nhân tại sao mà Quang Minh Châu kiên trì không ngừng tấn công những gia tộc này? Chú ý, là tấn công, tấn công với mục đích hủy diệt! Vậy chỉ có một khả năng, Quang Minh Châu nhận thấy mười ba gia tộc này có thể tạo thành uy hiếp với bọn họ. . ."

Đường Thiên ngắt lời hắn: "Mười ba gia tộc này còn tồn tại không?"

Đường Thiên đương nhiên biết vì sao Quang Minh Châu tấn công mười ba gia tộc này, Mười Hai Cung Hoàng Đạo cùng Hắc Hồn là kẻ địch mà Võ Hội Quang Minh cùng Thánh Điện căm ghét nhất.

Nếu có thể tìm ra mười ba gia tộc này vậy sẽ là minh hữu thiên nhiên rồi.

"Còn một chút người." Richard nói: "Nơi này dẫu sao cũng là Nam Vực, thực lực Quang Minh Châu có mạnh tới đâu cũng không với tới đây. Bọn họ chỉ có thể dùng tiền nhờ người ra tay, thế nhưng ngươi cũng biết đấy, không ai cho phép thế lực ngầm ra tay quá mạnh bạo, đó là khiêu chiến trật tự. Các thế gia cường hào của Nam Vực sẽ không đồng ý. Hơn nữa các thế lực ngầm này ai chẳng có chút thông minh, bọn họ không muốn vì tiền mà dẫn tới họa sát thân."

"Ta phải tìm bọn họ, có cách gì không?" Đường Thiên hỏi thẳng.

Richard bỗng ý thức được không ổn, hình như mình bị cuốn vào dòng lũ rồi, hắn hiểu rõ hơn ai hết nước lũ này sâu bao nhiêu, hắn từ chối: "A, ta chỉ là một thầy giáo trong học viện, ta chỉ nghiên cứu mà thôi. . ."

"Năm trăm triệu." Đường Thiên nhìn chằm chằm vào Richard: "Nhiều tư liệu bí ẩn như vậy không phải một thầy giáo bình thường có thể thu được."

"Đó chỉ là nghiên cứu, hơn nữa những thứ đó đều là đọc được từ giấy tờ vụn vặt mà thôi. . ." Richard đầu lắc như trống bỏi.

"Một tỷ." Đường Thiên ngắt lời hắn, thấy Richard còn muốn lắc đầu, gã nói tiếp: "Thêm một tỷ dự toán cho con trai ngươi."

Hai tỷ. . .

Quản lý quán rượu ngơ ngác nhìn Đường Thiên, hai tỷ, đây là hai tỷ đấy! Sao năm xưa mình không học tập cho tốt? Soa mình không đi nghiên cứu Quang Minh Châu? Vì sao. . .

Còn nữa, có biết đàm phán không? Có biết định giá không? Có hiểu chiến thuật vờ bỏ đi không. . .

Đúng là thô bạo tới mức người ta giận sôi!

Có chút tiền dơ bẩn là có thể tự cho mình là đúng ư. . . Được rồi, đúng là có thể. . .

Quản lý quán rượu nhìn Richard đầy hâm mộ.

Thạch Sâm đứng bên cạnh lại chẳng hề hâm mộ, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Richard, chỉ cần đại nhân hạ lệnh một tiếng, hắn sẽ không hề do dự nhào tới, bẻ gãy cổ gã trước mặt!

Richard do dự một chút, trong lòng vẫn giãy dụa: "Nhưng mà. . ."

Đường Thiên trước nay không phải kẻ lấy đức phục người, gã nhìn chằm chằm vào Richard, hô to một tiếng: "Thạch Sâm!"

Đám người Thạch Sâm lập tức bao vây quanh Richard.

Quản lý quán rượu biến sắc, nơi này là học viên Bạch Sa, nếu xảy ra hung án tại đây. Vậy kẻ cò mồi là hắn cũng tuyệt đối không thoát nổi. Không được, nhất định phải ngăn cản!

"Các người muốn làm gì? Nơi này là học viện Bạch Sa! Các người dám động thủ ở đây học viện Bạch Sa nhất định sẽ không bỏ qua cho các người..." Richard lớn tiếng quát.

"Vậy san bằng cả nơi này thành bình địa!" Đường Thiên triệt để mất kiên trì, sát khí toàn thân đột nhiên bộc phát. Quang Minh Châu như một ngọn núi lớn đặt trong đầu Đường Thiên, mà thời gian lại khẩn cấp như vậy, áp lực trong lòng Đường Thiên càng tăng.

"Đại nhân, để ta khuyên hắn một chút được không?" Quản lý quán rượu mở miệng yếu ớt nói.

Xoạt, ánh mắt mọi người cùng quay sang phía hắn.

"Cho ngươi hai phút." Đường Thiên lạnh lùng nói.

Quản lý quán rượu nhanh chóng nói: "Thầy giáo, ta không hiểu sao ngươi lại từ chối? Ngươi sợ bị liên lụy à? Chẳng lẽ bản báo cáo này chưa đủ ư? Ngươi đã tìm ra bí mật của Quang Minh Châu, chỉ cần chúng ta công khai đoạn báo cáo này, Quang Minh Châu nhất định không bỏ qua cho ngươi. Ngươi cho rằng ngươi có thể chống lại Quang Minh Châu ư? Bọn họ không tiêu diệt được mười ba gia tộc, nhưng dùng tiền mua mạng của ngươi chỉ dễ như ăn cháo, à, còn cả mạng con trai ngươi nữa."

Sắc mặt Richard lập tức trắng bệch.

Đối phương nói không sai.

Nếu đoạn báo cáo này bị phơi bày, vậy Quang Minh Châu nhất định sẽ dồn hắn vào chỗ chết, hắn hiểu rõ tác phong của Quang Minh Châu hơn bất cứ ai khác.

Im lặng, im lặng tới đáng sợ.

Một lúc lâu sau, Richard mới ngẩng đầu lên, sắc mặt hắn vẫn trắng bệch: "Ta có thể đáp ứng các ngươi, nhưng các ngươi phải đảm bảo an toàn cho con trai của ta."

"Không thành vấn đề!" Đường Thiên vui mừng khôn xiết: "Chúng ta cũng rất lợi hại!"

Đường Thiên quay sang quản lý quán rượu, cực kỳ tán thưởng: "Ngươi cũng không tệ, đây là thù lao của ngươi!"

Quản lý quán rượu nhaận thẻ tiền, liếc mắt thấy con số bên trên, suýt nữa ngất lịm, một trăm triệu vân tệ!

"Ta thiếu một người đại diện tại thành Bạch Sa, ngươi có hứng thú không?" Đường Thiên đột nhiên hỏi, gã cảm thấy quản lý quán rượu này đầu óc rất linh hoạt, làm việc cũng đáng tin cậy.

"Thuộc hạ đồng ý! Ông chủ có gì sai bảo, Hanson bất kể nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không chối từ!" Hắn không hề do dự đáp.

Đi theo đại gia có tiền đồ hơn hẳn làm quản lý quán rượu, chỉ riêng tiền kiếm được trong ngày hôm nay đã đủ khiến hắn không cần lo về cuộc sống rồi.

Richard đã quyết định, hành động cũng rất quả quyết, hắn lập tức thôi việc. Khi trở lại quán rượu, bên cạnh hắn có thêm một cậu thiếu niên, Richard nhỏ. Richard nhỏ nghe nói Đường Thiên đồng ý tài trợ nghiên cứu hồn, không có bất cứ câu hỏi nào. Mà Đường Thiên ném cho hắn một bí bảo, lập tức thu hút tất cả tâm thần của Richard nhỏ, suốt dọc đường đều ngây ngây ngốc ngốc.

Mà Richard lúc này đã không hề hoài nghi Đường Thiên, loại bảo vật có chứa hồn này giá cả cực kỳ đắt đỏ. Đường Thiên lại tiện tắt cho Richard một cái, như một vật rất bình thường.

Richard âm thầm suy đoán lai lịch Đường Thiên.

Đường Thiên cực kỳ thỏa mãn với thu hoạch hôm nay, nhưng gã cũng biết, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.