Khuôn mặt Đường Nhất không biểu tình.
Yến Vĩ Doanh, hắn chưa từng nghe thấy, cũng không thèm để ý. Mệnh lệnh của đại nhân là hy vọng hắn có thể trụ được một giờ, Đường Nhất có thể hiểu được ý của mệnh lệnh này.
Binh đại nhân cũng không xem trọng binh đoàn Sài Lang.
Đường Nhất kỳ thực rất rõ ràng, trong lòng Binh đại nhân vẫn không coi trọng binh đoàn Sài Lang. Cái này chẳng có chút kỳ quái gì, Đường Nhất sinh ra từ Nam Thập Tự binh đoàn, tình trạng binh đoàn hắn biết rõ. Huống chi năm xưa Binh đại nhân chưởng quản tân binh doanh, Sài Lang binh so với quân dự bị trước đây có khoảng cách khác biệt khá xa, Binh đại nhân chướng mắt mới là không kỳ quái.
Ngay từ đầu, phụ trách binh đoàn Sài Lang đó là Đường Nhất.
Sinh hoạt cùng với đám Sài Lang binh đau khổ một thời gian lâu, Đường Nhất từ từ có cái nhìn khác với bọn họ. Những Sài Lang binh này có thực lực rất yếu, chiến thuật tu dưỡng không có bất luận cái gì đáng nói, nhưng mà bọn họ chịu khổ chịu cực, vì đó lại làm Đường Nhất động dung.
Những Sài Lang người này sinh tồn tại sa mạc, hoàn cảnh khắc nghiệt làm cho sự ngoan cường của bọn họ tựa như đám cây sống trên sa mạc.
Nhỏ bé lặng lẽ, ngoan cường cứng cỏi.
Cái chi này đã định trước trở thành binh đoàn pháo hôi, không ai không nỗ lực, không ai lười biếng, dũng cảm không sợ chết. Nhìn bọn họ phát triển từng chút một, nhìn bọn họ khua vẫy mồ hôi, nhìn bọn họ liều tính mệnh, chính tay thành lập bọn họ, Đường Nhất tự nguyện trở thành chủ tướng bọn họ.
Bởi vì Đường Nhất có cảm tình đối với bọn họ, càng bởi vì Đường Nhất không cam lòng.
Hắn không cam lòng nhìn binh đoàn ngoan cường như vậy, bị làm binh đoàn pháo hôi.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, tại binh đoàn giá trị ngươi lớn nhỏ có liên quan tới năng lực của ngươi cao thấp thế nào. Muốn được Binh đại nhân trọng vọng, vậy binh đoàn Sài Lang cần phải biểu hiện đủ chiến lực, cần phải có đủ thắng lợi!
Tinh nhuệ sở dĩ là tinh nhuệ, chính là bởi vì bọn họ có chiến lực cường hãn, chính là bởi vì bọn họ có chiến tích huy hoàng.
Đại nhân yêu cầu hắn hoãn binh được một giờ, nhưng Đường Nhất muốn một trận thắng lợi!
***
Yến Vĩ Doanh cũng phát hiện binh đoàn Sài Lang, bọn họ đóng lại ở cách binh đoàn Sài Lang ước chừng một km xa.
Chương Chính khoảng trên dưới 40 tuổi, tướng mạo hào sảng, y ngưng thần đánh giá binh đoàn Sài Lang đóng ở phía trước. Khi y thấy rõ tên hồn võ tướng đứng đầu bèn cười lạnh nói: "Cái này chiến tất thắng!"
Diệp Cửu vì thỉnh động y, đã đưa ra giá cả y vô pháp cự tuyệt. Tuy rằng y tham lam nhưng cũng cực kỳ cẩn thận, nghiên cứu đi nghiên cứu lại mỗi một chi tiết cuộc chiến ở Sài Lang tọa. Thực lực bản thân y không mạnh, nhưng mà chiến thuật không hề kém cỏi, kiêng kỵ hàng đầu của y đó là tên kia hồn võ tướng năng lực khống mang kinh người.
Dù cho tại chòm sao Liệp Hộ tọa y cũng chưa gặp một võ tướng nào khống mang cường hãn như thế!
Thực sự quá cường hãn!
Về phần binh đoàn Sài Lang, y hoàn toàn không để vào mắt. Y nhìn qua thì binh đoàn này chỉ đáng tính vào loại gà mờ thôi, quả thực là đáng cười nhạo. So với Yến Vĩ Doanh thì thực lực song phương cách nhau quá xa.
Tên Hồn võ tướng cầm trảm mã đao, Chương Chính liếc mắt liền nhận ra, là vị hồn võ tướng xông trận lúc đầu kia. Hồn võ tướng như vậy cầm một thanh đao nhọn rất thích hợp nhưng chỉ huy binh đoàn hoàn toàn không thích hợp.
Chương Chính yên tâm hoàn toàn, xem ra Diệp Cửu an bài làm bọn Đường Thiên trở tay không kịp, vậy mà lại phạm sai lầm nghiêm trọng như thế!
Thực sự là lãng phí, tiện nghi cho chính mình!
Nếu là có thể đánh bại binh đoàn Sài Lang thì thanh danh vụt lên, vậy Yến Vĩ Doanh của mình cũng nước lên thì thuyền lên, thanh danh càng thịnh!
Bỗng nhiên, binh đoàn Sài Lang phía trước vậy mà lại chủ động tiến công, vọt tới chỗ bọn họ.
"Không biết sống chết!" Thần sắc Chương Chính lạnh lẽo, đột nhiên trầm giọng quát lớn: "Viên trận!"
Chỉ thấy trận thế Yến Vĩ Doanh bỗng nhiên biến đổi, cấp tốc co rút lại hướng trung tâm thành hình cầu, chiến trận uy nghiêm.
Đối phương xung kích, chính hợp tâm ý Chương Chính, Yến Vĩ Doanh thủ cường hơn công, y vốn đang lo lắng đối phương co đầu rút cổ không ra, không ngờ là đối phương phát động toàn quân, tức thì trong lòng vui mừng quá đỗi.
Thực sự là không biết sống chết.
Song phương cự ly nhanh chóng gần lại.
Không biết vì sao, Chương Chính thủy chung cảm thấy có mấy phần không thích hợp, cái chi tiết nào bản thân mình bỏ sót rồi đây?
Bỗng nhiên, trong lòng y đột nhiên chợt nhảy, chỉ huy!
Không sai! Chính là chỉ huy!
200 người binh đoàn Sài Lang vọt tới trước mặt, đội hình không loạn chút nào, là một cái trận đầu mũi tên tiêu chuẩn!
Xung phong cao tốc giống như vậy chính là khảo nghiệm chỉ huy, nếu là chỉ huy không đủ, đội hình tất nhiên sẽ hỗn loạn. Thế nhưng trận hình đối phương không chút hỗn loạn.
Không ổn! Lần trước cái tên hồn võ tướng này đã ẩn dấu thực lực!
Chương Chính có tính đa nghi, trong đầu tự nhiên nhảy ra cái ý nghĩ này, sắc mặt khẽ biến.
Chỉ hoảng hốt một lát như thế mà binh đoàn Sài Lang đã vọt tới cách bọn họ không đến 50 mét.
"Sát!"
Giống như bình địa vang lên sấm sét, phong vân biến sắc.
Trong tay Đường Nhất là Trảm Mã Đao to như ván cửa, kéo theo tiếng gió thổi đáng sợ, gào thét chém ra. Phía sau hắn, Sài Lang binh nhất tề chém loan đao ra.
200 đao mang, hợp mà làm một, lao thẳng tới!
Sát ý trùng trùng, làm trong lòng binh sĩ Yến Vĩ Doanh đều run lên, cũng may rốt cuộc Chương Chính kinh nghiệm phong phú, quát lên một tiếng lớn: "Thuẫn!"
Thuẫn binh bên trong binh đoàn ở rìa của viên trận, bọn họ đồng thời vận sức dựng thuẫn bài lên, điên cuồng rót chân lực vào.
50 đạo thuẫn mang đồng thời sáng lên, tụ lại thành một quang tráo bao bọc toàn bộ binh đoàn vào bên trong.
Đao mang rất lớn hung hăng trảm trên quang tráo.
Trong nháy mắt quang tráo tan nát, toàn bộ thuẫn binh giống như ngực bị trúng một búa tạ, thân hình ngã về phía sau. Đồng bạn phía sau vội vàng đỡ bọn họ lại, rót vào chân lực vào trong cơ thể bọn họ.
Thế xông tới của binh đoàn Sài Lang cũng vì đó khựng lại, phản xung lực thật lớn cũng làm cho phần ngực bọn họ khó chịu, cũng may do ưu thế nhân số nên làm cho bọn họ không bị thụ thương.
Nhưng mà, tốc độ bọn họ giảm xuống!
Đối với một đoàn đang lúc xung phong mà nói, mất đi tốc độ ưu thế, uy hiếp sẽ tụt giảm xuống nghiêm trọng.
Then chốt là, lúc này bọn họ đã không kịp quay đầu.
Trong con mắt Chương Chính hiện lên một tia sát ý: "Mở!"
Viên trận mở ra một lỗ hổng, thế xông tới chưa tuyệt binh đoàn Sài Lang gào thét nhảy vào trong đó.
Khóe miệng Chương Chính hiện lên một tia cười nhạt, trong lòng y sung mãn tự tin, chiến đấu cho đến bây giờ đã rơi vào tiết tấu của y, tuy rằng hi sinh chiến lực năm mươi thuẫn binh, nhưng mà chính là cực kỳ có lời không thể nghi ngờ gì nữa.
Kế tiếp, đó là chiến thuật y tối am hiểu, trận địa quấn giết!
"Quấn giết!"
Bọn lính hợp thành từng cái tiểu trận, giống như từng cái thanh kéo chuyển động rất nhanh, chuyển động quay tròn.
Yến vĩ như đao!
Rất ít người biết rõ, cái danh tự này nhìn qua không chút sát ý, lại có huyền cơ khác. Một chiêu này là chiến thuật Chương Chính quen thuộc nhất, một chiêu này vô số kể địch nhân đổ nhào xuống.
Một khi trận địa quấn giết bắt đầu, có nghĩa thắng lợi không xa.
Nhìn binh sĩ ngoại tầng binh đoàn Sài Lang luống cuống tay chân, trái chống phải chặn, bộ dáng chật vật luống cuống, trong lòng Chương Chính đắc ý vô cùng.
Bỗng nhiên, y cảm thụ được một ánh mắt nhìn thẳng vào chính mình.
Y nhìn lại vô thức, lọt vào trong tầm mắt chính là con mắt băng hàn.
Trong cặp mắt đạm mạc kia, toàn là sát ý!
Trên Đường Nhất đang lưng ngựa bỗng nhiên cong người lên.
Chờ chút! Cái tên gia hỏa này muốn làm gì...
Một ý nghĩ không ổn, từ trong đầu Chương Chính nhảy ra.
Đường Nhất đột nhiên bay lên không nhảy dựng lên, đen kịt như mực trảm mã đao giơ lên cao quá đỉnh, thân thể xoè ra cong ngược, chỉ có kia khuôn mặt, chất phác không dao động.
Nồng nặc sát cơ vững vàng tỏa định Chương Chính!
Hỏa Liệt điểu cuồng chạy trong sa mạc. Trong lúc chạy cao tốc, hỏa diễm ngùn ngụt màu đỏ tươi bốc lên khắp toàn thân Hỏa Liệt điểu bị kéo thành một đường hoả tuyến. Lăng Húc thật cao hứng. Tốc độ Hỏa Liệt điểu, nhanh hơn so trước đây. Quan trọng hơn là, võ hồn của Hỏa Liệt điểu dường như mạnh hơn trước.
Chính mình cũng càng cường đại so với trước đây rồi a!
Lăng Húc giơ bàn tay nhẹ nhàng vuốt nhẹ Hỏa Liệt điểu, Hỏa Liệt điểu vô cùng thân thiết, nó lấy cái đầu cọ cọ vào lòng bàn tay hắn.
Di chuyển rất hưng phấn, rất khẩn cấp, chúng ta quay trở lại chiến trường a!
Lăng Húc lẳng lặng nghĩ, bỗng nhiên, hắn ngẩng mặt lên, có hai điểm đen xa xa. Thần sắc hắn lạnh lẽo, nghênh đón không chút do dự.
Hạc ở đằng sau nhìn thấy Lăng Húc đột nhiên gia tốc, trên mặt lộ ra thần tình bất đắc dĩ, cái tên khốn này luôn luôn là như thế.
Thực sự là cái tên khốn không có tinh thần đồng đội!
Trong lòng oán thầm xong xuôi, Hạc mở cánh tay mềm nhẹ như vũ ra vẫy, tốc độ đột nhiên gia tăng.
***
Vĩnh Tiên Trung ước chừng 25, 26 tuổi, thân mặc hoa y cẩm phục, phong độ như tiên, không nhiễm chút khí trần tục nào. Hắn vừa bay vừa khẽ cười bảo: "Diệp tiên sinh thực sự là nhân vật kiêu hùng, không ngờ là có thể thỉnh đến tiền bối như Quảng lão vậy, vãn bối khá giật mình đấy."
Quảng Ngô được gọi là Huyết đao khách, thành danh hơn ba mươi năm về trước, nhưng bởi vì tính tình vô cùng tàn bạo thèm huyết, cảnh giới mãi mà vẫn không tăng lên. Nhưng mà bản thân thực lực của lão cũng là cực mạnh, bài danh trên Thiên bảng thứ 8315.
Quảng Ngô dung nhan già nua, mặt đầy nếp nhăn, đầu tóc bạc phơ như tuyết, nhưng mà ánh mắt lại sắc bén dị thường, trên lưng đeo một thanh đại đao, lão híp mắt bảo: "Lão hủ cũng không ngờ người mà ta cùng kết bạn lại là Vĩnh hiền chất! Biên Sư mạnh khỏe chứ?"
Vĩnh Tiên Trung là người rất có lai lịch, lão sư của hắn là Biên Vô Hành, mười năm trước tiến nhập thánh vực, oanh động thiên hạ.
Biên Vô Hành có ba đệ tử, Vĩnh Tiên Trung bài danh cuối cùng, thực lực cũng yếu nhất, nhưng mà bài danh trên Thiên bảng cũng đến 8228.
Nửa người trên Vĩnh Tiên Trung hơi khom để bày tỏ lòng cảm ơn: "Thân thể gia sư còn khỏe mạnh, chỉ là không thích ngoại sự mà cứ ru rú trong nhà, đến vãn bối một năm cũng khó gặp được vài lần."
Quảng Ngô gật đầu: "Thế tục phồn hoa đối với Biên Sư mà nói, tất nhiên là không thú vị."
Bỗng nhiên hai người nhất tề im tiếng, ánh mắt hướng tới nơi xa xa, hai đạo thân ảnh một đỏ một đen nhằm chính hướng hai người bắn tới.
"Thực là tiết kiệm thời gian bắt chúng ta tìm kiếm." Ngữ khí Vĩnh Tiên Trung thong dong.
"Hừ, lão hủ năm đó thiếu nợ Diệp Cửu một cái nhân tình, hiện tại hoàn trả toàn bộ rồi!" Quảng Ngô liếm liếm môi, mắt trôi nổi sát ý: "Hiện tại phải hảo hảo chém giết cho thống khoái!"
Khuôn mặt Vĩnh Tiên Trung vẫn lãnh đạm như thường, trong lòng lại không vui, hắn xuất thân danh môn, đối với võ giả tà ma tương tự loại này tự nhiên nảy lòng không thích.
Ánh mắt hắn hướng tới địch nhân, trong lòng có mấy phần hứng thú. Những ngày qua hắn nghe đồn về Đường Thiên không ít, đối với đám Đường Thiên rất có hứng thú. Vĩnh Tiên Trung là đệ tử quan môn của Biên Vô Hành thì thế nhân đều biết, nhưng mà rất ít có người biết hắn cũng là con rể Diệp Cửu. Con gái của Diệp Cửu là thê tử hắn.
Diệp Cửu là nhạc phụ hắn, Diệp Triều Ca là em vợ hắn, hắn làm sao chối từ được?
Thế nhưng điều đó cũng thú vị vô cùng.
Quảng Ngô đã không thể kiềm chế nổi sát tính trong lòng, trước tiên đánh tới hướng kia thân ảnh màu hồng sắc. Giữa không trung Quảng Ngô rút đao ra khỏi vỏ, một tiếng bình thản như hùng ưng túm thỏ lăng không giết tới!
Đao mang như máu nhiễm.
Một đao thật thô bạo!
Trong lòng Vĩnh Tiên Trung nghiêm nghị, hắn chưa từng nghĩ tới trường hợp tên võ giả cưỡi điểu kia dũng mãnh kinh người, nương theo thế xông tới, nghênh đón huyết hồng đao mang bay lên trời.
Một điểm hàn mang ngân sắc từ trong tầm mắt hắn nở ra.