Ánh sáng bạc lấp lánh không gì sánh bằng giống như 1 dải ngân hà treo ngược trên bầu trời chợt nổ tung.
Trong nháy mắt đó, Vĩnh Tiên Trung cũng phải giật mình, không ngờ trên đời này còn có thương mang huy hoàng đến thế!
Quảng Ngô bị bất ngờ không kịp phòng bị, hắn chỉ thấy trước mắt toàn ngân quang, chẳng qua hắn cũng là kẻ ngoan độc, không những không sợ hãi mà hung tính còn bị kích động, hắn huýt dài một tiếng, đao quang màu máu càng đậm.
Ầm!
Quảng Ngô chỉ cảm thấy luồng sức mạnh kinh người truyền từ thân đao lên, tay nóng rực, đại đao gần như tuột khỏi tay, hắn hét lên khó chịu rồi ghìm chặt chuôi đao, mượn lực lao thẳng lên.
Lăng Húc cũng không dễ chịu gì, một kích của đối phương bổ thẳng xuống theo đà rơi chiếm được không ít lợi thế.
Hắn và Hỏa Liệt Điểu giống như quả bóng cao su bị thanh búa tạ đập thẳng xuống, bắn về cồn cát, dưới chấn động mạnh, nửa cồn cát trực tiếp nổ tung, tạo thành 1 vòng tròn cát bắn lên không trung.
Quảng Ngô ổn định thân hình, hạ từ trên không xống đất. Tấn công từ trên không xuống tuy có thể mượn lực rơi để tăng sức nhưng đây là cách đấu cậy mạnh hiếp yếu, gặp kình địch thế này thì không xài được rồi. Khi cả người ở giữa không trung thì sẽ không có chỗ để mượn lực, cao thủ giao đấu dù là trong khoảnh khắc cũng có thể phát sinh biến hóa.
Hắn nheo mắt nhìn Lăng Húc trên nửa cồn cát, hừ lạnh: “Tiểu tử, xưng tên đi! Lão phu xưa nay không giết hạng vô danh tiểu tốt!”
Thiếu niên vác ngân thương trước mặt cũng khiến hắn kiêng kị mấy phần.
Một đao của Quảng Ngô khiến cho Lăng Húc cực kì hứng khởi, chiến ý trong ngực sục sôi, hắn chẳng buồn nhiều lời chỉ hừ lạnh: “Ta giết.”
Lời còn chưa dứt Hỏa Liệt Điểu ở dưới đã lao đi như tên rời cung, nhắm thẳng về phía Quảng Ngô.
Quảng Ngô cũng giật mình vì hai tiếng “ta giết “của Lăng Húc, rồi lập tức giận sôi lên, ý thằng ôn đối diện chẳng phải là nói mình là hạng vô danh tiểu tốt sao? Quảng Ngô thành danh đã 30 năm, qua lại không biết bao nhiêu chòm sao, thân kinh bách chiến, máu chảy thành sông. Có người sợ hắn, có kẻ nịnh bợ hắn, cũng có kẻ muốn giết hắn nhưng chưa có ai dám coi hắn là kẻ vô danh tiểu tốt!
Vô danh tiểu tốt!
Quảng Ngô cũng bị chọc giận, hắn nghiến răng: “Thằng ôn, mày chết chắc rồi! Hôm nay tao sẽ chặt mày thành 8 mảnh.”
Lăng Húc điên cuồng lao đi, để 2 chữ ‘Ngu ngốc’ trong tiếng gió gào thét.
Lời còn chưa dứt Hỏa Liệt Điểu dưới thân chợt dậm mạnh xuống đất, tốc độ lại tăng lên.
Trong ánh lửa đỏ, áo bào trắng kim tuyến tung bay, mái tóc bạc như tơ phấp phới.
Mũi thương được phóng to rất rõ ràng trong mắt Quảng Ngô.
Quảng Ngô giận quá hóa cười, cũng quát to: “Giết!”
Đại đao trong tay chém dọc từ dưới lên.
Một đao này của hắn thoạt nhìn cực chậm, cứ như thể nâng thanh đao nặng nghìn cân, nhưng huyết mang quanh đao trở nên nồng đậm gần như hóa thực. Huyết mang nuốt vào nhả ra không ngừng, giống như huyết tương yêu dị đang ngọ nguậy, mùi máu tươi nồng nặc đập thẳng vào mặt.
Ngân quang lại bùng nổ.
Hai quang mang ngân hồng đan xen, vô số hoa lửa xuất hiện cực kì đẹp mắt.
Cả hai không hẹn cùng kêu đầy khó chịu.
Kinh nghiệm thực chiến của Quảng Ngô vô cùng phong phú, hắn biết lúc này đối phương đã lâm vào tình trạng lực cũ thì hết mà lực mới chưa có, là cơ hội cực tốt. Đạo lý này ai cũng biết nhưng rất ít người lợi dụng được. Bởi nếu sức mạng ngang nhau đối đầu thì tình cảnh hai bên sẽ hoàn toàn giống nhau. Chẳng qua Quảng Ngô là một trong số rất ít võ giả có thể lợi dụng cơ hội này bởi hắn có 1 chiêu bí kỹ nghịch vận tâm pháp (Dịch: Bí kĩ giúp vận hành tâm pháp theo chiều ngược lại).
Va chạm mạnh mẽ sẽ khiến chân lực vốn đang vận hành ở tốc độ cao đột ngột dừng lại, đây là nguyên nhân cơ bản. Mà chiêu nghịch vận tâm pháp này của Quảng Ngô lại đi theo hướng ngược lại, nếu đã không thể tiến vậy lùi đi.
Nghịch vận chỉ có thể duy trì với biên độ cực nhỏ nên lực sinh ra cũng rất hạn chế chỉ là đối với tình thế lúc này cũng đủ rồi.
Đây chính là nguyên nhân vì sao Quảng Ngô thích dùng cứng đấu cứng.
Chỉ thấy cả người Quảng Ngô bỗng cứng đờ lại đầy quỷ dị, trên mặt hiện lên tia máu rồi cơ thể vốn cứng ngắc chợt lướt đi, huyết đao trong tay lướt nhẹ như tờ giấy thẳng về phía yết hầu Lăng Húc.
Mặt Lăng Húc khẽ biến, miệng kêu đầy buồn bực, cả người bay nhanh về phía sau.
Đao phong lạnh lẽ bay sát qua cổ họng hắn khiến Lăng Húc dựng tóc gáy.
Quảng Ngô thấy 1 đao thất bại cũng vô cùng kinh ngạc, chỉ là hắn cũng rất cảnh giác, một kích thất bại liền lập tức kéo dãn cự ly, vệt máu trên mặt cũng biến mất, trở lại như bình thường.
Khi hắn nhìn Hỏa Liệt Điểu ở dưới Lăng Húc thì nhanh chóng hiểu được đối phương thoát được là nhờ có cơ quan thú.
Hắn cũng bình tĩnh hơn bởi cơ quan thú dù nhạy bén vẫn không thể sánh với võ giả.
“Lần sau ngươi không còn vận khí tốt như vậy nữa đâu!” Quảng Ngô nhếch mép, không che giấu chút sát ý nào.
***
Phía Hạc và Vĩnh Tiên Trung lại là 1 khung cảnh khác.
“Ta là Hạc đến từ Thiên Hạc Tọa.”
Vĩnh Tiên Trung quan sát Hạc trước mặt, không khỏi hiện lên vẻ thưởng thức trong mắt. Thiếu niên áo đen trước mặt tuy quần áo rách nát nhưng phong độ lễ phét, không thể chê được, vừa nhìn đã biết là đệ tử thế gia.
Vĩnh Tiên Trung cũng có chút ngoài ý muốn bởi hắn đã nghe nói đến Thiên Hạc Tọa, đó là một chòm sao cực nhỏ, trong 42 chòm Nam Thiên cũng rất yếu vậy mà lại có thể bồi dưỡng được nhân tài xuất sắc thế này?
Nhưng mặt hắn không tỏ chút vẻ khinh thường nào mà khách khí đáp lễ: “Ta là Vĩnh Tiên Trung, đến từ Tiểu Khuyển Tọa.”
“Tiểu Khuyển Tọa trong Thập điện Xích Đạo sao? “Hạc có vẻ ngạc nhiên, hắn dường như đang suy nghĩ gì đó: “Không biết các hạ có quan hệ gì với Biên Sư?”
“Biên Sư chính là gia sư.” Vĩnh Tiên Trung thản nhiên nói, phong phạm và khí chất của đối phương đem lại cho hắn cảm giác vô cùng thoải mái.
Vẻ mặt Hạc tức thì trở nên vô cùng cổ quái
Vĩnh Tiên Trung khẽ động, vội hàng hỏi: “Chẳng lẽ Hạc cũng biết gia sư?”
Hạc thành thật trả lời: “Nghe nói lúc ta còn nhỏ thì Biên Sư đã từng bế ta nhưng ta không có ấn tượng gì.”
Vĩnh Tiên Trung thất thanh hô lớn: “Gia sư từng bế cậu sao?”
“Nghe nói vậy, chỉ là lúc đó ta còn nhỏ quá nên không có ấn tượng gì.” Hạc lắc đầu.
Vĩnh Tiên Trung cảm thấy đầu mình nóng lên, người như lão sư vốn không thích chơi với trẻ con chứ không nói đến bế. Không lẽ hắn lừa mình? Nhưng Vĩnh Tiên Trung cũng không dám khẳng định, chẳng may là thật thì sao? Chẳng may thì sao?
Cái chẳng may thật thì rất đáng sợ đấy!
Hắn lau mồ hôi, định thần hỏi tiếp: “Không biết là khi nào vậy?”
Hạc nghiêng đầu suy nghĩ 1 chút: “Hẳn là khi ta 3 tuổi.”
“Năm nay cậu …”
“À, năm nay ta 18 tuổi.”
Vĩnh Tiên Trung thầm nhủ trong lòng, chính là 15 năm trước. Chờ chút, 15 năm trước! Vĩnh Tiên Trung như bị sét đánh trúng, một luồng suy nghĩ cực kì khủng khiếp chợt xuất hiện trong đầu hắn
Chỉ sau 1 thời gian, hắn đã sợ toát mồ hôi.
Vĩnh Tiên Trung lắp bắp: “Chẳng lẽ Hạc có quan hệ gì với Thiên Hậu của Xạ Thủ tọa sao?”
“À, nàng là dì của ta.” Hạc thật thà thừa nhận.
Vĩnh Tiên Trung giờ chỉ muốn đi chết thôi thôi, lẽ ra mình phải sớm nghĩ ra chứ, nếu không thì tự nhiên Thiên Hậu không có việc gì làm mới đưa ra lệnh cấm sao. 15 năm trước, lão sư chỉ ra ngoài đúng một lần, chính là nhận lời đến sinh nhận cung chủ Hậu Diệc Thiên của Xạ Thủ Tọa.
Lão sư có quan hệ sâu sắc với Thiên Hậu, lão sư từng dặn nhiều lần rằng nếu ai thấy thủ hạ của Thiên Hậu gặp phiền toái phải tới giúp.
Nếu lão sư biết mình muốn thịt cháu trai của Thiên Hậu mà người từng bế thì…, xong rồi, giả thiết này chỉ nghĩ đến cũng khiến người ta mất dũng khí sống tiếp.
Vĩnh Tiên Trung bị dọa toát mồ hôi, cơ bắp toàn thân cứng ngắc, đây đều là do bị giả thiết kia hù họa.
Giờ hắn lâm vào tình trạng khủng hoảng rồi, nếu chuyện này truyền đến tai lão sư thì chắc mình bị giam vào núi vài chục năm rồi.
Có khi mấy chục năm còn ít chán.
Hạc ho nhẹ một tiếng: “Giữa trời xanh cảnh đẹp lại có dũng sĩ kịch chiến thế này lại có thể thiếu rượu sao?”
Vĩnh Tiên Trung ngơ ngác nhìn Hạc đang nở nụ cười vô hại thì giật mình vội phản ứng: “Đúng đúng đúng! Rượu, không sai, chính là rượu!”
Hắn nói loạn một hồi thì cũng bình tĩnh lại, đúng rồi, mình chưa làm gì hết. Trong nháy mắt hắn đã quẳng nhạc phụ và tên em vợ ra sau, tươi cười lấy từ ngân bảo bình ra cái bàn gỗ dài, bày lên một đống rượu ngon rồi cẩn thận rót đầy cho Hạc.
“Mỹ cảnh bực này lại được gặp anh kiệt như Hạc thì cuộc đời này không còn gì phải tiếc nuối nữa…”
Vĩnh Tiên Trung nâng chén rượu lên, chuẩn bị sẵn lời tán dương trong bụng.
Hạc ngắt đứt câu chuyện của hắn, nhìn Vĩnh Tiên Trung với vẻ vô hại: “Vĩnh huynh, có đồ ăn không?”
Đồ ăn sao…
Vĩnh Tiên Trung cứng người, tay nâng chén rượu dừng giữa không trung, hắn cảm giác không ổn lắm nhưng mắt Hạc rõ ràng đầy khát vọng và chờ mong, Vĩnh Tiên Trung đành cười khan: “Là ngu huynh sơ suất, há có thể đối ẩm mà không có đồ nhắm chứ. Đây có chút thức ăn chín…”
Hắn vừa lấy từ ngân bảo bình ra đặt lên bàn đã bị Hạc kéo đến trước mặt, kình khí như đao phóng ra, trong nháy mắt toàn bộ thức ăn đã biến thành những miếng nhỏ chỉnh tề. Hạc chuyên tâm rưới nước tương lên mặt rồi thỏa mãn nâng đũa.
Vĩnh Tiên Trung trợn mắt há mồm.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp tình trạng này, hoàn toàn không biết phải làm gì cho đúng.
Hạc quả thực quá đói rồi, hắn đã nhịn tròn 5 ngày. Hắn lăn lộn trong Sa Âm cốc gặp vô số nguy hiểm, lương khô đã sớm hết sạch.
Chẳng qua dù vung đũa như gió nhưng Hạc vẫn giữ nguyên phong độ. Hắn cũng thấy vẻ bối rối của Vĩnh Tiên Trung mới xấu hổ giải thích: “Thực sự xin lỗi, đã 5 ngày rồi tiểu đệ chưa ăn uống gì.”
Vĩnh Tiên Trung sợ đến suýt trào nước mắt, mẹ nó, nếu lão sư mà biết mình suýt chút nữa thì thịt Hạc nhịn đói 5 ngày thì…
Hậu quả đáng sợ kia khiến cả võ hồn Vĩnh Tiên Trung cũng run rẩy.
Vừa định thần lại không được bao lâu mặt Vĩnh Tiên Trung đã trắng bệch, hắn nịnh nọt: “Hiền đệ đừng vội, ta còn rất nhiều đồ ăn, để ta nướng cho đệ. “
“Làm phiền Vĩnh huynh quá!” Mặt Hạc đầy vẻ cảm kích nói: ”Chúng ta ở đây hưởng thụ lại còn có thể xem chiến đấu quả thú vị biết bao.”
Đột nhiên Hạc như ý thức được điều gì đó: “Không phải Vĩnh huynh đi với lão đầu kia chứ?”
Vĩnh Tiên Trung sợ đến run người, hắn lắc đầu lia lịa: “Không phải! Tuyệt đối không phải! Ngu huynh chỉ trùng hợp đi ngang qua thôi, đúng, trùng hợp ! Hạc đệ nhìn lão già này không hợp mắt à? Có cần ta đi chém lão không?”
Vĩnh Tiên Trung không suy nghĩ nhiều, quyết định bán đứng Quảng Ngô.
“Đệ biết mà.” Hạc vẫn cười vô hại: “May mà gặp Vĩnh huynh bằng không đệ còn đói bụng, chính vĩnh huynh đã cứu đệ lúc nước sôi lửa bỏng đấy!”
Vĩnh Tiên Trung thở ra nhẹ nhõm, vội nói: “Có thể gặp hiền đệ cũng là may mắn của huynh.”
Nói vậy nhưng trong lòng thì hắn rầu đến phát khóc. Nếu biết Hạc ở Sài Lang Tọa, có đánh chết hắn cũng không tới!