[Dịch] Chiến Thần Bất Bại

Chương 319 : Tiền lời chiến tranh




Đường Nhất và Hỏa Mã Nhĩ chọn ra các tù binh rồi xuất phát. Những tù binh quy hàng này toàn là tinh nhuệ dưới trướng của Ổ Thiết Vũ. Bọn chúng không những là dân bản địa mà còn có thực lực cực kì xuất sắc và rất ăn ý với nhau. Đối với bọn chúng mà nói thế cục Sài Lang tọa hiện giờ đã phân định rõ, thế cuộc Đường Thiên lên ngôi Sài Lang tọa đã không thể chống đỡ được.

Hơn nữa, bọn chúng đã thấy thực lực khủng bố của Đường Thiên, trong lòng đã phục tùng rồi.

Có bọn họ dẫn đường, tốc độ tiến quân Đường Nhất và Hỏa Mã Nhĩ vô cùng thuận lợi, có là người ngu cũng hiểu rõ thế cục đã phân định rõ ràng. Ở vào thời điểm này nếu chỉ dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại thì kết cuộc cũng chỉ là tuyệt lộ.

Có điều, có rất nhiều người ghen tị với bộ lạc sa mạc, những thứ dế chũi này vận khí thật tốt. Tuy vậy, phần lớn người chẳng hề do dự khi đi theo Đường Thiên. Vào lúc ôm bắp chân này* thì người nào chậm chân ắt địa vị mai này chịu không ít thiệt thòi. (Ôm bắp chân tức là dựa dẫm, nịnh bợ.)

Đường Nhất và Hỏa Mã Nhĩ mới vừa xuất chinh thì đã thu được tin tức các thế lực lớn Sài Lang tọa đều tỏ vẻ muốn qui hàng. Ngay ngày đầu tiên đã có ba thế lực tinh anh tỏ ý quy hàng, ngày hôm sau lại thêm một thế lực tinh anh cũng quy hàng.

Chuyện ở Quang Minh võ hội có thể sẽ kéo dài nên việc này được giao cho Tư Mã Hương Sơn – gã này đích thực là một tên quái vật âm hiểm, biểu hiện luôn luôn xuất sắc.

Qua kiểm tra, Đường Thiên mới nhận biết được lần này bọn họ thu hoạch có kết quả phong phú đến kinh người.

Chỉ riêng trên người ba vị lão đại Sài Lang tọa, ngoại trừ Khang Đức ra thì mọi vật phẩm của hai tên còn lại đều rơi vào tay Đường Thiên. Vật phẩm của cường giả Thiên Bảng An Bạch sau khi bị Đường Nhất chém chết cũng rơi vào tay Đường Thiên, lại thêm vật phẩm của Đồ Môn lục vệ sau khi bị sát hại, chỉ nghĩ thôi cũng đủ đã biết mức độ vật phẩm phong phú đến mức kinh người.

Cả mười người này đều là cường giả Thiên Bảng, việc trải qua một trận chiến dẫn đến cả mười cường giả bỏ mình là chuyện biết bao nhiêu năm rồi mới xuất hiện.

Rất nhiều người nhận ra, ở trong chiến tranh thì dù là cường giả Thiên Bảng, tính mạng cũng như rơm rác; huống chi các võ giả bình thường, tính mạng càng không là gì.

Tuy vậy, chiến tranh cũng đem đến lợi nhuận cực kì kinh người.

Trong thu hoạch, bí bảo xuất sắc nhất không thể nghi ngờ chính là An Hảo kiếm của Mông Vi - Tinh tọa ám bảo cấp Xích đạo. Với bảo khí cấp bậc này, chắc chắn trên thị trường không thể tìm ra. Nếu đưa ra bán, cái giá rẻ nhất cũng được vài chục nghìn vạn; còn nếu chịu đưa ra đấu giá thì chắc chắn có người dám bỏ ra trăm ức để mua.

Dưới nữa là hai kiện Ngân bảo khí cấp bậc Địa cực Địa Đào Hùng của Tiểu Hùng tọa–và Thiên Long ngâm của Thiên Long tọa. Cái đầu tiên là thu được từ trong tay của Ổ Thiết Vũ, cái sau lại lấy được từ Hoài Bạch Hoa. Giá cả hai món bảo khí này trên thị trường ước chừng trên dưới năm mươi nghìn vạn.

Bí bảo bạch ngân cấp Bắc Thiên thì lại càng nhiều, khoảng chừng sáu mươi bốn kiện. Trong đó bảo khí có mười kiện. Với bảo khí bạch ngân cấp Bắc Thiên, giá cả thị trường đạt chừng hơn 3 nghìn vạn tinh tệ, nhưng bí bảo bạch ngân Bắc Thiên phổ thông thì giá rẻ hơn nhiều, chỉ tầm hai trăm vạn tinh tệ.

Ngoài ra những bí bảo Bạch ngân được các cường giả Thiên Bảng cất dấu trong bảo khố cơ hồ đều là tinh phẩm, những cái này đều được định giá khoảng năm trăm vạn tinh tệ một món. Chỉ riêng thu được sáu mươi bốn bí bảo đã mang đến cho Đường Thiên khoảng trên dưới sáu trăm triệu tinh tệ. Cho dù chỉ mới là bí bảo cũng đủ làm cho Đường Thiên chấn kinh.

Một khoản lớn khác là thẻ hồn tướng. Thẻ hồn tướng trên người cường giả Thiên Bảng tự nhiên không phải là hàng phổ thông. Tổng cộng có hai mươi tám tấm, tất cả đều là thẻ Hoàng Kim bát giai trở lên, nhưng làm Đường Thiên kinh ngạc lại có đến ba tấm thẻ Tử kim.

Thẻ tử kim là loại thẻ hồn tướng có khả năng hóa thành võ kỹ vô song, không ngờ tới là lại có những ba tấm.

Không Khí Thuẫn Kích thuật và Tàng Phong của Đường Thiên đều là loại tốn rất nhiều tiền. Giá trị của những tấm thẻ hồn tướng thế này, Đường Thiên không thể phán đoán chắc chắn được.

Còn các loại tinh thần thạch thì được chất thành đống, thậm chí Đường Thiên còn nhìn thấy một viên tinh thần thạch thập giai phát ra quang mang rực rỡ, năng lượng dường như muốn phun trào ra. Mà thẻ tinh tệ ước chừng có một tỉ tinh tệ, nhiều nhất là của hai đại cường hào Ô Thiết Vũ và Hoài Bạch Hoa, tài sản phong phú hơn không ít so với các người khác.

Bọn Đường Thiên như một đám dế chũi, họ chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy, thoáng nhìn đã như lâm vào hôn mê.

“Ai da!” A Mạc Lý trợn mắt há mồm, mười ngón tay thô ráp không kìm được nắm chặt như lúc nắm thiết côn: “Buôn bán lợi thật, nhiều tiền như vậy, nếu như là ở võ hội chúng ta phải trải qua không biết bao nhiêu là nhiệm vụ nữa!”

“Số mệnh của ngươi là làm cu li thôi!" Tư Mã Hương Sơn ở bên nhẹ nhàng bổ một đao.

Lương Thu ở một bên đang choáng váng cũng lầm bẩm: “Tiền nhiều thế, chắc cũng đủ để mua đứt Vũ An Tinh rồi.”

Tư Mã Hương Sơn tiếp tục chêm vào: “ngươi ra giá Vũ An Tinh hơi cao đấy!”

“Chúng ta phát tài rồi!” Lúc này Đường Thiên cả người lâng lâng như ở trên mây, đến âm thanh của mình cũng cảm thấy mơ hồ. Đến lúc nghe Mạc Vị Thiên nói tổng cộng ước chừng mười sáu tỉ thì Đường Thiên như đã mất cảm giác, lúc đó mười sáu tỉ với hắn chỉ như là một con số.

Thế nhưng khi đặt chiến lợi phẩm trị giá hơn mười tỉ lên trước mặt hắn thì cả người hắn bị choáng váng như vừa bị lãnh nguyên một quyền vào mặt. Tinh tệ chất chồng như núi, năng lượng dao động tỏa ra nồng nặc như rượu ủ lâu năm. Bí bảo Bạch Ngân tỏa ra quang mang chói mắt, so với vầng thái dương e rằng còn chói mắt hơn. Thẻ hồn tướng được xếp thành từng hàng, từng hàng… chớp sáng lấp lánh. Cái này quả thực là quá sung sướng.

“Chia nhau đi!” Đường Thiên thốt lên.

Lăng Húc và Hạc đối với bí bảo này không có một chút hứng thú.

Hỏa Liệt điểu của Lăng Húc lại một lần nữa chuẩn bị tiến hành thăng cấp, với gia sản hiện giờ, bọn họ hoàn toàn có thể sử dụng những tài liệu tốt nhất để tiến hành.

Hạc vô dục vô cầu, chỉ nhìn lướt qua rồi chỉ chọn mấy tấm thẻ hồn tướng tu luyện kiếm pháp.

A Mạc Lý chọn Địa Đào hùng – bảo khí bạch ngân cấp Địa cực. A Mạc Lý trời sinh thần lực, có được vũ khí này đã mạnh nay càng thêm mạnh. Được Đại Đào Hùng tương trợ, hắn sẽ trở nên càng kinh khủng hơn.

Kiếm Thiên Long Ngâm được đưa cho Hàn Băng Ngưng. Thanh kiếm này toàn thân như được bạch ngân đúc thành, ngân quang lòe lòe, chuôi kiếm được tạc như đầu rồng, phối hợp với khí chất băng lãnh của Hàn Băng Ngưng càng làm tăng thêm nhuệ khí bức người. Đường Thiên vốn định đem An Hảo Kiếm cấp cho Hàn Băng Ngưng, nhưng không hiểu sao, An Hảo Kiếm phi thường chống cự, chỉ khi ở trong tay Đường Thiên thì nó mới chịu an phận.

Lương Thu chọn một tấm thẻ tử kim, gã vốn tu luyện tán thủ, trong ba tấm thẻ tử kim, trùng hợp có một tấm tán thủ tên là Âm Dương Tán Thủ.

Tư Mã Hương Sơn thì chọn một tấm thẻ tử kim loại khinh công có tên Quỷ Bộ.

Còn lại một tấm thẻ tử kim loại quyền pháp là Nhu Quyền. Trong số những người tu luyện quyền pháp chỉ có mỗi Đường Thiên, thế nhưng khi vừa nhìn tên tấm thẻ hắn bỗng nhíu mày. Vì theo hắn, quyền pháp phải bá đạo, cương mãnh. Còn loại Nhu Quyền này thì sao đáng gọi là quyền pháp. Nhưng sau khi xem lại thì chỉ có mỗi thẻ tử kim này còn sót lại, hắn đành miễn cưỡng mà thu vào. Về phần bí bảo, hắn không thấy có gì là cần thiết với hắn. Nếu có cụ trang thì hắn còn hứng thú vài phần. Hắn hiện tại chỉ mong đợi chính là phần huấn luyện đặc biệt của Binh

Hai ngày sau hắn triệu tập tất cả bọn Lăng Húc Hạc đến nơi ở của mình. Mọi người đều thất kinh khi thấy vẻ mặt đắc ý của Đường Thiên khi gỡ sàn nhà ra một cái động khẩu ngăm đen xuất hiện.

“Oa, là Đường cơ sở! Ngươi đã học đào hang động từ khi nào? Ôi, rất là tròn nha!” A Mạc Lý trợn trừng đôi mắt, kinh ngạc phi thường

Đường Thiên vẻ mặt cứng ngắt. Thật chết tiệt, mỗi lần khoe khoang đắc ý thì lại bị cái tên ngu ngốc này hủy diệt trong chớp mắt.

“Đều xuống hết đi!” Vừa nhảy xuống Đường Thiên vừa gọi. Những người khác đều theo nhau nhảy xuống, vừa rơi xuống đến nơi, tất cả đều không khỏi thất kinh. Phía dưới không gian không ngờ to lớn dị thường, dễ bề rộng đến hơn vài mẫu. Từng kiện tu luyện khí giới kì dị khiến mọi người xem đến hoa cả mắt, dĩ nhiên nơi đây là một căn cứ ngầm dưới đất.

“Là Thanh đồng!” Hạc cúi đầu sờ sờ mặt đất không khỏi thất kinh thốt lên. Những người khác nghe vậy liền vội vàng sờ dưới đất, ai ai cũng đều bị chấn động giật mình:

“Cơ sở Đường, đừng nói là căn cứ này tất cả đều được tạo thành từ Thanh đồng chứ?” Lương Thu nhịn không được thốt.

Thấy biểu tình của mọi người, tâm trạng bức bối vừa rồi của Đường Thiên liền biến mất, tức thì cảm thấy tâm tình sảng khoái vô cùng, đắc ý dạt dào nói: “Đúng vậy, tất cả đều là Thanh Đồng cả, ta phải tốn mất hai ngày đêm mới làm xong, thật là mệt chết đi được.”

Hai ngày… Nếu là người khác nói, ắt sẽ khẳng định mắng Đường Thiên là đồ tâm thần. Một căn cứ Thanh Đồng trong lòng đất, hai ngày thời gian có thể hoàn thành sao? Ngươi cho rằng bọn ta là kẻ ngu chăng?

Hạc và Lăng Húc liếc nhìn nhau, cả hai đồng dạng đều chấn động mạnh. Bọn họ sớm đã biết Đường Thiên có cơ quan sư phía sau, nếu không thì sao Lăng Húc lại có Hỏa Liệt Điểu? Nhưng đến giờ bọn họ mới hiểu được, cơ quan sư phía sau Đường Thiên tuyệt đối không tầm thường.

Cơ quan sư có được như thế năng lực kinh người cũng là quá cường đại rồi. Là loại cơ quan sư gì mà chỉ trong hai ngày, thần không biết, quỷ không hay đã kiến tạo xong một căn cứ Thanh đồng ngầm dưới lòng đất?

Lăng Húc mắt sáng rực lên nhìn vào vị cơ quan sư thần bí cường đại quá sức tưởng tượng kia thầm nghĩ: “Hỏa Liệt Điểu nhất định phải càng lợi hại hơn mới được” Đối với các lực lượng ẩn dấu phía sau của Đường Thiên hắn hoàn toàn không thèm để ý đến.

Đường Thiên vô cùng đắc ý trong lòng, tuy có thể trong vòng hai ngày hoàn thành căn cứ ngầm này nhưng cũng khiến hắn mệt sắp chết.

Hiệu suất của Tái Lôi thật kinh người, một nhóm lớn cơ quan thú được đưa vào quang môn, theo Nha Nha điên cuồng mà đẩy nhanh tốc độ đào đào, bới bới… Tái Lôi lại tạo hơn mười cơ quan thú đào cát. Cứ theo cồn cát mà đào lên rất dễ dàng, chỉ trong một đêm đã đào ra một khoảng không gian rất lớn. Còn những vật liệu Thanh Đồng kia, tất cả đều được tháo dỡ trực tiếp từ trên thành Tam Hồn xuống, sau đó dùng ngân bảo bình vận chuyển đưa tới lắp ghép.

Tuy là Đường Thiên khí lực kinh người, nhưng để vận chuyển và lắp ghép những phụ kiền Thanh đồng này cũng khiến y mệt rã rời.

Có thể nói, kì tích này đem tới sự chấn động mạnh mẽ cho mọi người, làm cho Đường Thiên cảm thấy những đau khổ mà y chịu đựng hoàn toàn xứng đáng.

“Khụ!” Đường Thiên giả vờ làm bộ tịch nghiêm trang cắt lời mọi người: “Sở dĩ ta kiến tạo cái căn cứ này là vì chúng ta sẽ chuẩn bị tiếp nhận huấn luyện đặc biệt!”

“Huấn luyện đặc biệt?” Câu này liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

“không sai!” Thanh âm của Binh từ trong nơi khuất tối của căn cứ chậm rãi vang ra, tiếp đó hắn cũng chậm rãi bay tới trước mọi người: “Trận đánh kế tiếp sẽ vô cùng gian nan, mọi người hẵng đã biết rõ phong cách hành sự của Quang Minh võ hội, bọn chúng sẽ nhất định phái người tới đây để tiêu diệt các ngươi, vì thế trong thời gian này, các ngươi sẽ phải hoàn thành huấn luyện đặc biệt “tử vong đặc huấn”.

“Tử vong đặc huấn? Đó là cái gì?” A Mặc Lý hiếu kì hỏi.

“Cái gọi là “tử vong đặc huấn” ấy là trong lúc huấn luyện nếu không hoàn thành ắt sẽ chết ngay lập tức” Binh trả lời một cách lãnh đạm.

“Không hoàn thành… Sẽ chết ngay…” Khuôn mặt A Mạc Lý xám ngắt lắp bắp nói.

“Không sai!” Binh thản nhiên nói: “Nếu như cái gì có thể kích thích được tất cả giới hạn về tiềm năng của con người, thì không gì hơn là cái chết. Khi ngươi trực tiếp đối diện cái chết, ngươi sẽ nhận ra, mọi thứ trong cơ thể ngươi đều phát sinh biến hóa; từ tính tình, ý chí và cả võ kỹ của ngươi v.v… nó sẽ nhanh chóng đưa ngươi phát triển lên hoặc là mau chóng sụp đổ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.