Quảng Ngô mang theo mấy phần kinh sợ nhìn chằm chằm thiếu niên áo trắng trên lưng Hỏa Liệt điểu.
Hai bên liên tục liều mạng hơn hai mươi chiêu, nhưng Lăng Húc dường như chẳng hề hấn gì, không có một chút dấu hiệu mệt mỏi nào. Ngay từ đầu, Quảng Ngô cảm thấy thực lực Lăng Húc không tệ, nhưng vẫn có lòng tin cực kỳ, tự thấy có thể dễ dàng áp chế hắn. Nhất là độ hùng hậu của chân lực Lăng Húc còn xa mới bằng hắn, Quảng Ngô lập tức xem điều này là nhược điểm.
Đối diện với địch nhân có chân lực yếu hơn so với mình, biện pháp tốt nhất chính là lấy cứng đối cứng, bỏ hết những chiêu thức biến hoá kia, lấy sức mạnh giành thắng lợi.
Với kinh nghiệm phong phú, Quảng Ngô không chút do dự bắt đầu liều mạng.
Nhưng trôi qua hơn hai mươi chiêu, khí mạch Lăng Húc không có chút dấu hiệu khô kiệt, trái lại càng chiến càng dũng, thương thế càng lúc càng trầm trọng.
Tên gia hỏa này rốt cuộc là loại quái thai gì vậy?
Càng khiến Quảng Ngô kinh nghi không thôi chính là, trên huyết đao của hắn có vài điểm bạc nhỏ như sợi tóc, bất kể hắn thôi động chân lực như thế nào, cũng không thể hóa giải nó. Thứ này rốt cuộc là cái gì?
Lăng Húc vuốt ve ngân thương trong tay, đồng tử màu cam như ngọn lửa kia lộ ra sự kiên định không thể tả.
Trong giấc mộng Võ Tiên Ma Yểm, dường như đã trải qua mấy đời. Tâm ma của hắn nặng hơn xa người thường. Bởi vậy chiến đấu trong Võ Tiên Ma Yểm cũng thảm liệt dị thường.
Ngân Sương kỵ, tâm ma của hắn không ngờ lại là Ngân Sương kỵ.
"Ngân thương lạn tuyết, nhược vân bất nhiễm. Dương giác linh âm, thanh phong bất truyện. Nhật chiếu ngô ảnh, thương trực bất a. Hạo nhiên nhất tâm, vệ ngô tinh thần..."
Tiếng ca du dương chưa từng dừng lại dù chỉ một chút trong Võ Tiên Ma Yểm. Thân ảnh mơ hồ màu xám cuồn cuộn thương ý kia khiến tâm hồn hắn rung động.
Trường kỳ khắc khổ tu luyện thương pháp, hắn lĩnh ngộ cực nhanh đối với Thương Tiêm Hải Ngân Sương kỵ, không, là Bạch Dương Tinh Thần Thương. Dần dần, Lăng Húc cảm giác được sự huyền diệu của Bạch Dương Tinh Thần Thương.
Thương Tiêm Hải của hắn, liên miên không dứt, lấy lượng thủ thắng. Mà Bạch Dương Tinh Thần Thương, lại hoàn toàn không giống, chú trọng biến phức tạp thành đơn giản. Thương mang như ngôi sao, mỗi một thương đều vô cùng trầm trọng. Nương theo thế xông tới tọa kỵ, thương thế càng thêm kinh người. Ngay lần đầu chiến đấu với Ngân Sương kỵ, chỉ cần Lăng Húc vừa đụng đến mũi thương của Ngân Sương kỵ, cả người đã trực tiếp văng ra.
Mũi thương nhỏ bé lại ẩn chứa lực lượng cực kỳ kinh khủng.
Lăng Húc hoài nghi, rất có thể lão sư nhận được truyền thừa không hoàn chỉnh. Sự khác biệt giữa Thương Tiêm Hải và Bạch Dương Tinh Thần Thương chỉ là một vài điểm rất nhỏ, lại biến thành hai loại thương pháp hoàn toàn khác nhau.
Lăng Húc say mê với thương pháp mới, tham lam điên cuồng hấp thu tất cả.
Hắn không nhớ rõ đã đánh qua bao nhiêu trận trong giấc mộng kia. Hắn chiến đấu không biết mệt mỏi, bắt chước không biết chán, học tập Bạch Dương Tinh Thần Thương.
Hắn thật sự không hiểu được, vì sao tâm ma của mình lại là Ngân Sương kỵ. Hắn vốn tưởng rằng tâm ma của mình sẽ là kẻ phản bội kia. Nhưng trong Võ Tiên Ma Yểm không có nhiều thời gian cho hắn suy nghĩ.
Trong chiến đấu thảm liệt, cuối cùng thoát ra được. Vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa phấn chấn tinh thần.
Lăng Húc nhìn chăm chú vào Quảng Ngô ở trước mặt, trong lòng thoải mái không nói nên lời. Trong Võ Tiên Ma Yểm luôn bị áp chế, sau cùng hắn cũng không thắng được Ngân Sương kỵ, không biết thế nào lại thoát ra khỏi cõi mộng.
Nhưng mà bị áp chế nhiều ngày như vậy, dù biết rõ đối phương là Ngân Sương kỵ truyền kỳ, thì trong lòng Lăng Húc vẫn nghẹn một bụng lửa giận. Tính hắn vốn nóng nảy, hơi khó chịu là đánh đập tàn nhẫn. Cục tức này nghẹn lại trong bụng, thế nhưng đối phương quá mạnh mẽ, vậy nên chỉ có thể ôm hận trong lòng.
Ý đồ muốn cứng đối cứng của Quảng Ngô vừa lúc hợp ý hắn.
Hơn nữa, tuy rằng trong Võ Tiên Ma Yểm ma luyện thương pháp, nhưng dù sao đó vẫn là cõi mộng, mà không phải hiện thực. Lăng Húc sờ lên ngân thương, tuy rằng cảm giác quen thuộc, nhưng so với cõi mộng lại có khác biệt.
Ngay từ đầu, thương pháp của hắn vẫn còn có chút trúc trắc.
Nhưng Quảng Ngô dự định lấy lực thủ thắng, lại làm cho hắn có thời gian hoà hoãn. Liên tục liều mạng hơn hai mươi chiêu, Lăng Húc càng thấy thuận tay. Ý cảnh của Bạch Dương Tinh Thần Thương cũng dần dần được phát huy ra, thương thế của chiêu sau nặng hơn chiêu trước.
Tóc bạc dài tung bay, trên mặt Lăng Húc sôi trào chiến ý. Cách chiến đấu như thế chính là phương thức hắn thích nhất. Trong Võ Tiên Ma Yểm, hắn học được một kỹ xảo cực kỳ thực dụng, đó chính là nhân kỵ hợp nhất!
Ngân Sương kỵ biểu diễn cho hắn xem, cái gì gọi là nhân kỵ hợp nhất.
Lão sư qua đời sớm, Thương Tiêm Hải của Lăng Húc đa phần đều là tự mình tìm hiểu. Hắn thích cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ mà lâm li khi ngồi trên Hỏa Liệt điểu xung phong, không hề suy nghĩ phức tạp.
Mà Ngân Sương kỵ biểu diễn cho hắn xem cảnh giới nhân kỵ hợp nhất, khiến hắn mở rộng ra tầm mắt, bừng tỉnh đại ngộ, thì ra tọa kỵ được dùng như thế này.
Đây là lần đầu tiên Lăng Húc chân chính vận dụng.
Vài lần vừa rồi tuy không thành công, nhưng cũng làm cho hắn tìm được một ít đầu mối. Hỏa Liệt điểu là cơ quan thú, nhưng cơ quan thú cũng tiêu hao năng lượng tinh thần thạch, trên bản chất không hề khác biệt với chân lực trong cơ thể hắn.
Then chốt của nhân kỵ hợp nhất đó là cần phải làm sao cho chân lực cả hai hô ứng lẫn nhau.
Liên tục vài lần thử nghiệm, Hỏa Liệt điểu cũng từ từ hiểu được ý đồ của Lăng Húc, chân lực trong cơ thể nó đột nhiên tăng mạnh.
Oanh!
Hỏa Liệt điểu toát ra ngọn lửa đỏ rực đột nhiên bốc lên thân thể Lăng Húc, hoàn toàn bao phủ Lăng Húc trong đó. Một người một kỵ hóa thành một vệt lửa, uy thế tăng vọt.
Trong lòng Lăng Húc mừng như điên, thành công rồi!
Hắn không hề cảm thấy sức nóng từ ngọn lửa của Hỏa Liệt điểu, trái lại là cảm giác ấm áp dào dạt thoải mái không thể nói nên lời. Quan trọng nhất chính là khí thế mình và Hỏa Liệt điểu đã hợp lại làm một, là một khối thống nhất.
Chính là như vậy!
Hỏa Liệt điểu cũng hưng phấn đến cực điểm, bỗng dưng kêu lên một tiếng cao vút, tốc độ càng tăng!
Ngồi ở trên lưng Hỏa Liệt điểu đang lao như bay, tầm mắt Lăng Húc không ngừng chấn động, nhưng tất cả mọi thứ xung quanh, đều trở nên rõ ràng một cách kỳ lạ, tựa như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay.
Lăng Húc rất hưng phấn, loại cảm giác này thật quá tốt!
Từ trúc trắc đến quen thuộc, cứng đối cứng làm tà hỏa uất nghẹn trong lòng hắn bao lâu được phát tiết. Lúc hắn ngộ ra nhân kỵ hợp nhất, bất luận tinh khí thần trên người đều đạt đến đỉnh điểm trước nay chưa từng có.
Đợt tiến công này mang theo uy thế mạnh mẽ chưa từng có.
Sắc mặt Quảng Ngô khẽ biến, hắn chỉ cảm giác một vệt lửa nóng cháy rừng rực đang ầm ầm lao nhanh tới. Không khí trước mặt, đều trở nên nóng rực, sát khí thấu xương tràn ngập trong mỗi tấc không khí đang nóng rực kia.
Hắn thấy mình như trong một biển dung nham, không ngờ lại sinh ra cảm giác không thể trốn tránh.
Báo động trong lòng cuồn trào dâng lên, hắn hiểu rằng đã đến lúc liều mạng. Khí thế đối phương quá mạnh mẽ, mạnh đến mức làm dao động tâm thần của hắn!
Lúc này nếu trong lòng có chút ý định lùi bước, thì chỉ có kết quả chết tại chỗ. Hiện tại chỉ có thể trong chết cầu sống, mới hy vọng một đường sinh cơ. Hắn giết người vô số, tuy rằng khiếp sợ trước uy thế tiến công của Lăng Húc, nhưng trong nháy mắt, đã đưa ra quyết định.
Quảng Ngô lớn tiếng huýt dài, chân lực toàn thân xoay chuyển, tóc tai bù xù, tình trạng như điên cuồng, quần áo toàn thân căng phồng lên, quanh thân đột nhiên nồng nặc những tia máu đỏ sậm.
Tia máu trên huyết đao trong tay càng kinh người, giống như vô số huyết tương bao vây lấy thân đao. Hắn giống như mới bò ra từ trong chiến trường Tu La. Ngay cả hào quang xung quanh cũng bị những tia máu đỏ thẩm hấp dẫn, trở nên đen như mực, càng tăng thêm mấy phần quỷ dị âm lãnh.
Con mắt hắn chớp động ánh sáng đỏ thẩm yếu ớt, lạnh lẽo đáng sợ. Hắn cắn vỡ đầu lưỡi, một dòng máu tràn ra trong miệng, vận sức chờ phát động.
Đúng vào lúc này, Lăng Húc giết tới.
Liệt diễm cuồn cuộn, thế như sấm đánh. Bên trong ngọn lửa đỏ cuộn trào, một điểm sáng lạnh nở ra.
Liệt Hỏa Ngân Thương!
Quảng Ngô vứt bỏ tất cả tạp niệm, bỗng dưng phun ra ngụm máu trong miệng, hét lên như sấm mùa xuân: "Chém!"
Đây chính là tuyệt chiêu cứu mạng của hắn, Huyết Lôi Âm!
Lăng Húc chỉ cảm thấy ngực khó chịu, thanh âm ma quái chui vào não, máu huyết cả người gần như đông cứng trong nháy mắt. Hắn hoảng sợ trong lòng, đây là loại võ kỹ gì! Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Dương giác Phong Linh buộc trên ngân thương đinh đang một tiếng. Tiếng chuông nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy này trong tai Lăng Húc lại giống như sấm sét. Hắn chỉ cảm thấy đầu oong oong, toàn thân buông lỏng, cảm giác quỷ dị lạnh lẽo mới vừa rồi đột nhiên biến mất.
Khuôn mặt dữ tợn của Quảng Ngô mang theo nồng nặc huyết đao nhanh chóng phóng đại trong mắt hắn.
Lăng Húc theo bản năng đâm ra một thương!
Mũi thương ướt đẫm chuẩn xác mà đâm trúng lưỡi của huyết đao trên tay Quảng Ngô!
Khuôn mặt dữ tợn Quảng Ngô đột nhiên trở nên kinh sợ, kèm theo vẻ không thể tin!
Phanh!
Huyết đao trong mắt Lăng Húc trực tiếp nổ thành từng mảnh nhỏ, Lăng Húc không cần nghĩ ngợi, cổ tay run lên.
Một ngọn lửa lướt trên mặt cát, mang theo một vệt sáng đỏ rực, tựa như một cơn gió, bay đến trước mặt Quảng Ngô.
Quảng Ngô giống như một con rối, vẫn giữ tư thế chém xuống, không chút động đậy.
Vài giây sau, một giọt máu chảy ra từ trán của hắn.
Phanh!
Cái đầu Quảng Ngô không báo trước mà nổ tan tành, thi thể không đầu như cọc gỗ ầm ầm đổ xuống.
Lăng Húc ngừng lại, hắn xoay người, trong lòng ngoài phấn chấn còn có một chút không thể tin tưởng.
Không ngờ mình lại có thể giết chết lão gia hỏa này!
Đây là Bạch Dương Tinh Thần Thương sao?
Đây là chiến pháp của Ngân Sương kỵ sao?
Thật... Thật quá mạnh mà! Chiến pháp cường đại như thế, sao có thể bị đánh bại chứ?
Lão sư, người thấy được không, tiểu Húc đã trở nên mạnh mẽ hơn so với trước đây rồi!
Trong lòng hắn vô cùng kích động, chân lực trong cơ thể không còn chút nào. Một thương kia tuy rằng uy mãnh vô cùng, nhưng cũng vắt sạch toàn bộ lực lượng trên người hắn. Nhưng hắn không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào, cả người chìm đắm tại trong phấn khích và kinh hỉ không gì sánh bằng.
Vĩnh Tiên Trung thong dong quan chiến trợn mắt đứng dậy. Trên mặt hắn mang theo vẻ không thể tin nhìn Quảng Ngô đổ xuống, hắn thật sự bị chấn động đến mức nói không ra lời. Một màn vừa rồi thực sự quá kích động.
Đó là Quảng Ngô...
Vĩnh Tiên Trung cuối cùng vẫn là người nhìn quen trường diện lớn. Tuy rằng trong lòng kinh hãi khó giải thích, nhưng trên mặt hắn vẫn cố gắng trấn định.
Chỉ là...
Hắn quay khuôn mặt sang nhìn ngọn lửa vừa dừng lại kia, giật mình ngây người không nói gì.
Lửa tắt dần, thân ảnh thiếu niên áo trắng hiện ra ở trước mặt hắn. Trên mặt thiếu niên lộ ra nét mệt mỏi, ngay cả tay cầm thương cũng hơi run rẩy, rất hiển nhiên độ tiêu hao của một thương vừa rồi cũng rất kinh người.
Lăng Húc đã không còn sức để tiếp tục chiến đấu.
Vĩnh Tiên Trung lại không dám sinh ra một chút khinh thị nào, thứ hạng của hắn cùng Quảng Ngô khác biệt không lớn, Quảng Ngô không ngăn cản được đợt tiến công này, mình có thể ngăn được không?
Trong lòng Vĩnh Tiên Trung không dám chắc.
Tên gia hỏa này là ai? Đó là thương pháp gì?
Hạc cũng cực kỳ giật mình, hắn dĩ nhiên tin tưởng Lăng Húc, nhưng mà cũng không ngờ được Lăng Húc có thể giải quyết Quảng Ngô. Hắn thậm chí đã chuẩn bị ra tay tương trợ.
Không ngờ Lăng Húc lại cường đại như thế!
Trong đôi mắt trầm tĩnh như nước của Hạc lại hiện lên vẻ hưng phấn và chiến ý.
Quả nhiên không hổ là người kế thừa Ngân Sương kỵ!
Hạc không tự chủ mà siết chặt Hạc kiếm trong tay, cảm xúc không khỏi dâng trào.
Mọi người đều mạnh hơn rồi!