[Dịch] Chiến Thần Bất Bại

Chương 538 : Giáp la cà​




Từng kiện bảo vật trong lịch sử xuất hiện làm cho Tô Dị há mồm nhưng cuối cùng làm cho tim hắn bình tĩnh trở lại. Nếu chỉ 1-2 kiện còn tin đối phương có vận khí tốt, nhưng có một đống như thế này làm cho hắn dở khóc dở cười.

Trên đời này vẫn còn đám người ham phỏng chế bảo vật.

Thật ra không phải hắn chưa từng gặp người như thế. Trước đây có một vị hồn bảo sự cực kỳ thích phỏng chế những bảo vật nổi danh. Hắn cũng biết có một vài cao thủ có thể phỏng chế giống tới 7-8 phần. Có một lần ở một hội đấu giá, có món Ô Long gây xôn xao, có người bỏ ra số tiền lớn tưởng mua được bảo vật hóa ra là đồ dỏm mà giám định sư có thâm niên của chỗ đấu giá cũng không phát hiện ra.

Nếu là người khác thì chắc chắn bị cái đội hình này hù dọa chạy mất.

Nương theo lực phản chấn, Tô Dị kéo giãn cự ly. Ánh mắt hắn nhìn vào tên thiếu niên cầm thuẫn, tên thiếu niên đó chính là Đường Thiên. Trong lòng Tô Dị thầm than, thật ra tới giờ làm cho hắn kinh ngạc nhất là Đường Thiên.

Hắn đã nghe vài tin đồn về Đường Thiên, thậm chí còn biết Đường Thiên gây ra rất nhiều phiền phức cho Quang Minh võ hội. Nhưng với Tô Dị thì đây chả là chuyện gì ghê gớm cả. Thánh giả Thánh Điện không màng thế sự, chuyện thế tục đều là do Quang Minh võ hội quản lý. Nếu như không có phiền toái thì nuôi một đống phế vật đó làm gì?

Tô Dị ngắm nghía có mấy phần tán thưởng.

Nghe nói Đường Thiên tu luyện thức hồn. Thật không ngờ lại mạnh mẽ đến thế, có thể đỡ được Bá Vương Trảm Phong, thật khó tin được.

Toàn thân Đường Thiên sung huyết, da đỏ như con tôm luộc, giờ hắn mới tỉnh lại từ một kích kia.

Đầu hắn trống rỗng, lực lượng Bá Vương Trảm Phong lớn hơn hẳn khả năng chịu được của hắn. Tuy hắn ngăn lại được nhưng sức mạnh của đối phương đã tràn vào người hắn.

Thân hình hắn run rẩy không cưỡng được, đó là biểu hiện thoát lực. Thần tình hắn mờ mịt, vẫn như say lắm.

Chiến thuật của Tô Dị gọn gàng nhanh chóng, một kích không thành liền nương theo sức phản chấn kéo giãn cự ly, thậm chí không cho đối phương có cơ hội đánh lén.

Những thánh giả khác phản ứng chậm hơn nhiều. Cả đám ùa lên liền dính phải Phệ Hồn Diễm, nhất thời còn chưa thấy được sự lợi hại của Phệ Hồn Dễm nên vẫn hung hãn xông tới.

Sắc mặt Tiểu Nhị khẽ biến, con hàng loại hai bị đánh cho mơ ngủ rồi, cứ đứng lì ra không động đậy gì.

Theo kế hoạch đây là lúc hắn phải lùi lại, hai cánh bung ra. Thế nhưng vì con hàng kia không động đậy nên trở thành sơ hở của bọn họ.

Mỗi tên thánh giá Thánh Điện đều kinh nghiệm đầy mình, chúng thấy thần tình Đường Thiên mờ mịt liền coi Đường Thiên thành nơi đột phá.

Đáng chết thật!

Trong lòng Tiểu Nhị mắng to, nó biết tình cảnh Đường Thiên không ổn, lúc này chỉ cần hồn thuật kém cỏi nhất cũng đủ để cho con hàng này tạch.

Nếu như con hàng loại hai này chết thì bản thân mình cũng hết sống.

Tình huống nguy cấp, con mắt Tiểu Nhị bỗng sáng lên ánh sáng yêu dị, hai tay như ấn vào không trung. Một chùm sáng chói mắt hóa thành một bàn cờ lớn.

Chỉ thấy chùm tia sáng trên bàn cờ nhanh chóng sáng lên từng quân cờ màu đen. Mười ngón tay Tiểu Nhị liền búng như mưa.

Vù vù vù!

Kiếm mang màu đen lượn lờ chảy xuôi trong Hư không Ám Viêm, nó giống như mưa chắn không gian trước mặt Đường Thiên.

Mắt Tô Dị sáng rực, thức hồn của Đường Thiên dùng môn hồn thuật này tuy uy lực nhỏ nhưng ý tưởng rất hay, tiềm lực trở thành hồn thuật cực kỳ xuất sắc rất lớn.

Nhưng đối với thánh giả thanh đồng ở Thánh Điện thì Dịch Kiếm hiện giờ chưa đủ lực sát thương.

Hồn trị của hồn thuật phòng ngự cả đám thánh giả thanh đồng này đều hơn 100 điểm. Chúng chủ động xông lên, kiếm mang Hư Không Ám Viêm đánh lên lồng năng lượng làm cho nó rung rinh ầm ầm.

Đối phương hung hãn đâm đầu vào trong màn mưa kiếm.

Cùng lúc đó, đám Mông Tháp như trong mộng tỉnh lại. Vù, cả đám như thủy triều từ hai bên cánh ùa ra trước mặt Đường Thiên. Họ không du đấu mà như rào dậu xung quanh Đường Thiên.

Lúc này đã không một ai tính toán chiến đấu gì nữa, không một ai suy tính tiếp theo làm gì mà trong đầu chỉ cho rằng.

Bảo hộ đại nhân!

Rầm rầm rầm!

Mấy người vừa mới lao ra lại giống như bị dã thú đón đầu húc cho, bị bay ngược trở lại. Thậm chí họ còn chưa kịp phóng ra hồn thuật bởi chênh lệch hai bên quá lớn.

Có không ít người trong bọn họ hồn trị mới chỉ 40-50 điểm. Chênh lệch hai bên quá lớn tới mức không thể vượt được bởi điểm hồn trị thấp nhất của thánh giả thanh đồng là 300 điểm.

Với va chạm mãnh liệt như vậy, bọn họ gần như vừa đối mặt đã bị thương.

Trịnh Vũ là một trong số đó, y có sở thích tìm bảo vật, am hiểu hồn thuật loại đồng tử, am hiểu chạy trốn, sức chiến đấu cực thấp. Khi song phương đối đầu cơ bắp thì y chính là người chịu thương tích đầu tiên. Y đối đầu phải một vị quyền thánh, chiêu thức đối phương ẩn chứa sức mạnh cường đại làm cho hồn thuật của y như bọ ngựa đá xe, nháy mắt đã bị nghiền nát.

Y bay ngược ra ngoài, nhìn thấy đối phương càng lúc càng xa nhưng y nhìn thấy rõ sự khinh miệt trên mặt đối phương.

Chân lực đối phương phá phách bên trong người hắn.

Chiến đấu thật đáng ghét… Đau quá…

Mắt y đeo Thiên Nga Hắc Kính, đột nhiên sáng lên một vòng sáng màu đen, chiến trường hỗn loạn chợt trở nên sáng tỏ, kẽ hở của đối phương hiện ra trong mắt y.

Thời gian tựa như thong thả chậm rãi.

Chân lực còn lại trong cơ thể đang gắng gượng chống lại sự phá hoại của chân lực đối phương, bảo hộ mạng của y.

Lỗ vốn rồi…

Y khó nhọc nhếch miệng, không biết vì sao y nhớ tới cảnh Đường Thiên dốc ra một núi bí bảo, khuôn mặt ảo não bảo “Biết thế mang theo nhiều một chút”, y nhớ khi Đường Thiên nhét Thiên Nga Hắc Kính vào tay mình còn mình thì kích động tới mức run rẩy.

Thật không có tiền đồ a…

Y tự giễu bản thân, y đam mê tìm bỏ vật sao lại quên mất giá trị của Thiên Nga Hắc Kính được nhỉ? Y dầm mình trong giang hồ, đã quen chuyện ngươi lừa ta gạt, đã ăn sâu chuyện cõi đời lượn lẹo trơn tuột, nhưng một khắc kia làm y dao động.

Thực biết mua lòng người a!

Lúc đó y còn tự nói với lòng như thế, tay nắm chặt Thiên Nga Hắc Kính. Đó là món hồn bảo tốt nhất y sờ được, là bảo bối cả đời y không dám mơ có thể có. Một khắc kia y cảm thấy mình chết đi cũng có giá trị.

Lúc đó y lại nghĩ bảo bối tốt như thế tự nhiên tặng cho người, đứa khốn khiếp này sao lại ngu ngốc như thế?

Ngươi cho rằng ta sẽ thực bán mạng cho ngươi sao? Ngây thơ thế…

Y nhớ rõ lúc đó y cười nhạo tên kia rớt nước mắt, nhiều lắm là mũi có chút cay. Thế giới trong mắt y là lạnh lùng tàn khốc. Y thấy nhiều rồi cảnh dùng bất cứ mánh khóe nào để hạ độc thủ, lừa gạt, vơ vét lấy những tấm thẻ hồn thuật, hồn bảo bình thường nhất.

Y chỉ là nhân vật nhỏ, nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn, chả đáng mua lòng.

Thực là biết mua lòng người a…

Trong lòng Trịnh Vũ tự giễu, màu đen trong tầm mắt là kẽ hở rõ ràng của địch nhân.

Được rồi, cái bảo bối này cũng đủ mua cái mạng nhỏ của mình rồi.

Y hít sâu một hơi, khuôn mặt lõi đời chuyên chú, con mắt vô cùng kiên định. Chân lực trong cơ thể được vận hết lên, dũng mãnh tiến vào hồn vực.

Thậm chí y còn vơ vẩn nghĩ.

Tên khốn ngây thơ mà chết thì rất đáng tiếc!

Bầu trời phía sau kẻ địch, đóa Phệ Hồn Diễm lặng lẽ bồng bềnh trong không trung, tự nhiên nó tung bay như bị gió thổi.

Nó vẽ một đường vòng cung hoàn mỹ, lặng lẽ bay tới phía sau gã quyền thánh.

Gã quyền thánh dường như phát giác ra, gã bỗng dưng quay người ra quyền. Ầm, chân lực cuộn trào bắn ra mãnh liệt, sắc mặt gã đột nhiên biến đổi. Không đánh trúng!

Vai trái bỗng đau đớn, gã ngoái nhìn thì thấy một đóa hỏa diễm bằng nắm tay ở đầu vai, sau đó nhanh chóng rót vào trong cơ thể.

Sắc mặt gã quyền thánh khẽ biến, chân lực kích động muốn khu trừ đóa hỏa diễm. Nhưng dù gã thôi động chân lực thế nào thì đóa hỏa diễm vẫn lan xuống từng chút từng chút.

Sắc mặt gã cuối cùng thay đổi hoàn toàn.

Gã giận dữ quay mặt nhìn cái thân ảnh nhỏ gầy bay ngược ra xa. Tên kia đã hôn mê, khuôn mặt xương xẩu tỏa ra nét vui vẻ khó tả, thân hình rơi dần xuống.

Tô Dị đang quan sát chiến đấu ở xa xa, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

Nếu như bảo Đường Thiên đỡ được Bá Vương Trảm Phong làm cho hắn thấy bất ngờ thì cuộc chiến thảm liệt đang diễn ra càng làm hắn cảm thấy khó tin được.

Đường Thiên không còn sức chiến đấu là mục tiêu dễ dàng không thể nghi ngờ. Thánh giả Thánh Điện mà không nhìn ra thì thật tệ hại.

Thức hồn Đường Thiên không thể ngăn trở chúng, hai bên trực tiếp đánh giáp lá cà. Chiến đấu đến đây thì Tô Dị cho rằng trận chiến này đã thắng lợi rồi. Một đám thánh giả tự do có điểm hồn trị bình quân chưa tới 100 điểm, trong thế trận cận chiến với thánh giả thanh đồng có hồn trị thấp nhất là 300 điểm, Tô Dị không nghĩ được đối phương có thủ đoạn gì lật ngược thế cờ.

Tình hình giống như hắn dự liệu, cứ mỗi một va chạm là đối phương người ngã ngựa đổ, một vài người bay ra ngoài.

Nhưng màn kế tiếp làm cho Tô Dị thất kinh.

Cho dù đã bay ra ngoài nhưng những thánh giả tự do vẫn bất chấp tất cả mà ném hết những hồn thuật, hồn bảo có trong tay ra.

Tô Dị như không tin vào mắt mình.

Đây là thánh giả tự do sao? Thánh giả tự do nhu nhược không kết nhóm cơ mà?

Ý chí chiến đấu kiên quyết như thế làm cho Tô Dị thiếu chút cho rằng bản thân mình gặp phải quân cảm tử của chòm sao nào đó.

Lúc này, thánh giả đã nhiễm phải Phệ Hồn Diễm cũng phát hiện tình huống không ổn, hỏa diễm này lại thôn phệ hồn vực chúng.

“Phệ Hồn Diễm!”

“Trời ơi, là Phệ Hồn Diễm, cứu mạng! Cứu ta nhanh lên!”

“Chúng là Phệ Hồn Huyết Đoàn!”

Những tiếng thét chói tai kinh hoàng, những tiếng thét từ miệng thánh giả thiết huyết của Thánh Điện vang khắp. Khuôn mặt chúng sợ hãi và tuyệt vọng. Những hỏa diễm đơn giản kia lan khắp thân thể chúng, đang điên cuồng thôn phệ hồn vực bọn chúng.

Phệ Hồn Huyết Đoàn!

Tô Dị nghe thấy bốn chữ này, sắc mặt lập tức thay đổi.

Đối với Thánh Điện, Phệ Hồn Huyết Đoàn là một điều kiêng kị. Tô Dị biết năm xưa Thánh Điện vì bốn chữ này đã phải bỏ ra cái giá lớn thế nào.

Phệ Hồn Huyết Đoàn thành tro lại bùng lên!

Tô Dị rùng mình, hắn nhìn đám người Đường Thiên, trong nháy mắt trở nên lạnh thấu xương.

Chết hết cả đi!

Hắn lại thôi động Vi Quang lần nữa, chân lực trong cơ thể điên cuồng thiêu đốt. Thân hình hắn đột nhiên biến mất giữa không trung.

Gần như đồng thời, hắn xuất hiện trước mặt Đường Thiên, bàn tay giương lên quá đỉnh đầu, gai ánh sáng chi chít vô cùng, chúng giống như ánh đao tử vong!

Phía sau Đường Thiên, con mắt Tiểu Nhị cũng đồng thời sáng lên ánh sáng lạnh lẽo.

Cuối cùng ngươi cũng động thủ rồi!

Khuôn mặt Tiểu Nhị nhỏ nhắn lạnh lẽo, vô cùng trang nghiêm, mười ngón trên hai bàn tay chậm rãi múa may.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.