Cái này là...
Thu Dịch mở to hai mắt mà nhìn cái thân ảnh nho nhỏ kia với vẻ mặt không thể tin nổi. Y không thể tưởng tượng được trong cái thân thể mềm mại nhỏ bé kia sao lại ẩn chứa lực lượng kinh người như thế.
Đôi mắt nhỏ của Nha Nha trừng lớn, nó lúc này căn bản không để y suy nghĩ, tựa như tại Đào Thổ cao nguyên đột đột đột vô số buổi tối, nó thuần thục được không thể tái thuần thục.
Đột đột đột!
Tiểu thiết quyền đen thùi tựa như hạt mưa rơi xuống người Thu Dịch.
Thu Dịch chật vật không chịu nổi nữa, trái tránh phải trốn. Trong mắt y con vật nhỏ này tựa như một con tiểu ma quỷ. Trong đầu y chỉ có một ý nghĩ, cách cái con tiểu ma quỷ này xa một chút!
Nha Nha đánh đấm thật hứng khởi, vừa thấy địch nhân muốn chạy trốn, tức thì ngao ô một tiếng gào.
Nghiêng sát mặt đất, một đạo thân ảnh xông tới, rõ ràng là sơn dương!
Nha Nha rất vui, nhảy lên trên cái đầu sơn dương, bàn tay nhỏ bé cầm sừng.
Con mắt Sơn dương sáng lên quang mang yếu ớt, tứ chi bỗng dưng phát lực, giống như tên rời dây cung đuổi theo hướng Thu Dịch. Sơn dương có sức chiến đấu không mạnh, thứ am hiểu nhất đó là chạy nhanh. Sau khi được Tái Lôi cải tạo, năng lực chạy nhanh càng trở nên cực kỳ kinh người.
Lúc này toàn lực bứt lên trước, toàn thân sơn dương giống như lưu quang.
Nắm sừng dương Nha Nha trợn trừng đôi mắt nhỏ, phùng mang trợn mắt, đằng đằng sát khí.
Thu Dịch chạy ra ngoài rất xa mới thở phào nhẹ nhõm, cổ tay hữu chưởng gãy rồi, sức chiến đấu của y cơ hồ đều bị phế đi rồi. Lúc trước y còn lo lắng con số tiền phạt rất lớn, hiện tại y đã không nghĩ nữa rồi, trong đầu y chỉ có một ý nghĩ là lập tức rời cái địa phương quỷ quái này đi!
Tinh tệ quan trọng lắm nhưng mà nhỏ lắm nếu so với cái mạng. So với cái mạng thì cái gì đều không tính.
Y nhìn thoáng qua thành tường cao vút, trên tường thành phương còn được bao phủ độc tố đủ mọi màu sắc, trong lòng âm thầm than khổ. Nếu là lúc toàn thịnh, y hoàn toàn có thể bằng vào khinh công siêu tuyệt bay đến thật cao để tránh thoát cái phiến khói độc này. Nhưng mà hiện tại, chân lực trong cơ thể bị độc tố trói buộc, mười thành chân lực chỉ còn có thể dùng được có năm thành thôi.
Trên tay đau nhức, càng làm cho tinh thần y khó mà tập trung. Y cùng những võ giả am hiểu cận chiến kia khác nhau, phương thức công kích của y bắt y phải giữ khoảng cách với địch nhân nên chẳng mấy khi y thụ thương, cũng làm cho y không quen với cảm giác thụ thương.
Cổ tay đau nhức, như từng lớp thủy triều tập kích tinh thần y.
Đáng chết!
Bỗng nhiên phía sau truyền đến tiếng xé gió, y vội vàng quay đầu, liếc mắt liền nhìn thấy trên cái đầu sơn dương Nha Nha đang nắm sừng, tức thì hồn phi phách tán.
Y cuống quýt chạy cuồng.
Con mắt Sơn dương hiện lên một tia quang mang đáng sợ, nó bỗng nhiên hạ thấp cái đầu, sừng dương hướng về phía trước, rồi đột nhiên gia tốc.
Nha Nha treo tại trên sừng dương, khí lưu thổi qua làm cho thân thể nó lắc lư bất định, nhưng nó không chút sợ hãi. Sơn dương bứt lên trước đối với nó mà nói lại quen thuộc vô cùng.
Hơn nữa, cái này là trận chiến đầu tiên của Nha Hồn tướng a!
Nha Nha làm sao lại sợ hãi?
Nha Nha dũng cảm nhất!
Địch nhân ở phía trước đang không ngừng lớn dần trong tầm mắt Nha Nha, chính là hiện tại! Nha Nha cố gắng trợn to đôi mắt nhỏ, gương mặt phùng lên tròn vo, âm thanh thở dốc vang lên.
"Y nha!"
Nha Nha treo tại trên sừng dương cánh tay đột nhiên phát lực, nó tựa như cái ná bắn ra hòn đá nhỏ, thoáng cái bay đi.
Thần sắc Thu Dịch hốt hoảng nghe động tĩnh phía sau, tiếng gió thổi đột nhiên vang lên phía sau làm sắc mặt y đại biến. Dưới tình thế cấp bách, cung trong tay lật về phía sau, muốn ngăn trở cái một kích này.
Trong lúc phi hành đột nhiên Nha Nha phát hiện một cái đồ vật xuất hiện ở trước mắt mình.
Không chút suy nghĩ, giống lúc đập đập thông thường, bản năng Nha Nha huy động hai tiểu nắm tay.
Đột đột đột!
Tốc độ quyền của Nha Nha nhanh đến mắt thường khó mà nắm bắt, tia sáng xung quanh nó hoàn toàn bị nó thôn phệ, hình thành một vùng hắc ám hư không.
Bang bang phanh!
Thân thể Thu Dịch kịch liệt run rẩy như cái sàng, từng lớp lực lượng kinh người từ thân cung truyền đến thân thể y, nhiều đến mức y căn bản thở không nổi.
Thình thịch!
Cái cung phẩm chất phi phàm, tựa như bánh bích quy ầm ầm băng tán.
Bàn tay Thu Dịch cầm cung, gãy xương nát bấy.
Nhưng điểm trí mạng thật sự không phải là gãy xương. Chân lực trong cơ thể Thu Dịch vẫn đang chống lại độc tố, gặp một quyền của Nha Nha triệt để mất cân bằng. Chân lực trong cơ thể thoáng cái hỗn loạn, độc tố giống như thủy triều tràn ra khắp nơi mà ăn mòn mọi ngóc ngách trong cơ thể y.
Chân lực mất đi khống chế mà trong kinh mạch tàn sát bừa bãi, Thu Dịch phun ra một ngụm máu tươi, thân thể mất đi khống chế, bay ngang thẳng ra ngoài.
Thùm thụp!
Thu Dịch bị ném xuóng mặt đất, sắc mặt y đã đen thùi.
Ba con tinh hồn thú hình dạng quái dị mò lại, tam hoa tụ đỉnh Sấu lão đầu lượn một vòng cuối cùng đánh tới.
Nha Nha giận dữ, hướng Tam hoa nạt một tiếng.
Tam hoa tức thì lùi về phía sau, trên mặt lộ ra vẻ e sợ.
Mỗi ngóc ngách Căn cứ Thanh đồng, Nha Nha đều từng chơi, không có một con tinh hồn thú nào không gặp độc thủ của nó. Ba con tinh hồn thú tuy rằng thực lực bây giờ hơn xưa, nhưng hiển nhiên Nha Nha lưu lại cho chúng nó ký ức thê thảm vô cùng khắc sâu, ba đứa chúng nó ngoan ngoãn dẹp sang một bên, không dám tiến lên.
Mũi Nha Nha nhăn lại, cái đầu ngẩng lên cao, hai tay chắp ở sau lưng. Từng bước chân nhỏ nỗ lực tiến lên, vẻ mặt tiểu đại nhân, từng đoạn từng đoạn như thế đi đến chỗ Thu Dịch và Tam hoa.
Lúc này hơi thở Thu Dịch đã mong manh, độc tố xâm nhập trong cơ thể y cực kỳ lợi hại. Mất đi chân lực bảo hộ, thân thể y chẳng khác thường nhân, ý thức y từ từ mơ hồ.
Nha Nha định xụ mặt làm vẻ uy nghiêm trang trọng, nhưng mà nụ cười tươi lại không tự chủ mà từ khóe miệng nhoẻn ra.
Trận chiến đầu tiên của Nha Hồn tướng a!
Nha Hồn tướng, chiến đấu rất lợi hại a!
Nha Nha càng nghĩ càng cao hứng, cũng không nhịn được nữa, nhảy dựng lên, một đôi tay nhỏ bé giơ lên cao ngất, gân cổ gân họng hoan hô quanh quẩn trong không trung.
"Y nha!"
Trên cái đầu trọc mồ hôi đã đổ ra ròng ròng, y căn bản sờ không tới thân ảnh đối phương, lần đầu tiên y trông thấy cơ quan võ giả lợi hại như thế, lần đầu tiên trông thấy tốc độ cơ quan hồn giáp kinh người như thế.
Khinh công của y bình thường, bình thường đều là lấy lực phá xảo.
Nhưng mà đối phương quá nhanh!
Lúc nào, ra cường cơ quan võ giả như thế? Thế nào trước đây chưa từng nghe ai nói đến?
Đầu trọc càng ngày càng đổ mồ hôi ra nhiều, mỗi một lần công kích của đối phương, luôn luôn ở góc độ khó chịu nhất khó khăn nhất. Đối phương tựa như một con sói xảo trá, nhìn như tuần tra tới lui khắp nơi không mục đích lại lộ ra sát cơ dày đặc. Thần kinh y thủy chung ở trạng thái căng như dây đàn, áp lực cực lớn làm y bắt đầu có chút thở dốc.
Bên trong hầm ngầm dưới lòng đất, Đoan Mộc lắc đầu lần thứ hai: "Đầu trọc phải thua rồi."
"Vì cái gì?" Tái Lôi hiếu kỳ hỏi.
"Hắn tiêu hao quá lớn." Đoan Mộc giải thích.
"Hắn cũng không liều lắm a." Tái Lôi có chút không giải được.
Đoan Mộc đành phải tỉ mỉ giải thích: "Ở trạng thái căng thẳng lớn như thế, tiêu hao thể lực và chân lực sẽ hơn mấy lần bình thường. Điểm trí mạng chính là gã đầu trọc không nhận thấy thể lực và chân lực bản thân đang từ từ tiêu hao."
"Nguyên lai là như vậy a." Tái Lôi có chút minh bạch, nhưng mà có chút thất vọng: "Ta còn cho rằng sẽ có điều gì đặc sắc đối chiến chứ."
Nguyên lai là gã tiểu bạch chiến đấu!
(tiểu bạch: không biết mà cũng làm như giỏi lắm)
Đoan Mộc nhịn không được phản bác: "Đã rất đặc sắc! Cơ quan võ giả các ngươi phi thường lợi hại, đây là tiết tấu, hắn khống chế tiết tấu đã đạt được tới mức lô hỏa thuần thanh. Chỉ dựa vào tiết tấu là có thể đủ áp chế một gã võ giả hoàng kim, chiến thuật đại sư như vậy ta chưa từng được gặp."
"Tiết tấu là cái đồ vật gì?" Vẻ mặt Tái Lôi mờ mịt.
Đoan Mộc cảm thấy chính mình chính là thành tường, mấy vạn con thỏ nhảy nhảy trên người y, nơi lợi hại như vậy thì làm gì có gã Tiểu Bạch chiến đấu, mời ngươi hỏi vấn đề có một chút hàm lượng kỹ thuật được không!
Vô luận là Đường Thiên, còn có những cơ quan võ giả thần bí, còn có Nha hồn tướng cổ quái, đều lợi hại làm gã trợn mắt há mồm, nhưng mà, vậy mà cái con nữ nhân địa vị không thấp ở bên cạnh mình mà lại như kẻ ngu ngốc!
"Bản mặt ngươi làm sao thế? Ta hỏi không đúng sao?" Con mắt Tái Lôi nhướng lên, lúm đồng tiền như hoa.
Đoan Mộc giật mình một cái, mẹ nó, nhìn tới mức nhập thần thiếu chút nữa quên mất cái con nữ nhân này có nhiều chiêu ngoan độc...
Gã vội vàng làm bộ làm tịch: "Ta đang suy nghĩ giải thích thế nào. Tiết tấu là cái gì chứ, tỷ như ngươi nhìn cơ quan võ giả tuần tra tới lui, giống như chợt xa chợt gần, nhưng mà nếu như ngươi tỉ mỉ nghiên cứu, ngươi liền sẽ phát hiện, hắn thủy chung bảo trì cự ly có thể tùy thời xuất thủ. Tỷ như ngươi nhìn, công kích hắn phi thường phân tán, giống như không có mục tiêu, nhưng mà mỗi một lần đều làm đối phương phi thường khó chịu. Hơn nữa, trước một khắc mỗi lần đầu trọc muốn phản kích, hắn thường sẽ bị phát động công kích, khiến cho phải chống đỡ. Tiết tấu đối phương hoàn toàn bị áp chế, chỉ có thể co đầu rút cổ."
"Nguyên lai là như vậy a, ta hiểu rồi." Tái Lôi gật đầu liên tục.
"Thật mạnh quá a." Con mắt Đoan Mộc sáng lên quang mang: "Không tưởng là trên đời này, còn có cơ quan võ giả cường đại như thế. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta nhất định không tin. Trong truyền thuyết chỉ có cao thủ Nam Thập Tự binh đoàn mới có thể làm được điều này."
"Cao thủ Nam Thập Tự binh đoàn sao?" Tái Lôi thản nhiên cười.
Đoan Mộc có chút không rõ lí do, gật đầu nói: "Đúng vậy. Ở thời đại cơ quan là đỉnh cao, tụ tập cơ quan võ giả lợi hại nhất từ trước tới nay. Cơ quan võ giả bây giờ ít hơn nhiều ban xưa."
Bên trong Thiên Không Hổ, khuôn mặt tú-lơ-khơ của Binh không biểu tình.
Tân Thiên Không Hổ, càng thêm xuất sắc, lão có thể điều khiển thoải mái tự nhiên, võ hồn cũng càng thêm thông minh, chỉ cần tâm niệm lão vừa động, cơ quan hồn giáp liền sẽ chuẩn xác mà làm ra động tác chiến thuật tương ứng.
Lão có khi sẽ nhớ tới Thiên Không Hổ trước đây, nhưng mà lão biết rõ thời đó đã đi qua rồi.
Tựa như đoạn năm tháng trong trí nhớ chính mình kia.
Thế nhưng là, sẽ không quên a...
Chiến đấu tựa như bản năng đã sớm dung nhập thân thể, dù cho điều khiển là cơ quan hồn giáp rồi, nhưng khi lão chiến đấu vẫn y nguyên là phong cách tiêu chuẩn Nam Thập Tự binh đoàn, gấp dừng, khoảng cách ngắn bứt lên trước, kiểu như ong tới lui tuần tra...
Lão không phải thương cảm.
Người thế nào có thể vĩnh viễn sống được trong thương cảm chứ? Dù cho nó đã thoáng qua như mây khói, dù cho nó sẽ không trở về nữa, dù cho hồi ức ở mỗi cái ngóc ngách trong đầu vẫn còn tươi mới, dù cho nó đã định trước sẽ không ảm đạm phai màu.
Lão còn sống.
Không có nhiều thời gian để thương cảm như vậy a!
Bởi vì có quá nhiều sự tình cần lão phải đi làm, có quá nhiều mộng tưởng chưa hoàn thành cần lão tới thực hiện, có quá nhiều vinh quang cần lão phải đi bảo vệ.
Bởi vì năm xưa cái đứa thiếu niên nhu nhược vô dụng, bây giờ ý chí cũng sắt đá rồi chứ!
Bởi vì... Bởi vì ta muốn trước lúc ra đi thực hiện được toàn bộ a!
Gương mặt tú-lơ-khơ của Binh không biểu tình, ánh mắt vững vàng phong tỏa kẽ hở đầu trọc. Thiên Không Hổ trên không trung, vẽ ra một đạo đường vòng cung ưu mỹ mà sắc bén, như đao phá không.
Nam Thập Tự binh đoàn đã tới!